Chương 44: Lửa giận ngập trời

Xe thể thao  Lamborghini chạy tốc độ 180 chạy trong nội thành, vượt qua mấy cái đèn  đỏ, về hướng chạy như điên bệnh viện trung tâm.

"Anh à, xe của anh không thể dừng ở đây. Sẽ bị kéo đi." Trước tòa nhà  bệnh viện trung tâm, Sở Mạnh trực tiếp dừng xe ở ven đường, sau khi  đóng cửa xe thì chạy thẳng tới cổng chính bệnh viện. Nhân viên trực ở  cửa ra thấy vội vàng đuổi theo. Người đàn ông này cũng quá quá đáng đó  chứ? Sao có thể dừng xe ở đây? Đây là đường ô tô, chặn ở đó bảo người ta  làm sao đi? Có tiền cũng không thể vô lí như vậy!

     "Chìa khóa xe ở đây, anh thích kéo đi đâu thì kéo." Sở Mạnh xoay  người, không nhịn được đem chìa khóa trong tay nhét vào trên tay nhân  viên trực rồi xoay người rời đi. Anh không có nhiều kiên nhẫn để dây dưa  với anh ta như vậy, anh muốn đi xem cô gái kia thế nào. Không biết A Tự  đã tới chưa? Trên đường tới, anh đã gọi điện bảo Tống Tử Tự xuống xem  một chút, đúng lúc cậu ta mới làm xong một ca phẫu thuật.     Đây là tình huống gì? Nhìn chìa khóa xe trong tay, con ngươi nhân  viên trực đều muốn rớt ra. Đây cũng không phải loại xe thường nha, là  Lamborghini đó! Anh ta hào phóng như vậy, anh cũng không ngại giúp anh  ta lái xe xuống bãi đậu xe ngầm, ha ha, rốt cuộc có thể thử cảm giác sờ  vào xe xịn rồi!

      "Này Mạnh, cậu có thể tuân thủ luật lệ giao thông được không? Cửa  chính bệnh viện không thể dừng xe, ảnh hưởng đến người khác đó." Tống Tử  Tự vẫn đứng bên cạnh cột đá ở cửa chính, thấy hết toàn bộ việc mới vừa  xảy ra, chậc chậc! Người bạn này của anh càng ngày càng phách lối, phách  lối đến mức anh cũng không thể nhìn nổi nữa.

     "Sao cậu lại ở đây?" Sở Mạnh thấy Tống Tử Tự hai tay ôm ngực đứng ở  đó. Anh không phải bảo cậu ta đi xem cô gái kia sao? Sao anh ta lại ở  chỗ này? Đặc biệt tới chờ anh sao? Không thể nào, anh có tay có chân,  không cần đợi.

     "Tới đón cậu! Quan tâm cô ấy như vậy à?" Vẻ mặt Tống Tử Tự thoải mái  cười, đưa tay ra ý bảo nhân viên trực đem xe lái tới bãi đậu xe.

     "Người đâu!" Sở Mạnh không để ý tới cậu ta cười nhạo, đi thẳng vào  bên trong.

    "Cậu đi đâu vậy?" Tống Tử Tự đi theo phía sau, thấy anh đi về phía  phòng cấp cứu mới mở miệng hỏi. Người này thật là! Luôn tự cho là đúng.

     "Cô ấy rốt cuộc ở đâu?" Cơn giận của Sở Mạnh đã bốc lên, đáng sợ tới  mức y tá và bệnh nhân đi ngang qua cũng cách xa.

     "Ở phòng bệnh trên tầng cao nhất, đã không sao, chích một mũi đã ngủ  rồi, khi tỉnh lại là có thể về nhà." Tống Tử Tự không muốn chọc vào con  sư tử đã mất đi lý trí kia.

Trên giường bệnh, cô đã ngủ, một khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn không  có huyết sắc. Y tá đang dọn dẹp chai nước biển thấy bọn họ đi vào, nhỏ  giọng gọi một tiếng: "Bác sĩ Tống" liền lui ra. Sở Mạnh ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh buốt. Một  người khỏe như vậy sao có thể nói bệnh liền bệnh chứ!

     "Thật sự quan tâm cô ấy như vậy?" Tống Tử Tử ngồi xuống ghế sofa,  thuận miệng hỏi.     Sở Mạnh đem tay của cô bỏ vào trong chăn, đứng dậy đi tới sofa ngồi  xuống bên cạnh Tống Tử Tự.

     "Bây giờ có thể nói cho mình biết, cô ấy rốt cuộc như thế nào?" Sở  Mạnh sờ sờ túi lấy ra thuốc muốn hút, nhưng nghĩ đến đây là phòng bệnh.  Khi anh ở dưới lầu rõ ràng cũng đã hỏi cậu ta không chỉ một lần, cậu ta  chính là đáng chết thừa nước đục thả câu không nói, còn nói để anh tự  đến xem? Nếu anh chỉ cần nhìn một người ngủ như vậy có thể biết vấn đề  gì, vậy cậu ta mang danh bác sĩ chính quy này cũng nên nghỉ hưu từ mấy  năm trước rồi.

     "Mạnh, cần gì kích động như thế? Làm ồn đến giấc ngủ của cô ấy thì  không tốt!" Tống Tử Tự vẫn còn đùa giỡn, nhưng người ngồi bên cạnh đã  không kiềm nén được, đứng lên níu lấy áo khoác bác sĩ của anh, bộ dạng  kiểu như nếu anh không nói sẽ làm cho anh đẹp mặt. Ai ya, đầu năm nay  làm bác sĩ thật không dễ, động một chút là bị người bệnh uy hiếp, anh  còn phải tiếp nhận.

     "Tống Tử Tự, cậu có tin mình có thể ném cậu từ đây xuống dưới không?"  Sự kiên nhẫn của Sở Mạnh đã đến hạn. Một người buổi sáng còn tốt, sao  buổi chiều lại có thể thoi thóp nằm trên giường bệnh chứ? Cậu ta còn ở  đây dài dòng vô ích nữa chứ?

     "Mình tin! Nhưng Mạnh, có câu này mình muốn nói với  cậu." Tống Tử Tự  cũng nổi giận, kéo tay anh xuống cùng anh giằng co.

     "Mình bây giờ muốn hỏi là cô ấy!" Sở Mạnh lớn tiếng, dường như cũng  làm kinh động đến Ngưng Lộ đang nằm trên giường, cô khẽ cau mày lầu bầu  một tiếng lại tiếp tục ngủ.

     "Mình muốn nói cũng là cô ấy!" Hai người đàn ông ở trong phòng bệnh  cứ tôi trừng anh, anh trừng tôi.

     "Vậy thì nói nhanh chút đi!"

    "Cậu không buông tay làm sao mình nói!"     "Như vậy, nếu cậu không muốn có con thì dứt khoác buộc ga-rô đi (ngăn  sinh nở), cần gì làm cô ấy bị liên lụy!" Tồng Tử Tự vuốt vuốt chiếc áo  khoác bác sĩ của mình bị cậu ta làm nhăn nhúm, vô tình nói.

     "Cậu nói cái quỷ gì? Mình đang hỏi cậu tình trạng của cô ấy như thế  nào?" Sở Mạnh hoàn toàn bị lời nói của cậu ta chọc giận, quả đấm nặng nề  đánh vào trên ngực của Tống Tử Tự khiến anh không hề phòng ngự ngã  xuống sofa. Khiến Sở Mạnh vẫn bị vùi trong những lời nói không đâu của  anh. Cậu ta nói gì? Anh không muốn có con? Liên quan gì đến chuyện có  con? Chẳng lẽ cô ấy ....... Không thể nào! Nhưng anh ở chung một chỗ với cô  cũng không có làm các biện pháp an toàn, lại có cái gì không thể? Hay là  đứa bé không giữ được? Mẹ kiếp, tên Tống Tử Tự này sao không nói trắng  ra cho thoải mái?

     "Tên bạo quân như cậu, chẳng trách cô ấy cầu xin mình đừng cho cậu  đến." Tống Tử Tự xoa xoa ngực thấy đau, mẹ kiếp, cậu ta thật ác độc, đợi  lát nữa phải đi chụp X- Quang xem xương có phải đã bị gãy hay không mới  được.

    "Cậu........" Mắt Sở Mạnh đỏ đến độ muốn đánh thêm một cú nữa.

Tống Tử Tự  đưa tay ngăn lại: "Cô ấy không sao. Chỉ là uống quá nhiều thuốc tránh  thai làm cho thể chất mẫn cảm không thích ứng được mới có thể khiến nội  tiết tố mất cân đối nghiêm trọng dẫn đến đau bụng kinh." Anh một hơi nói  xong, tránh cho mình lại tiếp tục bị đánh. Hừ, không phải cậu ta nói  không muốn có con sao? Còn ở đây phách lối cái gì?

    Cậu ta đang nói cái gì? Uống quá nhiều thuốc tránh thai? Anh khi nào  thì để cô uống thuốc tránh thai? Chẳng lẽ tự cô lén uống? Cô cứ như vậy  không muốn con của anh sao? Cô không phải vẫn luôn trong phạm vi giám  sát của anh sao? Sao lại có loại thuốc đó để uống? Sở Mạnh bị những lời  nói của Tống Tự Tự làm sợ ngây người. Sao có thể chứ? Hai mắt của anh bởi vì tức giận mà đỏ lên.

     "Mạnh, cậu sao vậy? Không phải cậu cho cô ấy uống sao?" Nhìn phản ứng  bất thường của bạn thân, Tống tử Tự cũng lấy làm lạ, nghĩ tới lần trước  là mẹ Sở dùng danh nghĩa của Quan Ngưng Lộ đến bệnh viên mua thuốc,  chẳng lẽ ......... Không thể nào, lần trước anh rõ ràng có đến Sở Thành hỏi  Mạnh, cậu ta không phải nói không muốn có con sao! Đến cùng là có chuyện  gì xảy ra? Anh thật là không hiểu nổi hai người này rồi.

     "Mình có bệnh mới để cô ấy uống!" Nắm tay nắm chặt lại, nếu bây giờ  cô tỉnh lại, anh nhất định phải làm đầu cô vỡ ra, xem thử cuối cùng cô  đang nghĩ cái gì? Lại dám lén anh uống thuốc tránh thai! Quan Ngưng Lộ,  cô được lắm! Ở dưới tầm mắt của tôi mà có thể che giấu tốt như vậy. Trên gương mặt anh tuấn của Tống tử Tự đen lại, không phải chứ? Chẳng  lẽ lần trước anh biết chuyện mà không báo cũng là sai?

"Mạnh, ở dưới còn bệnh nhân, mình xuống trước. Sau khi cô ấy tỉnh  lại, hai người từ từ nói! Nhưng tốt nhất là đừng để cô ấy uống loại  thuốc đó nữa, nếu quả thật không muốn có con, mình có thể giúp cậu."  Tống Tử Tự quyết tâm không muốn tham dự vào chuyện giữa hai vợ chồng tên  tiểu tử này nữa.      "Đứng lại, có phải cậu biết chuyện gì không?" Lúc Tống Tử Tự kéo cửa  đi ra, Sở Mạnh ngồi ở chỗ kia trầm giọng hỏi. Lần trước cậu ta tới công  ty nói với anh một số chuyện không liên quan cùng với chuyện ngày hôm  nay hình như có liên quan đến nhau.

     "Ừ. Là mẹ cô ấy tới bệnh viện kê đơn thuốc. Nhưng mà vừa rồi cô ấy có  nói với bác sĩ là đã uống mấy lần thuốc khẩn cấp!" Tống Tử Tự nói xong  lập tức khép cửa lại đi. Còn tiếp tục không đi anh sẽ xui xẻo, đáng  thương tiểu mỹ nhân ở trên giường kia rồi.

Ngưng Lộ từ từ tỉnh   lại, mặc dù chưa mở mắt ra nhưng cô cảm nhận được một luồng áp lực đè   nén trong không khí làm cô không muốn đối mặt. Không khí quen thuộc như   vậy, chẳng lẽ là anh ta đến đây? Nghĩ đến khả năng này, bàn tay nhỏ nắm   chặt cái chăn trên tay, mắt càng lúc càng nhắm chặt hơn. Cô không dám   đối mặt với anh, là cô không tuân thủ theo hợp đồng lúc trước giữa bọn   họ, sau khi biết thì anh muốn xử lí cô như thế nào? Nghĩ tới bộ dạng  tức  giận đầy đáng sợ của anh, toàn thân Ngưng Lộ run rẩy.

"Có gan làm, không có  gan nhận sao?"  Dù chỉ là một động tác nhỏ cũng  không thể gạt được ánh  mắt Sở Mạnh, anh đi tới bên giường ngồi xuống;  bởi vì sức nặng của anh  mà nệm lún xuống khiến lòng Ngưng Lộ chìm đến  đáy.    Sở Mạnh cúi đầu,  hai tay chống lên phía đỉnh đầu cô, hơi thở nóng đầy  nam tính phả vào  khuôn mặt cô, vào tai, làm toàn thân cô nóng lên nhưng  cô quyết không  mở mắt. Nếu có thể nhắm hai mắt như vậy thì thật tốt,  không cần phải  đối mặt với anh ta rồi.

      Lông mi dài không ngừng rung rung tiết lộ  cô vô cùng căng thẳng và sợ  hãi. Xem ra người đi trước tổng kết đúng:  phụ nữ có lông mi dài thường  rất ngang bướng. Đừng đánh giá cô qua bộ  dạng mềm yếu thật ra, cô rất  bướng bỉnh hơn nhiều so với người khác.  Nhưng sự bướng bỉnh của cô làm  cho anh vô cùng tức giận; nghĩ đến việc  cô thà làm thương tổn bản thân  cũng không muốn mang thai con anh, lửa  giận trong lòng anh càng lúc càng  dâng cao.

     "Mở mắt ra nhìn  tôi!" Ngón tay thon dài khéo nắm cằm cô, buộc cô mở  mắt.      Chết thì  chết, dù gì cũng không chống đối được khí thế mạnh mẽ của  anh ta. Ngưng  Lộ mở to mắt, cố gắng không để mình sợ hãi, không để mình  khẩn trương.    Thấy mắt anh mở to, giận đến đỏ mắt, nhất thời giữa hai người ngoài   yên lặng vẫn là yên lặng.

Vẫn là khí thế không bằng, Ngưng Lộ chịu thua  nói: "Anh muốn như thế nào?". Lời vừa nói ra lập tức rơi vào hoàn cảnh  bất lợi.

     "Cô nói đi!". Cô  gái đáng chết này lại hỏi anh nghĩ như thế nào? Phải  là cô muốn như thế  nào mới đúng chứ? Dám làm trái hợp đồng, không muốn  có con của anh.  Tay nắm lấy cằm của cô càng dùng thêm sức, tăng thêm lực  làm cho Ngưng  Lộ đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhíu lại. Người đàn ông này  thực sự có  khuynh hướng bạo lực, hơn nữa còn lại là loại rất nghiêm  trọng.

"Tôi không biết!" Cô chính là giả ngu, không biết có thể giả bộ cho  qua được không?

     "Quan Ngưng Lộ, cô  đáng chết không quan tâm con tôi? Cô dám?". Tay  khác của người đàn ông  đang tức giận này bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của  cô, không ngừng lay  động thân thể không chút sức lực của cô. Trời ơi,  thật sự là một người  đần ông đáng sợ, cô hô hấp không được.

    "Khụ khụ khụ..."  Thời điểm cô nghĩ sẽ thịt nát xương tan(1) dưới tay  anh thì anh rốt  cuộc cũng buông tay để cho cô có thể hô hấp không khí  trong lành. Sự  uất ức cùng tức giận chôn trong lòng cũng bộc phát ra:  "Tôi chính là  không muốn sinh con của anh, không muốn sinh...".

Trước  đôi mắt trợn  trừng của anh, Ngưng Lộ lại dám nói ra những điều muốn nói  nhất, nói  xong cô nhắm mắt lại không muốn nhìn anh. Nếu như anh ta muốn  hận cô  tới chết,vậy thì đến đi!     (1): bản gốc: 香消玉殒 – hương tan ngọc nát.      Cô gái này cho rằng anh sẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho cô sao? Sau khi   Sở Mạnh thấy bộ dáng nhắm tịt mắt đầy kiên cường của cô thì lửa giận từ   từ lắng xuống. Cuối cùng thì cô cũng nói ra đúng không? Không muốn sinh   con của anh? Vậy anh càng muốn cô sinh, hơn nữa là ngay bây giờ.       Môi anh bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô hôn chuẩn xác, anh cạy hàm   răng cô ra, điên cuồng quấn quít nơi đầu lưỡi làm cho cô không có chỗ   trốn.

Thời điểm tay anh đi xuống dưới làm Ngưng Lộ sợ hãi muốn đẩy anh   ra, không thể, không thể, nơi này là bệnh viện; hơn nữa hiện tại cô rất   bất tiện, mặc dù bụng sẽ không đau nữa nhưng cô căn bản là không thể   chịu nổi cơn tức giận của anh ta.      Cô càng dùng sức đẩy anh, anh  càng bất động, một tay anh áp chế thân  thể nhỏ nhắn phía dưới anh không  cho động đậy, mà cái miệng nhỏ cũng bị  anh chặn lại đến không nói ra  một câu.

Chẳng lẽ anh ta định cưỡng bức cô  như những lần trước sao?  Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Ngưng Lộ càng  thêm tái nhợt. Cô không  muốn phát sinh quan hệ với anh ta ở đây, chết  cũng không muốn!      Trong lòng tức giận, cô dùng sức cắn đầu lưỡi của anh đang làm loạn   trong miệng cô. Máu tanh tràn ra trong miệng.     Cuối cùng Sở Mạnh cũng  dừng lại tất cả động tác, vẻ mặt tối tăm không  thể tin được trừng mắt  nhìn cô. Mèo hoang nhỏ phát cáu lại dám cắn anh?

  Được, anh sẽ cùng cô  chơi trò chơi thú vị này. Xem thử đến cuối cùng ai  có thể thắng, vươn  tay nhẹ nhàng lau đi máu trên môi, khóe miệng của  anh giương lên, lạnh  lùng cười một tiếng: "Quan Ngưng Lộ, có tiến bộ đó!  Để tôi xem rốt cuộc  cô tiến bộ bao nhiêu."      Vừa dứt lời, chăn đơn trên giường bị anh  kéo ra, mà giây tiếp theo  anh đã đem quần áo trên người mình ném xuống  đất. Con mồi nhìn anh lạnh  lùng như ác ma từ địa ngục, từng bước một  lui về phía sau, cô có thể lui  đến đâu chứ? Lui nữa chính là sàn nhà.  Nếu như cô muốn tận hưởng cảm  giác lạ, anh không ngại, ngay trên mặt  đất cũng tốt lắm.

     "Anh không được lại  đây, không được lại đây..." . Rốt cuộc biết sợ có  phải đã là chậm quá  hay không? Không có thứ gì trên tay làm sự hoảng  loạn Ngưng Lộ tăng lên  theo cấp số nhân.

     "Không tới làm thế  nào để cô sinh con? Hả?". Một bước anh đã đi đến  bên giường, giây tiếp  theo thành công biến quần áo cô thành vải rách ném  xuống đất.

     "Không, không được  ..." Cô rốt cuộc bị hành động của anh làm sợ đến  mặt đầy nước mắt.  Chống cự như thế nào cũng là vô dụng sao? Lúc này cô  thật sự hận, rất  hận anh. Tại sao lại phải dồn ép cô đến mức này?     Khăn trải giường  trắng tinh ở phía dưới vì cô chống cự mà dính máu,  nhìn thấy mà giật  mình, màu đỏ kia làm lương tâm anh buông tha cô. Lúc  này thật sự là  không nên, anh  không muốn xong chuyện thì trên khăn trải  giường đầy  máu. Anh có quá đáng nhưng không tới mức biến thái. Mặc dù  cực kỳ tức  giận cô nhưng đến thời điểm cuối cùng lại dừng tay.     Nhưng không thể  vì vậy mà bỏ qua cho cô.

      "Còn dám nói không sinh con tôi nữa hay không? Hả?". Anh muốn có được  lời hứa từ chính miệng cô mới có thể buông cô ra

.     "Có phải chỉ cần  sinh con của anh, anh sẽ buông tha tôi?" Đôi mắt đẫm  lệ, Ngưng Lộ hỏi.  Nếu câu trả lời của anh ta là như vậy, vậy cô sinh.  Chỉ cần sinh con  anh ta mà anh ta đồng ý để cô tự do, vậy cô sinh!

     "Buông tha cô? Quan  Ngưng Lộ, cô nghĩ cô là ai? Cô là vợ tôi cưới hỏi  đàng hoàng, cô sinh  con tôi là chuyện đương nhiên. Cô muốn dùng con để  thoát khỏi tôi? Cô  đừng mơ tưởng, cả đời này cũng đừng mơ! Không cần  phải giở thêm trò gì  nữa, nếu không người nhà cô sẽ không chấp nhận được  kết quả đâu. Ngay  cả Sở Khương cũng không thể may mắn thoát khỏi, làm  chuyện gì cũng phải  suy tính rõ ràng hậu quả!". Sở Mạnh tức giận đứng  dậy, nhanh chóng  nhặt quần áo lên, mặc xong rồi nhanh chóng rời đi.

Tiếp  tục ở lại đây,  anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Người phụ nữ  đáng chết này dám  chọc giận anh, chỉ muốn thoát khỏi anh? Tới địa ngục  mà chờ đi!.Trong  phòng bệnh vang lên tiếng khóc từ nhỏ đến to, cuối cùng biến  thành gào  khóc. Ngoài cửa, y tá cùng y tá trưởng không ai dám đi vào xem  rốt cuộc  là có chuyện gì. Bởi vì người đàn ông vừa rời đi có vẻ mặt  hung hăng  làm tất cả các cô đều sợ hãi. Người đàn ông kia không phải là  chồng cô  ấy sao? Không phải là bạo lực gia đình chứ? Thật là đáng sợ,  nhưng mà  người ở bên trong nếu còn sức lực khóc chứng tỏ tính mạng vẫn  rất tốt.  Họ cũng không cần nhiều chuyện, nếu người đàn ông kia đột nhiên  quay  trở lại hóa ra không phải các cô tự tìm phiền phức sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro