Chương 185_186_187
Chương 185 : Lạc gia gièm pha
"Tình thân !" Lạc Ngạo Thực cướp lời nói ra hai chữ
"Ha ha , hai người đã là ‘tình nhân’ , vậy còn muốn cùng tôi giải thích cái gì ?!" Thừa nhận rồi , cuối cùng anh ta cũng phải thừa nhận !
Tình nhân ?! Lạc Ngạo Thực ngơ ngẩn đực mặt ra , cô ấy từ đâu nghe ra hai chữ ‘tình nhân’ ?!
"Ai nha , Vũ Nghê , lỗ tai cậu sao thế hả ?! Không phải tình nhân , mà là tình thân , tình thân đó . Tớ và Jerry thật sự là người một nhà !" Quan Tĩnh liên tục lặp lại mấy lần
Vũ Nghê đầu tiên sửng sốt , sau đó lắc đầu không tin :"Nếu là quan hệ tình thân , trước kia tại sao tớ lại không biết ?! Mà cho dù là vậy , cớ sao hai người lại phải giấu diếm , không dám nói ra ?!"
Vũ Nghê nhìn sang Quan Tĩnh , cuối cùng quay qua phía Lạc Ngạo Thực , trên mặt tràn đầy hoài nghi.
"Quan Tĩnh , em ra ngoài trước được không ?! Anh muốn giải thích cùng với cô ấy !" Bắt đầu đuổi người.
Nhìn gương mặt không tình nguyện kia , Quan Tĩnh biết thế nào người này cũng sẽ không nói :"Sẵn em có mặt ở đây , em sẽ tự mình khai hết mọi việc , không cần anh phải xen vào !"
Lạc Ngạo Thực biết rõ mình không thoát được , sờ sờ cái trán , xoay người đi tới cửa phòng :"Vậy hai người cứ ở đây tán gẫu , anh còn có một cuộc họp !"
Vũ Nghê liếc nhìn Lạc Ngạo Thực , bộ dáng anh ta trông rất lúng túng . . . . . .
Quan Tĩnh dùng sức lôi kéo Vũ Nghê , bắt cô đối diện với mình :"Thật ra thì tớ và Jerry có mối quan hệ ruột thịt. . . . . ."
‘Ruột thịt’ , hai chữ này khiến Vũ Nghê nheo mắt lại , chẳng lẽ Quan Tĩnh là em gái ruột của Lạc Ngạo Thực ?!
"Tớ là cô của Jerry !"
". . . . . . Cô ư ?!" Vũ Nghê đem lời Quan Tĩnh lặp lại , trên mặt sửng sốt
Quan Tĩnh khẽ nâng khóe môi , tự giễu cười , đồng thời gật đầu :"Trước đây mẹ tớ từng là thư ký riêng cho Lạc Thời Thế , mà ông ấy lại là ông nội của Lạc Ngạo Thực . Chính vì mẹ tớ pha cà phê rất ngon , dẫn đến dụ được ông ấy . Năm ông ấy sáu mươi tuổi thì tớ ra đời . Tuy rằng vai vế là cô của Jerry , nhưng mà tuổi đời tớ vẫn nhỏ hơn !"
Nói đến thân thế mình , Quan Tĩnh tự cười nhạo :"Ha ha. . . . . . Chính vì có một người cô nhỏ tuổi hơn mình , cho nên Jerry rất sợ mất mặt !"
Nghe xong đáp án , Vũ Nghê thật sự bối rối . . . . . . Căn bản cô không nghĩ tới :"Năm ông nội sáu mươi tuổi mới có cậu sao ?!"
". . . . Đúng vậy , thể trạng của người nhà họ Lạc quả thật tràn trề đúng không ?!Thật ra thì mẹ tớ vì tiền nên mới ở chung với ông ấy , bản thân ông ấy cũng không ưa gì mẹ tớ . Chính vì sợ sự việc này bị bêu rếu ra ngoài , sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến dòng dõi nhà họ Lạc , cho nên khi mẹ mang thai tớ , ông ấy có cấp cho một số tiền , bảo rằng nên phá thai đi . Có điều mẹ tớ là người xảo quyệt , âm thầm đẻ ra tớ . Năm năm sau , mẹ mang tớ đến Lạc gia bắt chẹt , đòi hỏi ông ấy một số tiền lớn . Nhưng đến năm tớ được mười tuổi , mẹ dẫn đến đó thì bị Chu Hân Lan (mẹ của Lạc Ngạo Thực) hung hăng sai người đánh ra ngoài . Không lâu sau mẹ tớ cũng bị tình nhân giết chết , tớ một mình lưu lạc khắp nơi , chính thức trở thành cô nhi . Đúng lúc tớ bị người khác đánh ở ngoài đường , Jerry xuất hiện , anh ta đã đón tớ về , sau đó nuôi dưỡng . . . . . . Phí sinh hoạt cho tới bây giờ , đều do Jerry bỏ ra !" Nói tới đây , cô cười nhưng cứ như khóc . "Khôi hài sao ?! Tớ được cháu mình nuôi lớn !"
"Quan Tĩnh , tớ thật sự không biết. . . . . . Cứ ngỡ rằng cậu vẫn còn cha mẹ , chỉ là không có ở gần mà thôi . . . . . ."
"Ha ha , không sao . Nói đúng ra , Jerry thật giống như gia trưởng của tớ , anh ta chăm sóc tớ rất tốt . Ai u , cái loại quan hệ lằng nhằng này , khó trách người ta gièm pha !" Một tay cô che miệng , lắc đầu cười
"Quan Tĩnh , cậu đừng nên nói như vậy , chúng ta làm sao có thể chọn lựa cha mẹ cho mình !" Nhìn Quan Tĩnh thế này , Vũ Nghê thật sự đau lòng
Quan Tĩnh ổn định lại tâm tình , vỗ vỗ Vũ Nghê :"Không cần phải an ủi tớ , tớ đã sớm biết . Bây giờ cậu hiểu rồi chứ , vì sao Jerry phải truyền máu cho tớ , đem 13% cổ phần MBS chuyển nhượng ?! Không phải vì quan hệ mập mờ ——"
Quan Tĩnh thoải mái nói , khiến Vũ Nghê ngượng ngịu
Oh ~ thật quá mất mặt đi ?! Bởi vì Lạc Ngạo Thực , cô và Quan Tĩnh ầm ĩ một trận . Bởi vì Lạc Ngạo Thực , cô đâm ra hận người bạn này . "Quan Tĩnh , xin lỗi cậu , tớ. . . . . ." Nghĩ đến chuyện sáng nay ở trước cửa nhà trọ , trông cô thật hung hăng
Quan Tĩnh ủy khuất nháy mắt , chép miệng :"Đúng vậy , hàm oan bao lâu nay bây giờ mới được giải tỏa , ít nhất cậu và Jerry phải nói lời xin lỗi tớ . Chính vì hai người mà lòng tớ cứ cảm thấy uất ức !"
"Xin lỗi , xin lỗi !" Trong lòng có chút áy náy , Vũ Nghê mỉm cười nhưng nước mắt cứ thế chảy ra
"Được rồi , chúng ta bây giờ vẫn là bạn chứ ?!" Quan Tĩnh thuận tay vuốt tóc , lúc này trông rất quyến rũ
Vũ Nghê nhanh chóng lau sạch nước mắt , cười lên :"Tất nhiên , chúng ta đương nhiên là bạn !"
"Nhưng mà tớ lại không muốn làm bạn với cậu !"
Lúc này đến phiên Vũ Nghê nóng lòng :"Tại sao ?! Cậu còn trách tớ sao ?!"
". . . . Dĩ nhiên không phải , làm cô của cậu và Jerry không phải tốt hơn sao ! Ha ha. . . . . ." Quan Tĩnh cười lớn
Vũ Nghê bừng tỉnh hiểu ra , đánh bạn mình :"Xì , nên nhớ cậu còn nhỏ hơn tớ một tuổi đấy nhé !"
"Nhưng là vai vế vẫn lớn hơn , điều này không thể thay đổi !"
Vũ Nghê chun mũi nhắc nhở :"Cậu lại quên rồi , tớ và Lạc Ngạo Thực đã ly hôn. . . . . ."
"Sớm muộn gì cũng tái hôn , xem cậu ghen kìa , thật làm người ta nghẹt thở !" Quan Tĩnh diễn tả hành động bằng cách phẩy phẩy trước mũi
"Tớ không có , tớ muốn trở về MBS , còn cậu thì sao , có muốn cùng tớ về không ?!" Vũ Nghê vội vàng đổi chủ đề hỏi
"Được , vậy chúng ta cùng nhau trở về . Nhưng mà , cậu không cần qua với Jerry à , ít nhất cũng phải cho một cái hôn tạm biệt ?!" Quan Tĩnh tiếp tục trêu . "Này , cậu có biết không , khi nãy nhìn hai người hôn nhau đắm đuối , làm tớ cứ tưởng rằng mình đang xem phải thể loại phim A (*) , rất kích thích !"
(*) Phim con heo , hay còn gọi là 18
"Quan Tĩnh , tớ ghét cậu , cậu mau câm miệng cho tớ !" Vũ Nghê xấu hổ thét to
__________________________________
Chương 186 : Điểm nào để em thích anh ?!
"Oa , hôm nay trông mẹ rất vui nha !" Lạc Dật đứng trước cửa phòng bếp , nhìn người vừa ca hát , vừa làm bữa ăn tối
"Tại sao cậu lại nói vậy ?! Tâm trạng mỗi ngày của mẹ đều tốt . Không nhớ ngày hôm kia , mẹ cũng đâu có giận gì chúng ta !" Hoan Hoan không phát hiện mẹ mình kỳ lạ , với cô bé thì mẹ ngày nào cũng rất dịu dàng
"Nhưng hôm nay mẹ đang làm bữa ăn tối , làm bữa ăn tối đó !" Lạc Dật trợn to hai mắt , nói chuyện đồng thời làm ra bộ dạng đang xắc thức ăn
"Đúng nha. . . . . . Hình như là vậy , trước kia mẹ đâu có nấu ăn !" Sau khi Lạc Dật nhắc nhở , Hoan Hoan mới chợt gật đầu.
Sau khi thao tác từng bước , thức ăn cuối cùng cũng làm xong . Trên miệng Vũ Nghê vẫn còn ngâm nga bài hát tiếng Anh , như có thần giao cách cảm , cô nhìn ra ngoài cánh cửa , ánh mắt chăm chú quan sát cả hai đứa bé
"Các con làm bài tập xong chưa ?!" Cô mặc tạp dề màu vàng nhạt , đôi tay chống nạnh bên hông , rất ra dáng người mẹ đang quản giáo con cái
Hai đứa bé gật đầu , hơn nữa còn phát ra âm thanh ‘uh huh’
"Vậy còn không mau đi tập đàn ?!" Lạc Dật từ nhỏ đã học đánh Piano , trong phòng vừa hay có đến hai cái đàn , vì thế cô cũng cho Hoan Hoan đi theo học chung , để hai đứa bé có thể cùng nhau luyện tập , đồng thời hòa hợp với nhau
Lạc Dật như con khỉ nhỏ chợt biến đổi 180 độ thành con cừu non , cái đầu tí hon cạ cạ trên bụng Vũ Nghê :"Mẹ , hôm nay mẹ có chuyện vui hay sao ?!"
Chuyện vui ?! . "Làm gì có . Sáng sớm mẹ đi phỏng vấn còn bị một người khó chịu tạt một chậu nước lạnh vào người . Sờ mẹ xem , bây giờ hai tay của mẹ vẫn còn lạnh này !" Vũ Nghê cầm lấy bàn tay nhỏ bé , muốn con trai cảm nhận nhiệt độ của đầu ngón tay
"Oa , thật sự rất lạnh . Vậy sao mẹ lại hớn hở ca hát như vậy ?!" Cặp mắt tinh ranh nghi ngờ
Bị con trai lần nữa tra hỏi , Vũ Nghê tự hỏi bản thân . Mình rất vui vẻ sao ?! Ha ha , được rồi , mình thừa nhận là trong lòng của mình bây giờ có chút vui sướng . Sáng sớm gặp xui xẻo , đến chiều lại trở nên tốt đẹp , tương phản quá lớn , nên mình mới vui sướng đây . . . . . .
Đang lúc ấy thì bên ngoài nhà chính truyền tới tiếng xe lái vào , chậm rãi dừng lại
"Là chú trở về ?!" Hoan Hoan xoay thân thể , tràn đầy mong đợi nhìn về phía cửa chính , đồng thời chuẩn bị bước ra . Mỗi ngày tan sở chú đều mang quà về cho cô bé , vì thế cô bé luôn rất mong đợi , hôm nay không biết là quà gì đây ?!
"Mẹ , sao con cứ cảm thấy ba đối xử tốt với Hoan Hoan hơn con !" Lạc Dật nhăn nhíu cái mũi , ghen tỵ nói
Vũ Nghê sờ đầu con trai , nhẹ nhàng mỉm cười . Cô biết thằng bé chỉ là oán trách mà nói !
"Dì Quan Tĩnh , sao dì lại tới đây !" Hoan Hoan kinh ngạc
Quan Tĩnh cong người xuống , sờ vào gương mặt cô bé , dịu dàng nói :"Vài ngày không nhìn thấy Hoan Hoan , cho nên dì rất muốn gặp con nha . Con có nhớ dì không . . . . . ."
Lạc Dật chạy về phía phòng khác , vây quanh ‘dì’ xinh đẹp , lại đi xoay vòng vòng . Chậc , dì này trông rất quen , hình như đã gặp ở đâu , hơn nữa còn có thể nhìn thấy hàng ngày , đã thấy ở đâu ta ?!
Thấy ánh mắt tò mò của Lạc Dật , Hoan Hoan lập tức giới thiệu :"Lạc Dật , dì này chính là bạn của mẹ , cũng là phát thanh viên của đài MBS !"
"Oa. . . . . ." Lạc Dật hét lên một tiếng , hưng phấn nhảy dựng . "Hèn gì tớ thấy quen mặt ghê đi , ra là xuất hiện hàng ngày ở trong TV . Chào dì , dì khỏe chứ , con tên là Lạc Dật , năm nay sáu tuổi , học sinh tiểu học của trương Minh Tinh !"
Nhìn thấy người đẹp , khiến cậu bé đùa giỡn quá lố , xoay tròn nhiều vòng xung quanh Quan Tĩnh , chỉ mới hai ba giây sau , trên mắt nổi đầy đôm đốm , nhìn một mà hóa thành hai ——
Từ một chú khỉ tinh ranh , phút chốc biến thành một hoàng tử nhỏ
"Ha ha. . . . . ." Quan Tĩnh cười to , ngắt mũi cậu bé . "Lạc Dật , con không thể gọi dì bằng dì nha chưa . . . . . ."
"Tại sao ?!" Lạc Dật không hiểu nháy mắt . "Hoan Hoan có thể gọi được , còn con vì sao không thể ?!" Lạc Dật thắc mắc , đòi hỏi công bằng
"Bởi vì. . . . . . Dì và ba của con . . . . . ."
Lạc Ngạo Thực từ ngoài nhà đi vào , hung hăng liếc Quan Tĩnh , ý bảo không muốn nghe tiếp lời phía sau . Anh lướt qua hai đứa bé , hướng cửa phòng bếp , gương mặt anh tuấn mơ hồ nở lên nụ cười
Nhìn người đàn ông chậm rãi đi về phía mình , đôi mắt xinh đẹp trở nên khẩn trương , tránh né nhìn về chỗ khác.
Anh đi tới bên cạnh , một tay khoác lên vai cô :"Ha ha , em không phải đang tức giận chứ ?!"
"Mắc gì em phải tức giận ?! Thật chẳng ra làm sao !" Cô cứng họng vì biết mình bị lừa , tiếp tục quay mặt chỗ khác
Cách nói chuyện của anh cứ như cô đang ghen tuông ?! Cho dù anh ta cùng với Quan Tĩnh không có gì xảy ra , cho dù anh ta không thích Quan Tĩnh. . . . . .
"Không có sao ?!" Lạc Ngạo Thực đè thấp gương mặt , chóp mũi thẳng tắp cọ vào mái tóc bóng mượt , hơi thở ái muội hòa với nhiệt độ nóng bỏng hướng vào chiếc cổ trắng tuyết . . . . . .
Vũ Nghê tránh né , kiên quyết phủ nhận :"Tất nhiên không có , em có nói là em thích anh sao ?! Chưa từng đúng không ?!"
Cô . . . khiến tâm trí anh nhất thời hoảng hốt . Nhớ kỹ lại , đúng là cô ấy chưa hề nói rằng cô ấy thích mình . "Em thật không thích anh sao . . . . . ."
"Ha ha. . . . . ." Vũ Nghê đẩy cánh tay đang gác trên vai mình xuống , ánh mắt chăm chú nhìn :"Trên người của anh có chỗ nào đáng giá để em thích anh ?!"
"Chỗ nào ?!" Vấn đề của cô khiến anh mù tịt
Vũ Nghê mở to đôi mắt :"Không thể nào , Lạc Ngạo Thực , không phải anh luôn cho rằng nữ nhân trên toàn thế giới này đều thích anh chứ ?!"
"Chẳng lẽ không đúng ?!" Bắt đầu chau mày
"Ha ha. . . . . ." Vũ Nghê cười mỉa , thân thể lui về phía sau . "Có đúng hay không , anh cứ từ từ đứng đây suy nghĩ . Cũng đã muộn rồi , em phải dọn bữa tối lên đây , bọn nhỏ chờ lâu lắm rồi !"
Đang lúc Lạc Ngạo Thực lâm vào tình cảnh ngỡ ngàng , mọi người đã ngồi vào trong bàn ăn.
Món ăn khá ngon miệng , khiến ai cũng gắp ăn liên tục . Hai đứa bé ăn xong liền đứng ngồi không yên , phải ra bên ngoài phòng khách tản bộ
"Hỏng bét , ăn xong bữa cơm này , chắc tớ mập lên hai cân !" Quan Tĩnh để đũa xuống , ảo não hô . "Thiệt là , chúng ta quen biết đã lâu , bây giờ tớ mới biết được cậu nấu ăn ngon đến như vậy !"
Cô chỉ mỉm cười không nói
Ngồi ở vị trí đầu bàn , anh nhìn về phía cô :"Đây là lần thứ hai anh được thưởng thức món ăn do em nấu . Trước kia hình như là món ăn trung quốc em mang thẳng đến công ty ?!"
Trí nhớ ùa về , khiến cô đỏ mặt , không lâu sau lại trắng bệch . Mang bữa ăn đến để dụ dỗ mượn tiền , kết quả lại bị anh ta trêu ghẹo , tinh thần còn chưa hồi phục , ở đâu xông ra một người phụ nữ còn muốn đánh mình , miệng bảo mình là hồ ly tinh
Vốn là muốn trêu chọc cô , nhưng là sau khi nói xong , anh mới nhớ tới ‘bữa trưa’ này . Tư thái vốn đang bình tĩnh , phút chốc đứng dậy :"Hai người cứ việc tán gẫu , anh đi hút thuốc một chút !"
Hút thuốc lá là giả , mượn cớ chạy trốn mới là chủ đề chính
Quan Tĩnh không rõ ‘ẩn tình’ , hâm mộ nhìn về phía Vũ Nghê :"Bây giờ cậu và Jerry sống chung với nhau , tớ thật sự rất vui !"
Vui mừng sao ?! Bọn họ có thể ở cùng với nhau , chẳng qua chỉ để chăm sóc con trai . Giữa bọn họ , thiếu đi yếu tố tình cảm quan trọng . Chỉ là , cô không muốn oán trách kể lể với Quan Tĩnh :"Ừ , cảm giác thật hạnh phúc . Tớ không hề nghĩ rằng con trai của mình còn sống , có Lạc Dật ở đây , còn có thêm một Hoan Hoan , tớ cảm thấy thế giới này vẫn còn thứ để mình lưu luyến !"
Ánh mắt Vũ Nghê xa xăm , trên mặt tràn đầy mong đợi , mỉm cười :"Sẽ không giống như ngày trước , không hiểu mình đang sống vì cái gì ?! Hiện tại sáng sớm mở mắt , đã nhìn thấy con trai , con gái yêu quý . Một ngày làm việc cứ luôn trông mong về sớm , lại còn muốn dạy dỗ con mình bằng lời , giáo dục chúng nó hành động gương mẫu , ha ha , nói đến đây thật thấy hổ thẹn , tớ đã hai mươi sáu tuổi rồi , vậy mà còn chưa biết cách chăm sóc con mình , mọi chuyện trải qua rất mơ hồ . . . . . ." Nói xong , hai mắt cô ngấn lệ , tâm tình tiếc nuối . "Đáng tiếc Lạc Dật bây giờ đã sáu tuổi rồi , có những công việc người mẹ nên làm khi con còn nhỏ , tớ lại không thể thực hiện , tắm rửa , thay tả , cho con bú sữa , thời gian trôi qua thật nhanh , tớ nợ thằng bé nhiều quá . . . . . ."
Quan Tĩnh từ trên ghế đứng lên , ngón tay trắng noãn dùng sức đè lại đầu vai Vũ Nghê :"Đừng nên nhớ về quá khứ . . . . . . tớ nghĩ cậu cần phải biết quý trọng thời gian hiện tại , như thế mới đáng trân trọng . . . . . ."
"Đúng vậy , quý trọng tương lai trước mắt , sẽ khiến chúng ta thêm vui vẻ . Những gì đã qua , dù có bỏ lỡ cũng không thể nào cải biến , cũng không thể đắm chìm mãi quá khứ đau khổ !" Cánh môi cô run run
Quan Tĩnh đưa mắt nhìn Vũ nghê , chợt trở nên ảm đạm :"Cậu có thể suy nghĩ được như thế là tốt rồi . So với thời đất nước còn chiến tranh , chúng ta bây giờ hạnh phúc dường nào !" Đạo lý này gần đây cô mới hiểu được
"Đúng vậy , trước đây Lạc Dật dù thiếu tình thương của tớ , nhưng vẫn hạnh phúc hơn Hoan Hoan rất nhiều . Ít nhất thằng bé có nhà, có ba bên cạnh !" Nghĩ đến Hoan Hoan , cô lại cảm thấy đau lòng
______________________________
Chương 187 : Quỷ kế không ngừng
"Chuyện gì ?! Anh dỗ thằng bé ngủ rồi à ?!" Vũ Nghê mở cửa , nhìn người đứng ở bên ngoài
Lạc Ngạo Thực vươn cánh tay dài bắt lấy Vũ Nghê , bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve cái hông nhỏ bé , dùng lực ôm cô vào lòng . Không kịp phản ứng trước hành động này , cô nằm trọn trong lồng ngực anh
Bộ dạng hai người giống như phối hợp vào một điệu nhảy , động tác đẹp mắt đến mức lạ thường
Không biết bằng cách nào , anh đã nhanh chóng đóng cửa phòng lại , ôm cô đè sát vào tường , tạo thành tư thế thân mật
Anh khẽ nâng cằm cô , không để cho cô cơ hội tránh né
"Anh làm gì thế ?!" Mũi anh chạm vào mũi cô , khiến ánh mắt cô không biết phải dời đi nơi nào .
Thân thể anh dính chặt trên người cô , đầu lông mày bén nhọn nhíu lại :"Em còn hỏi anh ?! Trước khi trở về phòng , không phải đã quên lời anh dặn ?! Tắm cho Hoan Hoan xong , qua thư phòng tìm anh !"
"Nhưng , em mệt , muốn ngủ !" Vũ Nghê nhỏ giọng nói , sợ đánh thức con gái trong phòng . "Có chuyện gì , ngày mai chúng ta hãy nói , được không ?!"
"Nhưng anh không muốn !" Nói xong , Lạc Ngạo Thực trực tiếp hôn xuống môi Vũ Nghê
"Đừng . . . Ưm . . . " Kháng nghị , không ngờ biến thành mập mờ rên la
Anh dùng động tác dịu dàng mơn trớn trên người cô , bàn tay to chậm rãi di chuyển lên phía trước ngực , cách lớp quần áo mỏng manh , như một luồng điện tê dại giày vò cơ thể của cô
Chiếc lưỡi linh hoạt như có ma lực đầu độc người khác , liếng thoắt liếm lên vành môi đỏ mọng , nhẹ nhàng từng bước đưa sâu vào phía bên trong . . . . . .
Cảm thấy bụng dưới trở nên khó chịu , chỗ kín trướng đến đau nhức , Lạc Ngạo Thực mới buông lỏng Vũ Nghê , cứ tiếp tục nữa , người khổ chính là bản thân :"Đi thôi , cùng anh trở về phòng !"
"Không , em không muốn . . . . . ."
Lạc Ngạo Thực khẽ vuốt vào mông Vũ Nghê , thấp giọng phàn nàn :"Em không muốn cái gì ?! Em bây giờ cũng đã là người của anh , anh còn có thể làm gì nữa chứ ?! Đi , anh có chuyện cần nói với em !"
"Có nhất thiết phải nói chuyện vào buổi tối hay không ?! Ban ngày cũng được mà !"
"Nhưng ban ngày anh đều bận việc , chỉ có buổi tối mới gặp được em , mà anh lại có rất nhiều chuyện cần nói với em !" Lạc Ngạo Thực nghiêm túc nói
Lạc Ngạo Thực khoác một chiếc áo ngủ màu đen khiến anh thêm quý phái . Cổ áo rộng mở , lộ ra mảng da màu đồng , cơ ngực rắn chắc tạo cảm giác hoang dã bắt mắt cùng người đối diện
Gương mặt anh tuấn với nụ cười nhạt , phác hoạ cùng với dáng ngoài bảnh trai , kết hợp khí chất tao nhã , giọng nói có phần mê hoặc dễ dàng khiến cho tất cả phụ nữ rung động
Cảm giác hô hấp có chút khó khăn , đầu óc Vũ Nghê vô cùng choáng váng , miễn cưỡng nghe người đang nói :"Vậy anh muốn cùng em nói chuyện gì ?!"
"Ừ , anh bán cho em một bí mật , chịu không ?!" Lời nói bắt đầu mập mờ
Vũ Nghê ngạc nhiên , do dự không muốn . Nhưng dù sao cũng sống chung một mái nhà , nếu luôn ‘tránh né , tránh né , tránh né’ , trông mình đạo đức giả quá :"Được , vậy anh phải kể thật nhanh , bởi vì em thật sự buồn ngủ !"
Được cô đồng ý , anh liền dắt cô hướng phía phòng mình , đồng thời nghiêng người :"Ngủ ?! Nguyên nhân là do thời kỳ sinh lý gây ra ?! Cho nên em mới buồn ngủ hay sao ?!"
Sắc mặt người nào đó ửng đỏ , trong lòng rủa thầm điên cuồng , chuyện gì không hỏi , lại có thể thắc mắc vấn đề trời đánh .
Chẳng lẽ anh ta không biết rằng , điều này quá mức mập mờ , vô cùng khó nói ?!
"Bình thường giờ này em làm gì ngủ ?! Bởi vì thời kỳ kinh nguyệt , hay là , em bị ngã bệnh ?!" Lạc Ngạo Thực quan tâm hỏi tới , tựa như lúc anh đối xử với Lạc Dật vậy
"Vâng !" Không chịu nổi sự ‘tỉ mỉ’ của anh , cô gật đầu đáp bừa
"Là gì ?! Cảm mạo , hay do thời kỳ kinh nguyệt ?! Nếu quả thật bị cảm , vậy chúng ta tới bệnh viện !"
"Không phải cảm , anh không cần phải lo !" Cô vội vàng phản bác , không muốn bị dẫn đến bệnh viện
"A , vậy thì tốt ——" Thở phào nhẹ nhõm
Khi anh nhắc đến bốn chữ ‘thời kỳ kinh nguyệt ’ , khiến cô xấu hổ ngượng ngùng . Đi tới trước cửa phòng anh , cô chợt dừng bước.
"Lạc Ngạo Thực , em muốn nói với anh một chuyện , được chứ ?!" Vũ Nghê hạ mắt , sau đó nhìn về phía người nào đó .
Lạc Ngạo Thực không hiểu , khẽ cau mày , sau đó gật đầu bảo ừm
Sắc mặt cô lạnh lùng , không ngừng nói :"Anh không cảm thấy một người đàn ông luôn miệng nói đến vấn đề sinh lý của phụ nữ , rất đáng ghê tởm , gây ra cảm giác khó chịu cho người khác hay sao ?!"
Lạc Ngạo Thực nghe xong , bật cười lắc đầu :"Em cho rằng anh dùng ngôn từ tục tĩu , lợi dụng em sao ?!"
Cô liếc mắt sang , khẳng định lời nói kia
Không giải thích nhiều , ngược lại còn ra sức thừa nhận :"Tốt , nếu như em không thích anh dùng ngôn từ thế này , vậy thì , anh sẽ trực tiếp ra tay !"
Dứt lời , bàn tay to lớn di chuyển tới trước ngực cô , bừa bãi nhào nặn . Bộ ngực căng đầy như bị ma lực của cánh tay kia làm cho khó thở , vừa vặn để anh nắm giữ.
Trên ngực truyền tới cảm giác nóng ran , khiến hô hấp cô trở nên gấp gáp :"Lạc Ngạo Thực , anh buông em ra !"
Người nào đó không thèm quan tâm ... đồng thời một cái tay khác linh hoạt cởi nút áo ngủ , thân thể mảnh mai trần trụi lộ ra bên ngoài
Khi thấy bộ ngực trắng noãn phập phồng kịch liệt hiện ra trước mắt , Lạc Ngạo Thực không kìm chế được , đè thấp gương mặt , ngậm đầu nhũ hoa ửng đỏ . . . . . . .
Trong phòng yên tĩnh từ từ vang lên tiếng bú mút mờ ám , còn có âm thanh thở gấp cùng với giọng nói rên rỉ cố sức kháng cự
Vốn chỉ muốn trêu chọc cô ấy , không ngờ mình lại đắm chìm , bản thân tức thời không chịu nổi . Kết quả , cả người nóng ran , Lạc Ngạo Thực chạy nhanh vào phòng tắm , dùng vòi sen xả nước lạnh lên người
"A. . . . . . X@#$Y*&Z%" Trong phòng tắm truyền tới tiếng chửi rủa , bởi vì nhiệt độ bây giờ đã dưới 0 độ
Nằm ở trong chăn , Vũ Nghê cười đắc ý tiến sâu vào giấc mộng !
Cô thật sự buồn ngủ , dự tính chỉ ngủ một lát , đợi anh tắm xong , nhất định sẽ trở lại phòng mình . . . . . . . Người trong phòng tắm bước ra , người nằm trên giường đã ngáy khò khò
Lạc Ngạo Thực nhanh chóng lau khô người , thân thể trần trụi trực tiếp chui vào trong chăn , sau đó áp sát trên người Vũ Nghê , ôm cô vào trong lồng ngực . Ngưng mắt nhìn người đang ngủ say , anh chậm rãi cong môi mỉm cười :"Đừng trách anh , là do em ngủ trước , nếu tối hôm nay còn chưa nói xong , như vậy tối mai chúng ta nói tiếp !"
Âm thanh lầu bầu truyền tới bên tai , khiến Vũ Nghê nhíu mày , phát ra giọng nói kháng nghị :"Ừ. . . . . ." Trùng hợp đáp trả sau lời nói của anh . . . . .
Buổi tối ngày thứ hai , Lạc Ngạo Thực lấy cớ cùng một lý do , kéo Vũ Nghê vào phòng
Mặc dù hệ thống lò sưởi rất ấm , nhưng nhiệt độ bên trong biệt thự vẫn vướng hơi lạnh ban đêm . Cho dù mặc áo ngủ dày cộm , da thịt cũng run cầm cập .
Lạc Ngạo Thực vùi mình ở trong chăn , đem toàn bộ giải thưởng của Lạc Dật từ lúc 3 tuổi cho đến 6 tuổi , bày biện trên giường lớn
Một bên anh giải thích , một bên lấy hình cho Vũ Nghê xem qua
"Tranh tài piano , còn có diễn giải thuyết trình , cuộc thi tính nhẩm , thằng bé đều đạt giải nhất . . . . . ." Vũ Nghê nhất thời nhớ tới :"Cuộc diễn giải gần đây . . . . . . vì sao Lạc Dật không đạt giải nhất ?!"
Lạc Ngạo Thực lắc đầu cũng không thèm quan tâm . Tóm lại , thằng bé thế này đã đủ ưu tú rồi :"Chẳng lẽ em nghĩ rằng , phải đạt hết tất cả các giải nhất thì Lạc Dật mới là học sinh giỏi ?!"
"Không có , em chỉ tò mò thôi . Mấy cái giải thưởng này , Hoan Hoan nhà em đều đạt giải nhất đấy !" Vũ Nghê kiêu ngạo nói . "Chỉ là có chút kỳ lạ , cuộc thi lúc ấy rõ ràng biểu hiện của Lạc Dật tốt hơn , nhưng lại hụt mất giải nhất !" Vũ Nghê cầm lấy chiếc cúp thủy tinh , nghiêng đầu nhìn Lạc Ngạo Thực
"Đây là suy tính của ban giám khảo , vả lại Hoan Hoan cũng rất nổi bật !" Nhắc tới Hoan Hoan , anh liền khen ngợi một phen . "Vũ Nghê , em không vào trong chăn à , bên ngoài chẳng phải rất lạnh sao ?!" Bắt đầu dời đề tài
"Không có , em không lạnh !" Vũ Nghê mạnh miệng nói , thật ra tay chân cô đang run cầm cập , vẫn đang ngó xem thành tích của con trai
"Sao lại không lạnh ?! Em xem , em chảy nước mũi rồi kìa !" Lạc Ngạo Thực rút miếng khăn giấy , đưa cho Vũ Nghê
"Thật không ?!" Nghi hoặc xoa xoa lỗ mũi , khăn giấy thấm ướt một phần
"Mau đắp chăn vào , nếu không , ngày mai đừng nghĩ sẽ quay hình được !" Lại đem công việc ra , dụ dỗ cô
"Nhưng mà. . . . . ."
"Em nghĩ anh bây giờ có thể bắt nạt em sao ?! Yên tâm đi . . . . . ." Lúc nói chuyện , đồng thời lấy chăn đắp lên người Vũ Nghê
Duy trì cảm giác ấm áp mơ hồ , khiến cô có chút bất an . . . . . .
Anh rất an phận , luôn giữ khoảng cách nhất định , nhưng mỗi khi nói tới chuyện của con trai , thân thể rắn chắc từ từ nhích tới gần cô
"Vũ Nghê , anh muốn hỏi em một chuyện !" Cánh tay to thành công khoác lên đôi vai nhỏ bé , lại xảo quyệt dời đi chú ý của cô
"Chuyện gì ?!" Người bên cạnh nháy mắt hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro