Chương 6:Cô dựa vào cái gì nói điều kiện với tôi

Ngưng Lộ đứng trước nơi này là tòa cao ốc đầy khí thế, màu đen chủ  đạo phối hợp với thủy tinh màu trắng bạc, dưới sự phản chiếu của ánh mặt  trời biểu lộ khí thế bức người cũng giống như người kia. Ngưng Lộ liên  tưởng đến Sở Mạnh, khí thế của anh cũng giống như tòa cao ốc này làm cho  người ta cảm thấy sợ hãi, phía trên cửa chính có mấy chữ màu vàng thật  to: CAO ỐC TẬP ĐOÀN SỞ THÀNH, làm chói mắt Ngưng Lộ.

     Nếu như có thể không vào, Ngưng Lộ sẽ lựa chọn lập tức quay đầu đi.  Nhưng cô không thể. Nếu như cô nhát gan như vậy, ngay cả thử cũng không  dám, vậy ba mẹ cô nhất định sẽ không chịu nổi, chuyện gì sẽ xảy ra nữa  cô cũng không dám bảo đảm, công ty là tâm huyết cả đời của ba mẹ, cô  không thể để cho ba mẹ mất hết tất cả. Gia đình cô không thể bởi vì cô  nhát gan mà phải tan nát.     Ngưng Lộ thở một hơi thật dài, sãi bước đi vào.

    "Cô à, xin hỏi cô có chuyện gì?" Nhân viên tiếp tân thấy một mỹ nữ tóc  dài đến eo đi vào, tiến lên lễ phép hỏi. Một cô gái trẻ tuổi, xem ra  không giống những nhân viên hay đến công ty?     Nhân viên lễ tân quan sát Ngưng Lộ từ trên xuống dưới.

    "Tôi tới tìm Sở Mạnh." Ngưng Lộ bị cô nhìn chằm chằm có chút thẹn, là  trên mặt cô dính gì dơ hay là quần áo ăn mặc không chỉnh tề?

    "Xin hỏi cô có hẹn trước không?" Giọng điệu thật lớn, mới mở miệng đã  nói muốn tìm tổng giám đốc mới nhậm chức của bọn họ. Có điều, nhìn bộ  dạng của cô ấy không giống như những cô gái có mưu tính?

     "Không có, nhưng tôi thật sự có chuyện rất quan trọng tìm anh ấy. Làm  phiền cô giúp tôi thông báo một tiếng được không?" Ngưng Lộ sợ không  gặp được anh liền khẩn cầu. Bất kể như thế nào hôm nay cô phải nói  chuyện trực tiếp với anh.

    "Thật ngại quá, không có hẹn trước, tổng giám đốc của chúng tôi không  tiếp. Nếu như cô thật sự có chuyện, phiền cô đến phía bên ngoài ghi  danh trước, thư ký sắp xếp xong sẽ thông báo cho cô." Nhân viên tiếp tân  cũng không dám cho người ta đi loạn lên, nếu người nào cũng nói có việc  gấp, vậy phòng làm việc của tổng giám đốc không phải giống chợ bán thức  ăn rồi sao?

Người ngoài còn tưởng rằng Sở Thành của bọn họ người nào  cũng có thể tùy tiện ra vào. Đến lúc đó một nhân viên tiếp tân nho nhỏ  như cô cũng không còn cơm để ăn. Mặc dù cô rất muốn giúp cô gái thoạt  nhìn không có ác ý này nhưng cô thật sự không có cách nào.

    "Van xin cô giúp tôi gọi điện thoại lên được không? Nói là một cô gái  họ Quan có chuyện quan trọng nói với anh ấy, cô thử xem có được không?"  Ngưng Lộ nghe được là không thể gặp anh, trong lòng gấp đến độ như kiến  bò trên chảo. Chuyện của công ty không thể kéo dài được.

     "Cô Quan, cô đừng làm khó tôi được không?" Nhân viên tiếp tân thấy bộ  dáng Ngưng Lộ khó xử như thế, không đành lòng nhìn bộ dạng này của cô  nhưng cấp trên trách tội xuống cô thì làm sao? Người tốt khó làm mà!

     "Nếu không cô giúp tôi gọi điện thoại, tôi nói với anh ấy có được  không?" Ngưng Lộ đã không còn cách nào, thì ra muốn gặp anh ta cũng  không phải chuyện dễ như vậy.

    "Tôi ......."Nhân viên tiếp tân không nói gì.

     "Hay là như vậy, cô nói với anh ấy là bạn gái của Sở Khương muốn gặp  anh ấy được không? Sở Khương là em trai anh ấy, anh ấy nhất định sẽ gặp  tôi. Van xin cô giúp tôi một lần được không?" Ngưng Lộ rốt cục nhớ tới  cái điều kiện có lợi nhất này, bất kể như thế nào vẫn là đem Sở Khương  kéo vào.

    "Bạn gái của nhị thiếu gia?" Sau khi nhân viên tiếp tân nghe, gọi  cũng không được mà không gọi cũng không xong, ai có thể chứng minh cô  gái này này sẽ không nói dối? Nhưng mà ngộ nhỡ không thông báo, đến lúc  đó người chịu tội vẫn là nhân viên tiếp tân như cô, thôi chết thì chết  luôn! Nhân viên tiếp tân nhắm mắt bấm điện thoại cho cấp trên.

     "Thư ký Phương, dưới lầu có một cô gái họ Quan yêu cầu gặp tổng giám  đốc. Làm phiền chị thông báo được không?" Nghe điện thoại là thư ký của  tổng giám đốc - thư ký Phương.

    "Điền Mật, đây là ngày đầu tiên cô đi làm sao, không biết quy tắc  sao? Tổng giám đốc nói muốn gặp là có thể gặp sao? Bảo cô ấy đi đi." Thư  ký Phương tức giận muốn cúp điện thoại.

    "Thư ký Phương xin chờ một chút. Cô Quan này nói cô ấy là bạn gái của  nhị thiếu gia, muốn tìm tổng giám đốc cho nên tôi không dám tự quyết."

    "Bạn gái của nhị thiếu gia sao lại tới công ty tìm tổng giám đốc?" Thư  ký Phương dù sao cũng là người từng trải qua những việc hệ trọng,  chuyện gì nên hỏi vẫn nên hỏi.     Sở Mạnh ngồi phía sau bàn làm việc rộng rãi, trước mặt là một đống  công văn xếp chồng lên nhau đợi phê duyệt. Vừa trở về tiếp nhận Sở  Thành, công việc đương nhiên nhiều hơn một chút, cộng thêm buổi sáng mới  vừa mở hội nghị kéo dài mấy tiếng khiến anh ngay cả thời gian thở cũng  không có.

Nhưng anh thích bận rộn và thách thức như vậy.     Điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên làm cho anh nhướng mày, chuyện  gì xảy ra? Không phải là đã dặn buổi chiều anh không tiếp bất kỳ điện  thoại của ai sao? Đám thư ký này có phải muốn về nhà tự ăn mình không?  Chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong.     Điện thoại vẫn vang, Sở Mạnh đè xuống nội tuyến, giọng điệu rất lạnh:  "Thư ký Phương, tốt nhất là có chuyện động trời."

     "Tổng giám đốc, dưới lầu có cô gái họ Quan yêu cầu gặp ngài. . . . .  ." Trán thư ký Phương bắt đầu đổ mồ hôi, cũng biết là kết quả sẽ như  vậy. Cô cũng sắp bị Điền Mật không có đầu óc ở bộ phận lễ tân hại chết  rồi.

"Không gặp!" Quan? Có liên quan tới nhà họ Quan không? Chuyện của nhà  họ Quan cho dù là ông trời tới cũng vô ích. Sở Mạnh lấy mắt kính xuống,  xoa hai bên huyệt thái dương.

     "Nhưng cô ấy nói là bạn gái của nhị thiếu gia." Thư ký Phương trước  khi Sở Mạnh cúp điện thoại cuối cùng cũng truyền đạt lại lời cuối rồi  thở dài một hơi.

"Bạn gái của Sở Khương?" Sở Mạnh nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn  xinh xắn trong đầu càng ngày càng rõ ràng, cảm giác thân thể mềm mại  nhỏ nhắn đó dính sát vào thân thể anh, làm anh mỗi lần nghĩ tới toàn  thân đều kích động. Nhưng cô không phải là người anh có thể đụng.

Hôm  đó, hình ảnh bọn họ ở trên phố không người không coi ai ra gì ôm hôn  cũng đồng thời hiện lên trong đầu.......... đáng chết! Điều này làm cho anh  không cách nào bình tĩnh lại. Bọn họ không phải là quyết định muốn đính  hôn sao? Liên quan gì đến người anh hai như anh chứ?

     "Tổng giám đốc? Tổng giám đốc? Muốn gặp không?" Thư ký Phương ở đầu  kia điện thoại ngay cả kêu hai tiếng không thấy có đáp lại, tổng giám  đốc sẽ không giận điên lên muốn bóp chết cô chứ?     "Để cô ấy lên đây!" Sở Mạnh rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, sau khi  ra lệnh trực tiếp cúp điện thoại. Sau khi nhận được sự đồng ý, Ngưng Lộ trực tiếp đi thang máy lên tầng  28. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp khách đi đến cửa phòng làm  việc của tổng giám đốc.

     "Vào đi." Cô nhân viên gõ nhẹ hai cái sau đó bên trong truyền đến một  giọng nam trầm thấp. Âm thanh đó khiến tim Ngưng Lộ thình thịch nhảy  loạn, thật sự là anh ta sao?

"Cô Quan, xin mời." Cô nhân viên lễ phép  lui xuống.     Ngưng Lộ ở cửa ra vào hít thật sâu một hơi mới hạ quyết tâm đẩy cánh  cửa dày cộm nặng nề kia ra. Cửa mở ra thì không cách nào quay đầu lại.     Sở Mạnh để cây viết trong tay xuống, bình tĩnh nhìn cô gái đẩy cửa  vào.

Vẫn là khuôn mặt tròn không giống như người bình thường trong trí  nhớ, thân thể mảnh mai kia khiến anh cho là cô thường không được ăn no,  có điều trước ngực nên căng tròn thì vẫn có.     Ngưng Lộ đứng ở trước cửa không dám nhìn thẳng anh. Nhưng ánh mắt lợi  hại của anh như muốn đem toàn bộ quần áo trên người cô lột ra làm lòng  cô bất an. Sao anh ta lại dùng ánh mắt đó nhìn cô?

"Cô tính đứng ở cửa nói chuyện với tôi sao?" Nếu như anh ta không mở  miệng trước, cô có biến thành hóa thạch đứng ở cửa hay không? Sở Mạnh  nghĩ, cô ấy sẽ.

     "Sở đại ca ........" Ngưng Lộ bước về phía trước mấy bước, nhỏ giọng mở  miệng, cô gọi anh như vậy thích hợp không? Là cô có việc cầu người, tư  thế sao có thể cao ngạo được chứ.

    "Khóa cửa lại." Trong giọng nói của Sở Mạnh nghe không ra bất kỳ cảm  xúc gì, chỉ có anh hiểu một tiếng "Sở đại ca" kia của cô đã làm cho lòng  anh chìm xuống đáy. Anh chỉ là "Sở đại ca" nhưng anh lại không muốn làm  Sở đại ca của cô, anh chỉ muốn làm người đàn ông của cô.

Khi Ngưng Lộ xoay  người  khóa trái cửa, nghe được anh lạnh lùng ra lệnh: "Thư ký Phương,  tất cả  điện thoại đều không được phép nối máy vào đây."

Điều này làm  lòng cô  càng thêm lo lắng, anh ta có quấy rối cô giống như lần trước  không? Nếu  thật sẽ như vậy, cô phải làm sao bây giờ?

     "Ngồi." Khi Sở Mạnh  giơ tay nhấc chân đều là có phong thái của người  đàn ông thành đạt và  mạnh mẽ, dù chỉ là một chữ cũng có thể làm cho  người ta không tự chủ  được nghe theo khẩu lệnh của anh. Ngưng Lộ chọn đi  đến một chỗ xa anh  nhất mà ngồi xuống, hai tay đặt trên chân nắm thật  chặt lại, không dám  ngẩng đầu nhìn anh.

     "Sợ tôi? Tại sao  phải ngồi xa như vậy?" Sở Mạnh rót cho cô một ly  nước trái cây rồi ngồi  vào bên cạnh cô. Trong phòng làm việc sang trong,  đầy đủ mọi thứ nhưng  anh nghĩ cô sẽ không uống rượu.

     "Cám ơn." Anh ngồi  rất gần, gần đến khiến Ngưng Lộ có thể nghe được  mùi nước hoa nhàn nhạt  trên người anh, không giống mùi xà bông nhẹ nhàng  dễ chịu trên người  Sở Khương, điều này làm cho đầu cô chìm vào hôn mê

     "Nói đi! Tìm tôi có  chuyện gì?" Sở Mạnh nới lỏng cà vạt, mở miệng nói  thẳng. Cô sợ làm cho  anh bất mãn, ở trong cảm nhận của cô anh đáng sợ  như vậy sao? Hay là  lần trước mạo phạm làm cô cho rằng anh là người ở  bất cứ lúc nào, bất  cứ chỗ nào cũng có thể động dục sao?

E rằng thật sự  là như vậy? Mỗi khi  tới gần cô, anh đều có xúc động muốn đè cô dưới thân  hung hăng ức hiếp  một trận. Phụ nữ anh đụng vào không ít nhưng không có  một người nào  giống cô, cái gì cũng không cần làm đã khiến anh bị kích  thích. Nhưng  cô lại không giống hạng phụ nữ bên ngoài anh có thể tùy ý  mà đụng vào.  Điều này làm cho anh vô cùng bất lực.

    "Sở đại ca. . . . . ." Ngưng Lộ giương mắt sợ hãi, mở miệng.

     "Tôi không phải anh  hai cô." Sở Mạnh nghe vào tai thật sự cực kỳ chói  tai. Dù sau này cô  và Sở Khương kết hôn, anh cũng không muốn nghe chữ  "anh hai" từ trong  miệng cô, như vậy sẽ làm lòng anh khó chịu giống như  có kim đâm vậy.

     "Chuyện của công ty  ba tôi có thể dàn xếp chút không?" Mặt Ngưng Lộ  đầy chờ mong.      "Công ty ba cô?" Trong lòng Sở Mạnh cả kinh, cô họ Quan, mà sáng hôm   nay bọn họ mở cuộc họp thảo luận vấn đề muốn thay đổi người phụ trách   xưởng gia công lạc hậu của công ty điện tử cũng họ Quan? Chẳng lẽ .....

     "Không phải anh yêu  cầu công ty ba tôi phải chỉnh sửa sao? Nhưng tại  sao một chút thời  gian cũng không cho ba tôi mà đã cắt đơn hàng? Như vậy  không phải công  ty ba tôi cũng sẽ sụp đỗ sao? Rất nhiều công nhân sẽ  mất việc làm. Sở  đại ca, anh có thể cho ba tôi thêm một chút thời gian  để phân xưởng  không cần ngừng sản xuất được không?" Ngưng Lộ kích động  đến quên rằng  mình sợ anh, hai tay nắm thật chặt tay anh.

     "Quan Ngưng Lộ." Sở  Mạnh đã nên sớm nghĩ đến cô họ Quan chắc sẽ có  quan hệ với Quan gia  mới đúng. Hôm đó về nhà, ba mẹ và em trai đang đợi  anh về để thương  lượng chuyện đính hôn nhưng khi vừa nghe đến chuyện này  tâm trạng anh  rất buồn bực, anh vừa nói dứt câu: "Mọi người tự xem rồi  làm" liền rời  đi, là anh sơ sót. Đây là không phải là tác phong nhất  quán của anh, là  vì cô mà anh sơ sót chuyện quan trọng như vậy.

     "Cô về đi!" Thái độ  Sở Mạnh chợt trở nên lạnh nhạt, trực tiếp ngồi  xuống ghế làm việc của  mình. Xưởng gia công nhà họ Quan không đúng hạn  giao phương án chỉnh  sửa cải cách, Sở Thành không thể tiếp tục hợp tác  với bọn họ. Mặc dù từ  trước đến nay chưa từng xảy ra vấn đề về chất  lượng nhưng công nghệ  sản xuất cũng chỉ thích hợp với thị trường trong  nước, căn bản là không  thể vào thị trường Âu Mỹ.

Mà Sở Thành không thể  chỉ làm thị trường  trong nước, sau khi anh tiếp nhận, việc đầu tiên  chính là muốn tiến ra  thị trường Âu Mỹ. Cho nên căn bản xưởng gia công  lạc hậu phải làm cho  phù hợp với yêu cầu cao của thị trường Âu Mỹ, Quan  Minh Quyền không làm  được tự nhiên sẽ có nhà xưởng khác có thể làm được.  Sở Thành không sợ  không tìm được xưởng gia công phù hợp.

     "Sở đại ca, xin anh  cho ba tôi thêm một cơ hội nữa được không? Nếu  như Sở Thành chấm dứt  hợp tác với công ty ba tôi, ba tôi nhất định sẽ  không chịu nổi." Ngưng  Lộ thấy anh lãnh khốc vô tình như vậy, trong lòng  gấp đến độ không biết  phải làm sao.

     "Tôi đã cho ông ấy  thời gian. Là ông ta không làm theo yêu cầu của  tôi. Hơn nữa báo cáo  tài vụ bọn họ đưa ra biểu hiện rõ bọn họ không đủ  kinh phí để làm chỉnh  đổi lớn như vậy." Sở Mạnh nhìn theo lập trường  kinh doanh. Trong lòng  cô lo lắng và sợ hãi, anh đều thấy rõ lại vẫn  không nhúc nhích. Anh  không thể nào vô duyên vô cớ cho cô một lợi thế  lớn như vậy, cho dù cô  là vợ sắp cưới của em trai anh cũng vậy.

     "Sở đại ca, vậy  phải làm sao anh mới đồng ý tiếp tục hợp tác với ba  tôi?" Nếu mất đi cơ  hội hợp tác với Sở Thành, ba sẽ nghĩ quẩn lần nữa.  Mắt Ngưng Lộ đã  ngấn lệ, đôi mắt ngập nước nhìn Sở Mạnh, bộ dáng muốn  nói rồi lại thôi  kia người đàn ông nào nhìn cũng muốn nhúng chàm?

     "Quan Ngưng Lộ, cô  biết mình đang nói gì không?" Sở Mạnh chợt đứng  lên, kéo cô đến trước  ngực đè xuống bàn làm việc.

     "Sở đại ca, nếu như  công ty ba tôi chỉ vì vấn đề tiền bạc anh có thể  cho ông ấy mượn  trước, đến lúc đó chúng tôi sẽ từ từ trả lại cho anh?"  Ngưng Lộ nhớ tới  hôm trước ba mẹ cải vã có nói chuyện cậu cô đem công ty  đi cầm cố lấy  tiền đi đầu tư thất bại, vậy có phải là có đủ tiền là  được rồi không?  Sự nghiệp của Sở đại ca lớn như vậy, cho công ty ba mượn  trước hẳn là  không có vấn đề gì chứ? Ngưng Lộ cũng không biết suy nghĩ  của mình ngây  thơ cỡ nào.

     "Tại sao tôi phải  cho ông ấy mượn?" Sở Mạnh cười lạnh nói.

"Chúng tôi sẽ từ từ trả."  Tiếng Ngưng Lộ rất nhỏ, hầu như là không  thể nghe được.

"Cô lấy cái  gì trả?"

     "Tôi sẽ đi làm."     "Chỉ dựa vào cô? Làm việc cả đời cũng  không trả nổi."

    "Sở đại ca, van xin  anh, giúp ba tôi một lần có được không?" Trong  tiếng nói đã kèm theo  tiếng nấc.

    "Ngưng Nhi, muốn giúp ba em, biện pháp không phải là  không có?" Thanh  âm của Sở Mạnh giống như ác ma, dẫn dụ cô vào cạm bẫy. 

    "Sở đại ca, anh đồng ý giúp ba em sao?" Đôi mắt thanh thuần của cô bé  chợt sáng lên nhìn chằm chằm vào anh.

    "Chia tay với Sở  Khương, làm người phụ nữ của tôi." Sở Mạnh ở bên tai  cô nhẹ nhàng nói,  hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô.

"Sở đại ca, anh nói cái gì?" Ngưng  Lộ nghe lời anh nói trong lòng  chấn động, làm sao có thể, có phải mình  nghe lầm hay không?

     "Tôi nói làm người  phụ nữ của tôi, Sở Thành sẽ tiếp tục hợp tác với  công ty ba cô." Sở  Mạnh cảm giác mình điên thật rồi, nhưng thân hình mềm  mại trong ngực  từng giây từng phút vẫn đang nhắc nhở lý trí anh, anh  muốn cô, muốn đến  sắp phát điên rồi. Bất kể cô có phải là bạn gái của em  trai anh hay  không, nếu như anh không có được cô, anh nhất định sẽ ân  hận cả đời.

     "Không thể nào, Sở  đại ca sao anh lại nói những lời như vậy? Em là  bạn gái của Sở Khương."  Ngưng Lộ dùng sức đẩy anh ra, lảo đảo mấy bước  sau đó vịn vào ghế  salon ngồi trên mặt đất. Sao anh ta lại có thể nói  những lời như vậy?  Làm người phụ nữ của anh ta?

Cô là bạn gái của em  trai anh ta hơn nữa  bọn họ đã quyết định đính hôn. Anh ta làm vậy không  phải là loạn luân  sao? Một ý tưởng rất bẩn thỉu. Cô cũng biết anh ta  không có lòng tốt  như vậy nhưng cô lại không nghĩ tới anh ta sẽ nói ra  yêu cầu như thế.  Thật sự là cô đã đánh giá anh ta quá cao! Hoặc là anh  ta vốn chính là  một người không có đạo đức, không có luân lý, bằng không  ba năm trước  anh ta sẽ không ở lần đầu gặp mặt đã muốn cưỡng bức cô.

     "Quan Ngưng Lộ, nếu  không cô cho rằng vì cái gì tôi phải đồng ý với  yêu cầu của cô? Cô dựa  vào cái gì mà nói điều kiện với tôi?" Sở Mạnh  bước tới đứng trước mặt  cô, bàn tay dùng sức chế trụ cái cằm lạnh băng  của cô, ép cô đối mặt  với anh.

Sở Mạnh khôi phục lại bản tính thương nhân, lời nói lãnh  khốc vô tình  giống như một con dao sắt bén đang lăng trì tim cô. Đúng  vậy, cô quá  ngây thơ. Anh ta sao có thể vô điều kiện giúp cô chứ? Cô là  gì của anh  ta? Bạn gái của em trai thì coi là cái gì? Huống chi hiện  tại nhà họ Sở  là anh ta làm chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro