Chap 107


Sau khi cùng nhau về, Chou Tzuyu liền muốn tính kế trú ngụ lại căn hộ của Sana. Lấy cớ rằng mình ngoài căn hộ ở phía đối diện thì không còn nơi nào để đi nữa, mà căn hộ kia nhiều ngày nay không được ai quét dọn nên rất bẩn vì thế muốn xin được ở nhờ. Sana ban đầu còn hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng cho Chou Tzuyu vào nhà với điều kiện chỉ được ngủ ở phòng khách mà thôi.

-Sana à, sẽ đau lưng lắm đó. – Chou Tzuyu cố làm ra vẻ đáng thương nói.

-Nếu không thích thì ra khách sạn mà ngủ.

Biết là không thể đòi hỏi gì thêm được nữa, Chou Tzuyu liền ngoan ngoãn phục tùng: "Thôi vậy, ngủ thì ngủ. Mà em đang bận sao ?"

-Ừ, không có việc gì làm thì đi ngủ đi – Sana trả lời khi mắt vẫn chăm chú nhìn vào đống tài liệu trên bàn. Căn hộ của cô tuy nói là có hai phòng nhưng Sana lại có thói quen đem công việc của mình ra phòng khách để giải quyết vừa tiện thể có thể xem được chút ít tin tức trong ngày đang chiếu trên truyền hình.

-Chúng ta nói chuyện một chút có được không ? Và đừng có hỏi lại tôi là chúng ta sẽ nói chuyện gì.

-Được rồi, nói đi.

Chou Tzuyu di chuyển thân mình qua phía đối diện với Sana rồi đặt cằm lên bàn để có thể dễ dàng ngắm nhìn cô ấy, Tzuyu biết hiện giờ bản thân mình đang rất khác lạ bời vì từ sâu thẫm trong tâm hồn cô đều toát lên một loại cảm giác nồng nhiệt và có chút kích động. Không quan tâm rằng Sana có đang lắng nghe hay không cô liền lên tiếng nói:

-Những ngày qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của hai chúng ta. Tôi nhận ra rằng bản thân minh không thông minh như mình vẫn tưởng, có nhiều điều tôi không hề biết đến nó là gì vì thế nên tôiđã e ngại. Và những hành động im lặng hay lãnh đạm với mối quan hệ này trước đây đều là một hình thức trốn tránh mà thôi.

Sana ngừng lại mọi việc trên tay và ngẩng đầu nhìn Chou Tzuyu, tự hỏi có phải là do không gian quá im ắng hay không, mà sao cô lại có thể nghe được rất rõ ràng tiếng trái tim mình đang đập rất mạnh. Sana không dám nhìn quá lâu vào đôi mắt ngập tràn sự dịu dàng của Tzuyu lúc này, bởi vì cô sợ sự thú nhận này sẽ cuốn cô vào một giấc mộng đẹp đẽ nhưng lại quá hư vô, tỉnh dậy rồi sẽ chẳng còn gì cả.

Chou Tzuyu tuy không hề biết những suy nghĩ trong lòng Sana hiện giờ, nhưng cô vẫn muốn nói ra hết những suy nghĩ trong lòng mình. Khoảng thời gian mờ mịt kéo dài giữa hai người họ cũng đã quá nhiều rồi, cô cũng không muốn chần chừ thêm nữa để sau này phải hối hận cả đời.

-Lúc chúng ta lần đầu gặp nhau, tôi thừa nhận rằng mình không có ý nghĩ gì tốt đẹp cả, lúc đó tôi muốn ở gần em để thỏa mãn lòng kiêu hãnh của chính mình. Rồi càng về sau cảm giác trong tôi đều thay đổi, tôi lại tự nói với bản thân rằng tôi muốn ở bên cạnh em chỉ vì không chịu nỗi sự cô đơn. Nhưng dần dà lý do ấy cũng không thể nào che lấp được một sự thật rằng, trái tim tôi không biết từ lúc nào đã luôn hướng về em. Sana, umma của tôi nói rằng hai chúng ta đều đang sợ hãi. Tôi sợ yêu vì không có can đảm lãnh lấy trách nhiệm vào người. Còn em, em sợ gì Sana ?

...

Thấy Sana chỉ lặng người không nói, Tzuyu mỉm cười vươn tay dịu dàng vuốt nhẹ qua gò má của cô ấy.

-Không cần trả lời tôi cũng được, bất quá sau này tôi sẽ khiến em không có cảm giác sợ hãi ấy nữa.

Lời nói của người đối diện khiến trái tim Sana càng lúc càng gia tốc đập rất nhanh trong lòng ngực, trong dạ dày cô hiện giờ như có vật gì đó cứ chộn rộn không yên. Nhưng cô vẫn cố thật điềm tĩnh nhìn người đó:

-Đừng hứa hẹn những điều mình không thể thực hiện được.

Tzuyu liền lắc đầu phản đối: "Thậm chí nếu Chou Tzuyu có thể thực hiện được thì cũng sẽ không bao giờ hứa cả. Tôi là người như thế nào em không hiểu hay sao, Sana ? Mọi thứ...những cái này...những lời này...đều dành duy nhất cho một mình em thôi."

...

...

Không gian lại một lần nữa rơi vào im ắng. Khoảng lặng kéo dài khiến cả hai người đều có chút khó thở, không yên. Cuối cùng Sana là người lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc này trước tiên, tuy nhiên lại chỉ bằng một câu nói rất không liên quan, khiến Chou Tzuyu không biết là phải nên khóc hay nên cười đây.

-Lát vào phòng tôi lấy chăn ra mà ngủ, tôi đi ngủ đây – nói rồi cô rất nhanh chóng thu dọn mọi thứ trên bàn và thản nhiên rời khỏi.

-----------------------------------

Chap này đăng ngắn nên tối mình đăng bù nha 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro