Chap 149
Sana ngồi ngoài phòng khách trong khi tiếng chuông cửa vẫn đều đặn vang lên vô cùng kiên nhẫn. Mãi một lúc sau khi cô thấy umma của mình dường như quá bận rộn cho việc nấu ăn nên không quan tâm gì đến âm thanh đó thì bản thân cô mới chậm rãi đứng dậy rồi có chút miễn cưỡng ra ngoài mở cửa.
Chou Tzuyu vừa định ấn thêm một lần chuông nữa thì cánh cửa đã mở ra. Nhiều ngày không gặp, nên khi nhìn thấy người kia làm cho thương nhớ cùng những cảm xúc phức tạp xen lẫn vào nhau liền bùng lên dữ dội. Có tức giận, có đau lòng và oán trách cũng có rất nhiều nữa. Nhưng cả hai người họ dường như chỉ cho phép bản thân mình lạc vào đôi mắt người kia trong một vài giây rồi thì cả hai đều chỉ im lặng thay cho lời đối đáp với nhau mà thôi. Sana nghiêng người chừa lối cho Chou Tzuyu và rồi cô một mình trở lại phòng khách ngồi, còn cô ấy thì bước thẳng đến nhà bếp để gặp umma của họ. Không lời chào hỏi, không chất vấn cũng không nhìn lấy nhau. Tựa như sau lời chia tay đó hai người họ vẫn trong một trạng thái bình thường, nhưng lại xa lạ đến mức không bình thường chút nào.
Minatozaki Ji Hye nhìn Chou Tzuyu và Sana đang ngồi đối diện để cùng ăn bữa cơm tối với mình thì trong lòng không khỏi dâng lên niềm hạnh phúc. Bà gắp cho Sana một ít thức ăn, sau đó lại gắp cho Tzuyu và được cô ấy cười đáp lại.
-Gần đây con bận rộn lắm à Tzuyu ? Umma gọi điện đến đều nói là không có thời gian.
-Gần đây có một chút việc bận ạ.
-Chuyện gì thì cũng nên chú ý tới sức khỏe chứ, cả Sana cũng vậy nữa. Hai đứa đừng ỷ mình còn trẻ mà quên nghỉ ngơi như vậy, nếu không thì về già sẽ thấy hậu quả đó – Minatozaki Ji Hye nhẹ nhàng nhắc nhở.
-Con biết rồi, umma - Chou Tzuyu nói rồi kín đáo liếc nhìn về phía Sana đang im lặng ở bên cạnh mình, cô ấy đã gầy đi một chút so với lần cuối cùng hai người gặp nhau. Tzuyu để ý thấy trên cổtay của Sana cũng đã không còn mang chiếc vòng đó nữa, cộng thêm việc hôm nay cô ấy đồng ý để ba người họ ăn tối cùng nhau thì cũng đủ để chứng mình rằng mối quan giữa Sana và umma đã tốt hơn rất nhiều. Nghĩ đến quãng thời gian vừa rồi sau khi hai người họ chia tay với nhau, Chou Tzuyu có một cảm giác ui buồn lẫn lộn.
-Mà đó là chuyện của công ty phải không ? – Minatozaki Ji Hye quan tâm hỏi.
-Dạ phải, tụi con đang đấu thầu một công trình rất lớn ạ – Chou Tzuyu theo thói quen bắt đầu kể cho bà ấy nghe về công việc của mình – Đáng lẽ ra con đã quyết định tham gia đấu thầu ngay từ đầu rồi, vậy mà Momo cậu ta cứ nói là sẽ không có khả thi vì dự án lần này cạnh tranh khá cao do có quá nhiều nhà thầu nên cậu ta sợ rằng sẽ gây xích mích không cần thiết.
-Vậy cuối cùng tại sao hai đứa lại quyết định tham gia ?
-À, là do có một tâp đoàn tham gia đấu thầu trong dự án đó dạo gần đây thường xuyên gây sức ép cho tụi con, còn phá rối ở công trình khiến công nhân bị thương nữa. Nên thay vì ngồi đó mà chờ họ đến đánh mình thì hành động trước vẫn tốt hơn, dù sao cái tập đoàn đó con và Momo cũng không ưa lâu rồi.
-Thì ra là vậy – Minatozaki Ji Hye mỉm cười khi thấy bộ dạng hào hứng của Chou Tzuyu. Mỗi lần khi kể về công việc của mình cho bà ấy nghe thì cô đều giống như một đứa trẻ đang kể lại chuyện diễn ra trên lớp học của mình cho người lớn nghe vậy và điều đó đối với bà cũng chính là một loại hạnh phúc. Minatozaki Ji Hye hy vọng sau này cũng sẽ được Sana thân thiết với mình giống như Tzuyu hiện giờ vậy.
-Hai đứa cũng nên cẩn thận một chút, trên thương trường đôi khi người ta muốn đạt được mục đích đều không từ thủ đoạn đâu.
-Công ty ấy tên là gì vậy ? – Sana im lặng từ đầu đến giờ bỗng nhiên lại lên tiếng nói khiến cả Chou Tzuyu và Minatozaki Ji Hye đều ngạc nhiên quay lại nhìn cô ấy. Không bị lúng túng trước vẻ bất ngờ của hai người còn lại, Sana vẫn chăm chú nhìn Chou Tzuyu cho đến khi người đó mới là người phải quay đi trước tiên.
-Là CHANGNA, tập đoàn đó là công ty có vốn Trung Quốc do một người tên Chan Xinwo làm giám đốc điều hành.
Sana nghe thấy cái tên đó thì liền nghĩ ngay đến một người, rồi từ đó không khỏi nhớ đến nội dung cuộc gặp gỡ tình cờ chiều nay với Song Jin Ae. Sự nghi hoặc lập tức nổi lên trong lòng Sana về mối liên hệ hiện giờ giữa Tzuyu và cô ta, nhưng cô vẫn tỏ ra bình thản và cố đè nén nó xuống. Sau đó bữa tối lại tiếp tục trôi qua một cách bình lặng với Chou Tzuyu và umma của họ trò chuyện với nhau là chính, còn Sana cũng chỉ thỉnh thoảng thêm vào vài câu nếu được hỏi đến mà thôi.
--------------------------------------------
-Umma, để con làm cho ạ - Chou Tzuyu giành giật việc dọn dẹp rồi sau đó đẩy Minatozaki Ji Hye vào phòng của bà ấy nghỉ ngơi.
-Được rồi, nhưng con phải hứa là thỉnh thoảng vài ngày sẽ gọi điện đến báo cáo tình hình cho umma biết.
-Dạ được. Con hứa mà – Chou Tzuyu tươi cười làm dấu.
-Vậy umma đi trước đây, lát nữa về nhà nhớ cẩn thận đấy – Minatozaki Ji Hye nói rồi liền rời khỏi đó. Buổi tối hôm nay bà một mặt là muốn cả ba người họ cùng ăn tối với nhau, còn một mặt nữa là do bà muốn tạo cơ hội cho Tzuyu và Sana. Nhưng nhìn thấy tình hình cả hai người họ đều không ai nói với ai một lời nào suốt cả buổi tối, khiến bà cảm thấy rất lo lắng vì thế tiện thể mượn cớ đi ngủ sớm để tạo không gian riêng cho họ.
Chou Tzuyu im lặng dọn dẹp bát đĩa để vào bồn rửa chén, trong khi Sana cũng đang làm việc tương tự. Không khí dường như đang bị đè ép xuống dưới khi cả hai người họ đối với người kia đều mang nặng tâm sự trong lòng. Hai con người yêu nhau sau lâu ngày gặp lại đương nhiên là có rất nhiều thương nhớ muốn bộc lộ ra và việc phải kiềm giữ nó lại khiến trái tim cả hai người lúc này sinh ra khó chịu vô cùng.
-Em cũng đi nghỉ đi, nơi này để tôi lo là được rồi – Chou Tzuyu cuối cùng là người lên tiếng trước. Cô đỡ lấy bát đĩa từ tay Sana rồi quay người lại bắt đầu thu dọn.
Nhưng Sana lại không nói gì, cô chỉ im lặng rồi tiếp tục làm bất kì việc gì mà mình có thể nghĩ ra được. Cô sắp xếp lại mọi thứ trong nhà bếp cho dù chỉ là xê dịch nó đi so với vị trí ban đầu chưa đến vài centimet mà thôi, cô lau bàn ăn đến khi nó đã hoàn toàn sáng bóng như sàn nhà. Sana cứ loay hoay tạo ra từng tiếng vang nho nhỏ như vậy trong khi Chou Tzuyu vẫn quay lưng chuyên tâm vào việc rửa chén bát của mình. Dù vậy mỗi cử động nhỏ của người này đều được người kia thu hết vào đáy mắt. Trước đây họ cũng hay như thế này mỗi khi ăn tối xong, chỉ có điều là khi đó cả hai người đều nói cười rất nhiều, thỉnh thoảng lại còn làm vài động tác thân mật cùng nhau nữa. Không giống như bây giờ, nặng nề cùng đau lòng quá đi thôi.
Sana nhìn bóng lưng Chou Tzuyu rồi lên tiếng hỏi: "Tzuyu...dạo gần đây bị bệnh à, vì sao lại đi bệnh viện ? "
Khi nghe thấy câu hỏi của Sana thì Chou Tzuyu chợt khựng lại, ánh mắt cô khẽ hiện lên một sự bi thương nhưng rồi rất nhanh chóng đã được xua đi.
-Tôi vẫn rất khỏe, không có bệnh tật gì hết – Chou Tzuyu bên ngoài vẫn thản nhiên đáp lại.
-Chiều nay khi vô tình gặp mặt ở siêu thị...Song Jin Ae đã nói là gặp được Tzuyu ở bệnh viện – Sana có chút dò xét lên tiếng. Lúc này cô không đủ sức để phân tích hành động của mình hiện giờ là gì, là lo lắng hay là vì ghen tuông thì cô cũng không thể phân biệt nó được nữa rồi.
Lại một lần nữa Chou Tzuyu đình chỉ động tác trên tay của mình nhưng lần này lại là để nhíu mày suy xét một việc gì đó, rồi lúc sau cô mới lên tiếng nói: "Đi kiểm tra sức khỏe thường xuyên thôi...lúc đó Song Jin Ae có đi cùng với ai không ? "
-Là umma của cô ấy – giọng nói của Sana nhẹ hẫng khi cô nghĩ rằng Chou Tzuyu vì quan tâm tới cô gái kia nên mới hỏi như vậy, trái tim cô lúc này liền cảm thấy đau nhói như bị vật gì đó đâm vào.
Ngược lại Chou Tzuyu không nói gì trước câu trả lời đó mà chỉ tiếp tục làm lấy công việc của mình. Sau khi xong xuôi hết mọi thứ cô lại nhanh chóng cất chén bát vào chỗ của nó, thành thạo giống như rất nhiều lần trước đây đã từng làm vậy.
Nhưng đôi khi lại có những chuyện xảy ra bất ngờ làm chúng ta không thể lường trước được. Đột ngột một cơn váng đầu thoáng qua liền khiến đôi mắt của Tzuyu không nhìn thấy rõ mọi vật, cô lúng túng muốn từ từ chạm vào chồng chén bát nhưng không ngờ cánh tay lại quơ quào đánh nghiêng nó rơi xuống. Dù đã cố giữ lại những vẫn để một vài thứ vỡ tan dưới nền nhà.
Xoảnggggggggg
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro