276-280
Chương 276 : Bị kẻ ngốc đùa bỡn.
Lạc Ngạo Thực sờ sờ đầu, nghiêm túc hỏi: "Yêu cầu này tôi phải suy nghĩ thật kỹ càng..." Đầu óc đơn giản của anh nghĩ cái gì liền nói cái đó.
Vũ Nghê vừa nóng vừa giận, rất muốn cầm lấy gạt tàn đập mạnh vào đầu anh một cái. Nhưng bây giờ đầu óc anh đã có bệnh, bây giờ đập thêm nữa, không phải trí tuệ sẽ càng thấp hơn ?! "Không cần suy nghĩ, em là vợ của anh, anh chỉ có thể sờ ';quả bóng'; của em, không thể sờ của người khác..."
"Tại sao không thể sờ của người khác?" Anh không vừa ý hỏi, bắt lấy bàn tay cô đang đặt trên đầu mình.
"Bởi vì chúng ta là vợ chồng, anh là chồng em, em là vợ anh, sờ soạng chỗ đó là đang làm chuyện thân mật, loại chuyện này chỉ có vợ chồng mới làm, cho nên anh chỉ có thể sờ của em thôi, nếu như sờ soạng người khác, thì anh sẽ có lỗi với hôn nhân của chúng ta, có lỗi với em, hiểu không?" Vũ Nghê dằn lòng giải thích, giọng nói dịu dàng chậm rãi sợ làm anh sợ.
"Hình như đã hiểu!" Anh gật đầu một cái.
Vũ Nghê vui mừng, nở nụ cười vui vẻ: "Hiểu là tốt rồi, sau này phải nhớ kỹ..."
"Vậy chúng ta có thể ly hôn đúng không?" Lạc Ngạo Thực làm vẻ kinh ngạc, giết người không cần đến mạng, nói: "Tôi cũng muốn sờ ';quả bóng'; của chị kia, ly hôn là có thể thoải mái sờ đúng không?" Anh mang vẻ mặt vô tội, cùng tất cả khoái trá biểu hiện trên mặt.
Nụ cười xinh đẹp của Vũ Nghê lập tức biến mất, cô ngây người nhìn anh: "...Lạc Ngạo Thực, anh nói cái gì?"
Anh hời hợt lặp lại: "Nếu tôi muốn sờ ';quả bóng'; của người khác thì chúng ta sẽ lập tức ly hôn. Kết hôn chỉ có thể sờ một người, không kết hôn có thể sờ thoải mái nhiều người, vậy tất nhiên là ly hôn tốt hơn rối!" Nói xong, anh xoay người. "Tôi đi tìm mẹ, bảo mẹ giúp tôi ly hôn..."
"Không được..." Vũ Nghê quát to, ôm chặt lấy anh từ phía sau: "Không được đi..."
"Oa, người xấu, cô buông tôi ra!" Anh lại bắt đầu hoảng loạn gào thét, tưởng cô sẽ lấy kim đâm mình: "Buông tôi ra, cô muốn hại tôi!"
"Tiểu... Thực!" Cô cảm thấy không được tự nhiên với cách xưng hô này. "Tiểu Thực, em không cấm anh nữa, anh thích sờ ai thì sờ!"
"Có thật không?" Lạc Ngạo Thực không tin hỏi lại.
"Thật chứ!" Vũ Nghê nghiến răng nghiến lợi, đau lòng đáp: "Chỉ cần anh không đòi ly hôn với em, không ghét em, anh muốn làm gì cũng được!"
Bây giờ cô chỉ muốn trấn an anh, tất cả đều nghe theo anh. Bằng không mỗi ngày anh đều la hét việc không thích cô, thế thì mặt mũi của cô còn biết để đâu ?! Nhất định sẽ có người ở sau lưng chế giễu chê cười cô, ví như mẹ chồng của cô!
"Vậy... được rồi, nếu như cô không cấm tôi nữa, tạm thời tôi sẽ không ly hôn!" Anh đại nhân đại lượng nói, trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Nhân lúc tâm trạng của anh vui vẻ, Vũ Nghê thừa thắng xông lên dụ dỗ: "Vậy anh cũng không được nói chán ghét em, phải nói là yêu em, thích em, có được hay không?"
".... Vậy cô có gì tốt cho tôi sao?" Mặc dù bây giờ ngu ngốc nhưng vẫn biết cách nói ra điều kiện.
"Vậy anh muốn em cho cái gì?" Vũ Nghê nghĩ đến nát óc, lấy lòng hỏi: "Em làm cho anh món vịt quay? Bánh ngọt?"
"Không, tôi muốn ';quả bóng';!" Bàn tay to của Lạc Ngạo Thực chủ động sờ lên ngực Vũ Nghê, vuốt ve xoa nắn bầu ngực căng tròn: "Oa, thật là thoải mái, mềm mại mềm mại, thật giống như quả bóng da!"
Cảm giác ngứa ngáy ở ngực khiến gò má Vũ Nghê phút chốc đỏ bừng, tiếp theo là cảm giác trướng nóng. "A, không..." Cô yếu ớt phản kháng.
Trời ạ, tại sao cô có thể có phản ứng với anh lúc này? Chẳng qua anh chỉ là một "đứa trẻ" mà thôi? Có phải cô đang dạy hư bé trai thành niên hay không?
Lạc Ngạo Thực không ngừng tay, cách lớp áo sơ mi dùng sức vuốt ve. "Quả bóng của cô thật lớn, thật tròn! Xoa bóp..." Anh vừa chơi đùa, vừa nói những lời khiến người ta tim đập mặt đỏ. Những chuyện trước đây anh đều quên, nhưng thủ đoạn khiêu khích chưa bao giờ quên.
Chỉ một vài động tác thân mật, nút áo trước ngực của Vũ Nghê đã bị cởi ra, bộ ngực trắng noãn hé lộ, theo nhịp hô hấp phập phồng lên xuống. Khi ngón tay anh lướt qua, làn da trắng mịn từ từ biến thành màu hồng đáng yêu!
"Đừng như vậy, có được không?" Khi cơ thể cô dâng lên một cảm giác tê dại, hơi thở dồn dập, bàn tay cô đã đặt lên bàn tay anh.
"Tất nhiên là không được, nếu như cô không cho tôi sờ, tôi sẽ đi sờ người khác!" Giọng nói non nớt nhưng đầy uy hiếp phát ra.
"Anh... ừm..." Vũ Nghê hết cách ưm một tiếng, tựa vào tủ treo quần áo đón nhận sự đùa bỡn của anh. Đáng chết, rõ ràng là đầu anh ta có vấn đề, tại sao mình vẫn bị uy hiếp? Chẳng lẽ chỉ số thông minh của cô còn thấp hơn của anh hay sao?
Cô lim dim hai mắt, bờ môi mọng khẽ rên.
Anh gấp gáp giống như một đứa trẻ bú sữa, mang theo nụ cười tươi rói, nhanh chóng cởi bỏ những cúc áo sơ mi còn lại. Sau đó lật vạt áo sang hai bên, chiếc áo lót màu da lộ ra hoàn toàn.
Viền đăng ten ôm sát hai bầu ngực to tròn trắng mịn của cô, hơi thở dồn dập khiến nó nhô cao mê người.
"Oa.... thật lớn, giống như bánh bao vậy!" Lạc Ngạo Thực há miệng thật to, nước miếng tích đầy trong miệng sáng lấp lánh, thậm chí khóe miệng còn chảy ra một chút, tí tách, một giọt nước miếng chảy xuống áo, kéo thành một sợi tơ trong suốt thật dài.
Bàn tay to ngang ngược đem áo ngực của cô đẩy lên, hai bầu ngực cực đầy đặn đàn hồi, từ trong áo ngực nhảy ra ngoài. Hai đầu nhũ hoa hồng nhạt đã bị bàn tay to kích thích trở nên cứng rắn, đứng thẳng, nở rộ.
"Tôi thử mút nó nhé, được không?" Anh co gấp hai đầu gối, nửa ngồi ở trước ngực cô, ngẩng mặt, khao khát nói.
"Không được, anh còn nhỏ, chuyện này không nên làm!" Lâm Hiên từng nói Lạc Ngạo Thực bây giờ chỉ như một đứa trẻ năm tuổi. Nếu như cô và anh mập mờ thân mật, vậy thì khác nào cô đang dạy bậy cho anh ?!
"Được, cô không cho tôi thử, vậy tôi đi thử của người khác..."
"Được rồi, được rồi, vậy anh thử đi!" Vũ Nghê thỏa hiệp lần nữa. Càng ngày cô càng hiểu ra, cho dù anh bệnh hay không, chỉ cần đối mặt với anh, cô đều biến thành bộ dạng ngu ngốc.
"Cô, là cô đồng ý cho tôi mút ngực đó nha!" Sau khi nói xong, anh liền há to miệng, ngậm chặt bầu ngực căng đầy, không ngừng dùng sức, nuốt hết nửa bầu ngực của cô. Bàn tay còn lại cũng không nhàn rỗi, cùng với nụ hôn của anh, đồng thời vuốt ve xoa nắn bầu ngực bên kia!
"Ưm....." Vũ Nghê cắn chặt môi, nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ. Mái tóc cô rối loạn, dính lên gò má đỏ hồng, hai tay cô không biết đặt đâu, đặt lên đầu anh, mười ngón tay trắng nõn luồng vào mái tóc đen của anh, cùng với nhịp điệu kích động trong cơ thể mà đay nghiến.
Lạc Ngạo Thực đổi qua hôn lên bầu ngực bên kia, lặp lại nụ hôn ướt át kia, bỡn cợt từng bên một.
Không lâu sau, xung quanh hai đầu nhũ hoa của cô đều dính đầy nước bọt, tràn ngập hương vị của anh.
Ngực cô đỏ hồng, nhiệt độ tăng cao.
Cuối cùng Lạc Ngạo Thực mới nuối tiếc nhả đầu nhũ hoa cương cứng trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn Vũ Nghê: "Người cô nóng quá, cởi áo ra được không? Tôi sợ cô bị cảm mất!"
Thấy anh lo lắng cho mình, cô có cảm giác như anh đã bình thường, ngơ ngác đồng ý: "Được . . . chứ!"
"Vậy tôi giúp cô nha!" Lạc Ngạo Thực nóng lòng muốn cởi, sau đó chân tay vụng về cởi áo sơ mi của Vũ Nghê ra: "Áo sơ mi của cô cũng ướt hết rồi, không cởi cũng không được."
"Đó là tại anh quấy phá, coi thường em! Tiểu.... Thực, sau này anh đừng khi dễ em, có được không?" Trời ạ, nghĩ đến việc mình trở thành "chị" của anh, Vũ Nghê thật sự không chịu đựng nổi, trên người nổi đầy da gà! Anh năm nay đã ba mươi lăm tuổi, còn cô chỉ mới hai mươi bảy tuổi.
"Sau này tôi sẽ không lấy bóng nước ném cô nữa... tôi hứa!" Anh vô cùng ngoan ngoãn hứa hẹn, bàn tay dọc theo da thịt bóng loáng, vuốt ve phía sau lưng cô, cởi khuy áo lót. Đầu ngón tay êm ái lại mị hoặc kéo quai áo xuống, thuận lợi cởi ra chiếc áo lót kia.
Lúc này, nửa người trên của Vũ Nghê hoàn toàn lộ ra, cô không tự nhiên vòng tay che ngực.
"Cô có muốn tôi tiếp tục cởi cởi váy ra không?" Anh ';đơn thuần như tờ giấy trắng'; dọc theo tất chân của cô, sờ qua sờ lại.
Mỗi chỗ anh chạm vào, đều khiến cả người cô run lên, rõ ràng là anh đang quyến rũ cô. Đã lâu không cảm nhận được tình yêu của anh, cô nuốt nước miếng, lắc đầu: "Không được, hiện tại trên người anh vẫn đang bị thương, bây giờ không thể!"
"Không thể? Cô lại từ chối tôi, rõ ràng cô nói tôi là chồng cô, nhưng tôi nói gì cô cũng đều từ chối hết!" Lạc Ngạo Thực tức giận quát, vẻ mặt không đồng ý.
"Được rồi... anh đừng quát nữa!" Vũ Nghê thoáng nhượng bộ, bất kể là làm gì đi nữa, cũng tốt hơn việc anh tìm phụ nữ khác.
"Như vậy mới là đối xử tốt với tôi chứ..." Nói xong, Lạc Ngạo Thực cởi váy Vũ Nghê ra.
Vũ Nghê run rẩy, nâng chân trái lên, lại nâng chân phải, để Lạc Ngạo Thực kéo chiếc váy màu đen từ mắt cá chân xuống: "Tiểu Thực, sau này anh không được nói em là người xấu, chuyện gì em cũng sẽ nghe lời anh, được không?" Không thể để anh dễ dàng đạt được, cô cũng muốn có được một chút gì đó.
"Ha ha..." Lạc Ngạo Thực như giành được một món đồ quý, cầm chiếc váy màu đen trước ngực, thậm chí còn giơ lên cao.
Vũ Nghê nhanh chóng giơ tay cướp lại: "Tiểu Thực, trả lại cho em, cái này không thể chơi được, nhanh lên."
Lạc Ngạo Thực tránh né Vũ Nghê, không để cho cô bắt được, mặt liền biến sắc, nhìn cô bằng ánh mắt thù địch: "Hừ, đàn bà xấu, thật là ngốc, tôi đang đùa bỡn cô thôi!"
"Ngạo Thực, anh đang nói gì?"
Không đợi Vũ Nghê có phản ứng, Lạc Ngạo Thực giơ thứ trong tay chạy tới ngưỡng cửa, giống nhưng dâng hiến vật quý nói: "Chị, tôi cởi đồ lót và váy của ';đàn bà xấu'; rồi, có phải chị sẽ cho tôi sờ ';quả bóng'; của chị hay không ?!"
_________________________\_______
Chương 277 : Sự giúp đỡ của tình bạn
Cửa phòng bị kéo ra "Rầm" một tiếng, Lạc Ngạo Thực nhanh chân chạy khỏi phòng!
Vũ Nghê nửa thân trên trần trụi sắc mặt trắng bệch nhìn tất cả, toàn thân run rẩy lắc đầu. "Không..." Bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương, run run đặt lên cánh môi, nước mặt lập tức rơi xuống: "Lạc Ngạo Thực, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy, tại sao anh có thể đùa cợt em, cho người phụ nữ khác nhìn!"
Lạc Ngạo Thực cầm áo lót và váy chạy ra phía cửa phòng, nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ trắng, nụ cười đáng yêu trên mặt lập tức biến mất. Hoàng Minh Nguyệt đang đứng ở cửa nhìn đầy vẻ bất lực, còn anh giống như đứa trẻ sợ nhìn thấy người lạ, tìm kiếm người bảo vệ, trốn ra sau lưng Hoàng Minh Nguyệt. "Chị xinh đẹp, hắn ta là ai vậy!"
Hoàng Minh Nguyệt bày ra dáng vẻ của một hộ lý, dịu dàng giới thiệu: "Tiểu thực, đây là bác sỹ điều trị chính cho anh mà!"
Lâm Hiên theo thói quen đẩy cặp kính trên mũi, tươi cười nói: "Anh là anh vợ của em, em không thể gọi anh là Tiểu Thực, em đến để kiểm tra sức khỏe cho anh, bây giờ chúng ta trở về phòng được không?"
"Được, nhưng mà tôi vẫn còn chút chuyện cần xử lý, anh có thể chờ tôi một lát không, sau đó tôi sẽ để cho anh kiểm tra?" Lạc Ngạo Thực vụng về giấu chiếc áo lót vào trong váy, rồi cuộn chiếc váy nhét vào trong bụng mình, không để cho bất cứ ai nhìn thấy được, đây là bí mật của anh!
Lâm Hiên nhíu mày không hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy? Kiểm tra trước được không? Vì em còn có việc bận!"
Lạc Ngạo Thực đứng phía sau Hoàng Minh Nguyệt ra sức lắc đầu, "Không được. Vừa nãy tôi và chị xinh đẹp đã đánh cuộc, nếu như mà tôi có thể cởi được quần áo của ';người xấu';, thì chị sẽ cho tôi chơi bóng tròn!" Lạc Ngạo Thực thoáng giơ ra một đống gì đó cho anh ta nhìn, sau đó lập tức giấu đi, dáng vẻ không muốn cho người khác nhìn kỹ. "Bây giờ.... tôi đã làm được rồi, cho nên tôi muốn chơi đùa với chị ta trước, nếu không để tý nữa chị ta không công nhận thì tôi biết làm thế nào?"
Lúc nói chuyện, Lạc Ngạo Thực lộ ra dáng vẻ thông minh giảo hoạt!
Lâm Hiên lập tức dùng ánh mắt nghiêm túc phê bình nhìn Hoàng Minh Nguyệt, không hề nể nang quát lớn: "Rốt cuộc là cô làm hộ lý hay là làm gái? Nếu cô muốn làm gái thì bên ngoài có rất nhiều đàn ông cần cô ..."
"Bác sĩ Lâm, tôi sai rồi, tôi... tôi chỉ muốn nghĩ cách để Lạc tiên sinh uống thuốc thôi, tôi chỉ muốn dỗ dành anh ta!" Hoàng Minh Nguyệt vội vàng cúi đầu, nhận lỗi. "Xin anh bỏ qua cho tôi lần này!"
"Không được, căn bản cô không có tư cách làm một hộ lý chuyên nghiệp, cô rời khỏi đây ngay!" Lâm Hiên lạnh mặt, cắt ngang lời cầu xin của Hoàng Minh Nguyệt. "Cho dù cô là do bà Lạc tự thuê, nhưng tôi là bác sĩ điều trị, tôi vẫn có quyền yêu cầu nghiêm khắc đối với nhân viên hộ lý"
"Tôi..." Hoàng Minh Nguyệt không biết nên làm thế nào để cứu vãn.
"Không, không được, tôi muốn chị ấy ở lại, tôi không muốn đổi hộ lý khác!" Lạc Ngạo Thực ra sức giữ người. "Bây giờ chị ấy là bạn tốt của tôi, anh đuổi chị ấy đi, anh không phải là người tốt!"
"Anh, bây giờ người anh cần là một hộ lý thực sự!" Lâm Hiên sâu xa nói: "Mặc dù sức khỏe anh lúc này không tốt, quên rất nhiều chuyện, nhưng anh cũng không thể thích người phụ nữ khác, anh như vậy chị dâu sẽ nghĩ thế nào, chị dâu sẽ rất đau lòng!"
"...Đi, chúng ta về phòng thôi không nghe anh ta nói nữa, tôi thích ở đó, không thích ở đây!" Lạc Ngạo Thực kéo Hoàng Minh Nguyệt đi về phía cầu thang.
Có ông chủ lớn làm chỗ dựa, tất nhiên Hoàng Minh Nguyệt sẽ đi theo, không lẽ đứng lại cho người ta trách mắng sao?
Lâm Hiên bực tức nhìn theo bóng lưng của bọn họ, chán nản lắc đầu...
Trong phòng loáng thoáng có tiếng khóc, làm anh ta chú ý, im lặng nhìn cánh cửa bên dưới cầu thang, sau đó đi về phía căn phòng có người...
Cốc, cốc, cốc...
"Chị dâu, tôi là Lâm Hiên, tôi có thể vào được không?" Lâm Hiên lễ phép hỏi.
Vũ Nghê mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, từ trên giường bước xuống, đi tới cửa phòng, không để Lâm Hiên đi vào, cô đi thẳng ra khỏi phòng: "Cậu đến rồi à, vết thương của anh ấy thế nào rồi, đã khá hơn chút nào chưa?"
"Khá hơn một chút rồi, tôi thấy anh ấy đi lại rất nhanh nhẹn!" Lâm Hiên đặt hai tay ở trước ngực, dáng vẻ lịch sự nho nhã.
"Vậy tốt rồi!" Vô cùng đau lòng, nhưng vì mặt mũi, cô vẫn ra sức tươi cười, vờ như không có chuyện gì: "Gần đây công việc bận quá, không có thời gian chăm sóc cho anh ấy..."
"Chị dâu, ở trước mặt tôi, chị không cần phải tô son chát phấn che đậy giúp anh ấy đâu! Chuyện này tôi nhất định sẽ nói với bác trai, tại sao có thể hồ đồ để một người phụ nữ như vậy ở lại đây chứ? Bây giờ anh ấy giống như một tờ giấy trắng, vẽ sao sẽ nên vậy!" Lâm Hiên nói thẳng vào vấn đề.
Vũ Nghê không còn giả bộ được nữa, liền rơi nước mắt. "Lâm Hiên, có phải bây giờ sức khỏe của anh ấy đã không còn nghiêm trọng nữa, cho dù tôi kích thích anh ấy ra sao, cũng không có vấn đề gì xảy ra đúng không?" Vũ Nghê ngẩng đầu, mở to hai mắt hỏi.
"Đúng vậy, chị dâu, chị muốn làm thế nào, thì cứ làm. Giống như dạy dỗ một đứa bé vậy, không thể vì sợ nó tức giận, mà không uốn nắn những sai lầm của nó! Hơn nữa nếu như thực sự bị kích thích, không chừng còn có thể kích thích khôi phục được trí nhớ!" Lâm Hiên khích lệ nói, sau đó nhìn xung quanh căn biệt thự xa hoa: "Đây là một nơi thanh cao tao nhã, trăm nghìn lần không được để nó biến thành u ám mù mịt."
Vũ Nghê im lặng không nói, âm thầm tính toán trong lòng.
"Ăn ngon không? Rất ngon đúng không?" Hoàng Minh Nguyệt đưa viên thuốc uống cùng nước đường, để cho Lạc Ngạo Thực uống hết.
Lúc cô ta ghé sát vào mặt anh hỏi...
"Phụt...." Chất lỏng trong suốt đột nhiên từ trong miệng Lạc Ngạo Thực phun ra, chuẩn xác bắn toàn bộ lên mặt cô ta. Sau đó anh lập tức nở nụ cười xấu xa: "Cô thật là đần nha!"
Cô ta tức giận, nhưng không biết làm thế nào, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu Thực, anh phải ngoan ngoãn nha!" Lúc nói chuyện còn cố ý kề sát vào Lạc Ngạo Thực, yêu mị nháy mắt. "Nếu ngoan, chị sẽ cho chơi đùa!"
Ừm, bà Lạc bảo cô tới đây, chính là muốn Lạc Ngạo Thực không yêu Vũ Nghê nữa, cho nên cô mới làm càn như vậy, bây giờ Lạc Ngạo Thực rất dễ dụ, chỉ số thông minh thấp, nhưng tiền của hắn rất nhiều ... Cô phải nghĩ mọi cách để ở lại đây!
Lạc Ngạo Thực nháy mắt, cười hì hì hỏi: "Vẫn còn thứ để chơi đùa sao? Bóng tròn của cô không đẹp bằng ';đàn bà xấu';, tôi không muốn chơi nữa!"
Câu nói này khiến Hoàng Minh Nguyệt tức thối ruột, không có một người phụ nữ nào muốn nghe thấy người khác nói dáng người mình không đẹp bằng người phụ nữ khác. "Tất nhiên là vẫn có thứ để chơi rồi, chỉ cần anh ngoan!" Cô ghé sát vào bên tai anh nói.
Rầm một tiếng, cánh cử phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài một cước đá bật ra!
Bùi Tạp Tư, trợ lý Lưu còn có cả Lâm Hiên từ bên ngoài đi vào.
___________________________________
Chương 278 : Ném xuống biển làm mồi cho cá mập
"Hu.... nhiều người quá" Lạc Ngạo Thực hoảng sợ, há to miệng dùng sức kéo tóc Hoàng Minh Nguyệt tìm kiếm sự bảo vệ.
Hoàng Minh Nguyệt bị anh kéo tóc đau điếng, chực trào nước mắt: "Đừng kéo tóc tôi, ngoan!"
"Sợ lắm, chị mau đuổi đám người này ra ngoài đi!"
Cô ta càng kêu đau, Lạc Ngạo Thực càng kéo mạnh, lớp da trên đầu Hoàng Minh Nguyệt bị kéo đến nhô ra từng ảnh, giống như muốn nhổ tận gốc từng sợi tóc màu vàng của cô ta.
"Hoàng Minh Nguyệt, cô đã phá hoại hình tượng người hộ lý, cô hoàn toàn không có tư cách làm một hộ lý~! ... Cảnh tượng này thật sự khó coi!" Lâm Hiên vừa lên tiếng trách mắng vừa nhắm mắt lại, sau đó quay đầu nhìn chỗ khác.
Bùi Tạp Tư huýt sáo, cười hỏi bạn tốt của mình: "Lạc Ngạo Thực, cậu quả nhiên là một tên háo sắc từ trong trứng nước, đầu óc không tỉnh táo nhưng vẫn còn muốn phụ nữ! Chỉ có điều, cậu cũng nên tìm một người có dung mạo, vóc dáng, phong thái một chút? Chứ đừng tìm loại phụ nữ này, đừng nói đến việc đụng vào, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy ghê tởm rồi! Đầu óc cậu đúng là bị hỏng rồi, mắt nhìn người thật sự kém hơn ngày trước."
Hoàng Minh Nguyệt tức giận mặt đỏ bừng bừng, hai mắt không ngừng phát ra lửa hận: "Tại sao anh có thể tùy tiện sỉ nhục người khác như vậy?"
"Cô câm miệng lại cho tôi, cô không có tư cách nói chuyện cùng Bùi tổng!" Trợ lý Lưu tiến lên, khinh thường quát Hoàng Minh Nguyệt, đồng thời kéo bàn tay Lạc Ngạo Thực trên người cô ta xuống.
"A, các người muốn sỉ nhục người khác sao? Tôi không để cho các người sỉ nhục cô ấy!" Lạc Ngạo Thực ôm lấy Hoàng Minh Nguyệt, nhìn chằm chằm những người trước mặt.
"Lạc Ngạo Thực, tớ thật sự muốn bổ đầu cậu ra, xem rốt cuộc sợi dây thần kinh nào của cậu bị hỏng? Nếu thật sự có chỗ nào bị hỏng, vậy sẽ lập tức thay ngay cái mới, nếu chỉ là trình tự lộn xộn, thì sẽ cài đặt lại hệ thống lần nữa, chỉ vài phút là ok! Đỡ cho cậu cả ngày giống một thằng ngốc, chuyên làm người khác tức giận!" Bùi Tạp Tư túm lấy cổ tay Lạc Ngạo Thực, ép anh buông tay, trợ lý Lưu nhanh chóng kéo người Hoàng Minh Nguyệt ra xa.
"Anh là người xấu, anh bắt nạt tôi!" Lạc Ngạo Thực tay trói gà không chặt, hoàn toàn không có khả năng chống lại Bùi Tạp Tư, chỉ có thể bị người ta túm chặt hai tay, mở to mắt nhìn chị xinh đẹp bị người ta dẫn đi. Không, phải nói là ngơ ngác nhìn người bị dẫn đi. Anh dùng bản lĩnh xuất chúng của mình, đó chính là một khóc, hai làm loạn, ba chơi xấu!
Anh giống một con nòng nọc, ra sức giãy giụa, làm chiếc giường lớn phát ra tiếng cót két, dường như có thể sẽ sập ngay lập tức: "Các người thả cô ấy ra, không được bắt nạt cô ấy..."
Hoàng Minh Nguyệt bị trợ lý Lưu kéo ra đến cửa, cô ta không cam lòng phản kháng nói: "Các người dựa vào đâu mà đuổi tôi đi, tôi là do bà Lạc thuê về với mức lương cao."
Lúc này, Vũ Nghê từ trong đi ra, kẹp tấm chi phiếu giữa ngón tay đưa cho cô ta, cảnh cáo nói: "Đây là tiền công tôi trả cô mấy ngày qua, tổng cộng là hai vạn tệ. Tôi nói cô biết, không nên có lòng tham không đáy, nếu bây giờ cô không ngoan ngoãn cầm tiền rời đi, về sau một đồng cô cũng không có"
Hai vạn tệ? Bố thí sao? Hoàng Minh Nguyệt không chấp nhận ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: "Tiền này tôi không cần, tôi là do bà Lạc..."
"Bà Lạc...." Vũ Nghê đùa giỡn cười nói, trên mặt lộ ra vẻ ngạo mạn giễu cợt.
Trợ lý Lưu thở dài lắc đầu, sau đó mở miệng: "Haiz, mặc dù nhìn qua cô rất hoạt bát thông minh, nhưng tôi lại không thể không tiếc nuối thông báo cho cô biết, bát cơm cô đang bưng cho tới giờ, không phải là một bát vàng thực sự, mà chỉ là một bát mạ vàng thôi!"
"Mạ vàng là sao?" Hoàng Minh Nguyệt không hiểu hỏi, đang nói về Chu Hân Lan sao? không, bà ấy tất nhiên là có tiền rồi!
"Được rồi, cô không hiểu, vậy tôi sẽ nói cho cô biết. bà Lạc và chồng bà ấy là ông Lạc Phong đều không có cổ phần trong tập đoàn Lạc thị, hai người bọn họ càng không có chức vụ gì trong tập đoàn. Toàn bộ chi phí sinh hoạt của bọn họ đều do tổng giám đốc chi trả!" Nói tới đây, trợ lý Lưu đưa mắt nhìn vị tổng giám đốc đang nằm trên giường, sau đó lại nhìn Vũ Nghê. "Mà hiện tại tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị là cô Phó Vũ Nghê, cô ấy đã ngừng việc cấp tiền vào tài khoản ngân hàng cho ông Lạc Phong và bà Chu Hân Lan, cho nên tôi cảm thấy cái người cô gọi là ';bà Lạc'; kia, chắc hẳn không có khả năng chi trả tiền lương cho cô rồi!"
"Cái gì? Không thể nào có việc như vậy?" Hoàng Minh Nguyệt không tin lặp lại nhiều lần, tiền của bà Lạc đã bị cắt?
Phó Vũ Nghê lạnh lùng tiếp lời, mặc dù giọng nói của cô rất thấp nhưng lại cực kỳ có sức uy hiếp: "Tất nhiên, cô cũng có thể không tin, nhưng nếu bây giờ cô không cầm hai vạn này đi, vậy sau này một đồng cô cũng đừng nghĩ đến việc lấy được."
"Này..." Hoàng Minh Nguyệt rõ ràng đang do dự.
Thấy thế, trợ lý Lưu lập tức nhỏ giọng khuyên: "Tôi và cô đều là người làm thuê kiếm tiền, tôi sẽ không lừa cô, nếu cô đủ thông minh, bây giờ hãy cầm tiền đi"
Hai vạn tệ đang ở trước mặt, có kẻ ngu mới không cầm.
Hoàng Minh Nguyệt giật lấy tấm chi phiếu trong tay Vũ Nghê, chỉnh lại quần áo. "Được thôi, bây giờ tôi sẽ đi, nếu sau này các người cần tôi... thì hãy gọi điện cho tôi!" Nói xong, phủi mông một cái quay người đi thẳng.
"Không, chị xinh đẹp, chị không được đi..." Lạc Ngạo Thực kêu to, nếu như không có Bùi Tạp Tư dùng sức giữ chặt lại, chắc chắn anh sẽ đuổi theo.
Lâm Hiên tiến lên, giữ chặt cánh tay của Lạc Ngạo Thực đang vùng vẫy không ngừng. "Anh, anh đừng giãy giụa nữa, xương sườn của anh vẫn chưa lành, hơn nữa bây giờ anh cũng không thể thực hiện ';những động tác mạnh';."
"Người xấu, các người đều là người xấu!" Lạc Ngạo Thực hét lên, cuối cùng đưa mắt nhìn chằm chằm Vũ Nghê. "Nhất là cô..."
Vũ Nghê không để cho anh tiếp tục tổn thương mình, lạnh mặt nói: "Lạc Ngạo Thực, anh câm miệng lại cho em! Bây giờ anh vẫn đang sống dựa vào em, nếu như anh cứ tiếp tục làm loạn, em sẽ lập tức ném anh xuống biển làm mồi cho cá mập..."
Anh lập tức ngậm miệng, nhưng trong ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Cô liếc anh một cái, sau đó bắt đầu định ra quy củ: "Nếu anh còn muốn ăn cơm, thì phải lễ phép với tất cả mọi người, không thể nói người này xấu người kia xấu, hiểu không?"
Anh quay mặt đi không để ý tới cô, lớn tiếng nói: "Tôi thích chị xinh đẹp, chỉ thích một mình chị xinh đẹp"
"Cho dù anh thích đến đâu đi nữa, cô ta cũng không thể ở cùng với anh, anh không thấy cô ta đã cầm tiền bỏ đi rồi sao? So với anh, cô ta thích tiền hơn!" Vũ Nghê không quan tâm đến tình trạng của Lạc Ngạo Thực, ra sức kích động.
"Đó là do cô làm cô ấy sợ, cô là quỷ dạ xoa, cô ấy là tiên nữ lương thiện!" Dứt lời, Lạc Ngạo Thực kéo chăn, che kín người từ đầu đến chân.
Vũ Nghê bị anh làm cho tức giận, vành mắt đỏ ửng.
Bùi Tạp Tư nhìn Lâm Hiên, hàm ý hỏi, làm sao bây giờ!
_________________________________
Chương 279 : Đừng coi tôi là tên ngốc
"Đuổi cô ta đi không chừng là một quyết định đúng đắn, nếu không anh ấy sẽ càng lún sâu, lúc đó còn khó xử lý hơn!" Đứng ở ngoài hành lang, Lâm Hiên nhìn hai người trước mặt nói.
Vừa rồi mấy người bọn họ đều bị Lạc Ngạo Thực đuổi ra ngoài.
Vũ Nghê hai mắt đỏ ửng, tràn đầy bất lực: "Cho nên tôi đưa ra quyết định đuổi cô ta đi là đúng, phải không?"
Bùi Tạp Tư và trợ lý Lưu đều gật đầu, còn lắc đầu thở dài một cái. Sau đó Bùi Tạp Tư còn nói: "Đương nhiên là đúng, chẳng lẽ định đợi tới khi cô ta lừa Lạc Ngạo Thực, mới đuổi đi sao?"
Nghe xong những lời này, Vũ Nghê cười khổ: "Tại sao có thể nói là lừa gạt, phải nói bọn họ tâm đầu ý hợp mới đúng! Rõ ràng khi anh ấy vừa mất trí nhớ liền không còn yêu tôi! Bây giờ tôi thật sự nghi ngờ lời nói trước đây của anh ấy, là do anh ấy không hiểu rõ lòng mình, hoặc chỉ vì liên quan đến Lạc Dật, tôi là mẹ vinh nhờ con"
Bùi Tạp Tư gượng gạo khẽ cười: "Ài, Vũ Nghê, em đừng nghĩ như vậy, Jerry làm sao không yêu em được, nếu như không yêu em, trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất tại lại bảo vệ em?"
Vũ Nghê chợt cúi đầu, nháy mắt lệ rơi thẳng xuống mặt đất, cho dù là ai nhìn vào cũng thấy rõ được sự đau khổ của cô. Hai vai run run, lại một lần nữa cho thấy cô đang khóc.
"Tổng giám đốc, cô đừng quá đau lòng!" Trợ lý Lưu cũng mở miệng an ủi, có thể sau khi nói xong, cảm thấy những lời nói yếu ớt đó trở nên thiếu sức sống: "Ài, tại sao chuyện lại biến thành như này chứ, tuy là là mất trí nhớ, nhưng làm sao có thể biết thành một người hoàn toàn khác, yêu thích đều thay đổi?"
Vũ Nghê lấy khăn giấy, cúi đầu lau nước mắt trên mặt, rồi lại hỉ mũi, cất giọng mũi nghèn nghẹt nói: "Cho nên mới nói, người anh ấy yêu căn bản không phải là tôi. Lúc đầu anh ấy bảo tôi xuống xe trước, có thể vì anh ấy rất lý trí. Nếu như anh ấy xuống trước, chiếc xe sẽ lập tức rơi, cả hai đều phải chết, vậy nên mới để tôi xuống trước, vì tôi là mẹ Lạc Dật, vẫn còn có người chăm sóc cho Lạc Dật..."
Câu cuối cùng trở nên nghẹn ngào đến không nghe rõ. Có trời mới biết, cô ghét nhất là kẻ vong ân phụ nghĩa, nghĩ như vậy, nói như vậy, so với bất kỳ kẻ nào cô là người đáng ghét nhất...
Nếu có thể, cô cũng hy vọng rằng anh yêu cô, mới nhường cơ hội sống sót lại cho cô.
"Vũ Nghê, nếu em nghĩ vậy, khác nào quá bi quan rồi..." Bùi Tạp Tư ra sức bác bỏ suy nghĩ này.
"Không, em ko bi quan, đó là sự thật" Vũ Nghê khổ sở che miệng, nhưng lại không che được sự bi thương. "Từ cái ngày biết anh ấy mất trí nhớ, ngày nào em cũng tìm đọc nghiên cứu các tài liệu y học về chứng mất trí nhớ, còn có tài liệu phân tích một số ca bệnh, sau đó tổng kết lại, những người bị mất trí nhớ có những biểu hiện tình cảm mới chân thực nhất..." Sau khi nói xong, Vũ Nghê nhìn qua Lâm Hiên, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Lâm Hiên, cậu nói xem tôi nói đúng không?"
Bùi Tạp Tư và trợ lý Lưu cùng nhau nhìn về phía bác sĩ ngoại khoa để xác minh. Lâm Hiên bối rối nhìn Vũ Nghê, lại khó xử nhìn về phía hai người kia, sau đó khó khăn nói: "... Đúng vậy, theo tâm lý học mà nói, hiện tại trong đầu anh ấy hoàn toàn trống rỗng, giống như một đứa bé, tất cả yêu thích đều không chịu ảnh hưởng của tác động bên ngoài. Thích và không thích, tất cả đều rất đơn thuần."
"Tôi chỉ biết như vậy..." Mặc dù đã sớm hiểu điều này, nhưng khi nghe những lời này từ miệng bác sĩ, vẫn khiến Vũ Nghê đả kích.
"Nhưng vẫn có một số nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đến tình cảm, nên không thể gộp lại tất cả đều là sự thật, hay chắc chắn được...." Lâm Hiên vỗ vai Vũ Nghê, trên gương mặt dịu dàng tỏ vẻ không đành lòng.
Vũ Nghê lùi lại hai bước, lắc đầu: "Không, tôi chỉ muốn một tình yêu đơn thuần, nếu như anh ấy không thể cho tôi, tôi cũng không muốn tiếp tục. Bây giờ sức khỏe của anh ấy không tốt, tôi có thể giúp anh ấy quản lý công ty, đợi đến khi có người khác quản lý tốt hơn, tôi sẽ lập tức ly hôn..."
"Không được... tổng giám đốc, cô không nên nói những lời nhảm nhí" Trợ lý Lưu vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Bùi Tạp Tư dùng dáng vẻ một người anh, đặt hai tay lên vai Vũ Nghê, nhìn thẳng vào mắt cô khuyên: "Trong lúc này hãy để tất cả mọi chuyện sang một bên, vấn đề quan trọng bây giờ cần làm chính là giúp cho cậu ấy nhớ lại, đúng không?"
"Làm sao có thể khiến cho anh ấy hồi phục trí nhớ... bây giờ anh ấy rất ngốc nghếch..."
"Chị dâu, tình trạng này chỉ là tạm thời, chỉ cần có người hướng dẫn anh ấy, dạy anh ấy một số thứ, chỉ số thông minh sẽ nhanh chóng khôi phục! Tôi nghĩ, những hành động bây giờ của anh ấy khá tự nhiên, có thể thử dẫn anh ấy tới công ty, hoàn cảnh và môi trường quen thuộc sẽ tốt cho việc khôi phục trí nhớ của anh ấy," Lâm Hiên đứng ở góc độ bác sĩ, đưa ra ý kiến.
"Dẫn anh ấy tới công ty, việc này được ư?" Cô nghi ngờ hỏi, rồi lắc đầu cười: "Có gì mà không thể chứ, công ty vốn là của anh ấy, chỉ cần bác sĩ đồng ý, vậy bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ dẫn anh ấy tới công ty thử xem?"
Nói xong, cô đau lòng đi tới cánh cửa bên cầu thang, để lại ba người đàn ông đứng trên hành lang.
Không hẹn mà gặp, Bùi Tạp Tư và Lâm Hiên cùng lúc đưa mắt nhìn nhau.
Bùi Tạp Tư nhíu mày khó xử, há miệng ba lần, mới cất thành tiếng: "Lâm Hiên, chúng ta ra ngoài đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu"
Lâm Hiên thấp hơn Bùi Tạp Tư nửa cái đầu, suy nghĩ vài giây liền gật đầu...
Hai người bọn họ một trước một sau đi vào hoa viên, đi tới hồ bơi Bùi Tạp Tư xoay người lại, đưa cho Lâm Hiên một điếu thuốc: "Mời..."
Lâm Hiên nhìn qua điếu thuốc lá, tháo mắt kính nói: "Anh Bùi, hình như anh quên là tôi không hút thuốc lá"
"À, tôi quên mất, thật ngại quá!" Bùi Tạp Tư liền rút điếu thuốc lại, để vào trong bao thuốc lá: "Dạo này.... cậu thế nào?"
"Anh Bùi, chúng ta quen nhau cũng nhiều năm rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, đừng ngại!"
"Được" Bùi Tạp Tư thu lại vẻ bất cần đời lúc trước, nói: "Lâm Hiên, tôi xin lỗi, nếu cậu có cần gì, cứ việc nói với tôi" ';Xin lỗi'; tất nhiên là nói đến việc cướp vợ của Lâm Hiên, trong cuộc đời người, việc khiến anh hận nhất chính là kẻ giết cha cướp vợ người khác, bây giờ anh thực sự có chút xấu hổ.
"Mọi chuyện đều đã qua rồi, nhất là sau khi anh Ngạo Thực xảy ra chuyện, tôi càng suy nghĩ thông suốt hơn. Bất luận thế nào chăng nữa, chỉ cần mọi người có thể bình yên trong cuộc sống là tốt rồi. Cảm ơn anh đã yêu Tư Vũ, nếu tôi cứ ép buộc cô ấy ở bên cạnh mình, chỉ càng khiến cô ấy không vui, tôi cũng không vui vẻ! Cho nên tôi thực sự chúc phúc cho hai người, sẽ yêu thương nhau suốt đời, tất nhiên cũng hy vọng anh có thể nhường nhịn Tư Vũ nhiều hơn..." Lâm Hiên nói ra những lời chân thành tự đáy lòng.
"Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tư Vũ" Bùi Tạp Tư đưa ra lời nói cam đoan, sau đó cả hai cùng bật cười.
Lạc Ngạo Thực mặc một bộ lê nghiêm trang đem cả văn phòng xa hoa rộng lớn này biến thành một khu vui chơi. Đến công ty lúc tám giờ ba mươi, bây giờ đã là mười giờ mà vẫn không ngừng sờ cái nọ ngó cái kia, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Còn Vũ Nghê đang vùi đầu vào đống tài liệu, vì có rất nhiều chuyện không hiểu, nên cô đặc biệt cẩn thận, không rảnh rỗi quan tâm đến anh! Muốn nhanh chóng xử lý xong công việc bên này, sau đó giúp anh nhớ lại một số chuyện trong kinh doanh.
Anh cầm một cây gậy chơi golf lên, khoa chân múa tay, sau lần thứ n đánh quả bóng trắng nhỏ rơi xuống lỗ, cuối cùng mất đi sự thích thú.
"Cô coi tôi là tên ngốc sao? Để tôi không ngừng đánh một quả bóng nhỏ?" Anh cầm cây gậy chơi golf, hùng hổ đập xuống bàn làm việc.
Vũ Nghê sứt đầu mẻ trán nhìn người đàn ông bên cạnh. "Sao vậy?" cô chỉ nghe thấy anh gào lên, nhưng lại không nghe ra anh nói cái gì.
"Cô coi tôi là tên ngốc chứ gì!" Anh hất đầu lặp lại lời nói. "Nói cho cô biết, tôi không phải tên ngốc, đừng tưởng dùng một quả bóng nhỏ và một cây gậy bé tí này là đã đẩy được tôi đi"
Mặc dù rất giận anh, nhưng dáng vẻ phủ nhận mình không phải tên "ngốc" lúc này của anh, khiến Vũ Nghê có chút buồn cười: "Ồ? Anh cho rằng đánh golf là hành động ngốc nghếc sao?"
"Tất nhiên!" Hiếm khi Lạc Ngạo Thực thu hồi lại khuôn mặt ngây ngô ';ngốc nghếch'; này, hiện tại vì tức giận mà trên mặt không hề có chút biểu cảm. Bộ lê nhãn hiệu Armami anh mặc, lại cưc kỳ phù hợp với gương mặt không biểu cảm này, nó khiến anh giống như những người bình thường khác.
"Tại sao? Nói lý do anh cho rằng em coi anh là kẻ ngốc xem nào." Vũ Nghê bỏ chiếc bút trên tay xuống, dựa vào thành ghế một cách thỏa mái, nhẹ nhàng xoay chiếc ghế.
Lạc Ngạo Thực vứt cây gậy chơi golf xuống mặt bàn, kéo người Vũ Nghê, để cô tự nhìn. Sau đó chỉ bộ lê trên người mình, vẻ mặt mất hứng hỏi: "Đánh golf mà mặc lê sao? Vậy không phải sẽ bị người ta cười nhạo sao. Hơn nữa đánh golf phải có đối thủ chứ? Để tôi đánh một mình là có ý gì?" (Haha đoạn này làm Cỏ mắc cười =]])
Vũ Nghê từ trên ghế đứng lên, vội vàng hỏi: "Anh biết đánh golf phải mặc quần áo gì sao?" Anh ta nhớ ra điều gì rồi?
"Đương nhiên là phải mặc áo đánh golf, quần thể thao, còn có giày chuyên môn nữa. Cái gọi là áo đánh golf chính là loại áo phông có cổ..." Anh vô cùng nghiêm túc trả lời.
Cô kích động mở to hai mắt: "Lạc Ngạo Thực ... Anh hồi phục trí nhớ rồi đúng không? Mau nói em biết, có phải anh hồi phục trí nhớ rồi không?"
"Cô muốn lắc chết tôi hả, khụ khụ, buông tôi ra..." Mặt đỏ bừng bừng, anh kéo cổ áo mình lại.
"A, xin lỗi, em xúc động quá" Cô vội vàng nới cà vạt của anh ra, phấn khích đến chân tay luống cuống. "Anh mau nói cho em biết, có phải anh nhớ lại chuyện trước đây rồi không?"
Lạc Ngạo Thực cố gắng hít thở, đợi sau khi lồng ngực không còn khó chịu nữa mới cau mày nói: "Đó là do tôi đọc ở trên tạp chí thương mại, trên đó viết, đánh golf là một trong những cách tốt nhất để bàn chuyện làm ăn, vì thời gian chơi rất dài, lại có môi trường yên tĩnh, sẽ không bị người khác nghe được mình đang nói gì..."
"Anh biết chữ sao?" Không khôi phục trí nhớ thực sự khiến cô rất thất vọng, nhưng anh có thể đọc được tạp chí cũng khiến cho cô rất vui.
"Ừ, biết. Hừ, cho nên cô đừng hòng lừa tôi, bây giờ tôi muốn cô chơi với tôi, không được làm việc nữa!" Anh ngang ngược kéo ghế làm việc ra, ôm cô vào trong ngực.
______\_____________\_______________
Chương 280 : Gầy như que củi
"A..." Vũ Nghê mặc bộ đồ công sở, ở trong lòng anh cô cũng không dám lộn xộn. "Xương sườn anh còn đau không, đừng nghịch ngợm nữa, không sẽ lại bị đau đó!"
"Không đau, cô chơi với tôi, tôi sẽ không đau, bên kia có rất nhiều đồ ăn, đi ăn chút gì đó được không?" Lạc Ngạo Thực chỉ vào bữa sáng trợ lý Lưu vừa mang vào, còn có cốc cà phê nóng hổi thơm phức.
Ẩn trong hương thơm của bột ca cao là hương vị tinh khiết của rượu đỏ. Mùi thơm này giống như mang theo ma lực, không ngừng khiêu khích chiếc mũi Vũ Nghê, trong miệng tiết ra nhiều chất lỏng. Nhưng vẫn còn rất nhiều tài liệu cần cô phê duyệt, công việc vẫn chưa hoàn thành, làm sao cô có thể ngồi đây hưởng thụ mỹ thực? "Anh ăn một mình có được không? Em còn việc phải làm, nếu không làm cho xong, tối nay em phải làm thêm giờ đấy!"
"Nhưng sáng nay cô vẫn chưa ăn bữa sáng, bây giờ không đói bụng sao?"
Anh giống như một cái máy, kể lại những chuyện xảy ra sáng nay, mặc dù nhắc đến việc đau lòng vì cô, nhưng cũng khiến trái tim cô tan chảy. Có phải cô rất vô dụng hay không? Anh quan tâm cô, cô liền hết giận anh, không muốn ly hôn anh nữa: "Không sao đâu, em không đói!"
Đúng lúc đó, bụng Vũ Nghê phát ra hai tiếng "Ọc ọc”, vạch trần lời nói dối.
Anh đưa ngón tay ra, dùng sức chỉ vào chóp mũi cô. "Rõ ràng là cô nói dối, bụng cô đang rất đói, nhưng cô lại không chịu thừa nhận!"
Sự thật đúng là như vậy, Vũ Nghê không còn cách nào phản bác.
"Cô ăn cùng tôi được không? Không ăn no sẽ không có sức làm việc!" Thấy cô vẫn nhìn lên mặt bàn chất đầy tài liệu, anh vội vàng xoay mặt cô, nở nụ cười vô cùng quyến rũ: "Nếu không thì như thế này, chỉ cần cô ăn cùng tôi, tôi sẽ lập tức hôn cô, được không?"
Một câu nói khiến cho người vừa cảm động trái tim lập tức tan nát: "Anh bỏ ngay cái suy nghĩ đó cho em, nếu không sẽ bị người khác hiểu lầm lời nói của anh chẳng đáng một đồng..."
"Tôi không hiểu, cái gì mà lời nói không đáng một đồng?" Anh nhăn mày, không hiểu ra sao.
"Không thể lấy việc hôn hít, vuốt ve để trao đổi, làm như vậy sẽ khiến người khác nghĩ anh tùy tiện, người ta sẽ có ác cảm." Phó Vũ Nghê nghiêm túc không khác gì cô giáo, lạnh mặt dậy dỗ!
"Nhưng mà chị..." Anh muốn cãi lại.
Chị? Lại là chị? Một cơn giận từ bụng dưới sôi sục, bằng tốc độ nhanh nhất lập tức xông lên cổ họng, chực trào trên mắt Vũ Nghê: "Em nói cho anh biết, anh phải quên ngay người chị gì đó cho em, còn nữa, anh tuyệt đối không được học hỏi những tư tưởng xấu của cô ta, nghe rõ chưa? Nếu anh còn dám tái phạm, em nhất định sẽ ném anh xuống biển ...."
"Làm mồi cho cá mập!" Lạc Ngạo Thực nhanh nhảu tiếp lời. "Cô không cho tôi gọi cô là ';chị';, vậy muốn tôi gọi là gì? Không phải tất cả phụ nữ đều gọi là chị, tất cả đàn ông đều phải gọi là anh sao? Hơn nữa hồi trước cô cũng tự xưng là chị của tôi, tại sao bây giờ không cho tôi gọi?"
Sự tức giận trong lồng ngực đột nhiên biến mất, thì ra người chị mà anh ta gọi không phải là Hoàng Minh Nguyệt, cũng không phải là người phụ nữ nào khác, mà chính là mình - Phó Vũ Nghê. Đôi môi đỏ hồng căng mọng khẽ nâng lên, dịu dàng nói: "Đương nhiên không phải gọi như vậy, thứ nhất em ít tuổi hơn anh, thứ hai em là vợ anh, cho nên anh không thể gọi em là ';chị';, người khác nghe thấy sẽ cười anh!"
"Được, tôi không gọi cô là ';chị';, vậy cô muốn tôi gọi là gì?"
"Ừm..." Theo thói quen cô đặt tay chống má, nhỏ giọng nói: "Muốn anh gọi em ';bà xã';!"
"Bà..."
"Không phải là bà, là bà xã!" Vũ Nghê nhăn mặt sửa lại.
"Bà xã!"
"Đúng rồi!" Vũ Nghê giơ tay tạo dấu ';ok';, giống như khen ngợi anh.
Anh gãi gãi chiếc mũ trên đỉnh đầu: "Vậy tôi gọi cô là bà xã rồi đó, có phải cô nên ăn chút gì rồi không? Cô có vẻ rất gầy..." Bởi vì trên đầu anh quấn băng gạt, nên anh phải đội mũ.
"Trước giờ em vẫn như vậy, trước đây cũng không bao giờ thấy anh bảo em gầy."
"Không, ngày trước cô không có gầy như vậy, tôi đã nhìn thấy ảnh cô chụp trước đây, khuôn mặt đầy đặn hơn!" Lạc Ngạo Thực rút điện thoại di động, tìm bức ảnh chụp lén ngày trước!
Mấy ngày trở lại đây, Vũ Nghê thực sự gầy đi rất nhiều. Khuôn mặt đầy đặn trước đây giờ biến thành gầy hóp má, quần áo cũng rộng hơn rất nhiều, đôi chân dài càng giống que củi, chỉ cần sơ ý một cái, có thể sẽ gãy ngay!
Thấy cô vẫn không chịu động đũa, Lạc Ngạo Thực dứt khoát bưng bữa sáng tới, trực tiếp đưa thẳng bên bên miệng Vũ Nghê: "Ăn đi"
Anh... anh đút cho cô ăn sao? Không từ chối, Vũ Nghê há miệng ra....
"Ngon không?"
"Ừ" Cô gật đầu một cái, căn bản không thể cảm nhận được hương vị gì, bởi vì trong cổ họng tràn đầy mùi vị chua xót, nước mắt cũng tràn mi.
"Hì hì, vậy phải ăn nhiều một chút" Lại đút tiếp miếng bánh ngọt thứ hai vào trong miệng cô.
Anh giống như nói ';a'; đến nghiện vậy, còn cô cũng cực kỳ đói bụng, anh đút, cô liền ăn, kết quả cả một chiếc bánh ngọt nhỏ đều vào trong bụng Vũ Nghê. Cô cũng không phát hiện từ đầu đến cuối anh không ăn một miếng nào, tất cả đều đút cho cô!
Sau đó, anh lại bưng cà phê lên, hương vị của cà phê tràn khắp khoang miệng, đầu lưỡi, kẽ răng cô, tất cả đều tràn đầy hương thơm.
Mỗi cử chỉ dịu dàng của anh đều giống như một làn gió xuân ấm áp, dịu dàng thổi vào trái tim cô, khiến trái tim cô ngập tràn hương vị chua xót, ngọt ngào, làm cho cô vừa muốn khóc vừa muốn cười: "Không phải anh ghét em sao? Tại sao còn đút cho em, tại sao lại đối xử tốt với em như vậy?"
"Đối xử tốt với một người, nhất định phải có lý do gì sao?" Anh hỏi ngược lại.
"E hèm, anh đừng quên, lúc anh nói ghét em có cả một đống lý do!" Cô ra vẻ nhắc nhở, cũng chẳng oán trách anh.
"Vậy cô để tôi nghĩ chút, thật ra tôi rất thích..." Anh nhỏ giọng thì thào, ngón tay thô to nhẹ nhàng di chuyển lên bờ môi căng mọng của cô, ma sát. Gương mặt anh từ từ cúi xuống, cô mặt đỏ tai hồng nuốt nước miếng, nhắm hai mắt lại. Trời, anh, anh ấy muốn hôn mình sao? Lâu lắm rồi anh ấy không hôn môi mình!
Hơi thở nóng bỏng của anh không ngừng phả vào khuôn mặt cô, trên cổ, khoảng cách càng ngày càng gần...
Nhìn dáng vẻ đợi chờ nụ hôn của cô, anh cũng bắt đầu kích động, hai tay anh nắm chặt eo cô, muốn hôn ngay lên môi cô....
Tút, tút...
Lúc này, điện thoại nội bộ trong văn phòng liên tục vang lên.
Vũ Nghê giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm việc xấu, liền đẩy Lạc Ngạo Thực ra.
"Ui Cha..." Lạc Ngạo Thực lập tức lùi lại hai bước, ôm ngực nhe răng trợn mắt: "Đau quá, bà xã, sao em đẩy anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro