Chap 165


Dahyun xoa lấy thái dương của mình khi lần thứ 3 trong một buổi sáng cơ thể của cô bị giật ngược về phía sau bởi tốc độ lái xe gấp rút của Hirai Momo. Đèn xanh chưa kịp chuyển sang thì người đó đã nhanh chóng cho xe chạy đi như thể hai người họ đang chơi trò "Cảnh sát bắt cướp" vậy.

-Cậu bình tĩnh có được không ? Mới sáng sớm định làm loạn lên à – Dahyun chán chường nói khi nhìn thấy vẻ mặt chỉ có thể diễn tả là đang cực kì tức giận của Momo hiện giờ.

-Bình tĩnh, cậu nói tớ làm sao bình tĩnh được đây. Chuyện lớn như vậy mà cậu ta lại giấu giếm tớ, đúng là không coi ai ra gì mà.

-Vậy giờ cậu muốn xông vào nhà Chou Tzuyu và đánh cậu ta à ?

-Ý kiến đó cũng không tệ - đáy mắt của Momo rực sáng, lúc này nó không còn lưu lại một chút nào là sự ôn hòa và trầm tĩnh của thường ngày nữa.

Dahyun thở dài chịu thua, cô cầm tập hồ sơ bên cạnh lên nhìn qua một lượt rồi lại nói: "Đừng quên Tzuyu bây giờ là bệnh nhân đó."

-Hừ, Chou Tzuyu cũng không muốn bị xem là bệnh nhân mà. Vậy được, lát nữa tớ cũng sẽ không xem cậu ta là bệnh nhân. Rõ ràng tối hôm đó cậu ta gặp tai nạn thì đã xảy ra chuyện mà lại dám giấu giếm tớ, buổi sáng khi gặp nhau còn lắc đầu nói là không có chuyện gì nữa chứ. Thật là tức chết mà.

-Chắc có lẽ cậu ta sợ cậu sẽ giống như bây giờ đó. Sáng sớm đã phát điên. – Dahyun khinh thường liếc Momo một cái.

-Cũng không phải là lỗi của tớ, ai biết được trợ lý của tớ lại gửi hồ sơ này vào buổi sáng cơ chứ - Momo cắn răng nói, sau lại tức giận tiếp tục chỉ trích Chou Tzuyu – Cậu ta nghĩ mình giấu được suốt đời hay sao, thật là trẻ con quá đi. Còn đòi qua Mỹ nữa chứ, chắc là cũng vì như vậy mà mới kiên quyết chia tay với Sana, đúng là đồ ích kỷ.

Lời cô vừa dứt thì Dahyun liền phát huy biệt tài bắt bẻ ngoài trọng điểm của mình: "Cậu là đang tức giận thay Sana đó hả ? "

-Phải.

-À...thì ra là vậy. Hirai Momo, cậu đúng là bạn tốt hiếm có đó, tới nỗi người yêu của người ta mà cũng lo lắng cho được.

Momo nhíu mày cảm thấy có điều gì đó không đúng, sau đó cô cũng rất nhanh chóng nhận ra được vấn đề, liền quay qua cười xoa dịu Dahyun: "Cậu lại thế nữa rồi. Cậu biết tớ và Sana hoàn toàn không có gì với nhau mà, đừng ghen tuông vô cớ sẽ hại sức khỏe đó."

Dahyun không biết là vì tức giận hay xấu hổ mà trừng mắt quát lên: "Ai ghen vì cậu chứ ? Mơ tưởng. "

-Ừ đúng rồi, không ghen, không ghen. Đừng nóng giận nữa, lát nữa cậu phải ở cùng một phe với tớ hỏi tội Chou Tzuyu đó.

-Sáng sớm đã đùng đùng kéo tới nhà người ta, còn chưa kịp ăn sáng miếng nào. Tưởng cứ vậy là giải quyết được sao, đúng là trẻ tuổi bốc đồng - Dahyun hừ lạnh dùng đúng những lời lẽ năm nào Momo dành cho cô để mắng lại người đó. Chỉ thấy gương mặt Momo khẽ nhăn lại một chút rồi ngoan ngoan cắn chặt môi mình không dám lên tiếng nữa. Trong lòng cô thầm thừa nhận, Dahyun thật sự đúng là khắc tinh của cô.

Chou Tzuyu đang cúi người thu gom đồ đạc dưới đất thì bất ngờ nghe một tiếng động rất lớn rồi cánh cửa nhà cô bị người nào đó thô bạo mở ra. Chưa kịp nghĩ ra chuyện gì thì đã thấy Hirai Momo gương mặt không mấy vui vẻ cho lắm đi vào, theo sau là Dahyun vẻ mặt đăm chiêu căng thăng.

-Nhà tôi không có nấu bữa sáng đâu, hai cậu tới đây làm gì hả ? – Chou Tzuyu thản nhiên đón đầu trước. Tuy vậy khi nhìn thấy Momo đứng trước mặt mình với đôi mắt rõ ràng đang vô cùng tức giận thì cô cũng bắt đầu tự hỏi rốt cuộc mình đã làm gì khiến cậu ta trở nên như vậy.

Momo trước tiên dành tặng cho Chou Tzuyu một cái nhìn sắc bén rồi giơ tập hồ sơ trong tay của mình lên, đôi mắt nheo lại cô cao giọng nói: "Có biết đây là cái gì không ? "

Chou Tzuyu cũng theo cử động của Momo đưa mắt liếc nhìn tập hồ sơ đó, chỉ vừa mới nhìn thấy hai chữ "Bệnh án" chói mắt cộng thêm thái độ kì lạ của hai người trước mặt thì cô đã hiểu ra mọi chuyện. Dường như trò chơi "Bị tìm ra bí mật" từ tối qua tới giờ vẫn đang được tiếp diễn thì phải.

-Cậu biết tất cả rồi hả ? – Chou Tzuyu đáp lại Momo bằng một câu hỏi khác.

-Vậy ra cậu cũng ý thức được rằng mình đang giấu giếm những gì. Tôi hỏi cậu, có đúng là hiện giờ thị lực của cậu có vấn đề hay không ?

-Đúng.

Lời thừa nhận đơn giản và dứt khoát của Chou Tzuyu, ngược lại càng khiến Momo càng thêm lo lắng, phiền muộn mặc dù bề ngoài cô vẫn tỏ ra tức giận. Momo nhìn lướt qua đôi mắt đen thâm thẫm đối diện rồi có chút khủng hoảng quay đi khi không thể tin được rằng có thể sẽ có ngày đối với những quang cảnh xung quanh này và thậm chí là kể cô thì điều mà Tzuyu nhìn thấy được chỉ là những bóng trắng nhòe nhoẹt không rõ định hình. Thầm thở dài trong lòng rồi Momo lại lên tiếng nói, lần này ngữ điệu của cô đã mang thêm nhiều phần vô lực:

-Có phải hôm tôi đi đón cậu ở bệnh viện...thì đã xảy ra chuyện hay không ?

-Phải – Chou Tzuyu bình tĩnh gật đầu – Hiện giờ mắt trái của tôi đã hoàn toàn không thấy được gì hết vì vậy cậu vui lòng đừng hỏi thêm nữa.

-Khô...không...thấy được nữa sao ?

Đối với bệnh tình của mình Chou Tzuyu vẫn cực kì nhạy cảm, trừ Sana ra thì hiện tại cô không có tâm tình để bàn bạc vấn đề này với ai cả. Vì nó mang lại cho cô một cảm giác giống như bị buộc phải phơi bày điểm yếu của mình ra cho nhiều người thương xót vậy. Cho dù đó có là xuất phát từ ý tốt thì cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

-Tôi vừa mới nói rồi, đừng bắt tôi nhắc lại - Chou Tzuyu lạnh giọng không nhìn đến Momo nữa mà cúi người tiếp tục thu dọn đồ đạc.

-Yah, cậu....

-Bác sĩ nói thể nào với cậu ? – Dahyun thấy tình hình căng thẳng nên vội nói chen vào.

-Ngoại trừ thay giác mạc thì không còn cách nào khác cả. Còn phải kiếm người có giác mạc phù hợp với tôi nữa, mà chuyện đó thì không dễ dàng gì hết.

-Cậu có dự tính gì không ? – Dahyun vừa nói vừa kéo tay Momo muốn cô ấy ngồi xuống cùng nói chuyện, nhưng người đó dường như lúc này tâm tình rất kích động cứ đứng trơ ra trừng mắt nhìn Chou Tzuyu.

-Tạm thời thì chưa có.

Sự việc tối qua đã khiến mọi kế hoạch trong đầu Chou Tzuyu đảo lộn, cô nghĩ mình nên bàn lại một chút với Sana. Bây giờ cần như thế và sau này cũng sẽ như vậy, mọi quyết định của cả hai người đều cần phải có sự hiện diện của người kia mới được, nghĩ như vậy Chou Tzuyu lại bất giác mỉm cười mà không hề hay biết rằng tâm trạng của hai người bạn của mình đang xuống thấp tới mức nào.

Do cũng không biết được tâm trạng của Chou Tzuyu lúc này, nên trong lòng Momo càng lúc càng lộ rõ sự bi thương. Tuy ngoài mặt hai người họ vẫn thường xuyên cãi cọ với nhau, nhưng thực chất bên trong đó vẫn luôn tồn tại một tình cảm bạn bè, tình thân, sự quan tâm và chăm sóc. Chou Tzuyu chính là người bạn thân nhất của cô, tình cảm của hai người họ chẳng khác gì người thân trong gia đình vậy, khi người thân gặp chuyện thì chính bản thân mình cũng cảm thấy rất đau lòng, nhất là trong trường hợp chỉ biết bất lực đứng nhìn như thế này.

-Cậu ngày hôm nay nghỉ làm đi, ở nhà lo cho sức khỏe của mình thì tốt hơn – giọng nói Momo đã mềm mỏng hơn rất nhiều. Dù mang theo ngữ điệu ra lệnh không thể từ chối thì vẫn không khó để nghe ra được sự lo lắng của cô ấy.

-Tôi sẽ nghỉ nhưng đợi cho xong vụ đấu thầu lần này đi đã. Dù sao cũng chẳng có mấy ngày.

-Không được, cậu làm cho cố mạng như vậy để làm gì. Có tôi là được rồi, cậu lo ở nhà dưỡng bệnh đi, còn không nữa thì mau nhập viện.

-Momo nói đúng đó Tzuyu – Dahyun ở kế bên không quên phụ họa theo.

Nhìn thái độ sốt sắng của hai người bạn của mình, nhất là vẻ mặt mất bình tĩnh hiếm có của Hirai Momo thì trong lòng Chou Tzuyu không khỏi cảm thấy cảm động và ấm áp. Cô nghĩ đời người sống được bao nhiêu lâu, gặp được bao nhiêu người nhưng chỉ cần tìm được những người bạn chân thành thật sự như thế này là đủ rồi.

-Đừng lo, sức khỏe của tôi tôi biết mà. Xong dự án lần này tôi sẽ giao công ty cho cậu, yên tâm."

-Yên tâm cái đầu cậu đó – Momo lại tức giận nói – Bệnh của mình thì lại không lo, giấu giếm hết mọi người xung quanh. Cậu nghĩ là giấu suốt đời được hả. Cũng không chịu nghĩ cách hành xử của mình sẽ khiến người khác đau lòng tới mức nào. Chỉ giỏi làm khổ người khác thôi.

-Này, cậu đang đứng trên cương vị nào để trách móc tôi vậy. Nếu không nói tôi còn tưởng cậu thầm yêu mến tôi từ lâu rồi đó.

-Hừ, người như cậu cho cũng không thèm. Tôi là thấy xót thay cho Sana thôi, vẫn còn không biết bị cậu lừa gạt những gì.

Đôi mắt của Chou Tzuyu lại lóe lên một tia nhìn gian xảo liếc qua Dahyun rồi cố tình dài giọng trêu chọc nói: "À, thì ra là lại lo lắng cho Sana...Có Dahyun ngồi đây mà cậu cũng không thèm nể mặt cậu ấy chút nào hết..."

-Hả ? Này nói vào trọng điểm đi. Đừng cố tình đánh trống lảng nghe chưa.

-Thì tôi đang nói vào trọng điểm đó thôi. Sana của tôi, tôi lo được, không cần tới cậu quản dùm.

Momo chú ý nghe tới cách xưng hô đặc biệt của Chou Tzuyu liền nheo mắt lại: "Của cậu ? Không phải vừa cách đây không lâu có người đã tự cho mình là đúng hay sao ? "

-Quan niệm có thể thay đổi. Mà không phải "của tôi" chứ chẳng lẽ là "của cậu" – Chou Tzuyu lại cố tính liếc Dahyun một lần nữa – Cậu nên giữ chặt cậu ấy lại dùm tôi.

-Này, Dahyun là một người hiểu chuyện. Không có suy nghĩ linh tinh như người khác đâu – Momo vừa nói vừa quay qua nhìn mong người bên cạnh phối hợp. Chỉ thấy cô ấy im lặng mỉm cười, một nụ cười mang nhiều ẩn ý khiến Momo bỗng nhiên thấy lạnh cả sóng lưng.

-Hirai Momo đừng cố ra hiệu nữa, vô ích thôi... – Chou Tzuyu đầy đắc ý trêu chọc. Nhưng ai ngờ chưa kịp nói thêm gì nữa thì lại bị Momo theo thói quen vung tay dùng tập hồ sơ đánh một cái vào đầu cô.

Bốp.

Momo !

Momo !

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro