214_215_216
Chương 214 : Lợi dụng bạn tốt
“Mặc dù em cũng không muốn , nhưng mà đã bảy giờ rồi . . . . . .” Vũ Nghê áp mặt mình lên cánh tay người đang ngủ nướng , bộ dạng như dỗ con nít
Ha ha , không nghĩ tới anh ta cũng có lúc đáng yêu như vậy , dáng vẻ đẹp trai , đến nổi cô không thể dời mắt được .
“Không muốn , sáng nay công ty không có cuộc họp , anh sẽ đến muộn một chút !” Bắt đầu ăn vạ nói
Mấy ngày qua căng thẳng khiến anh tương đối mệt mỏi , tốt nhất nên tự ưu đãi bản thân , nghỉ ngơi ở nhà !
“Anh không muốn đi làm , không có nghĩa là em cũng vậy !” Cô nhịn cười không được , nghĩ nghĩ trong đầu , anh ta thật là ngang ngược , ngày càng không chút đạo lý !
“Chờ em hết nhiệm kỳ lần này , anh muốn nói cho em nghe một chuyện !” Anh nhanh chóng dùng chóp mũi của mình áp sát vào cần cổ cô , ngửi ngửi mùi thơm trên đó . Ừ , đã lâu như vậy rồi , có một số việc cũng nên nói ra !
Mà anh rất tò mò đợi , không biết biểu tình khi ấy của cô sẽ như thế nào !
“Chuyện gì ?!” Vũ Nghê khẩn trương , chẳng lẽ anh muốn đuổi cô đi ?! Hoặc là anh có người yêu khác ?! Mặc dù đã sớm chuẩn bị tinh thần , nhưng lòng cô vẫn đau như cắt . . . . . .
Chỉ mới nghĩ đến anh sẽ giới thiệu người con gái kia ở trước mặt mình , hô hấp cô như nín thở .
Anh cố ý làm lơ , khẽ vuốt mái tóc của cô :”Đến lúc đó sẽ biết “
“A , em hiểu rồi !” Trong lòng Vũ Nghê chịu đựng khổ sở , nhẹ nhàng mỉm cười . Mặc kệ , rõ ràng anh ta vẫn tốt với mình , có chăng chỉ sợ chuyện này khiến mình nhất thời không thể chịu nổi , cho nên mở lời để mình chuẩn bị ?!
Cô đã tự hứa với bản thân , dù cho sau này thế nào đi nữa , dù rằng anh có người mới , cô cũng chấp nhận ở cạnh bên anh !
Có thể làm bạn bè đã quý nhau lắm rồi , không thể phủ nhận cùng anh chung sống mấy ngày qua , nếu so với sáu năm về trước , khiến cô vui vẻ rất nhiều , lại càng giống với người con trai năm xưa !
Cốc cốc cốc
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa , lực rất mạnh , càng thêm vội vã !
“Ba , mẹ , mặc dù con biết là sẽ quấy rầy ba mẹ ân ái , nhưng mà sáng sớm hôm nay trong trường có tổ chức hoạt động , con và Hoan Hoan nhất định phải có mặt trước bảy giờ rưỡi"
Lạc Ngạo Thực từ trên giường ngồi dậy , hướng ngoài cửa nói :”Gọi vợ chồng bác Vương đưa hai đứa đi đi . . . . . .”
“Ba a . . . a . . . à . . .” Lạc Dật đùa bỡn gọi , thanh âm kéo dài thật dài . ”Chắc là ba đã quên mất ?! Hai vợ chồng bác Vương phải qua nhà con của bác ấy , phải đến mấy ngày sau mới về đến đây !”
“Vậy con đi tìm chú Tạp Tư đi , nói ba nhờ chú ấy đưa các con đến trường học !” Lạc Ngạo Thực không chút xấu hổ , gọi ngay con mình nhờ đến bạn bè . Ăn nhờ ở đậu ít ra cũng nên giúp chút chuyện nhỏ , lẽ nào cậu ta sẽ dám từ chối ?! Bây giờ không lợi dụng , sau này biết khi nào mới có cơ hội ?!
“Dạ . . . . . . Vâng , quyết định vậy !” Lạc Dật thỏa hiệp , đồng thời chạy lên trên lầu . Ba hôm nay rõ ràng lười biếng , ở đây mè nheo không khéo bị thấy giáo phạt .
Nghe anh nói thế khiến cô giãy giụa đứng dậy :”Như thế không được , Tạp Tư dù sao cũng là khách , tại sao anh có thể bắt cậu ấy đưa con của mình đi học ?!”
Anh vỗ vỗ sống lưng cô , xoa dịu :”Là anh muốn tốt cho cậu ấy , dậy sớm coi như rèn luyện thân thể !”
“Vậy sao anh còn nằm lì ở đây ?!” Lạc Ngạo Thực kiếm cớ khiến Vũ Nghê vừa tức giận vừa buồn cười , không nhịn được nói ra âm mưu của anh .
“Sao em lại so sánh cậu ta với anh ?! Sáng nào anh cũng dậy sớm đưa con đi học , Tạp Tư không giống như anh , có bao nhiêu ngày cậu ta dậy sớm , ngủ đến mút mùa ấy chứ !” Người ngồi trên giường căn cứ theo đạo lý để bảo hộ quyền lợi của mình , giọng nói cùng với vẻ mặt cho rằng như thế hợp lý !
Tranh luận không lại anh , cuối cùng cô chỉ có thể chau mũi một cái
Nói đi thì phải nói lại , bên ngoài thật sự lạnh quá . Cơ thể anh thật ấm áp , khiến cô không muốn rời giường . Chỉ vừa nghĩ tới bên cạnh khủy tay kia sẽ là của người khác , cô liền mất đi nhẫn nại
Cốc cốc cốc
Ở lầu ba vang lên tiếng gõ cửa , lần này rất lịch sự
“Xin chào , chú Tạp Tư , chú tỉnh dậy rồi chưa ?!” Hoan Hoan nghiêng đầu , lễ phép hỏi .
Lạc Dật nói : bắt khách đưa bọn mình đi học thật quá mất mặt , chuyện này phải để cậu hỗ trợ , tốt nhất là tớ không nên nhúng tay vào .
Quyết định cuối cùng là oẳn tù tì , ba trận mà nắm chắc hai bại , thành thử cô bé phải mặt dày làm người gõ cửa .
Cốc cốc cốc
Bên trong gian phòng , trên chiếc giường lớn.
”Shit ” Người đang ngủ say như chết hoảng loạn bật dậy . ”Không được , nếu để người của Lạc gia phát hiện , có nước mình sẽ chết chắc , nhất định khi chết còn không được làm ma”
“Chú Tạp Tư . . . . . Chú dậy rồi chưa ?! Thật ngại quá , phiền chú đưa con và Lạc Dật đi học , hiện tại chú Ngạo Thực không khỏe “
Hoan Hoan thông minh hiểu chuyện đương nhiên không nói ra sự thật !
Ai nha vì sao người lớn lại đem vấn đề rắc rối này đổ lên đầu con nít ?! Hại nhân phẩm mình quá đi mất , thế mà đành phải nói dối thật là có lỗi với lương tâm !
Bùi Tạp Tư khẩn trương đến nổi không nghe rõ ai đang nói chuyện ở ngoài , âm thanh ngọt ngào , là Vũ Nghê sao ?!
Mồ hôi thấm ướt toàn thân , dùng sức lay động người đang ngủ , khẽ kêu :”Tư Vũ , tỉnh , tỉnh dậy mau . . . . . .”
“Ư . . . .” Tư Vũ mất hứng kháng nghị , phát ra thanh âm thật lớn , hơn nữa còn sắp la lên
”A . . . Ưmm . . .” Sợ người ngoài cửa nghe thấy , anh vội dùng miệng che lại miệng cô .
Hơi thở của anh , cằm mọc thêm nhiều râu non hơn , lần nữa khiến cho người đang nằm mộng hưng phấn . Bị anh hôn như thế khiến cô chủ động ôm lấy cổ anh , bắt đầu đáp trả .
Đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong miệng của anh , liến thoắt đá tới đá lui . . . . . .
Anh cơ hồ đắm chìm vào kỹ thuật hôn vụng về của cô . Đúng vậy , mặc dù cô ấy rất chủ động , nhưng mà kỹ thuật vẫn còn kém lắm !
“Không được . . . . . . Không thể tiếp tục nữa , Tư Vũ , em tỉnh dậy mau . Nhanh , mặc quần áo vào . . .” Anh kè sát tai cô thủ thỉ , đồng thời thân thể trần truồng vội vàng chạy tới sàn nhà , tìm kiếm quần áo của cô .
Ở đâu ?! Đâu mất rồi ?!
Rốt cuộc anh cũng tìm thấy chiếc áo choàng tắm nằm dưới gầm bàn làm việc . Tay chân anh tán loạn cả lên , nhanh chóng đưa áo choàng tắm cho cô
Cô quan sát , nhìn dáng vẻ anh hoảng hốt , tự dưng muốn bật cười , không phải lá gan của anh luôn luôn lớn sao ?! Thế nào lại thành bộ dạng như vậy ?!
Cốc cốc cốc
“Chú ơi . . .” Hoan Hoan lại kêu , bây giờ đã là bảy giờ , thật sự không thể chờ nữa , nếu không hai đứa hôm nay xong đời . ”Chú . . . chú . . . chú Tạp Tư ơi !” Bắt đầu mất đi hình tượng ngoan ngoãn , dùng sức vỗ mạnh cánh cửa , âm thanh ngày một càng to !
Nếu như chú ấy còn không chịu dậy , chắc là lỗ tai chú ấy đang có vấn đề .
“Hoan Hoan . . . . . Chú đang mặc quần áo . . . con và Lạc Dật xuống dưới lầu trước , lát nữa chú sẽ xuống ngay !” Bùi Tạp Tư hướng phía bên ngoài hô to . Ha ha hóa ra là hai đứa nhóc , cũng may , không sao cả
“Vâng ạ ” Hoan Hoan nhìn Lạc Dật đưa lên hai ngón tay hình chữ V , sau đó cầm cặp sách lên , đi xuống dưới lầu !
Sau khi quan sát dãy hành lang kỹ lưỡng , Bùi Tạp Tư miễn cưỡng mang Tư Vũ về phòng . Tinh thần trở nên nhẹ nhõm , anh huýt sáo không ngừng , đi xuống lầu dưới . Nét mặt ung dung , không nhìn ra trước đó kinh hãi thế nào :”Đi , chú đưa các con đến trường . . . . . .”
“Chú , chú thật là tốt quá đi !” Lạc Dật vội vàng ôm chân Bùi Tạp Tư , nịnh hót . Ừ ~ trước đây mình còn nghĩ rằng chú ấy thuộc típ người lười biếng , nhưng mà bây giờ nhìn lại , đỡ hơn chút rồi , hì hì !
Hơn nữa
“Chú Tạp Tư , lúc nãy con còn tưởng là chú sẽ từ chối lời đề nghị của ba con nữa chứ , ai dè chú lại dễ chịu như vậy !” Xe khởi động , lái ra khỏi khuôn viên biệt thự , Lạc Dật đứng lên , nhỏm người leo lên ghế trước , ra sức hỏi thăm .
Lời nói của Lạc Dật lập tức nhắc nhở IQ khá cao của Bùi Tạp Tư (IQ : trí thông minh)
Chết tiệt , mình đúng là ngu si đần độn , theo lẽ bình thường mà nói , làm sao mình lại bị 'tên kia' dắt mũi ?!
Con cái của cậu ta mắc gì mình phải quan tâm , lo lắng con mẹ gì chứ ?! Thế này khác nào cậu ta bảo gì mình phải nghe nấy , sh!t , sh!t !
Không được , cậu ta nhất định không cảm ơn mình , bù lại sẽ thêm hoài nghi hoài nghi mình làm chuyện có lỗi
Sai lầm , sai lầm , thật là sai lầm !
Hoan Hoan cảm thấy sắc mặt của chú Bùi Tạp Tư có chút khó coi , lập tức hoà giải :”Chẳng qua là con không muốn chú khó chịu , chắc là chú không tính toán với con đúng không ?!”
“Không , không có . Hoan Hoan nói đúng !” Vẻ mặt của anh rốt cuộc cũng bớt lo lắng , đúng vậy , nếu như Lạc Ngạo Thực có hỏi , chỉ cần nói theo lời của Hoan Hoan là được .
Anh luôn luôn không thể từ chối yêu cầu của người đẹp , mặc dù 'người đẹp' này còn quá nhỏ , nhưng cũng là mỹ nhân trong tương lai đấy nha !
Mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đưa các con đi học , nhưng cô lại đi trở về phòng :”Hô , cũng may , Bùi Tạp Tư đưa bọn nhỏ đến trường rồi , nếu không hôm nay nhất định sẽ trễ !”
Người nằm trên giường dụi dụi con mắt , mơ hồ hỏi :”Bùi Tạp Tư đưa bọn nhỏ đi ?!”
“Đúng vậy , thật ngại quá đi !”
Lạc Ngạo Thực khẽ nheo cặp mắt :”Sao hôm nay cậu ấy lại nghe lời thế nhỉ , đây không phải là tác phong của cậu ấy ?!” Muốn yêu cầu tên kia giúp đỡ , ít nhất cũng cần có thời gian , tốc độ đồng ý này , có lẹ quá chăng ?!
“Người ta phải đưa con của chúng ta đến trường , anh còn nghi ngờ cái gì , thật kỳ lạ !”
“Đoán chừng cậu ta cần vốn đầu tư hoặc là một vài đối tác làm ăn ” Đây là suy nghĩ duy nhất mà anh có thể nghĩ tới . . .
___________________________________
Chương 215 : Những ngày hạnh phúc
Từ hôm đó đến nay , mọi người cũng không còn nhắc tới chuyện của Tư Vũ , dù có lây lan hay không , miễn sao cô sống vui vẻ là được . Nếu cứ tỏ ra lo lắng không chừng sẽ phản tác dụng . Hiện tại Tư Vũ rất thích chăm sóc cả hai đứa nhỏ . Vì vậy , Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê luôn có thời gian thảnh thơi , đôi lúc bọn họ cùng nhau đi gặp đối tác để bàn công việc , có khi lại ở bên ngoài hưởng thụ không gian hạnh phúc !
Mặc dù Bùi Tạp Tư luôn tạo cảm giác thanh thản trước mặt người khác , nhưng lần trốn tránh kỳ này chính là anh bị cha mẹ thúc giục việc lập gia đình . Đến ở nhờ nhà của Lạc Ngạo Thực , cuộc sống của anh khá bình lặng , tối đến là rúc vào phòng xử lý công việc , hoặc là nghiên cứu trò chơi do mình thiết kế . Chính xác mà nói , cách đây năm năm về trước anh đã không còn hứng thú đối với phụ nữ , chỉ là kẻ đến người đi khiến anh phát chán . Nếu chẳng may có người phụ nữ lả lơ trước mặt , anh cũng chỉ chơi qua đường , định luật ăn bánh trả tiền coi như giải quyết sinh lý .
Tuy nhiên số mệnh không được may mắn như anh nghĩ , tổng cộng trong vòng mấy năm nay , đã cặp biết bao nhiêu người , chỉ không dè tới , đụng phải người đã có chồng , một người trong đó chính là Tư Vũ.
Tâm tư phiền não khiến anh gõ bàn phím rất nhanh , bao nhiêu nỗ lực đã hoàn thành xong chương trình , các lỗi chạy thử nghiệm trước đó bây giờ thật sự hoàn hảo .
Một mình ngồi ở bàn làm việc tự dưng không có ý nghĩa . Trong đầu anh đều là hình ảnh của Tư Vũ , cánh môi đáng yêu , cùng với tư thế cởi quần áo , quyến rũ đến từng milimet !
Chỉ hình dung thôi anh đã muốn phát dục , cái loại cảm giác này còn dã man hơn là bị tra tấn thân thể .
Anh lấy ra một điếu thuốc, bật lửa trong tay xoay vòng thành 360 độ , động tác chậm rãi châm ngòi , ngọn lửa thoắt ẩn thoắt hiện trong bầu không khí tĩnh mịch . Một làn khói trắng phun ra từ trong miệng anh , chết tiệt , trên đời này thiếu gì phụ nữ , vì sao lại có ý định cướp vợ người khác ?! Càng ngày anh càng phát hiện mình thích Tư Vũ , không riêng gì thân thể , mà còn là cảm giác nhục dục bùng nổ giữa đôi bên . Khi chỗ kín của anh vùi sâu bên trong âm đạo của cô , khoái cảm luôn luôn dạt dào . . . . . .
“Con mẹ nó , nhất định là gần đây không gần phụ nữ , nên mới suy nghĩ như vậy . . . . . . Không được , ngày mai phải đi ra ngoài để tìm một người !” Càng phiền muộn lại càng khó tránh suy nghĩ lung tung .
Ngoài phòng chợt vang lên tiếng vặn cửa , có điều cửa đã bị khóa . Ở bên trong có một kẻ bắt đầu cuồng loạn , phản xạ đầu tiên là tính chạy ra mở khóa , nhưng mà dáng vẻ tự dưng khựng lại rất lâu , như là gặp quỷ không bằng .
Mặc dù cửa phòng vẫn bị khóa chặt , nhưng người bên ngoài vẫn không chịu rời đi , cô càng thêm dùng lực vỗ mạnh cánh cửa.
“Tư Vũ , có chuyện gì sao , anh chuẩn bị ngủ rồi . . . . . .” Bùi Tạp Tư giả vờ ngáp thật to , mơ hồ không nói rõ . Dùng đầu ngón chân suy nghĩ , cũng biết ngườ ở bên ngoài là ai .
Qua nhiều năm như vậy , phải nói rằng cô luôn là đối thủ lớn nhất của anh , dục vọng của cô tương đối khác người , bất luận là bọn họ ân ái đến bao nhiêu lần , cô đều yêu cầu mãnh liệt , thậm chí đến khi chân anh mềm nhũn ra , cô còn hưng phấn đòi hỏi
Nếu như cô không phải là vợ của người khác , nhât định anh sẽ trói cô trên giường . Thứ nhất , phòng ngừa cô cắm sừng anh . Thứ hai , tan sở anh liền chui vào trong chăn , xâm phạm , tùy ý thỏa mãn cho cô .
Nói thì nói như vậy , nhưng đây cũng là suy nghĩ của riêng bản thân anh , nghĩ xa một chút , dù sao Tư Vũ vẫn là vợ của Lâm Hiên .
“Anh . . . . . .” Tư Vũ phát ra thanh âm khô khốc
“Tư Vũ , đừng làm rộn , anh phải đi ngủ !” Không thể mở cửa , kiên quyết không được mềm lòng . Anh , Bùi Tạp Tư là một người rất có nguyên tắc , nhất định không để tiếp diễn chuyện này .
Cô ở ngoài cửa gọi anh mấy tiếng , vỗ vỗ thật lâu , cũng không thấy anh đáp lại , thất vọng đặt mông ngồi ở bên ngoài . Ôm cây đợi thỏ , cảm giác này cũng không tệ !
Một phút , hai phút đã trôi qua . . . . . .
Bùi Tạp Tư cẩn thận lắng nghe , không còn nghe được giọng nói của Tư Vũ , trong lòng anh mới thở phào nhẹ nhõm . Chấp nhận , nhưng lại có chút mất mác
Chắc là cô ấy đi rồi !
Mười phút , hai mươi phút đã qua , vẫn không thấy anh ra ngoài , cô cũng không suy nghĩ quá nhiều , chỉ cảm thấy mình thế này là quá ngu ngốc , phải nghĩ biện pháp mới được . . . . . .
Tư Vũ đứng lên , cầm dép ngủ lên , nhẹ nhàng bước xuống cầu thang , trở lại phòng
Ba mươi phút sau
Không biết Tư Vũ làm cách nào mà tìm được nguyên xâu chìa khóa , cạch một tiếng , cô mở được cửa phòng của anh . Hì hì , thật ra cô chỉ tính thử nghiệm coi mở được không , ai dè hữu hiệu như vậy
Nhìn xung quanh gian phòng , từ bàn làm việc cho đến vị trí trên giường , cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh . Lúc này trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy .
Thì ra là anh ấy đang tắm !
Trong lòng cô cười thầm , sau đó từ từ đi vào phòng tắm
Bùi Tạp Tư đưa lưng về phía cửa phòng tắm , tiếng nước ở trên vòi sen dội xuống liên tục , thân thể phát dục , điều anh cần là lấy nước lạnh hạ bớt !
Nhắm mắt lại , bỗng nhiên có cảm giác không còn lạnh nữa :”What the hell ?!Chẳng lẽ hết nước ?!”
Tư Vũ đứng ở phía sau , đôi tay ôm lấy anh , dịu dàng luồn dưới nách anh , di chuyển chậm tới trước ngực
“Chết tiệt , em vào đây bằng cách nào ?!” Bùi Tạp Tư hét to một tiếng , xoay người , đem lấy Tư Vũ ôm ngược trong ngực . ”Con bé này , sao lại xuất hiện ở thời điểm này ?! Nãy giờ tắm nước lạnh thật tốn công vô ích !”
Ai biểu anh không quan tâm đến em ?! Ai bắt anh phải tắm nước lạnh ?! Anh không để ý đến em , thì cần gì dùng nước lạnh giải quyết ?!
Bùi Tạp Tư không ngừng làm cuộc cách mạng đấu tranh tư tưởng , cố sức đẩy Tư Vũ ra , kéo dài khoảng cách hai người :”Tư Vũ , hãy nghe anh nói , chúng ta bây giờ là đang vụng trộm , em có hiểu hay không ?! Như vậy là không đúng , em sẽ mang tiếng xấu cho mình !”
Danh tiếng có quan trọng không ?! Một chút cũng không quan trọng , cảm xúc mới là điều cần để ý . Em thích anh , rất là thích !
Tư Vũ ngang ngược tới gần Bùi Tạp Tư , đôi tay nhỏ bé cẩn thận vuốt ve thân thể anh
“Vì sao em lại trở nên như vậy ?! Em có biết việc chúng ta đàng làm sẽ khiến em mang tội danh gì không ?! Nói dễ nghe là loại đàn bà cắm sừng chồng , nói khó nghe là thứ đồ . . . . . .” ‘dâm phụ’ , hai chữ này anh miễng cưỡng không phát ngôn , nhìn nét mặt cô ấy sao ngây thơ đến vậy ?!
Sao anh phải băn khoăn nhiều thế ?! Thật chẳng giống tác phong của anh thường ngày , không phải là anh không hề quan tâm người khác nghĩ gì hay sao ?! Mặc kệ , anh bây giờ là người đàn ông của em , anh có nghĩa vụ thỏa mãn em . . . . .
Cô cũng đã ba mươi tuổi rồi , rốt cuộc mới có cơ hội đối mặt với người mình yêu , lẽ nào cô lại buông tay ?!
Suy nghĩ ở trong lòng ép cô dùng tay chân mình đánh về phía anh , khiến anh rơi vào tình huống khó xử .
Hai chân cô vòng chắc phần eo của anh , sự va chạm tình cờ làm cho người ta đỏ mặt tía tai . Cách chiếc quần ngủ mỏng manh cô có thể cảm nhận rõ ràng thân nhiệt của anh , vật cương cứng bên dưới tự động chạm vào người cô , làm cô vô cùng dễ chịu . . . . . .
“Lạc Tư Vũ , xem ra em đúng là người của nhà họ Lạc , nói cho anh biết , Lạc gia cho dù là nam hay nữ , ham muốn đều mạnh mẽ thế này sao , có đúng hay không ?!”
Anh bị cô quyến rũ đến mức năng lực từ chối tuyệt nhiên biến thành số 0 . Dục vọng dưới bụng khiến anh không còn chịu đựng nổi , một lực mạnh bạo đè cô vào sát tường , tay anh dọc theo đáy quần của cô , dùng sức vạch ra
Lời nói kia vừa mới truyền đến , cô đã chuẩn bị tiếp nhận .
Nơi u cốc nhạy cảm quấn thật chặt chỗ kín của anh , khiến cảm xúc anh đối với cô vừa yêu vừa hận , cho nên đến giờ phút này , anh chỉ có thể lực bất tòng tâm , không ngừng di chuyển phần eo cử động càng lúc càng mạnh bạo , giống như đang trả thù cô . . . . . .
Không ngừng nhìn vào chiếc gương , đồng thời thay đổi màu son liên tục , khiến Vũ Nghê len lén thọt vào người của Lạc Ngạo Thực :”Hôm nay trông sắc mặt của Tư Vũ thật vui vẻ nha !” Nói một cách chính xác , bộ dạng giống như có người trong mộng
Theo nhiều ngày quan sát , Vũ Nghê có thể xác định rằng , Tư Vũ nhất định không yêu Lâm Hiên . Thứ nhất , cô ấy chẳng hề để tâm đến tin tức của chồng mình . Thứ hai , đúng rồi . . . . . ánh mắt Tư Vũ khi nhìn thấy Bùi Tạp Tư , có chút kỳ lạ , vừa ngang ngược vừa muốn chiếm hữu
Nghe Vũ Nghê nói thế , Lạc Ngạo Thực mới hé mắt nhìn tới em gái xuyên qua khe cửa :"Trước giờ con bé vẫn luôn thích mỹ phẩm , điều này không có gì lạ cả !”
Từ khi cô em gái này đến đây , đã khiến anh tốn biết bao nhiêu tiền , dĩ nhiên trong đó không tính tới chi phí ăn ở , tất cả đều là dành cho thời trang , mỹ phẩm , spa . . . Vì vậy khi nhìn thấy cảnh tượng này , anh không hề thắc mắc .
“Không đâu . . . . em lại không nghĩ như vậy . . .” Aida , đàn ông các người luôn thế này sao , chẳng lẽ không nhìn ra được sự thay đổi của phụ nữ ?! Nhưng mà chuyện tình mờ ám giữa Lạc Tư Vũ cùng với Bùi Tạp Tư , cô phải nói thế nào đây ?!
Nếu như Tư Vũ còn độc thân , đây nhất định là một chuyện tốt đẹp , còn không , cô ấy sẽ bị mọi người bàn tán chê trách . Haiz , dù sao cô cũng chưa biết rõ ngọn nguồn , nói bậy , không chừng lại ảnh hưởng đến người xung quanh
Nhìn bộ dạng u sầu của Vũ Nghê , Lạc Ngạo Thực nhíu mày :”Em quan tâm chuyện của người khác làm gì ?! Anh sắp mở một dự án liên quan đến công việc , cùng anh trở về phòng , anh muốn tham khảo ý kiến của em !”
“Em ư ?! Từ lâu em đã từ bỏ kinh doanh , làm gì có ý tưởng tốt !” Vũ Nghê khiêm tốn nói , mặc dù trả lời thì như vậy , nhưng nghe được anh muốn mình giúp , trong lòng vô cùng hả hê !
Anh kéo cánh tay của cô , đi về phía gian phòng mình :”Tình hình kinh tế chính trị em nắm bắt rõ nhất , dù gì cũng liên quan đến chuyên mục của em “
“Ầy , em chỉ là ký giả tin tức cho một tờ báo , chi bằng anh dùng máy tính tra cứu thông tin còn có lợi hơn !”
“Mẹ . . . . . . giúp con gội đầu được không ?!" Hoan Hoan mặc áo ngủ từ trong phòng chạy đến , hô to trên dãy hành lang
“Vậy thì . . . .” Vũ Nghê chớp mắt ý bảo chuyện anh nhờ vả sẽ nói sau .
Tư Vũ từ đâu chạy tới , sau đó nhìn về phía Vũ Nghê mỉm cười , đi qua bên cạnh Hoan Hoan , kéo lấy cánh tay nhỏ bé , nguyện vọng rất rõ ràng , cô đây cũng có thể giúp cháu gội đầu
_____________________________________
Chương 216 : Thằng nhóc miệng còn hôi sữa !!
Cửa phòng vừa mở ra , môi cô liền bị anh mãnh liệt hôn vào :”Ưm . . . khoan . . . đã . . . anh !”
Nụ hôn vừa ngang ngược vừa một phần cưỡng bức , khiến cô phải chủ động ôm cổ anh mới có thể ổn định thân thể của mình . Ước chừng hôn hít thật lâu , anh mới chịu buông cô ra.
Cô tựa vào đầu vai anh thở hồng hộc , ngón tay mảnh khảnh trắng noãn khẽ vuốt ve trên vai của anh :”Không phải anh nói có chuyện cần nghe ý kiến của em sao ?!” Thế nào lại biến thành như vậy rồi ?! Những lời này cô chỉ dám nghĩ thầm trong bụng , rất ngại phải hỏi ra miệng .
“Khi nãy nhìn em như đang quyến rũ anh , vì thế khi vừa về phòng , anh đương nhiên không thể chờ đợi , muốn thỏa mãn cho em trước rồi tính đến chuyện kia . . .!” Anh chậm rãi nói , vờ như chuyện này là tại ham muốn của cô , chứ không phải là anh nôn nóng .
Vũ Nghê chau mũi , lười phải tranh luận :”Đừng đối tốt với em như vậy , không thì em lại phải yêu anh mất !”
Nghe Vũ Nghê nói vậy khiến Lạc Ngạo Thực nhíu mày lại :”Hoan nghênh em yêu anh !”
“A , đừng đùa em có được không ?! Ha ha , em cũng đã là mẹ của một đứa trẻ sáu tuổi rồi , không còn ở cái thời mười hai , mười ba tuổi xúc động biết yêu nha !” Cô đẩy thân thể anh ra , bước tới một góc của thư phòng , tìm ghế salon , ngồi xuống
“Tình yêu của lứa tuổi mười hai , mười ba chỉ là tình cảm trong sáng , dù có yêu thích ai đi chăng nữa thì cũng chỉ dừng lại ở mức độ ngưỡng mộ !” Lạc Ngạo Thực vuốt trán , nói ra lý luận của mình . Ví như chuyện tình cảm của anh thời đó , trong đầu chẳng còn một chút kỷ niệm . Chính xác mà nói , ngoài người phụ nữ có tên là ‘Phó Vũ Nghê’ , những mối tình đầu , anh chẳng thể nào nhớ nổi . Cho nên có thể kết luận , tình yêu phải được tính theo số tuổi tăng trưởng , càng lớn thì độ chân thành càng thêm tha thiết !
“Ai nói với anh vậy ?! Tình cảm của lứa tuổi này là trong sáng và nhạy cảm nhất . Nếu đã thích một người thì không thể quên được , nó giống như một ký ức độc quyền cho chính bản thân . Sẽ không có suy tính đến hoàn cảnh gia đình cũng như những việc làm sai trái của đối phương !” Thời điểm cô thích anh , cũng chưa từng nghĩ đến việc anh có tiền , cảm giác anh là người đã mang lại ấm áp cho mình !
Vừa nghe Vũ Nghê nói vậy , trong lòng Lạc Ngạo Thực chợt không thoải mái , nói một cách khác chính là đang ghen tị :”Thế nào , khi ấy chắc là em đã biết thích một thằng nhóc miệng còn hôi sữa ?!"
Miệng còn hôi sữa ?! Nghe anh hình dung chính mình như thế , trong lòng cô bật cười thật to :" Cũng có thể xem là vậy !" Khi ấy anh ta chỉ hai mươi tuổi , đúng là cũng còn 'nhỏ' .
“Nói , bộ dáng , đức hạnh của thằng nhóc đó thế nào ?!” Anh ngồi ở một cự ly không quá gần với cô , quá gần , anh sợ là mình lỡ tay bóp chết cô !
Bị chính ‘người trong cuộc’ hỏi han , khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không tự chủ , ửng hồng lên , nhịp tim chợt tăng tốc , hoàn toàn rối loạn :”Đức hạnh à ?! Anh ấy rất tốt !”
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của người phụ nữ hai mươi bảy tuổi đang đáp trả , Lạc Ngạo Thực càng thêm tức giận , giọng nói hơi chua xót :”Đến bây giờ mà em vẫn còn quyến luyến không quên à ?!”
“Vâng , thường xuyên nhớ tới !” Nhất thời suy nghĩ về quá khứ , cô không hề phát hiện ra lời nói của anh có phần ghen tuông , sau đó còn rất cẩn thận đáp lại :”Dù sao thì anh ấy cũng đã để lại cho em quá nhiều ấn tượng khắc sâu trong đầu !” Mẹ cô mang theo em gái rời đi , về sau bà nội cũng qua đời , chỉ có anh là đối xử tốt với cô
Hơn nữa chính anh còn tổ chức sinh nhật cho cô sau nhiều năm !
Chết tiệt , cô ấy thừa nhận rồi , thừa nhận trong lòng có người đàn ông khác :”Xem ra em cũng rãnh rỗi nhỉ ?! Còn có thời gian nghĩ về tên đó , có cần anh tìm thêm việc cho em , để em không cần nhớ đến ?!” Con mẹ nó , rõ ràng tối nào mình cũng đòi hỏi dục vọng ở cô ấy , thế nào cô ấy còn có thể nghĩ đến tên kia ?! Chẳng lẽ một ngày hai mươi bốn giờ , mình không ngừng nghỉ yêu cầu làm tình với cô ấy , như thế mới khiến cô ấy thôi không mộng tưởng ?!
“A , anh đang giận sao ?!" Sau cùng cô mới nhận thức được , thì ra là anh đang ghen
“Tức giận ?! Anh không dư thừa như thế !" Người tức giận là một thằng ngu
“Giọng điệu của anh hơi lạ ?!” Nghe qua có chút chua chua , có điều cô thật ngượng ngùng nói ra
“Là lỗ tai em có vấn đề !” Anh bắt đầu đổ lỗi cho cô , sắc mặt có chút ảm đạm
“Ra vậy . . .” Vũ Nghê thất vọng , bộ dạng buồn thiu , vốn nghĩ là anh sẽ ghen , xem ra là cô đa nghi . Thật ra cô muốn đem chuyện lúc mình mười hai tuổi , nói thích anh , bật mí cho anh biết :”Khi đó em luôn cảm thấy anh ấy là người con trai đẹp nhất thế giới “
Đã nói về người đàn ông khác , lại còn khen ngợi người ta , cô ấy quả thật là không muốn sống ?! Mặc dù trong lòng muốn xé nát Vũ Nghê ra , nhưng mà trên mặt vẫn không biểu hiện , ngược lại còn vờ hứng thú :”Vậy sao ?! Đẹp như thế nào ?!”
Ngồi xếp bằng ở trên ghế salon , Vũ Nghê giống như một cô gái nhỏ ôm chặt chiếc gối vào người , cằm để lên trên , hồi tưởng bộ dạng khi anh hai mươi :”Vâng . . . . Rất thu hút và thân thiện . Tóm lại là anh ấy rất hay cười , nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời , ngoài ra còn rất hài hước . . . . . .”
“Vừa nghe đã biết thứ con nhà giàu ăn chơi lêu lỏng , học thức không bằng ai , bất tài vô dụng , cứ cười hì hì như một kẻ ngốc , không hiểu kiếm tiền là gì , chỉ biết tiêu tiền như rác !” Anh mỉa mai đánh giá , tuyệt đối kết luận này không sai .
“Anh ấy không giống như anh đã nhận xét đâu !” Vũ Nghê ấm ức nâng cằm lên , cô không cho phép người khác nói 'anh đẹp trai' của mình như vậy , cho dù là anh thì cũng không được .
“Làm sao em chắc chắc được ?! Nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời ?! Cái gì là ánh mặt trời ?! Nhất định là cậy nhà có ít tiền , muốn chứng tỏ ta đây , cuộc sống thì đầy áp lực , thế nên mới ở trước mặt người khác giả vờ tạo ra cảm giác ưu việt . Thân thiện ?! Tại sao phải thân thiện ?! Chẳng qua tên nhóc đó đang cố tìm cách lợi dụng em . . ."
“Này , khi đó em chỉ mới có mười hai tuổi . . . . .”
“Mười hai tuổi thì thế nào ?! Mười hai tuổi thì đã bắt đầu biết dục vọng , đã có chu kỳ kinh nguyệt rồi , đúng không ?!”
Gương mặt của cô đỏ bừng , anh không hề che dấu vấn đề , hỏi ngược lại cô , khiến cô im bặt không trả lời được .
“Thấy chưa , anh nói có sai ?! Rõ ràng là tên nhóc đó có mưu đồ với em , cho nên mới tỏ vẻ thân thiện . Tuổi đó con trai muốn gì ?! Chẳng qua là muốn tiếp cận với em . Nói , tên ấy đã có gần gũi em chưa ?!" Anh chợt nghiêng người về phía trước , nheo mắt lại , chất vấn cô
“. . . . . .” Cô nhìn chằm chằm ánh mắt ghen tuông của anh , vẻ mặt có chút hoảng hốt
“Nói !” Anh giống như một con báo đen nguy hiểm , gầm nhẹ một tiếng
Thanh âm của anh có chút lấn lướt , khiến thân thể cô vô thức run rẩy :”Vâng , hình như là có . . . .” Anh từng ôm qua cô rồi , mười hai tuổi cô cũng đã biết mùi vị đàn ông . Khi anh ôm cô vào lòng , thật sự cô rất hạnh phúc , tựa như một nàng công chúa . Cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác ấy , bị anh bế ngang lên .
“Thấy chưa , anh biết ngay mà , vậy tên ấy có hay nắm tay em không ?!”
“Có !” Điểm này cô có thể khẳng định ngay , anh chủ động nắm lấy tay cô , cô cũng ngượng ngùng nắm trả .
Việc này khiến ánh mắt anh trở nên tức giận , giọng điệu thay đổi hẳn :”Đấy , anh biết ngay , đây chính là lối sống của con nhà giàu . Vậy tên ấy có hôn qua em ?! Ở đâu , gương mặt hay là . . . .”
“Không có , anh ấy rất đứng đắn , không giống như anh , là một tên dê xồm . . . . .”
“Cái gì không giống như anh ?! Là do tên đó chưa tìm được cơ hội ra tay , còn chưa kịp . . . .” Có lẽ Lạc Ngạo Thực cũng không hề phát hiện rằng , anh bây giờ nói chuyện không khác gì gây sự , căn bản không để cho cô chen ngang lời nói . Anh tiếp tục đưa ra ý kiến của mình , nêu ra những ví dụ , lần nữa khẳng định quan điểm của mình chính xác :”Tựa như Bùi Tạp Tư , ngày đầu tiên mua Hamburger cho phụ nữ , ngày thứ hai mua bánh ngọt , đến ngày thứ ba liền hôn vào miệng người ta . . . . . .”
Bùi tạp Tư vừa vặn đi ngang thư phòng , nghe được Lạc Ngạo thực đang bàn luận lịch sử vinh quang của mình , khóe miệng không khỏi nâng lên . Hừ , cậu còn chưa biết được trình độ tán gái của tớ cao cỡ nào đấy ?! Hẳn là phải ghi chép trong lịch sử guiness mới đúng . Không cần Hamburger cũng không cần phải bánh ngọt , chỉ có mấy xâu đậu hũ thúi đã có thể ôm phụ nữ vào lòng . . . Hơn nữa còn không chỉ một lần cùng nhau lên giường !
Chỉ là chuyện này anh không thể khoe khoang , trừ phi là anh chán sống , muốn đi du ngoạn vào cõi âm. Bởi vì cô bé kia chính là em gái của cậu .
Cô quan sát biểu hiện ‘tức giận kèm theo châm chọc’ của anh , trong lòng suy nghĩ muốn cười thật to :”Nhưng mà , em cứ cảm thấy anh ấy không phải dạng người đó , ít nhất là anh ấy không hề có hành động nào xấu !” A , nếu như lúc đó anh mà dám có tư tưởng thế này , em sẽ tôn anh lên làm sư phụ biến thái !
“Em đúng là ngây thơ , khi không lại có người ân cần với mình , dám chắc không phải là hiếp dâm thì cũng là trộm cướp ” Không được , anh quyết định rồi , phải dùng kỹ năng đặc biệt của mình để tẩy não cô , thấm nhuần tư tưởng cho cô , ‘người đàn ông kia’ nhất định không phải người tốt , là thứ lưu manh giả danh trí thức muốn gài bẫy cô .
“Không đúng , là anh cố tình muốn hạ bệ anh ấy , muốn bôi xấu hình ảnh của anh ấy trong lòng của em . Anh ấy là người tốt , tốt nhất thế giới !” Cô kiên định giữ vững lập trường , đồng thời hét lớn vào mặt anh .
Thấy Vũ Nghê vẫn duy trì ngưỡng mộ 'tên kia' , Lạc Ngạo Thực nhan chóng từ trên ghế salon đứng lên , đi về phía salon đối diện
Đôi tay anh nắm lấy bả vai cô , ngón tay dùng sức như muốn bóp nát :”Hãy thành thật nói cho anh biết , bây giờ em còn gặp mặt hắn không ?!”
Vũ Nghê chợt run rẩy , đầu choáng mắt hoa . Vẻ giận dữ của anh khiến cô không biết phản ứng thế nào . Cuối cùng , cô vẫn ngây ngốc nói ra sự thật :"Vâng , vẫn còn . . . . .” Không chỉ còn gặp , mà cô còn trở thành vợ của anh , nhưng sau ly hôn lại cùng sống chung với nhau .
“Tốt . . . . . ra là vẫn còn liên lạc . Hắn cũng đi theo em tới thành phố này ?! Hay là em chạy đến đây chỉ vì muốn gặp mặt hắn ?!” Trên trán anh bắt đầu nổi gân xanh , thậm chí thân thể còn hơi run run .
“Em không có chạy theo anh ấy . . . .” Thật ra thì cô muốn ẩn nấp anh , thế nên mới đi đến đây :”Anh ấy cũng không phải vì em mà tới nơi này , anh ấy tới đây là vì mở rộng thị trường , phát triển công việc . . . .”
“Nói , hắn tên gọi là gì ?! Kinh doanh cái gì . . . .” Anh nhất định phải nghĩ biện pháp thu mua những công ty của người đàn ông kia , để cho hắn ta không thể đặt chân kiếm tiền ở cả thị trường Châu Á lẫn Châu Âu . . . . . Vậy thì đi Nam Cực đi , quản lý chim cánh cụt . Dù cho là thị trường nào ở trên thế giới này , anh cũng sẽ có cách tiêu diệt được đối thủ .
“. . . . . .” Vũ Nghê mở to hai mắt , chớp chớp lông mi , nhìn cô càng thêm quyến rũ :”Tên của anh ấy , nhất định em không thể nói cho anh biết . Anh ấy ở đây chủ yếu mở rộng thị trường bất động sản , ngoài ra còn liên quan bên giới truyền thông . . . . . .”
“Ha ha . . . . thật ngu ngốc . . .” Bô dạng của anh giống như một con sư tử , ngông cuồng cười hai tiếng . ”Đúng là . . . hắn ta quá kém may mắn , dám ở chỗ này phát triển bất động sản ?! Thật không biết thế nào là trời cao đất rộng !”
"Miễn là có mảnh đất nào rao bán , nhất định sẽ do Lạc thị thu mua , trước nay chưa từng thất bại !” Anh hả hê ôm chặt cô , mang theo cảm giác ngang ngược , trên miệng mỉm cười tà ác :”Vũ Nghê , tốt nhất là em sớm nói cho tên kia biết , nên đến Nam Cực đi , xây nhà cho chim cánh cụt “
Trong lòng cô không khỏi bật cười , hì hì , đúng thật mà , cô có nói sai bao giờ đâu , anh ta vốn hài hước :”Vâng , khi nào có cơ hội , em nhất định sẽ nói cho anh ấy biết !”
“Shit , em còn định cùng tên kia gặp mặt ?! Kẻ xấu đấy đã dạy hư em rồi có biết không hả ?!” Anh tức giận ép cô nằm ngang trên ghế salon.
Thân thể anh dựa hẳn giữa hai chân cô , một tay kéo quần cô xuống . Không được , bây giờ anh phải đòi hỏi cô , nhất định dạy dỗ cô cho tốt mới được , để trong đầu cô không còn luẩn quẩn hình bóng tên kia !
“Đừng như vậy , quần em sẽ bị anh xé hư mất . . . . . .” Mỗi một động tác của anh vô cùng thô lỗ , dùng lực kéo mạnh chiếc quần cô
“Ừ , anh đang muốn xé rách nó , để em không còn đi ra khỏi nhà . . . . . .” Phụ nữ thì nên ở nhà chăm sóc con cái , ít nhất là phải ngoan ngoãn phục vụ chồng , như thế mới giảm cơ hội làm loạn lung tung . Shit , đợi cô hết đảm nhiệm chức vụ trưởng nhóm của phòng phát thanh , anh nhất định khuyên cô ở nhà giúp chồng dạy con
‘Xẹt' một tiếng , lưng quần của Vũ Nghê lần nữa bị kéo hư . Đồng thời , cô cũng chấp nhận nhắm mắt :”Được thôi , hư thì hư . . . . . .”
Lạc Ngạo Thực sửa sang tư thế , chuẩn bị đưa vật cương cứng ở phía dưới háng đi vào . . . . . .
“Oa . . . . . . Mẹ . . . . . . Mẹ ơi . . . . . . Mẹ mau ra đây giúp con . . . Cô Tư Vũ . . . . . Cô ấy . . . . .” Ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng kêu hoảng sợ của Hoan Hoan !
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro