Chap 163


-Tzuyu nghĩ tôi là loại người nào, mù thì sao chứ ? Tzuyu không hề chịu tin tưởng tôi, chung quy đó cũng chỉ là một loại ích kỷ mà thôi. – gương mặt Sana lúc này cũng đã vương đầy nước mắt, nhưng ánh mắt cô lại mạnh mẽ và kiên quyết hơn bất kì lúc nào khác.

Chou Tzuyu nhắm chặt mặt mình lại cắn răng không nói gì. Phải, Sana nói đúng, điều cô sợ hãi nhất đó chính là sợ bản thân mình sau này sẽ trở thành gánh nặng cho người khác. Một người luôn tự tin có thể nhìn rõ được mọi chuyện và xoay chuyển nó trong lòng bàn tay của mình sau này có thể đến cả gương mặt của những người thân yêu còn không thể nhìn thấy được, vậy thì còn loại đả kích nào có thể lớn hơn như thế được nữa.

-Đừng bắt ép bản thân tôi nữa, có được không ? Sự thương hại của em chính là liều thuốc độc đối với tôi đó.

-Thương hại, thương hại, ai nói là tôi đang thương hại Tzuyu hả. Chou Tzuyu, tôi yêu Tzuyu, yêu đến phát điên lên rồi, vì sao Tzuyu lại không chịu hiểu chứ ? – Sana dựa vào vai Chou Tzuyu và khóc lớn. Cô không biết nên làm gì để người này hiểu rõ được trái tim cô đây.

-Sana, thị lực của tôi có rất nhiều khả năng sẽ hoàn toàn mất đi. Nếu ở bên cạnh tôi qua thời gian rồi em cũng sẽ chán nản và thất vọng thôi. Có thể lúc đó tình yêu sẽ dần biến thành trách nhiệm, trách nhiệm càng nặng nề thì con người ta càng khó thở. Có thể lúc đó tôi sẽ ngồi ở một góc nào đó, cả ngày lo sợ tự hỏi rằng liệu hiện giờ em sẽ còn yêu tôi được bao nhiêu nữa. Em sẽ trả lời là yêu tôi hay sẽ lãng tránh câu hỏi đó đây. Sana, em có thể chịu đựng được việc chăm sóc cho tôi cả đời, nhưng còn tôi lại không chịu đựng được việc cả đời trở thành gánh nặng cho em...

...

-Tôi sẽ không thể tự mình đi đường được.

-Không thể nhìn thấy em đẹp đến thế nào khi em mặc một chiếc váy mới.

-Khi em khóc, tôi phải mất bao lâu mới có thể lau đượcnước mắt cho em đây.

-Cả ngày tôi bị giam mình trong bóng tối trong khi em ở ngoài làm việc vất vả, tôi chỉ sợ rằng chỉ một chút chậm trễ của em thôi cũng sẽ khiến tôi lo nghĩ.

-Sana, em xinh đẹp như thế này mà bước ra đường, liệu có bao nhiêu người nhìn ngó em mà tôi lại không thể làm gì khác. Sana, lúc đó liệu em có hối hận hay không ?

-Sự tự tin của tôi sẽ dần mất hết, lời lẽ chúng ta từng dành để tranh luận với nhau sẽ biến thành những lời cáu gắt, bởi vì có lẽ lúc đó tôi đang sợ Sana à. Sợ ánh mắt tôi không nhìn thấy được ở em mỗi khi em nhìn tôi chỉ là ánh mắt thương hại mà thôi.

...

Chou Tzuyu chậm rãi nói trong khi Sana vẫn tựa vào vai cô im lặng lắng nghe. Cô nói từng chuyện từng chuyện một, những viễn cảnh trong tương lai gần đây luôn trở thành nỗi ám ảnh của cô mỗi đêm. Không tự chăm sóc cho bản thân mình được, từ một người có phương hướng trở nên tầm thường đến đáng thương, lòng khoan dung dần biến mất thay vào đó là sự hẹp hòi luôn biến thành lưỡi dao nhọn đả thương người khác. Chou Tzuyu muốn Sana hiểu rõ, hai người ở bên cạnh nhau không chỉ cần có tình yêu là đủ.

-Bỏ đi Sana, chuyện chúng ta kết thúc rồi – cuối cùng Chou Tzuyu thì thầm nói rồi quay đi, cô để mặc Sana bên ngoài, giam mình ngăn cách với cô ấy qua cánh cửa gỗ dày. Tzuyu cảm thấy toàn thân mình dường như đã bị rút cạn sức lực sau cuộc nói chuyện đó. Cô trượt dài trên cửa rồi ngồi bệt xuống đất, nước mặt vô thức rơi xuống bởi vì dù chỉ là trong ý nghĩ thôi nhưng việc phải rời xa Sana mới thực sự là điều đau lòng nhất.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, một người ở trong nhà, một người ngồi bên ngoài cuộn tròn cơ thể trên bậc thềm lạnh giá. Ngăn cách họ lúc này chỉ là một tấm cửa gỗ mà thôi, nhưng cả hai nhất thời đều không dám cưỡng chế để vượt qua nó. Chou Tzuyu sợ trong tương lai Sana sẽ hối hận, còn Sana lại sợ Chou Tzuyu không tin tưởng rằng cô ngay lúc này và trong tương lai sẽ vĩnh viễn không bao giờ hối hận.

Rốt cuộc thì lời hứa vẫn là điều người ta dễ dàng tin tưởng nhất nhưng lại cũng là điều người ta khó lòng tin tưởng rằng nó thật sự sẽ tồn tại.

Cho dù có tâm không sợ đau muốn chạm vào thì cũng không dám chạm.

Bông hồng tuy đẹp nhưng lại có gai.

Mà bông hồng thủy tinh vừa có gai lại vừa dễ vỡ.

Chou Tzuyu lúc này chính là một bông hồng thủy tinh như thế. Sana nhìn ngây người vào tấm cửa gỗ, lời nói vừa nãy của Tzuyu cô đều ghi nhớ từng chút một và chính cô cũng bắt đầu tự hỏi rằng liệu mình có hối hận hay không ?

-Tzuyu... - giọng nói khe khẽ của Sana truyền vào trong khi Chou Tzuyu vẫn ngồi bệt trước cửa. Sana lúc này cũng dựa người sát vào cửa để chắc chắn rằng người bên trong có thể nghe được rõ ràng lời nói của mình – Em không biết mình phải làm gì thì Tzuyu mới chịu hiểu là em chỉ cần có Tzuyu thôi, không cần gì khác cả.

...

-Có phải là nghe rất sáo rỗng không ? Em cũng cảm thấy như vậy đó. Trước đây những lời hứa hẹn như thế này chính là điều em rất chán ghét, bây giờ lại dùng chính nó để nói cho Tzuyu nghe, có phải là rất buồn cười hay không ?

...

-Nhưng thật ra nếu không nói như vậy thì em cũng không biết phải nên nói gì cả...- Sana ngừng lại một lát để chắc chắn rằng Chou Tzuyu vẫn đang nghe cô nói, trong một khoảnh khắc cô có cảm giác là thanh âm từ phía bên trong cánh cửa truyển ra là do ai đó cố ý tạo nên. Lúc này mọi lời lẽ của Sana đều đã bay đi mất, chẳng còn những lý lẽ sự tự tin của thường ngày. Cô cố sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình, nhưng cuối cùng lại vẫn nói ra bên ngoài bất kì lời nói nào chỉ vừa mới nảy ra trong đầu mà thôi - Tzuyu, hay là ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi...sau đó dọn về sống chung cũng được, mua nhà mới cũng được...Bằng tiền của em có được không ?

...

-Em sẽ chuyển toàn bộ tài sản, tiền bạc đứng tên mình thành tên của Tzuyu, rồi chúng ta lại làm một bản cam kết tiền kết hôn. Nếu sau này em đòi ly hôn thì sẽ không nhận được bất kì đồng nào cả...giống như Tzuyu vừa nói đó, tình yêu cũng giống như tiền bạc, mà không ai có thể sống mà không cần tiền cả...

-Nếu sau này Tzuyu không thể nhìn rõ đường được nữa thì em sẽ dẫn Tzuyu đi.

-Nếu Tzuyu không thể thấy em đẹp đến thế nào thì em sẽ nói cho Tzuyu biết. Hoặc giả Tzuyu có thể sờ cũng được mà...à ý em nói là sờ quần áo đó.

-Nếu đi làm về muộn em sẽ gọi điện báo cho Tzuyu biết, sẽ chỉ đi xe của mình không bao giờ đi nhờ xe của người khác. Nếu gặp người nào theo đuổi thì em sẽ mắng người đó, nếu họ theo đuổi lần thứ hai em sẽ báo cảnh sát...

-Mỗi lần Tzuyu cáu gắt em sẽ cáu gắt lại nhưng sẽ không bao giờ bỏ Tzuyu lại một mình, sẽ không bao giờ nằm quay lưng về phía Tzuyu cho dù chúng ta có giận nhau đến thế nào...

...

-Tzuyu, ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau, chúng ta không nghĩ là có thể đi đến được ngày hôm nay...Không nghĩ là yêu một người có thể sâu đậm đến mức muốn giao hết tất cả mọi thứ trong lòng mình cho người đó...Tzuyu, nếu lúc trước chúng ta không biết được rằng sẽ có một ngày như thế này, vậy thì làm sao Tzuyu biết được là sau này chúng ta sẽ như những lời khi nãy Tzuyu đã nói...

...

-Chou Tzuyu, tin tưởng em có được không ?

....

Đằng sau cánh cửa kia vẫn là sự im lặng kéo dài đáp lại Sana, nhưng có điều cô lại không thể nhìn thấy được một nụ cười hòa lẫn với nước mắt dần hiện lên rõ ràng. Và nụ cười đó đã hoàn toàn không còn mang một dáng vẻ bi thương và yếu đuối như lúc nãy nữa rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro