Chịu mới, lần này là một con chim

Yên tĩnh qua mấy ngày, tốt xấu gì đã thích ứng được. Phòng lạnh có thể đổi, Thích Căn ra ngoài tìm địa điểm tốt, qua loa vẽ sơ đồ tính toán làm gian nhà gỗ. Chính hắn cũng biết may da thú, kỹ thuật mà người hiện đại hiểu biết các thú nhân này không thể tưởng tượng nổi. Chế tạo được áo da thú mềm mại, cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề ăn mặc.

Nhưng có một thứ còn chưa cải thiện. Thích Căn nhìn Tạp Thất mang lên nồi đá đựng thịt luộc không nói lời nào, cau mày kháng cự.

Nửa cái bàn đại thạch đặt ba cái chén đầy thịt khối to nhỏ khác nhau, mùi tanh ập vào trước mặt.

Thích Căn kén ăn thích cay, đời trước lại ăn ngon quen rồi. Đồ vật Tạp Thất nấu đương nhiên không chiều được miệng hắn. Mấy ngày qua liền tâm tình không tốt, hắn ác liệt lên Tạp Thất cùng Trĩ ở trên giường vẫn luôn chịu tội, mỗi ngày bị hắn lăn lộn khóc lóc kêu to.

- Mang xuống đi, Trĩ đem ớt cay lấy lại đây.

Thích Căn đứng lên ra khỏi phòng. Tạp Thất nhấp môi, có chút mất mát, bưng chén đá muốn cầm đi.

Trĩ ngồi một bên trong miệng nhai vui vẻ mị mị mắt, ngơ ngác nhìn đồ ăn bị mang đi, duỗi tay ngăn cản:

- Làm sao vậy? Ăn ngon mà.

Tạp Thất đánh tay hắn ra, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm hắn. Hai người đối diện lại đồng thời xoay đầu sang hướng khác. Tạp Thất mở cửa, Trĩ tìm cây cỏ được Thích Căn gọi là ớt cay, hai người trước sau tách ra.

Mấy ngày trước cũng không phải không giương cung bạc kiếm qua. Thậm chí còn nhân lúc Thích Căn không ở đánh nhau vài lần. Nhưng sau lại, hai người ngày ngày bị thao, cơ hồ mỗi ngày đều ôm nhau khóc lóc, quen thuộc tiểu huyệt của đối phương còn hơn cả chính mình, thật sự là xấu hổ không đánh nổi.

Kiếp trước Thích Căn học qua không ít đồ vật thượng vàng hạ cám. Nhưng chỉ có một thứ hắn không thích, chính là làm cơm.

Thích Căn nhìn chằm chằm đao đá trước mặt bất động, lạnh mặt kêu Tạp Thất lại đây. Thân thể hắn ở chỗ này cùng kiếp trước không sai biệt lắm, trên 1 mét 8, xấp xỉ với chiều cao của thư.

- Đứng phía trước ta.

Thích Căn gọi hắn. Tạp Thất đứng tại chỗ nhấp môi cẩn thận nhìn hắn không cử động, trên mặt không có biểu tình gì, mắt lại ươn ướt, bộ dạng đáng thương.

Thích Căn cười cười, sắc mặt đẹp hơn một chút:

- Sợ cái gì? Không khi dễ ngươi. Lại đây.

Thích Căn từ phía sau Tạp Thất ôm lấy hắn hướng dẫn từng bước. Cắt khối nửa con thỏ. Trĩ lấy ớt cay xắt miếng. Đầu tiên, ném một miếng thịt lợn rừng lớn vào trong nồi tao mỡ. Trên tay một đao lại một đao, động tác chuyên chú, mỗi một lần hô hấp đều phả vào trên cổ Tạp Thất. Eo Tạp Thất đã tê rần, cơ hồ đứng không vững, miệng run run rẩy rẩy.

Thực nhanh Thích Căn liền phát hiện ra, đôi mắt sung sướng nheo lại, tay di chuyển qua đặt lên eo hắn:

- Làm sao vậy? Còn chưa chạm vào ngươi, phát tao cái gì? Ân.

Giọng nói Thích Căn trầm thấp nhẹ nhàng lẩm bẩm, bàn tay lật da thú ra tìm tòi bên trong, nắm được một viên đậu đỏ. Tạp Thất bị kích thích khom lưng, nửa cái đuôi từ váy nhô lên, run run rẩy rẩy.

- Không có...Không...A ngô...Không phát tao...Ngô...Thật thoải mái...

Đuôi báo lắc lư, từ cánh tay Thích Căn đảo qua, bị người bắt lấy đột nhiên kéo thẳng, Tạp Thất nhỏ giọng nức nở, đuôi vô lực giãy giụa, tiểu huyệt co rút lại hai cái, dâm dịch trong suốt dính đầy vết uốn bên ngoài, sáng lấp lánh, nhìn nhìn liền khiến cho người ta có dục vọng khi dễ.

- Chỗ nào không có? Có phải muốn ăn đại dương vật hay không?

Thích Căn thưởng thức cái đuôi trong tay, buông ra đi moi đào tiểu huyệt. Dương vật phía trước không chiếm được vỗ về, nhưng Tạp Thất cũng không dám tự mình động thủ. Đành phải cọ cọ hai cái, eo uốn eo uốn éo. Không còn cách nào, Thích Căn có dục vọng khống chế mạnh mẽ. Lần trước, Trĩ chưa được hắn cho phép tự thủ dâm dương vật, sau lại bị thao khóc đều khóc không ra, mất khống chế không ngừng. Thẳng đến ngừng nhúc nhích, Thích Căn mới chậm rãi dừng lại, sợ tới mức từ nay về sau Trĩ không dám lại tự chủ trương nữa.

Thích Căn dùng một tay khác đem thú váy của Tạp Thất đẩy tới bên hông. Tạp Thất liền tự giác cong eo đem tiểu huyệt lộ ra, ngoan ngoãn vô cùng. Thích Căn muốn đến một phát, tay đặt ở nút thắt trên thú váy của mình, vừa định cởi xuống. Cửa gỗ trong viện đã bị người " Ầm " phá ra.

Thích Căn ngay lập tức đem váy của Tạp Thất cầm lên che đậy nơi tư mật. Tạp Thất đã động tình không sai biệt lắm, đột nhiên bị dọa giật mình, cong eo mất khống chế bắn ra, vừa vặn bị váy bao bọc, xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng, run run rẩy cơ hồ không đứng vững.

Thích Căn cau mày nhìn về phía cửa, xung quanh áp khí cực thấp, híp mắt, vẻ mặt tràn đầy lệ khí.

Ngươi đến là một thư tên là Qua Nhân, bộ dáng hoang mang rối loạn, gấp đến độ không phát hiện được dị thường của hai người, trực tiếp đi qua Thích Căn túm tay Tạp Thất.

- Tạp Thất, ngươi mau đi cùng ta. Tiếu Linh đã trở lại rồi!

Tạp Thất vừa mới bắn xong, thân thể còn hư thoát. Nghe thư kia khóc lóc nức nở, chỉ ngơ ngác nhìn Thích Căn. Không thấy trên mặt Thích Căn có chút để ý mới thở phào, Tiếu Linh? Tiếu Linh không phải là đi bộ lạc Sương Mù đổi muối sao? Làm sao sẽ quay về nhanh như vậy?

Nước mắt Qua Nhân đều rớt ra, một đại nam nhân nước mắt ràn rụa, luôn xoa mắt, dắt tay Tạp Thất:

- Tạp Thất, Tiếu Linh bị gãy cánh! Ngươi mau đi với ta!

Tiếng gọi này làm Tạp Thất hoàn hồn. Tạp Thất nhìn Thích Căn một cái liền đột nhiên chạy ra ngoài, Qua Nhân theo ở phía sau. Trên mặt vẫn là nước mắt rối tinh rối mù.

Tiếu Linh, Qua Nhân, Tạp Thất lớn lên cùng nhau, tình hữu nghị của ba người rất thâm hậu, Tạp Thất đẩy cửa đá chạy tới, không ngừng thở dốc. Hắn hy vọng đây không phải là sự thật. Tạp Thất nhìn thú nhân nằm trên giường đá trước mắt, nhìn bên cạnh hắn thấm ra tảng lớn vết máu, ngồi xổm xuống khóc rống lên.

Đối với một thú nhân mà nói...tàn tật cơ hồ là trí mạng.

Tiếu Linh nhìn hắn, trên mặt quá mức tái nhợt, ngữ khí lại nhàn nhạt, rũ mắt nói chuyện cùng Tạp Thất:

- Khóc cái gì? Chuyện này có gì quan trọng đâu, ta không phải là không có sức chiến đấu.

Thú hình của Tiếu Linh là xích điểu, chiến trường chủ yếu là trên không trung. Nhưng nếu không còn bay được...Tạp Thất lau nước mắt chạy ra bên ngoài, làm người bất ngờ.

- Tạp Thất, ngươi đi đâu?

Tạp Thất không trả lời hắn, hắn nhớ tới Thất Dời đắp vụn thuốc cho hắn, còn có thảo dược đắp cho Trĩ bị thương lúc trước, mỗi lần đều là bảy tám loại thảo dược không biết tên, lại thường có hiệu quả kỳ diệu.

Liền tính không thể cứu hắn, Tạp Thất yên lặng nói với chính mình. Liền tính thật sự không thể cứu hắn, Thất Dời thật sự thích Tiếu Linh, tuy Tiếu Linh chán ghét hùng từ nhỏ, tình nguyện bị bộ lạc trục xuất cũng không muốn tìm hùng sinh con. Nhưng Tạp Thất ngày ngày ở bên Tiếu Linh, làm sao sẽ không nhìn ra được hắn đối với Thất Dời đặc biệt cùng để bụng? Tạp Thất nhấp môi, nước mắt rơi xuống, chỉ là hắn luôn ích kỉ. Hắn vẫn luôn ích kỉ như vậy.

Thích Căn còn xào rau ở trong viện, cả nhà sặc vị ớt cay bạo xào, Trĩ bị kích thích hắt hơi liên tục, tìm nơi khác trốn đi. Tạp Thất từ phía sau ôm chầm lấy Thích Căn, hoang mang rối loạn hỏi hắn bị gãy xương có thể cứu được hay không? Có thảo dược có thể trị dứt hay không?

Tạp Thất hiếm thấy thất thố, Thích Căn tắt lửa ôm hắn vào phòng. Tạp Thất sợ hãi, vẫn luôn không ngừng hỏi hắn, đôi mắt tròn xoe đỏ bừng, chóp mũi ửng hồng.

Thích Căn hỏi nửa ngày mới đem sự việc hiểu biết rõ ràng, bất đắc dĩ thân thân mắt hắn nhẹ nhàng nói chuyện:

- Có thể cứu được hay không vẫn chưa biết, nhưng ta có thể thử xem sao. Dẫn ta qua bên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro