Chap 157
Những cảm xúc cứ thay phiên nhau cuộn trào lên không ngừng trong lòng của Chou Tzuyu tựa như mặt biển đột nhiên nổi sóng, cô lúc này thật sự đang trải qua cảm giác không nói nên lời. Tưởng rằng mình đã đi qua đủ nhiều để lý trí có thể mạnh mẽ đối diện với những thứ yếu đuối nhất tồn tại trong trái tim, nhưng dường như không phải như vậy.Với Sana và với tình yêu của họ, Tzuyu vẫn cảm thấy mình hoàn toàn không có sức kháng cự, vẫn luôn bất giác đắm chìm và khát khao muốn ôm giữ nó thật chặt. Cho dù đã tự nói với bản thân hàng ngàn lần rằng thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả nhưng cô lúc này hiểu ra được rằng rốt cuộc thì chỉ là tự lừa gạt chính mình mà thôi. Tuy đã tìm đủ mọi lý do và nguyên nhân bày ra trước mắt thì đối nghịch với nó, cô hoàn toàn chỉ muốn ở lại bên cạnh Sana.
Nhìn thấy Tzuyu cứ trầm mặc, im lặng thì Sana lại lên tiếng và vẫn là nụ cười dịu dàng đó: "Em đã nói là chờ thì em chắc chắn sẽ chờ. Tzuyu không cần phải khó nghĩ đâu, chỉ có điều...đừng để lâu quá đó."
Chou Tzuyu đặt bàn tay mình lên gò má Sana để cảm nhận hơi ấm từ cô ấy và để biết rằng nụ cười của cô ấy đẹp đến mức nào. Cô muốn nói gì đó với cô ấy, có thể là chờ tôi hoặc cũng có thể là chúng ta trở lại như trước đây được không. Nhưng vì sao lúc này cô lại nhìn không rõ ra từng đường nét trên gương mặt của cô ấy được nữa, những vệt mờ ảo nhập nhòe trước mắt dường như muốn nhắc nhở Tzuyu về một cái gai thật lớn đang cắm sâu trong lòng mình, làm cô nhất thời hỗn loạn rồi buộc bản thân mình phải đè ép những điều muốn nói xuống tận sâu trong đáy lòng.
Sana dầm cảm thấy lạnh lẽo khi bàn tay Tzuyu rời khỏi mình mà vẫn không có lời nào được thốt ra thì không khỏi ngăn được chút thất vọng dâng lên, nhưng cô vẫn nhanh chóng xua tan nó đi, thầm nghĩ nếu Tzuyu không muốn nói thì cô sẽ tiếp tục chờ, chờ đến khi nào Chou Tzuyu tình nguyện nói cho cô biết mọi chuyện và chờ đến khi hy vọng lại trở về trong tình yêu giữa họ.
-Về nhà thôi – Chou Tzuyu thật trầm tĩnh nói và xoay người nắm lấy bàn tay Sana để thôi không lạc vào đôi mắt cô ấy nữa.
-Ừ, chúng ta về – Sana vẫn như cũ siết thật chặt lấy bàn tay Tzuyu, cho dù không nhận được câu trả lời mình mong muốn thì cô cũng sẽ không lấy làm thất vọng nhiều.
-Ê NÀY COI CHỪNG.
-TRÁNH RA ĐI.
Bốp.
Aaa
Tiếng hô lớn của đám trẻ từ đằng xa vang lên và rồi một trái banh không biết từ đâu xuất hiện bay đến chỗ Sana và Tzuyu. Tưởng rằng Chou Tzuyu đã có thể dễ dàng né được nhưng ai ngờ trái banh đó lại đập trúng vào đầu cô ấy một cách mạnh bạo và hoàn toàn không gặp một sự né tránh nào.
-Tzuyu...Tzuyu, không sao chứ, để em xem coi. Có bị thương không ? - Sana hoảng hốt muốn xem xét vết thương của người bên cạnh nhưng không thể được vì Chou Tzuyu cứ ôm chặt lấy một bên mặt của mình, dường như là rất đau thì phải.
-Tzuyu, mở tay ra xem nào – giọng nói của Sana tràn ngập sự lo lắng khi cô cố cạy mở bàn tay Chou Tzuyu ra nhưng không thành công vì người đó cứ lắc đầu né tránh.
-Không cần, không sao hết.
-Mởtay ra đi, lỡ bị gì thì sao.
-Không cần, tôi tự mình lo được.
-Tzuyu !
Chou Tzuyu lớn tiếng gắt lên: "Đã bảo không cần mà. Tránh ra đi " – Tzuyu lúc này không nghĩ được nhiều nữa, cô chỉ cảm thấy rất đau và rất tức giận với chính mình mà thôi, bởi vì lúc đó cô nghe tiếng hét bảo tránh ra nhưng lại chẳng thấy gì ngoài những thứ nhập nhòe trước mắt, trong khoảnh khắc không rõ điều gì sẽ xảy đến với mình khiến cô lâm vào rối loạn. Mãi cho đến khi bị một lực thật mạnh đập vào mặt thì sự hoảng loạn nhất thời kia lại nhanh chóng hóa thành tức giận.
Sana sững người một vài giây khi bị quát nhưng cô cũng rất nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh Chou Tzuyu, nhìn thấy người kia cứ cúi đầu xoa lấy trán của mình như muốn né tránh cô thì Sana ngược lại không tức giận mà trong lòng lại có rất nhiều điểm nghi hoặc.
-Cô ơi, cô có bị sao không ạ ? Cho cháu xin lỗi vì đã lỡ đá trúng cô. - một bé trai cầm trái banh đã gây ra tai nạn đứng trước mặt họ rụt rè lên tiếng.
Sana lướt nhìn qua gương mặt với hai má tròn trĩnh lúc này đã đỏ ửng lên cùng ánh mắt sợ sệt không dám nhìn thẳng thì mỉm cười: "Được rồi, không sao hết. Lần sau nhớ chơi trong công viên thì đừng đá quá mạnh nghe chưa."
Cậu bé thấy mình không bị trách mắng thì vội vàng vâng dạ rồi chạy đi thật nhanh. Chou Tzuyu lúc này nhìn theo hướng câu bé kia vừa chạy thì chậm rãi nghiến răng: "Thằng nhóc chết tiệt."
Lời lẽ tức tối vừa rồi của người bên cạnh khiến Sana bật cười, sau đó cô dịu dàng xoay gương mặt Chou Tzuyu lại, nhìn thấy vết bầm rất rõ ràng từ giữa trán kéo dài đến đuôi mắt trái của Tzuyu thì không khỏi đau lòng chạm nhẹ vào nó:
-Có đau lắm không ?
-Lúc đó Tzuyu nghĩ gì mà không tránh vậy ?
...
Chou Tzuyu vẫn im lặng để mặc Sana xem xét vết thương của mình, vẻ ân cần và gương mặt lo lắng của cô ấy khiến sự chua xót trong lòng cô lại càng nỗi lên mạnh mẽ hơn. Tzuyu biết rõ ràng đối diện với việc thị lực của mình giảm sút đã làm cho bản thân cô trở nên yếu ớt và mẫn cảm hơn. Đến khi vành mắt cũng đỏ lên để lại một giọt nước mắt nơi khóe mắt thì Tzuyu mới giật mình thức tỉnh. Sana có hơi bất ngờ nhìn vệt nước nơi đầu ngón tay của mình, cô không nghĩ là Tzuyu lại khóc.
-Đau lắm phải không ? Thổi thì sẽ hết đau thôi – Sana nói rồi thật sự thổi phù phù lên trán Chou Tzuyu. Ánh mắt tập trung và cái miệng chu ra chuyên chú thổi của cô ấy khiến tâm tình Chou Tzuyu bất giác dịu đi và rồi cô buồn cười nhéo lấy một bên má cô ấy nói:
-Em xem tôi là con nít hay sao hả ?
-Vậy em đi đánh trái banh đó cho Tzuyu nha – Sana tỏ vẻ rất chân thành nói.
-Nghe kĩ đây, cái đó chỉ để dành dụ con nít thôi.
Bây giờ tới lượt Sana nắm hai má Chou Tzuyu trêu chọc: "Vậy người lớn đừng khóc nữa có được không ? "
-Ai khóc chứ.
-Mắt ai đỏ thì người đó khóc.
-Tôi không biết em nói gì hết. Đi về thôi.
Sana cười khi nhìn thấy hai má của Chou Tzuyu đã có hơi ửng đỏ vì xấu hổ. Lúc này đây không hiểu vì sao Tzuyu lại mang cho cô một cảm giác không chỉ là ấm áp muốn dựa vào, mà bản thân cô còn muốn trở thành chỗ dựa để lo lắng và chăm sóc cho Tzuyu nữa. Sana nghiêng người qua hôn nhẹ lên chỗ bầm tím của Tzuyu rồi nói:
-Người lớn chắc làm như vậy là được rồi chứ gì.
Chou Tzuyu không biết là lần thứ bao nhiêu trong buổi tối hôm nay bị bất ngờ bởi Sana: "Em học mấy cái này ở đâu vậy hả ? "
-Cần gì học chứ, bản năng thôi.
Tzuyu cảm thấy lúc này mình không thể nói lại Sana nên chỉ còn biết hắng giọng đánh trống lãng nói: "E hèm...đi thôi, người ta nhìn kìa."
-Yàh, Tzuyu mà cũng sợ người ta nhìn sao...Này, ghé vào tiệm thuốc mua thuốc đi, không thì mặt sẽ sưng phù lên là hết đẹp đó.
-Sana à... – Chou Tzuyu ngập ngừng nói - ...dạo này em nói nhiều quá.
-Yah, nói gì chứ.
---------------
Đăng một lượt ba truyện nhưng mà 2 truyện Tổng Giám Đốc thì được nhiều lượt đọc mà truyện Chị Yêu Em, Thấu Tiếp Viên Trưởng ít bạn biết quá, bạn nào đọc truyện này qua ủng hộ mình truyện kia với nha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro