Chương 10: Sầm Khanh (H)


Sầm Khanh vò nắn ga giường nhăn nhúm, cả cơ thể lúc thì cong lên, lúc thì co giật. Mà giữa hai chân y là cái một đầu tóc đen mềm mại...

Tứ chi hắn thon dài, đường nét ngũ quan cũng dần rõ ràng hơn nhưng nó không thể thay đổi gì nhiều ở khuôn mặt trẻ con đó. Hắn ngẩng đầu lên, một tia trong suốt kéo dài từ nơi tư mật đến bờ môi hắn.

"Em đâm vào được không?"

Tại sao nhóc con lại hiểu những chuyện này như vậy? Không đợi Sầm Khanh nghĩ ngợi thêm, chân y bị tách thành hình chữ W để hắn liếm. Nhóc con không biết liếm bừa bãi thế nhưng đặc biệt làm y sung sướng.

"Anh ơi."

Tình yêu, tội lỗi, cấm kị hoà trộn vào nhau trong nháy mắt bị hai tiếng 'anh ơi' của Phương Nhiên quét sạch.

Y không sợ người đời mắng chửi tam quan đổ nát, mặt người dạ thú.

Sầm Khanh luôn đi theo cảm xúc của chính mình.

Trước đó, y vẫn cho rằng bản thân ghen ghét người khác tiếp xúc Phương Nhiên là tình cảm cha con. Luôn cho rằng cả đời mình không cần ai bên cạnh, chỉ cần Phương Nhiên ở bên là vì chưa tìm được người thích hợp.

Cho đến khi lâu dần chạm môi, Sầm Khanh càng ngày không thể kiểm soát bản thân mình. Ngày đó, hắn cạy mở miệng thiếu niên, hoàn toàn dẫm nát giới hạn. Khi ấy ở trong đôi mắt Phương Nhiên, y nhìn thấy bộ dáng đói khát của chính mình.

Sầm Khanh nhận ra bản thân đã ngã vào vũng lầy chết chóc.

Hơn hết, y còn cam tâm tình nguyện ngã vào.

Phương Nhiên liếm liếm khoé môi, đang định cầm gậy thịt nhét vào thì Sầm Khanh lại đẩy hắn xuống giường. Bờ mông săn chắc ngồi trên gậy thịt của hắn, cạ tới cạ luôn nhưng không chịu cho đâm vào.

"Anh..."

"Phương Nhiên, em có hối hận không?"

Hối hận khi được y dẫn về nhà họ Sầm không?

"Không." Phương Nhiên nắm lấy tay y, đặt chúng lên má mình để cọ cọ:

"Em chưa bao giờ hối hận."

Hắn chỉ hối hận, vì sao mình nhận ra tình cảm chân chính của người ta trễ vậy.

Hắn vốn có cơ hội ngăn cản nhưng lại vô tâm vô phế để mọi chuyện phát triển đến bước này.

Nghe được lời này, Sầm Khanh khẽ cười, bàn tay vuốt ve đôi gò má mềm mại của thiếu niên rồi buông ra. Y dùng đôi tay đó, một tay chống trên giường, tay còn lại nhét cặc của hắn vào bên trong lỗ lồn mềm mại.

Phương Nhiên phát triển không tồi, bên dưới đã nên hình nên dạng nhưng vẫn mang một màu trắng hồng sạch sẽ.

Sầm Khanh biết bây giờ, y đang làm với một vị thành niên, còn là bé trai. Lộ không chỉ y chết, mà tương lai đứa trẻ cũng sẽ bị hủy hoại. Thế nhưng y không còn có thể quay đầu.

Phốc.

Phương Nhiên cảm nhận được một động thịt ấm áp, bao bộc cặc hắn ra sức bú liếm. Khoái cảm xông thẳng lên đại não, làm hắn không kiềm được bật ra những tiếng rên rỉ. Cơ thể thiếu niên không có khả năng chống chịu trước một cái lồn mọng nước.

Hắn ngồi dậy, vòng tay ôm lấy eo người đàn ông, mặt dụi vào lồng ngực y.

"Anh ơi..."

Gương mặt thiếu niên đỏ bừng, trong mắt dập dờn dục vọng. Rõ ràng là người chủ động đòi chịch nhưng hắn không phải tay lão luyện gì, từ đầu đến chân đều là trai tân.

"Bé ngoan... Thoải mái không?" Hơi thở y nặng nề, giọng nói trầm thấp như cố kiềm nén thanh âm dâm đãng trong cổ họng.

Hắn muốn bắn.

Muốn rót thứ dịch trắng đục này vào bên trong Sầm Khanh, để y không dùng cái lồn dâm này dụ dỗ hắn nữa.

"Thoải mái..."

Phương Nhiên dùng sức, đẩy mạnh thắt lưng, làm người đàn ông phía trên giật nảy, tiếng rên rỉ cũng chẳng kiểm soát được nữa.

"Phương Nhiên, bé ngoan, không nên... A!"

Một dòng tinh dịch nóng hổi rót vào bên trong Sầm Khanh, lồn dâm không chịu nổi bắt đầu xuất ra. Lúc Phương Nhiên rút ra, tinh dịch liền theo đó tràn ra ngoài. Lần đầu làm chuyện này khiến hắn không thể không xuất sớm, tuy nhiên, tư vị bắn bên trong thật sự rất... phê.

Cơ thể y mềm nhũn, lung lay một hồi rồi ngã lên người Phương Nhiên. Mà nhóc con của Sầm Khanh ôm chặt lấy y, lần nữa nắc con cặc cương cứng vào bên trong.

"Chờ đã..."

"Phương Nhiên, không nên... Ứm!" Tinh dịch đặc sệt vừa rồi bị đẩy vào trong một lần nữa, Sầm Khanh giật nảy cả người, muốn chống tay lên giường để không đè đau hắn nhưng Phương Nhiên nắm lấy gáy y, vừa hôn vừa liếm. Ánh mắt hắn mềm mại như cún con, phía dưới lại dùng sức dập cái lồn múp không thương tiếc.

Sầm Khanh nhìn thấy ánh mắt này, lòng đều nhũn ra nhưng chưa kịp để y mở miệng, lồn dâm liền đón những cú dập thô bạo không hề nể nang. Cún con gì chứ, đây rõ ràng một con chó đực đang hứng tình.

Hắn liếm láp môi Sầm Khanh, tuy kỹ thuật vụng về, hoàn toàn dựa vào bản năng để làm nhưng mỗi một lần cắm rút đều dùng sức đâm cho lỗ thịt phùn phụt nước dâm. Sầm Khanh bị địt cho mê mang đầu óc, thân thể nhạy cảm bị bàn tay thiếu niên lăn lộn không ngừng.

"Bé ngoan... Ha... Dập nhẹ thôi." Vừa bị nắn vú vừa bị đụ lồn, người đàn ông độc thân lâu năm không tài nào chịu nổi khoái cảm mãnh liệt nhưng lại không nỡ cản cục cưng yêu thương mình.

"Anh ơi... Bên trong anh sướng lắm." Hắn vùi vào hõm cổ Sầm Khanh, hoàn toàn không có ý định giảm bớt lực đạo, chỉ nhẹ giọng dỗ dành:

"Lần sau em sẽ làm nhẹ, được không? Anhh– ha...!"

Quy đầu bị xối một đống nước ấm, Phương Nhiên không đề phòng liền bắn ra. Hắn ngẩng đầu, cả người ngơ ngác, khoé mắt đỏ lên, ướt át vì sướng.

Sầm Khanh thích hắn gọi anh ơi, thích nghe hắn nói ngọt, Phương Nhiên biết nhưng không nghĩ gọi giường vài tiếng, Sầm Khanh đã bắn ra như vậy...

Y lấy gối che lại mặt, cả người run rẩy nhưng chân lại quấn chặt eo hắn, không cho hắn rút khỏi lồn dâm của mình.

"Anh..."

Sầm Khanh vẫn lấy gối che mặt lại.

Phương Nhiên muốn lấy ra nhưng không được. Hắn khó hiểu, y ngại gì chứ?

"Anh không định nhìn em à?"

"...Ăn xong là không thèm nhìn mặt sao?" Cuối câu còn mang theo thanh âm uất ức, đáng thương như sắp khóc.

Sầm Khanh lập tức quăng gối sang một bên, lo lắng nhìn nhóc con, vòng tay ôm lấy hắn.

"Là anh sai, bé ngoan đừng khóc."

Vừa dứt lời, y cảm nhận thanh sắt nóng ủ trong lỗ thịt của mình bắt đầu cứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro