Chương 186: Biết sự thật về đứa bé



"Chị! Chị!" Jisoo hoảng hốt gọi Rose
Kim Taehyung  tiến lại xem xét tình trạng của Rose, Park Jimin cũng vội vã từ đằng xa xông tới, "Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện! Cậu ở lại lo tiếp khách đi." Sắc mặt căng thẳng rõ rệt, anh quả quyết bế Rose ra từ tay Jennie
Mặt mũi Rose trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh. Dường như cô bị sốt, mặt đỏ bừng rất không bình thường.
"Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy." Kim Taehyung trấn an Jisoo
"Dì đi cùng con." Bà Park bước nhanh tới, nói với Park Jimin

"Dạ." Park Jimin gật đầu, bế Rose chạy một mạch tới xe đỗ ven đường.
***
Nhìn theo bóng dáng mọi người vội vàng biến mất, trong lòng Jisoo vô cùng lo lắng, "Có phải bệnh của chị lại chuyển biến xấu nữa không anh?" Cô níu lấy tay Kim Taehyung,  lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
"Em đừng tự dọa mình. Lúc trước không phải bác sĩ đã nói rất rõ bệnh của chị ấy đã khôi phục hoàn toàn rồi à, chỉ cần nghỉ ngơi tốt sẽ không có vấn đề gì nữa." Kim Taehyung không đành lòng thấy vợ mình lo lắng như vậy nên an ủi cô.

"Nhưng... lỡ như...?" Jisoo ngước mặt nhìn anh.
Kim Taehyung xoa nhẹ khuôn mặt xinh xắn của cô, nhẹ giọng trấn an: "Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung. Đợi mọi người đến bệnh viện rồi, Park Jimin chắc chắn sẽ gọi điện về nói rõ tình hình cho chúng ta biết."
Giọng nói của anh như có sức mạnh trấn an được nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng cô.
***
Bệnh viện.
"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?" Park Jimin  ngồi bên giường bệnh, vừa nắm chặt tay Rose vừa hỏi bác sĩ. Bàn tay cô rất lạnh, tình trạng hình như rất tệ, hai hàng lông mày luôn nhíu lại, dáng vẻ vô cùng khổ sở.
"Chỉ bị sốt thôi." Bác sĩ bình thản nhìn anh, "Bệnh nhân vừa mới phá thai, vết thương bị nhiễm trùng, cho nên mới bị sốt."
Park Jimin giật mình chết điếng.
Bà Park cũng sửng sốt.
"Bác sĩ... Ông vừa nói gì?" Giống như không tin được những lời mình vừa nghe, Park Jimin hỏi lại.

Bác sĩ vừa kiểm tra, vừa nhìn hai người bọn họ, "Hai người không phải người nhà bệnh nhân sao? Chẳng lẽ không biết cô ấy mới làm phẫu thuật phá thai?"
Phá thai? Đúng thật là phá thai! Anh không nghe nhầm. Tay Park Jimin  siết đến nổi gân xanh, theo bản năng siết chặt tay Rose, thậm chí còn nghe thấy tiếng cô đau đớn rên lên, anh cũng không có phản ứng.
Trong lòng bà Park vô cùng kinh hãi. Sao có thể như vậy? Sao Rose có thể âm thầm đi phá thai một mình?
Đứa bé... là của Jimin sao?
"Bác sĩ, ông có nhầm lẫm gì không?"
"Tôi khám qua không ít bệnh nhân rồi, không thể nào nhầm được."
Lời của bác sĩ vừa dứt, Park Jimin  chợt đứng bật dậy, bước chân nặng nề đi ra ngoài, sắc mặt như bao phủ từng lớp sương lạnh khiến người ta không rét mà run. Bàn tay cuộn lại, móng tay gần như khảm vào trong da thịt. Trên cánh tay gân xanh cũng hằn lên rõ rệt, cho thấy giờ phút này anh đang cố kìm nén tâm trạng như thế nào.
Cửa phòng bệnh bị mở ra rồi đóng sầm lại. Bóng của anh biến mất trong phòng bệnh....Nhưng hơi thở còn sót lại nặng nề đến làm người ta không sao thở nổi.
*
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Park Jimin liền nện mạnh một đấm lên tường. Máu tươi trên mu bàn tay rỉ ra nhưng anh không hề thấy đau, chỉ có bàn tay đang cuộn lại run lên từng chập. Anh phải dùng hết sức mới có thể đè nén xúc động muốn xông vào bóp chết người phụ nữ tàn nhẫn kia!
Được lắm! Rose ...Không ngờ cô dám âm thầm đi phá bỏ con tôi như thế! Tôi thật sự muốn biết rốt cuộc trái tim cô được làm bằng gì! Sao có thể tàn độc và nhẫn tâm đến vậy!
***
Bà Park ngồi phía đầu giường chờ con gái tỉnh lại. Ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn ra phía cửa. Dựa theo dáng vẻ vừa rồi của Jimin , bà có thể xác nhận đứa bé chính là con của nó. Thở dài một hơi, bà Park cầm tay con gái, yên lặng chờ cô tỉnh dậy...
Khi Rose từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bà Park, "Mẹ."
Cô định ngồi dậy, bà Park vội đẩy vai cô nằm xuống, "Đừng vội. Con mới tỉnh lại nằm thêm chút nữa đi con."
"Con không sao. Giờ thấy đỡ nhiều rồi ạ." Rose bất giác nhìn quanh một vòng nhưng không thấy Park Jimin đâu cả. Trong mắt xẹt qua tia thất vọng. Nhưng ngay sau đó lập tức giấu đi cảm xúc nơi đáy lòng.
Là cô nghĩ quá nhiều rồi. Vốn dĩ Park Jimin đã lạnh lùng với mình như thế, sao anh có thể đến bệnh viện được cơ chứ?
Cho nên, hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy trước lúc ngã xuống chỉ là ảo giác mà thôi.
"Tìm Jimin à?" Bà Park nhìn thấu được suy nghĩ của con gái.

Rose sửng sốt, mấp máy môi, nhưng không nói gì.
"Là nó đưa con tới bệnh viện đó. Giờ chắc đang ở ngoài cửa."
Rose kinh ngạc, trong mắt chợt lóe sáng.
"Rose, bác sĩ nói con đột nhiên té xỉu như thế là bởi vì... còn vừa mới làm phẫu thuật phá thai, vết thương bị nhiễm trùng."
Lời bà Park nói khiến Rose sửng sốt, sắc mặt lập tức trắng bệch, bàn tay dưới lớp chăn cũng run rẩy.
"Anh ấy... có biết không ạ?"
Bà Park thở dài, "Nghe bác sĩ nói xong nó liền bỏ đi ra ngoài, nãy giờ không thấy quay vào."
Rose rũ mắt, hàng mi hơi run run.
Không cần nghĩ cô cũng có thể tưởng tượng được lúc này Park Jimin giận đến mức nào.
Nhìn vẻ mặt đau thương của con gái, bà Park định nói gì đó để an ủi, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Park Jimin đứng phía ngoài cửa.
Bầu trời bên ngoài rõ ràng đang rất sáng, ánh mặt trời từ sau lưng anh chiếu vào căn phòng, nhưng không khí chung quanh anh lại chẳng có chút độ ấm nào.
Ánh mắt của anh như tảng băng quét tới Rose. Nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt bình tĩnh nhưng mang theo đầy nỗi hận chất ngất.
Rose đột nhiên rùng mình, trong lòng căng thẳng như dây cung bị kéo căng, bất cứ lúc nào cũng có thể phụt đứt.
Anh thể hiện hận ý với mình rõ ràng như thế...Rõ đến nỗi không cần phải che giấu. Không khí xung quanh như được bao phủ bởi lớp băng, nặng nề đến mức khiến người ta không thở được.
Bà Park đứng dậy, nhìn con gái rồi nhìn sang Park Jimin , "Hai đứa từ từ nói chuyện, mẹ ra ngoài chờ." Buông nhẹ một câu, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.
Rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại...
*
Trong nháy mắt trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Thể trạng của Rose còn rất yếu, nhưng cô vẫn cố ngồi dậy.

Mấy lần suýt ngã xuống nhưng Park Jimin chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không hề có ý bước sang đỡ cô.
Đợi đến khi cô vất vả ngồi dậy xong Park Jimin mới nện bước tới gần. Ánh mắt lạnh lùng như muốn chọc thủng ngàn lỗ trên người cô. Từ đầu đến cuối chỉ im lặng mím môi không nói gì.
Rose bị không khí này bức bách không thở nổi, liếm liếm bờ môi tái nhợt, mở miệng nói: "Xin lỗi, tôi..."
Nhưng lời còn chưa nói hết, cằm đã bị Park Jimin bóp vặn. Xuống tay không chút lưu tình, như thể muốn bóp vỡ vụn cằm cô ra mới thỏa được cơn giận, ánh mắt hung tợn của anh khiến cô sợ hãi không thôi, những lời nói kế tiếp đều bị nghẽn lại trong cổ họng không thốt nên lời.
"Rose, cô có biết mình rất đáng chết không?" Lời nói ra như từng tảng đá rít ra từ kẽ răng. Chỉ có sự lạnh lẽo không tình cảm.
Lạnh lẽo...
"Tôi..."
"Hạng đàn bà tàn nhẫn như cô dựa vào cái gì mà đòi được yêu? Rose, tôi không hiểu tình yêu, không hiểu rõ trái tim mình, nhưng tôi biết rõ đứa con chính là cốt nhục của mình! Biết được dù giá nào cũng không thể làm tổn thương nó! Còn cô, tàn nhẫn đến mức làm ra chuyện mất hết nhân tính như thế này?" Anh vô cùng căm phẫn chất vấn, ánh mắt như phóng ra ngàn tia lửa, từng ngọn lửa hừng hực như muốn thiêu đốt Rose thành tro bụi. Hốc mắt đỏ ửng, sự đau đớn thương tâm hiển hiện rõ nơi đáy mắt.
Giống như trước mắt Rose lúc này chính là một đầu dã thúc không có nhân tính.
Lòng Rose có nỗi khổ mà không biết làm sao tỏ bày, như uống phải thuốc đắng tắc nghẹn, nước mắt rung rung đầy trong hốc mắt nhưng không khóc ra được.
"Tôi không hề muốn như thế... Nhưng mà..."
"Không muốn vậy sao?" Park Jimin  cười lạnh, ngắt lời cô, bàn tay lạnh lùng bóp cằm cô, ánh mắt oán hận trừng lớn nhìn cô, "Bộ có người ép cô lên bàn mổ hay sao?" Hạng đàn bà tàn nhẫn này, từ lúc mang thai rồi đến khi làm xong phẫu thuật vậy mà anh vẫn chẳng may may biết gì.
Nếu như...Trước đó cô bàn bạc với anh một tiếng, thì kết quả nhất định sẽ không như thế này.
Nếu như....Lúc đó cô chịu nghĩ tới anh, tình hình bây giờ cũng không trở nên tồi tệ và không cách nào cứu vãn như bây giờ!
"Rose, cô nghe cho kỹ..." Park Jimin  cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo. Dùng sức hít sâu một hơi, giống như chỉ có như thế mới có thể nói được ra lời kế tiếp, "Kể từ bây giờ, chúng ta hoàn toàn chấm dứt!" Bốn chữ cuối cùng anh như nghiến răng nghiến lợi như sợ Rose nghe không hiểu vậy.
Tim thắt lại đau đớn, hô hấp của Rose trong thoáng chốc như đóng băng. Nhìn đôi con ngươi tối đen lạnh lẽo kia, cô tái nhợt môi hỏi: "Vậy trước đó... Anh có từng yêu em không?"
"Sao tôi phải yêu cô?" Park Jimin  cười giễu nhìn cô, "Cô cảm thấy cô đáng để tôi yêu sao? Rose, bây giờ trong mắt tôi cô chỉ đáng để hận mà thôi."
Rose nhợt nhạt cười, ánh mắt như mất đi tiêu cự. Nếu như chưa bao giờ yêu thì lúc này có giải thích gì đi chăng nữa cũng chẳng còn ý nghĩa. Thậm chí cô còn không dám khẳng định, nếu như cô không bị mắc căn bệnh kia, và anh cũng không có tình cảm gì với cô, thì liệu cô có giữ lại đứa bé kia không?
Thật sự không cần thiết nữa rồi!
"Tôi biết rồi!" Rose cười, trong mắt lại dâng đầy nước mắt đau khổ. Nước mắt từng giọt rơi rớt như sao băng vốn sáng ngời nhưng nay đã mất đi độ sáng chỉ còn ảm đạm tối tăm....
Sau đó...
Park Jimin đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi. Bóng lưng cứng đờ như đá cuội, xen lẫn nỗi đau thương cố kiềm nén.
Rose nằm gục xuống giường, mặc cho nước mắt rơi xuống ướt đẫm gối...
( mệt anh chị quá diii)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro