Chương 7 + 8

CHƯƠNG 7

_____________________________________________________

"Đều nói phía trước là anh nghĩ sai rồi, giờ hãy tin đi," Kashima Sayaka nói, giọng dương lên vài phần đắc ý. "Junta kia hài tử xem ánh mắt Rin-chan căn bản không có chút 'thích' nào, ta nói ngươi mà còn không tin. Giờ làm con tai đã biết anh đang suy đoán về tình cảm của nó, anh không thấy xấu hổ sao?"

Kashima Rin bước ra khỏi phòng ngủ, nhà ăn vẫn còn trống không. Cậu định đi xuống lầu gọi ba, mẹ ăn cơm, thì bỗng nghe rõ tiếng mẹ nói, khiến cậu khựng người, rồi mới chầm chậm xuống lầu.

Nghe hết nội dung, Kashima Rin cảm thấy chút đau đầu.

Thật vậy, tại sao ba, mẹ lại quan tâm đến chuyện cậu thích ai?

Cậu mới chỉ 16 tuổi mà thôi.

Dù quanh cậu đã có nhiều người bắt đầu yêu đương, thậm chí trải qua vài mối tình rồi kết thúc, nhưng không có nghĩa cậu cũng phải tùy tiện bước vào vòng xoáy đó.

Ít nhất là vì cái hệ thống quái quỷ này không buông tha cậu, nên cậu mới không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm.

【Ký chủ, ý tưởng của ngươi giờ đây có vẻ như đang lập Flag đấy.】 Hệ thống nhắc nhở với giọng "tử tế".

Lãnh khốc ký chủ nghiêm giọng quát: "Im miệng!"

Lập tức hệ thống mất luôn cái vẻ "tử tế" của mình.

"Rốt cuộc, Junta đứa nhỏ này cũng là người chúng ta cùng lớn lên, nên ta còn yên tâm giao Rin cho hắn," Kashima Yugen nói khi thấy con trai bắt đầu giả nữ trang, cũng chuẩn bị tâm lý rằng một ngày kia con gái tương lai của hắn sẽ gả đi.

Ừm, chuẩn bị tâm lý cho con gái tương lai đi lấy chồng cũng là chuyện tốt.

Kashima Rin im lặng: "..." Vậy tại sao ai cũng nghĩ cậu sẽ thích một người đàn ông?

【Ký chủ, ngươi thích kiểu nữ sinh như thế nào?】

"..." Vấn đề này trước đây Kashima Rin thật sự chưa từng nghĩ tới.

Nhưng nếu nói thích kiểu nữ sinh nào thì...

Hắn trầm tư sâu sắc, hình dung ra đủ loại hình mẫu, rồi cuối cùng nửa chắc nửa không trả lời hệ thống: "Thích kiểu mặc kimono."

Dù tính cách hay phong thái ra sao, chỉ cần mặc kimono đứng yên lặng ở đó, đều toát lên vẻ dịu dàng, ôn nhu rụt rè, như Yamato Nadeshiko, khiến người ta cảm nhận được sự dịu dàng và thanh nhã.

Hệ thống gật gù tỏ vẻ hiểu ý.

Kashima Rin ngạc nhiên hỏi: "Ngươi hỏi vậy để làm gì?"

【Không có gì.】 Hệ thống không trả lời, chỉ nhắc hắn: 【Ký chủ, mau ăn cơm đi, không thì vị giác sẽ kém đi nhiều đấy.】

Người khác có thể không nhận ra, nhưng hắn biết hệ thống đang cố tình dùng "vị giác cua thần" để ép hắn đi ăn.

Kashima Rin cố ý tăng nhanh tiếng bước chân xuống lầu, khiến hai vợ chồng ngẩng lên, liền kết thúc chủ đề. Kashima Yugen còn tự nhiên đổi đề tài: "Đều nói em quan tâm Rei là tốt rồi, trong tiệm có anh trông chừng, chẳng cần lo lắng."

Kashima Rin: "..." Nếu không phải do thính lực tốt, có khi thật sự đã bị lừa mất rồi.

———

Ăn xong cơm chiều, Kashima Rin sớm trở về phòng, mở tủ quần áo chuẩn bị thay đồ đi ra ngoài đánh dấu Nakiri Erina.

【Ký chủ, chuẩn bị đi đánh dấu sao?】

"Lâu lắm rồi mới có cơ hội gần như thế này, đương nhiên phải đi rồi." Hắn nói, việc chế phục này cũng đã trải qua vài lần, không có gì khác biệt, thành thói quen.

【Nakiri Erina đã hoàn tất tiến độ, ký chủ tiếp tục đóng vai nàng, liệu có phải hơi lãng phí?】

Kashima Rin từ chối dứt khoát: "Ta tuyệt đối không đóng vai Mavis!"

Đó là một loli ít nói, mà sức mạnh cũng cực kỳ hiếm có. Hắn đóng vai chưa đạt, cũng không muốn thu hẹp sức mạnh của bản thân. Nếu đi ra ngoài, vô tình gặp chú thuật sư, chẳng phải sẽ bị phát hiện hay sao?

【Đã hoàn thành tiến độ nhân vật, xác thực có thể tiếp tục mặc đi đánh dấu. Nhưng đây không phải chỉ là đánh dấu bình thường mà còn là đánh dấu khen thưởng, nên có một số điều được giảm nhẹ.】

Nói đơn giản thì hệ thống có mới nới cũ.

【Hơn nữa, không chỉ có một hay hai nhân vật được mở khóa. Ký chủ còn có thể lựa chọn nhân vật mới. Nhớ rằng, ký chủ từng nói thích kiểu xuyên không nữ hài mặc kimono, thì đây, hai nhân vật mới chính là xuyên kimono.】

Theo hệ thống, Kashima Rin hiện có hai hình tượng nhân vật xuất hiện.

Một là cô gái tóc ngắn màu đen, mặc kimono trắng thanh lịch, tay múa võ sĩ đao, ánh mắt cực kỳ đặc biệt. Đôi mắt ấy có màu sắc rực rỡ, với hoa văn xoắn ốc, rất hiếm gặp. Kashima Rin từng gặp nhiều người có ánh mắt đặc biệt, nhưng chỉ có Gojo Satoru với kính râm là sánh được.

Còn một người nữa là cô thiếu nữ tươi cười dễ thương, tóc dài đen pha màu lam nhạt, quàng khăn trắng và mặc kimono trắng với hoa văn tinh tế trên vạt áo.

Hai nhân vật này đều là mỹ nữ khó gặp.

【Tôi đề xuất ký chủ chọn nhân vật đầu tiên – Ryōgi Shiki. Oikawa Tsurara tuy dễ thương, nhưng bản thể lại là yêu quái Yuki-onna. Ở thế giới này, yêu quái sẽ bị chú thuật sư coi là chú linh, gặp chú thuật sư thì khá phiền phức.】

Kashima Rin lầm bầm: "Miệng quạ đen... Tớ mấy năm nay cũng chưa gặp nhiều chú thuật sư, vậy mà hôm nay đổi hình tượng liền gặp họ à?"

Dù sao thì hắn cũng không dám đánh cược.

Hệ thống nói tiếp:【Kimono cũng không tệ đâu, ký chủ. Đây có một bí mật nhỏ cho ngươi – Ryomen Sukuna thường mặc kimono nữ tính như vậy. Người ta còn là nguyền rủa vương nữa đấy, ký chủ không cần phải lo lắng.】

Hơn nữa, váy ngắn nữ tính, dù sao ký chủ cũng đã từng mặc rồi.

【Nhưng ta nghĩ chắc ngươi sẽ không dễ dàng như vậy đâu.】 Hệ thống có cảm giác rất giống khi trước từng nói với Nakiri Erina như vậy.

【Hệ thống trung tâm ta thề, Ryōgi Shiki là người thật.】Sau câu này, hệ thống lại bắt đầu tiến hành【Nếu không ký chủ vẫn phải tiếp tục với tiến độ xoát Mavis】

"Thôi thì chọn nhân vật thứ nhất vậy." Kashima Rin đành lòng, chuyện này thì cứ từ từ mà làm, không hợp thì đổi sau.

Giống như Nakiri Erina, người ta có thể trao năng lực trực tiếp cho hắn, cũng có thể cho ngoại lệ như vậy.

Hệ thống giúp đưa ra gợi ý:【Ryōgi Shiki có nhiều tiêu chí về trang phục, nếu ký chủ thích kimono thì cứ mặc kimono thôi】

Kashima Rin cởi quần áo, bắt đầu mặc từng lớp lên người.

"Đôi mắt nàng đặc biệt như vậy, có cần đeo kính không?" Hắn hỏi.

Hệ thống trả lời::【Không cần. Đó không phải là màu mắt nguyên bản của nàng.】

Khi đang thắt dây lưng, Kashima Rin nhận ra có điều gì đó nguy hiểm và hỏi: "Chẳng lẽ là...?"

【Đừng sợ, ký chủ. Đó là năng lực của nàng】 Hệ thống nói tiếp:【Ngoài ra, khi đã mặc quần áo đó trên người, hiệu quả sẽ lập tức xuất hiện】

Kashima Rin chỉ nghe được một nửa câu, rồi đầu óc gần như ngưng trệ.

Trước mắt hắn dường như hiện ra cả địa cầu, nhưng chỉ toàn bóng tối vô tận.

Khi thoát khỏi trạng thái đó, thế giới xung quanh trở nên hỗn độn vô cùng.

Nhìn quanh, trên tường, tủ quần áo, thậm chí cặp sách, giày dép, gối đầu đều hiện ra các đường màu đen kèm những vệt rạn đỏ lóe sáng rồi biến mất, rồi lại xuất hiện liên tục.

Kashima Rin bị những đường cong kỳ dị đó bao quanh.

"Đó là cái gì vậy?" Hắn đưa tay định chạm vào khe không gian mờ ảo đó.

Hệ thống vội vàng nhắc nhở:【Ký chủ đừng sờ vào! Nếu không ngày mai lại phải tìm lý do giải thích.】

【Ryōgi Shiki có đôi mắt gọi là Trực Tử Ma Nhãn, có thể nhìn thấy tử vong. Đường tử xuất hiện sẽ làm vật thể bị hoại tử ngay lập tức, ngay cả chú linh mạnh nhất cũng không thể hồi phục. Ngoài ra còn có Điểm Tử, nếu trúng sẽ chết ngay lập tức. Rất lợi hại đúng không!】

Kashima Rin hỏi: "Làm sao tắt nó được?"

Cảnh vật xung quanh lập lòe khiến hắn bị nhức đầu.

Hệ thống giải thích thêm: 【Trực Tử Ma Nhãn rất mạnh, cũng có nhược điểm. Nhưng vì ta là hệ thống hoàn mỹ, nên đã khắc phục nhược điểm rồi, chỉ để lại chút di chứng nhỏ thôi.】

Kashima Rin lại hỏi lần nữa: "Làm sao tắt nó được?"

Hệ thống trả lời:【Không thể tắt. Có lợi thì có hại, có mất thì có được.】

Thấy hắn tức giận, hệ thống trấn an: 【Khi kỹ năng Trực Tử Ma Nhãn của ký chủ đạt 100% thuần thục, có thể bật tắt theo ý muốn, thậm chí dùng để tấn công mục tiêu】

Kashima Rin chán nản: "Vậy ta có nhìn thấy Đường Tử và Điểm Tử của chính mình không?"

Chuyện hệ thống gây rắc rối lại lặp lại khiến hắn nhớ lại mấy năm trước bị hố, tức giận không thôi.

Hắn bỏ ra bốn năm để hoàn thành vai trò Nakiri Erina, không lẽ giờ cũng phải mất bốn năm với Ryōgi Shiki?

Đôi mắt có thể nhìn thấy Đường Tử, vật thể chỉ cần chút ít năng lượng là có thể phá hủy, ngay cả vách tường bình thường cũng phải dùng hết 100% lực mới phá được, giờ chỉ cần 10-20% là đủ.

Ryōgi Shiki bị vây quanh bởi Đường Tử khắp nơi.

Giờ phải làm sao đây?

【Kí chủ, nếu không đi đánh dấu thì sẽ không kịp đâu.】 hệ thống nhẹ nhàng nhắc nhở.

Nhưng Kashima Rin chỉ mới đi được hai bước thì dừng lại, xoa trán đau đớn: "Có lẽ tối nay không đi được rồi."

Nhưng không đi đánh dấu thật sự rất đáng tiếc, có thể làm tăng giá trị vai diễn.

Hắn đứng suy nghĩ một lúc, rồi nhắm mắt lại.

Khi nhắm mắt, thế giới tối đen, đầu óc không bị ảnh hưởng bởi Đường Tử và Điểm Tử nữa.

Kashima Rin sống ở đây mười mấy năm rồi, bố trí trong nhà đều quen thuộc, có thể đi mà không nhìn.

Hắn đi tới phòng khách, tìm được rương cứu thương.

Trong rương có một cuộn băng vải, không biết dùng thế nào. Hắn lấy băng vải, quấn quanh mắt vài vòng.

Thế giới trở nên một mảnh hắc ám.

Hắn đi trước làm nhiệm vụ đánh dấu, rồi trở về.

【Hừ, ký chủ, ngươi còn một nhân vật mới có thể mở khóa. Dùng nhân vật mới thì Trực Tử Ma Nhãn tạm thời sẽ bị phong ấn.】

Kashima Rin ngạc nhiên: "Phía trước Nakiri Erina nói rõ rồi mà... đổi nhân vật sẽ mang theo năng lực cơ mà?"

【 Vì vị giác của thần chỉ là cảm quan, không thật sự nắm giữ năng lực, nên ký chủ có thể dùng được. Còn Trực Tử Ma Nhãn là năng lực riêng của Ryōgi Shiki, không ảnh hưởng nhân vật khác.】

Kashima Rin: "... Sao không nói sớm một chút!"

Nghĩ lại, hắn cũng lấy lại bình tĩnh.

"Thôi, không nghĩ thêm phiền toái này lại thêm phiền toái khác."

Độ tín nhiệm hệ thống của Kashima Rin đã giảm xuống đến mức âm.

"Không tin mấy chuyện ma quỷ nữa, từ nay không họ Kashima nữa!"

_____________________________________________________

CHƯƠNG 8

_____________________________________________________

Bịt kín đôi mắt, Kashima Rin hoàn toàn lâm vào bóng tối tuyệt đối. Dù giờ đây cậu không thể nhìn thấy Đường Tử, nhưng vì có đồng dạng, cậu vẫn có thể quan sát hết mọi thứ.

【 Ký chủ, phương pháp này khá hiệu quả, nhưng ngươi chuẩn bị như thế nào để đánh dấu? 】

"Ngươi chỉ cần dẫn ta ra ngoài." Kashima Rin sờ sờ xuống cầu thang, "Chúng ta vừa rồi phối hợp chẳng phải rất tốt sao?"

Giờ cậu không thể nhìn, nhưng hệ thống không bị kiểm soát, có thể giúp cậu đánh dấu.

Tuy nhiên, yêu cầu phải chịu đựng giọng nói của hệ thống vẫn luôn là thử thách.

"Giờ là ban đêm, đường phố vắng người và xe, nên cũng không vấn đề gì." Kashima Rin bước ra ngoài, giọng đầy đe dọa: "Ngươi sẽ không chơi khăm ta chứ?"

Hệ thống như một đứa nhỏ đáng thương bị uy hiếp, yếu ớt trả lời: 【 Không, sẽ không đâu. 】

Kashima Rin hài lòng.

【 Rẽ phải rồi đi thẳng. 】 Hệ thống chỉ dẫn từng bước.

Ryōgi Shiki dù là người thường, nhưng thể chất và tố chất cơ thể mạnh hơn nhiều, thích nghi rất tốt.

Khi đã quen với bóng tối, Kashima Rin có thể bước nhanh hơn, thậm chí chạy lên phía trước.

【 Dừng lại, đèn đỏ. Qua giao lộ này là Bệnh viện Beika tổng hợp. 】

Đánh dấu vị trí là ngoài bãi đỗ xe của bệnh viện, Kashima Rin chạy bộ qua, hệ thống lại ra lệnh dừng bước.

【 Đánh dấu hoàn thành, chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng — một viên đá quý. 】

Kashima Rin thấy rõ đá quý là gì, hệ thống nhỏ nhẹ kêu lên 【 Vu hồ 】 rồi tràn đầy cảm xúc nói: 【 Ký chủ, ngươi chắc hẳn là người rất may mắn, thứ này đều có thể bị ngươi nhận được ra. 】

Kashima Rin tiếc nuối vì không thể tận dụng giá trị sắm vai: "... Đá quý đẹp thật, nhưng ta không dùng được, cũng không thể mang cho mẹ. Có lẽ sau này đám cưới Yuu sẽ em ấy. Nhìn ngươi phản ứng vậy, nó có gì đặc biệt à?"

【 Thực ra không có gì đặc biệt, chỉ là có tên gọi: Pandora. 】

"Hừ." Rin đáp lạnh lùng, "Chuyện này để dành cho ngươi lo."

【 Ta cũng cảm nhận được ngươi càng ngày càng mạnh, bảo quản trong không gian hệ thống khá tốt. 】

Trường sinh, cám dỗ luôn khiến con người điên cuồng.

"Ta đi mua vài cuốn băng vải về." Rin giang hai tay, trong tay trống trơn bỗng hiện ra vài tờ tiền hình Fukuzawa Yukichi — tiền thưởng mà cậu kiếm được từ việc đánh dấu, thật sự hữu dụng, vẫn luôn được lưu trong không gian hệ thống.

"Sắp tới phải đi học một tuần liền, ta không thể tiếp tục che băng vải đến lớp được. Hay là còn chưa nhập học mà muốn chuyển đến trường người khuyết tật?"

【 Có cách khác mà. 】 Hệ thống thận trọng đề nghị, 【 Nếu ngươi tăng cảm giác và năng lực, bịt mắt cũng có thể hành động bình thường. 】

"Huấn luyện á? Như vậy khoảng cách với người bình thường sẽ ngày càng lớn?"

【 Thực ra không hẳn vậy. A, trước mặt, bên phải đèn đỏ, có một đám người đang tới. 】

Kashima Rin dừng bước, tránh sang một bên.

"Ta còn không phải kéo cô ta lên giường sao, lúc này làm t*nh không phải bình thường à, con đĩ đó cũng dám đánh ta!"

"Chuẩn rồi, thanh thuần gì mà còn xem thường bọn ta."

Tiếng la hét hỗn loạn cùng mùi rượu ngày càng gần, Kashima Rin phớt lờ, tiếp tục phối hợp với hệ thống để giải quyết vấn đề đôi mắt.

"Không cần huấn luyện mà tăng cảm giác, có chuyện tốt vậy sao? Ngươi nói có phải lại là trò cosplay không?"

【 ... Chính xác. 】 Hệ thống đột nhiên trở nên nhạy bén, chuyện này làm nó khá khó xử.

Kashima Rin: "............" Cậu nghĩ, hôm nay vừa bị ngươi chơi xỏ, tỷ lệ tin ngươi bao nhiêu?

Hệ thống: Ta và ký chủ đang có nguy cơ mất lòng tin nghiêm trọng, liệu có cách nào lấy lại niềm tin của ngươi?

Kashima Rin: Chưa từng thấy thứ này.

"Muốn ta nói, chia tay với con đó là quyết định đúng, Murakami-kun ưu tú vậy mà còn..."

"Nếu không phải cô ta lớn lên cũng không tồi, ta đã sớm chia tay."

"Murakami-kun, nhiều cô đẹp hơn Yoshiko lắm, tìm người khác đi."

"Ha ha ha, ta thích ngực to."

"Con gái thì đương nhiên muốn đẹp."

Mấy tên đàn ông say xỉn càng tiến gần, nói chuyện ầm ĩ với lời lẽ đậm ác ý, tiếng cười khinh bỉ khiến Kashima Rin không khỏi cau mày.

Tương lai hắn không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh này.

Kashima Rin lặng lẽ chờ bọn họ đi qua, nhưng thực tế không phải lúc nào cũng thuận theo ý mình.

"Ê Murakami-kun." Một tên gọi to, dưới ánh đèn đường mờ mờ, hắn nhận ra Kashima Rin không che nửa mặt, "Ta nói mấy cô đẹp không ít, nhìn kìa, gặp ngay một cô đẹp hơn cả Nagano Yoshiko."

"Nghe đây, nhìn xem."

Sáu bảy người bao quanh Kashima Rin.

"Thật đấy."

"Tiểu thư, làm bạn gái anh đi, anh được xã trưởng ưu ái mà."

"Đui rồi à? Xinh thế này thật đáng tiếc."

Murakami kia giơ tay chuẩn bị vây lấy và kéo Kashima Rin.

"Các người, thật phiền phức." Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên khiến đám người im bặt.

Kashima Rin không vui chút nào. Tối nay đã bị hệ thống chơi khăm, lại gặp đám người này, bị trêu chọc khiến hắn muốn kiểm soát không nổi, nổi lên cảm xúc muốn đánh người.

"Ha? Đàn ông à?" Murakami bật cười hả ố, sau đó đột ngột kéo băng vải xuống, đưa tay chỉ về phía trước. "Nhìn cũng xinh đấy chứ, đàn ông kia cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi nghe nói, đàn ông thì lại có mùi vị khác một chút."

Băng vải bị kéo xuống. Đôi mắt xinh đẹp nhưng cực kỳ nguy hiểm ấy từ từ mở ra.

Thì ra trên cơ thể con người cũng có Đường Tử. Hơn nữa còn không ít. Chỉ là so với mấy vật phẩm lộn xộn khác thì Đường Tử trên cơ thể người lại rất có quy luật.

Tay, chân, thân thể, thậm chí là đầu – Đường Tử như những vòng tròn, quấn quanh cơ thể.

Một khi bị cắt trúng Đường Tử, cho dù có dùng cách gì đi nữa cũng không thể phục hồi. Dù là giải phẫu hay chú linh chữa trị cũng hoàn toàn vô ích.

Thế nhưng trong tình huống hiện tại, dù Kashima Rin học nấu ăn rất giỏi cũng không giúp được gì. Số lượng địch đông vượt trội, sức mạnh cũng bị hạn chế, tình thế cực kỳ bất lợi.

【 Khả năng phản ứng và di chuyển của Ryōgi Shiki là bản năng cơ thể. Cho dù ngươi không có nhiều giá trị nhập vai thì vẫn có thể dùng. Nhưng những kỹ năng như Aikido hay jujutsu lại cần giá trị nhập vai mới có thể sử dụng. 】

"Thì ra không phải người mù, đôi mắt này thật đẹp."

"Nam mà xinh thế này thì để làm gì, còn mặc kimono nữ tính? Không phải là định câu đàn ông đấy chứ?"

Nhìn thấy đôi mắt của Kashima Rin, mấy gã đàn ông xung quanh càng bị rượu làm mờ lý trí, bắt đầu bị dục vọng xâm chiếm.

"Phản ứng nhanh cũng vô ích, giờ tôi chỉ muốn đấm cho một trận." – Kashima Rin tối sầm mặt, giơ tay gạt phăng bàn tay của gã vừa định sờ mặt mình, đồng thời hỏi hệ thống trong đầu – "Có thể mở khóa kỹ năng ngay không?"

【 Không được. Năng lực của nhân vật hiện tại chỉ có thể mở khóa theo tiến độ nhập vai. Tuy nhiên... cũng có cách khác. Nếu ngươi chi trả 10 triệu yên, ta có thể tạm thời giải phóng năng lực bản thể của ngươi, liên kết với thân phận Ryōgi Shiki. 】

"Có cả kiểu đó sao?" – mắt Kashima Rin sáng rực lên.

【 Phí giải phóng sẽ tăng theo sức mạnh của bản thể. Cách này vốn để giúp ngươi trải nghiệm nhân vật tốt hơn. 】

...Chỉ là chưa bao giờ ngươi chịu phối hợp, còn thường xuyên OOC...

Nhưng Kashima Rin vốn chẳng biết gì về bộ truyện này, càng không có hứng thú với cosplay, nên cảm giác cũng rất mờ nhạt.

"Tôi đồng ý." – Với khối tài sản khoảng 1,7 tỷ yên, bỏ ra 10 triệu chẳng khiến cậu mảy may tiếc nuối.

Chú lực không chỉ dùng để trừ tà mà còn có thể cường hóa bản thân – tăng tốc độ, sức mạnh. Với khoảng 40% chú lực đến từ Mavis, việc trừ khử chú linh cấp một chỉ là chuyện nhỏ. Huống chi mấy người trước mặt chỉ là người thường.

Mấy tên này nhiều lắm cũng chỉ có sức trẻ và cơ bắp. Kashima Rin ngược lại còn phải cẩn thận, không dùng quá nhiều sức, tuyệt đối không được chạm vào Đường Tử của họ – nếu không muốn "chơi chết" người ta thật.

Trong khi đang trao đổi với hệ thống, mấy gã say xỉn thấy cậu vẫn không phản ứng gì, liền bắt đầu mất kiên nhẫn. Bị ngó lơ khiến chúng vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Hai tên đứng gần nhất lập tức đưa tay giữ lấy vai cậu, đồng thời nắm chặt lấy tay.

"Đi công viên đi? Giờ này chắc chắn Beika vắng người lắm."

"Hôm nay phải cảm ơn con nhỏ Nagano Yoshiko mới đúng!"

"Đi thôi nhóc, tới công viên chơi với bọn anh một chút."

Vừa nghe xong, Kashima Rin không nói không rằng, nhấc chân đá thẳng vào bụng một tên – nơi không có Đường Tử. Tên đó bay văng ra ngoài. Cùng lúc, cậu đấm thẳng vào ngực tên thứ hai, rồi dùng tay còn lại vung mạnh, ném tên thứ ba còn đang  ngơ ngác bay đi.

"Công viên thì xa quá, chơi luôn ở đây đi." – Kashima Rin cười dịu dàng, hàm răng trắng nổi bật dưới ánh trăng – "Chắc chắn sẽ khiến các người hài lòng."

Dám giỡn mặt tao à?

Chơi chết tụi mày!

Cái hệ thống rác rưởi này!

Coi xem ai mới là người bị hố đây!

Tao đánh chết tụi mày luôn!

Hệ thống: 【............】 Ký chủ của ta hình như hư thật rồi.

Khoảng năm phút sau, Kashima Rin thở ra một hơi dài. Tâm trạng cực kỳ sảng khoái.

Mấy tên bị dục vọng che mờ lý trí giờ đã tỉnh rượu, mặt mũi bầm dập, nằm ngổn ngang dưới đất, rên rỉ không ra tiếng.

Cậu lôi ra một cuộn băng vải mới từ túi, vừa thay băng vừa cười hỏi: "Còn muốn chơi tiếp với tôi không?"

"Không không không!" – bọn chúng vừa khóc vừa lắc đầu như trống bỏi.

Chơi thêm lần nữa thì chắc mất mạng thật.

Thực tế là suýt mất mạng thật. Vừa rồi Kashima Rin hoàn toàn dựa vào bản năng chiến đấu. Có đôi lần lỡ tay, suýt đánh trúng Đường Tử. Việc đó khiến cậu đổ mồ hôi lạnh hột.

Vậy nên mới chịu "thu tay" nhanh chóng như vậy.

Ý thức càng sâu sắc về độ nguy hiểm của đôi mắt này, Kashima Rin lại bắt đầu băng lại, vừa nói với mấy tên đang run rẩy: "Lần sau đừng để tôi đụng vào mấy người nữa đấy."

"Chúng tôi hiểu rồi, xin ngài đi thong thả!" – bọn chúng quỳ rạp trên mặt đất, cầu xin như thể gặp sát thần.

Kashima Rin phẩy tay chào, rảo bước trở về.

"Tôi bắt đầu hiểu cảm giác của mấy người thích đánh trước nói sau rồi." – Kashima Rin nói với hệ thống.

Hệ thống: 【...... Ký chủ, ngươi muốn thành kiểu nhân vật bạo lực phải không? 】

"Không đâu, thật ra tôi không thích đánh nhau." – Kashima Rin nhún vai – "Vừa nãy là lần đầu tiên trong đời tôi đánh nhau đó. Nguy hiểm thật, tôi còn đang sợ đây này."

Hệ thống: Nhưng biểu cảm của ngươi chẳng giống như sợ chút nào cả...

【 Hay là ngươi chuyển sang làm chú thuật sư? Thường xuyên chiến đấu với chú linh, không cần nương tay, có thể đẩy nhanh tiến độ nhập vai Ryōgi Shiki. À, mà tiến độ nhập vai đã lên 10% rồi. Có vẻ như... Ồ? 】

Hệ thống đột nhiên im bặt.

"Sao thế?"

【 Không có gì. Hình như ta vừa phát hiện ra Gojo Satoru. 】

"Ồ." – Kashima Rin bình thản – "Chắc lại đến đây công tác, tiện thể ghé Con Lật Đật ăn gì đó."

So với phản ứng kích động lúc trước, giờ đây Kashima Rin đã bình tĩnh hơn nhiều khi nhắc đến Gojo.

Bởi vì trong suốt bốn năm qua, cậu đã quá quen nghe hệ thống báo:

– "Gojo Satoru đang đến gần."

– "Hắn vừa vào cửa tiệm nhà ngươi."

– "Khách gọi bocchan dango và wagashi chính là Gojo Satoru."

Dù chưa từng gặp mặt trực tiếp, nhưng cái tên này thì cậu đã nghe thấy cả ngàn lần.

Thậm chí có lúc, tần suất lặp lại nhiều tới mức khiến Kashima Rin tự hỏi – chú thuật sư thì đều nhàn như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro