Chương 2: Nuôi một chiếc mèo cam.

Dạy dỗ Chuuya có khó không?

Cũng không hẳn là khó.

À, Chuuya chính là tên của vật nhỏ mà Đế Quân mang về. Nakahara Chuuya là tên của cậu bé.

Dạy dỗ Chuuya kì thực không đến mức gọi là khó, cậu bé ngoan, hiểu rất nhanh, nhưng lại không có thường thức. Không biết cách sử dụng muỗng đũa, không biết phân biệt tốt xấu, thường xếp tất cả mọi thứ trừ Đế Quân ra, là vật nguy hiểm.

Rất giống Xiao.

Vậy nên với Đế Quân, dạy dỗ Nakahara Chuuya không khó, ngài đã có kinh nghiệm chăm sóc dạ xoa nhỏ mà.

Ánh nắng ban mai đầu tiên tại thế giới mới này chiếu rọi qua khe cửa sổ căn hộ nhỏ mà Zhongli đã thuê, hắt những vệt sáng ấm áp lên khuôn mặt yên bình của cậu bé đang ngủ. Nakahara Chuuya nằm cuộn tròn trên chiếc giường mềm mại, mái tóc cam loạn xạ như ngọn lửa tươi non nổi bật trên nền gối trắng. Zhongli đứng bên cửa sổ, ánh mắt vàng óng quan sát những hạt bụi li ti nhảy múa trong luồng sáng, trong lòng thầm tính toán kế hoạch cho ngày mới.

Một tuần trôi qua không quá yên bình, Yokohama thực sự cần chỉnh đốn lại. Mỗi ngày đều có người đến thăm dò hắn, tìm cách bắt cóc Nakahara Chuuya, lôi kéo bọn họ vào thế lực của mình,... Và quan trọng nhất, là sự hỗn loạn của một chế độ cần bị lật đổ ở đây.

"Ưm..." Chuuya cựa mình, đôi mắt xanh như bầu trời mở ra trong trạng thái mơ hồ. Cậu nhìn thấy bóng lưng quen thuộc bên cửa sổ, bản năng lẩm bẩm:

"Zhongli tiên sinh..."

Zhongli quay người, khóe miệng khẽ nhếch lên:

"Chào buổi sáng, Chuuya."

Người đàn ông mặc áo sơ mi nâu tay dài cùng gile, bước chân thanh thoát đi đến bên giường, nhẹ nhàng với tay lấy chiếc áo khoác ngoài treo trên thành giường.

Ngài đưa tay vuốt ve mái tóc mềm của mèo cam nhỏ, rồi híp mắt cười nói cho cậu bé về nhiệm vụ hôm nay:

"Hôm nay chúng ta sẽ học cách kiểm soát..."

Lời còn chưa dứt, Chuuya đã ngồi bật dậy vì hào hứng.

"Học bay phải không?!"

Chỉ trong chớp mắt, cơ thể cậu bé đã bắt đầu lơ lửng cách mặt giảng hơn mươi centimet, những sợi tóc cam dựng đứng như bị nhiễm điện.

Zhongli nhanh như cắt giơ tay ra, một lớp nham thuẫn vàng óng trong suốt xuất hiện ngay lập tức, nhẹ nhàng đè lên đỉnh đầu Chuuya. Ánh hồng quang vừa mới xuất hiện đưa câu bé bay lên lập tức bị nham thuẫn đè lại.

"Bình tĩnh."

Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng áp chế đứa bé, Zhongli giữ cho cậu nhóc ngồi lại xuống giường rồi mới tiếp tục giảng giải:

"Năng lực của chúng ta giống như dòng nước lũ mùa xuân, cần học cách mở ra từng chút một, không thể ào ạt xông lên."

Chuuya bĩu môi, đáp xuống giường, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

Sau bữa sáng, Zhongli dẫn Chuuya đến bãi đất trống sau công viên thành phố. Nơi này rộng rãi, ít người qua lại, là địa điểm lý tưởng để luyện tập.

"Trước tiên, hãy cảm nhận trọng lực xung quanh."
Zhongli đứng trước mặt Chuuya, giọng nói ôn hòa,

"Nó giống như một tấm lưới vô hình bao trùm vạn vật, còn ngươi chính là con cá duy nhất có thể điều khiển được tấm lưới ấy."

Chuuya nhắm nghiền mắt, cố gắng tập trung. Một lúc sau, những viên sỏi xung quanh cậu bắt đầu run rẩy, từ từ rời khỏi mặt đất.

"Rất tốt." Zhongli gật đầu, "Bây giờ hãy thử nâng chiếc lá kia lên."

Một chiếc lá khô đang rơi lả tả bỗng dừng lại giữa không trung, xoay tròn nhẹ nhàng quanh Chuuya. Cậu bé mở mắt, nhìn chiếc lá, ánh mắt tràn đầy vui sướng.

"Ta làm được rồi! Zhongli tiên sinh, ngài thấy không..."

Trong khoảnh khắc phân tâm, chiếc lá đột nhiên bị hất văng ra xa, bay thẳng về phía băng ghế đá phía xa. Zhongli khẽ nhíu mày, một bức tường đá nhỏ bỗng dưng mọc lên từ mặt đất, chặn chiếc lá lại.

"Chuuya." Zhongli thở dài. 

"Ngươi lại quên mất rồi. Kiểm soát năng lực cần sự tập trung liên tục, giống như ta khi điều khiển nham thạch vậy." 

Để minh họa, người đàn ông giơ tay lên, những viên đá cuội dưới đất nhẹ nhàng bay lên, tạo thành một vòng tròn hoàn hảo xoay tròn quanh ngón tay ông.

Chuuya nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ. "Làm sao ngài có thể làm được vậy?"

"Luyện tập nhiều là có thể." Zhongli cười, thu hồi những viên đá cuội. 

"Bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt, kiên nhẫn tích lũy, đây chính là đạo lý của vạn sự vạn vật."

Buổi chiều, Zhongli dẫn Chuuya đến siêu thị mua đồ. Khi đi ngang qua quầy gốm sứ, Chuuya bị thu hút bởi một chiếc bình màu xanh lam, vô tức giơ tay định chạm vào. Nhưng ngay khi ngón tay cậu sắp chạm tới, chiếc bình đột nhiên rung lên, nghiêng về phía trước.

May mắn thay, một bàn tay đã đỡ lấy nó kịp thời. 

Zhongli nhẹ nhàng đặt chiếc bình trở lại vị trí cũ, sau đó xoay người nhìn Chuuya đang sợ hãi. 

"Xin lỗi, ta không cẩn thận..." Chuuya lắp bắp.

"Không sao." Zhongli lắc đầu.

"Chỉ là ngươi vẫn chưa quen với việc năng lực sẽ tự động bộc phát khi tâm trạng dao động." 

Người đàn ông cúi xuống, ngang tầm mắt với Chuuya. 

"Nhưng ngươi phải nhớ, ở bất cứ đâu, một hành động bất cẩn nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả khôn lường."

Chuuya gật đầu, trong lòng tự nhủ lần sau phải cẩn thận hơn.

Tối đó, khi Chuuya đang tắm, lại một tràng tiếng súng vang lên, hòa trộn cùng tiếng la hét và tiếng cầu xin, nức nở. Đứa nhỏ lắng nghe những âm thanh ấy, năng lực lập tức mất kiểm soát. Toàn bộ đồ đạc trong phòng tắm bay lơ lửng, thậm chí cả căn phòng cũng bắt đầu rung chuyển.

Zhongli đang pha trà ở phòng khách, cảm nhận được sự bất thường, lập tức đứng dậy. Người đàn ông đẩy cửa phòng tắm, nhìn thấy Chuuya đang lơ lửng trên không trung, ánh mắt mơ hồ, nhìn vào hư không.

"Chuuya." 

Zhongli gọi tên cậu bằng giọng trầm ấm, bước vào phòng tắm đầy hỗn loạn. Những giọt nước và đồ vật đang bay lơ lửng không thể chạm vào người hắn, vì nham thuẫn lại như ẩn như hiện vây lấy hắn. 

"Nhìn vào mắt ta."

Chuuya ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh như The Hope của thế kỉ mới nhìn vào mắt vàng của Zhongli.

Dị đồng tử của cựu nham thần sáng lên theo dao động ma lực, nhìn vào đôi mắt ấy, đột nhiên Nakahara lại cảm thấy, không có gì có thể làm hại đến mình nữa, cũng không còn gì có thể khiến mình phải sợ hãi. Đôi mắt của Zhongli luôn trầm tĩnh, vững vàng đến lạ kì. 

Zhongli nhặt chiếc khăn tắm, quàng lên người Chuuya khi năng lực của cậu bé không còn bạo động nữa.

Đêm khuya, Zhongli ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố đang chìm vào giấc ngủ. Trong tay hắn là một tách trà nóng, hương thơm nhè nhẹ tỏa ra. Người đàn ông nhớ lại những ngày tháng chiến tranh ở Teyvat, những lần chỉ huy quân đội, những lần thi triển sức mạnh thần linh. Nhưng giờ đây, việc dạy dỗ một đứa trẻ đặc biệt lại khiến ông cảm thấy ý nghĩa khác lạ.

Từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng động nhỏ. Zhongli quay đầu nhìn lại, thấy Chuuya đang bò ra khỏi giường, tiến về phía nhà bếp với dáng vẻ buồn ngủ. Có lẽ là khát nước, nhưng khi cậu bé với tay lấy cốc, chiếc cốc lại một lần nữa bay lơ lửng.

Zhongli khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay, chiếc cốc từ từ hạ xuống, rơi vào tay Chuuya. Cậu bé uống nước xong, mơ màng quay lại giường, hoàn toàn không nhận ra sự can thiệp tinh tế của Zhongli.

Sáng hôm sau, khi Chuuya tỉnh dậy, cậu phát hiện trên bàn ăn có một hộp quà nhỏ. Mở ra, bên trong là một chiếc khóa bình an, trên đó khắc những hoa văn tinh xảo, bên dưới còn treo một viên nham tinh vàng óng ả đang tỏa năng lượng tinh khiết.

"Đây là nham tinh thể, có thể giúp ngươi ổn định năng lượng." Zhongli giải thích.

"Khi ngươi cảm thấy năng lượng sắp mất kiểm soát, hãy chạm vào nó, nó sẽ nhắc nhở ngươi giữ bình tĩnh."

Chuuya ngơ ngác nhìn chiếc khóa bằng bạc trước mặt, chần chờ một lúc, cậu bé mới cầm nó lên, cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ từ nó. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Zhongli, nở nụ cười tươi như mái tóc của mình: "Cảm ơn tiên sinh!"

Zhongli xoa đầu Chuuya, trong lòng thầm nghĩ: Dù là thần linh hay con người, sự đồng hành và trưởng thành luôn là món quà quý giá nhất.

Như Zhongli thường nói: "Vạn vật đều có linh tính, chỉ là cần thời gian để tìm thấy vị trí của mình." 

Mà vị trí của Chuuya, có lẽ chính là bên cạnh vị tiên sinh đã cho cậu một mái nhà này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro