Chap 167

-Phiền phức – Chou Tzuyu nhìn ra cửa càu nhàu nho nhỏ. Sau đó cô ôm lấy Sana để cả hai người họ cùng ngã lên ghế. Vuốt ve gương mặt của cô ấy, cảm nhận làn da mềm mại mát lạnh trong lòng bàn tay, Chou Tzuyu khôi phục vẻ yêu thương cười hỏi Sana: "Em vẫn còn giận đúng không ? "

-Chuyện gì ?

-Thì chuyện tôi đã giấu em không nói về bệnh tình của mình đó.

-Vậy Tzuyu có phải là đã từng có ý định để em là người biết được mọi chuyện cuối cùng hay không ?

-Thật ra thì...tôi đúng là có ý như vậy đó.

-Yah, Chou Tzuyu ! – Sana trừng mắt tức giận nhìn người phía bên trên.

Chou Tzuyu nựng nhẹ vào chóp mũi Sana rồi cười trước vẻ mặt đang phụng phịu của cô ấy. Cô nghiêng người nằm xuống để ôm lấy Sana vào lòng. Ngay tức khắc cả hai đều tự động điều chỉnh để làm sao hưởng trọn được hơi ấm trong vòng tay của người kia nhiều nhất có thể. Bên ngoài ánh nắng buổi sáng len lỏi hắt vào từ cửa sổ tạo nên một vệt sáng vàng nhẹ và còn ánh màu thủy tinh soi rõ đôi chân hai người họ đang bện chặt vào nhau trên chiếc ghế sofa dài, vẽ ra một khung cảnh trông thật yên bình làm sao. Rất nhiều năm về sau đó, trong kí ức của Tzuyu và Sana thì buổi sáng ngày hôm ấy giống như một bước ngoặt cho câu chuyện tình yêu giữa họ, tuy không êm đềm tuyệt diệu từ những trang đầu tiên nhưng sẽ mang niềm hạnh phúc cho đến trang cuối cùng.

-Em đừng giận nữa, đâu phải ai cũng có đủ can đảm để đón nhận mọi chuyện ngay một lúc được đâu. Em có biết vào lúc tôi biết được thị giác của mình sẽ gặp vấn đề thì việc đầu tiên tôi nghĩ đến là gì hay không ? Đó chính là bỏ trốn. Bỏ đi thật xa để không phải đối mặt với lựa chọn giữ em lại hay để em ra đi.

-Nhưng cuối cùng sáng hôm đó Tzuyu vẫn là chọn cách chia tay...– Sana rầu rĩ nhớ lại.

-Là khi ấy tôi nghĩ làm như vậy sẽ tốt cho cả hai chúng ta. Với lại lúc đó tôi cũng đang giận em mà.

-Giận em cái gì chứ ? – Sana vô cùng vô tội hỏi.

-Em còn hỏi nữa. Lúc đó nếu chẳng phải em không trở nên gay gắt như vậy với umma thì chúng ta cũng sẽ không căng thẳng như vậy.

-Lại đổ thừa – Sana bĩu môi - Thì cũng như Tzuyu nói đó, đâu phải ai cũng có can đảm và đủ bình tĩnh để đón nhận ngay một lần được đâu. Ai ngờ umma của em cũng là umma của Tzuyu chứ.

Nghe câu nói của Sana, Chou Tzuyu bỗng nhiên bật cười tựa như đã tìm được đáp án mình mong muốn: "Đó là em nói đó nha. Vì thế sau này không được giận tôi vì chuyện tai nạn nữa. Chúng ta đều đã từng không có đủ can đảm vì thế phải biết khoan dung lẫn nhau, hiểu không ?"

Cảm giác giống như mình vừa bị lừa Sana cắn môi nhíu chặt đôi chân mày lại, nụ cười trên đôi môi Chou Tzuyu lúc này lại mang vẻ đáng ghét thường thấy của người đó, rất gian xảo và cũng rất đắc ý nữa. Giống như buổi tối hôm qua vậy, vừa nghĩ đến trong đầu thì Sana liền nói ngay:

- Được rồi, bỏ qua chuyện đó đi. Tối hôm qua là Tzuyu cố tình để em ở ngoài cửa đúng không ? Rõ ràng là Tzuyu đã có câu trả lời rồi nhưng mà vẫn cố tình để em đợi ngoài đó. Tzuyu có biết là cảm giác chờ đợi một người luôn sẵn sàng quay lưng với mình nó khó chịu như thế nào hay không hả ?

-Tôi làm sao là người luôn sẵn sàng quay lưng với em chứ, là em thì có. Em có nhớ từ sau vụ việc của Ji Won không, lúc đó mỗi tối tôi đều đứng đó đợi em về. Đợi tới đợi luôn thậm chí còn thấy em đi cùng với Hirai Momo về nữa. Cái cảm giác đó cũng không dễ chịu gì.

Sana lại nhíu mày ngẫm nghĩ, kí ức được gợi nhắc bỗng nhiên ùa về khiến trong lòng cô có chút xúc động. Thì ra hai người họ đã trải qua từng ấy chuyện cùng nhau như vậy.

-Mỗi ngày đều đợi sao ? – Sana tỏ vẻ nghi ngờ hỏi lại, thật ra thì cô nhớ rất rõ có một buổi tối Tzuyu đã vì cô mà bất chấp lao người vào một chiếc xe điên cuồng đang cố tình tông tới, nếu không phải vì ngày nào cũng đứng đó đợi cô thì làm sao có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra. Nghĩ đến việc tính tình như Chou Tzuyu mà ngồi đó nhìn cô cùng Momo đi về cùng nhau vài lần thì Sana vừa buồn cười lại vừa cảm thấy thương xót.

-Em còn nói nữa, mỗi ngày tôi đều đợi em đến tận khuya, thỉnh thoảng còn thấy em đi nhờ xe của Hirai Momo về rồi bịn rịn chia tay nhau dưới nhà nữa chứ.

-Này, Tzuyu đừng có hẹp hòi như vậy, từ đầu tới cuối em với Momo chỉ là bạn thôi. Có làm gì thì cũng là muốn chọc giận Tzuyu – Sana thấy Chou Tzuyu vẫn cứ nheo mắt lại nhìn mình đầy vẻ trách móc thì cô dùng ngón tay tinh nghịch kéo dãn chân mày của người đó ra – Thôi đừng giận nữa mà, có chuyện của những ngày hôm đó thì mới tạo nên ngày hôm nay chứ.

-Ý em là tôi không nên nhắc lại nữa hay sao ? – Chou Tzuyu nhướng mày tỏ ra vẫn còn rất buồn phiền trong lòng bởi vì những chuyện đó.

-Phải, không nên nhắc lại nữa – giọng nói của Sana ngọt ngào như đang dụ dỗ trẻ nhỏ. Nhưng không ngờ người kia mới là người lại tiếp tục biến cô thành trẻ nhỏ khi cười thành tiếng nói:

-Là em nói đó nha, vậy thì chuyện của ngày hôm qua cũng là tiêu đề cho ngày hôm nay thôi. Sau này không được nhắc lại để trách mắng tôi nữa bởi vì cả hai chúng ta đều đã từng chờ đợi người kia.

Sana bỗng cảm thấy dường như mình lại bị lừa lần nữa, cô cắn chặt môi mình nhìn chằm chằm vẻ mặt đắc thắng vì suy tính thành công của Chou Tzuyu. Sau đó không nói không rằng Sana nắm lấy bàn tay người bên cạnh rồi đưa lên miệng cắn đúng ngay vị trí cô đã từng cắn nhiều lần.

AAAAAAAAAAAAAAAAA – tiếng la thất thanh không cần kiềm chế của Chou Tzuyu vang lên tăng dần theo lực cắn của Sana.

-Im lặng ! La lớn như vậy để làm gì hả ? – Sana bực bội nói, rõ ràng cô chính là không nỡ cắn mạnh để tạo thành âm thanh lớn đến như vậy.

-Rất đau đó...đau quá... - Chou Tzuyu thổi thổi bàn tay của mình làm ra vẻ đau đớn rồi tiếp tục kể khổ, nhưng trong lời nói thì lại không vô tội chút nào - Em làm người khác đau mà không cho người ta la hả...Mỗi lần tôi làm em đau... đều cho em la thoải mái mà...như tối hôm qua chẳng hạn...Thiệt là không nói lý lẽ gì hết....

-Yahhhhhhhhhhhhh

Bây giờ tới lượt Sana quát lên, cô dù có ngu ngốc cách mấy cũng hiểu được lời nói và ngữ điệu của Chou Tzuyu là đang ám chỉ đến điều gì. Chỉ tức giận một nỗi là miệng lưỡi của cô không thể gian xảo bằng con người này mà thôi. Chou Tzuyu vội vàng cười cầu hòa, lại ôm lấy Sana rồi xoa xoa lưng cô ấy dỗ dành: "Chỉ là đùa thôi mà. Sana ngoan, đừng giận nữa."

-Đừng gọi như vậy. – Sana cựa quậy trong lòng Chou Tzuyu phản đối, việc nằm gần gũi thân mật như thế này cộng thêm tiếng gọi đặc thù kia bất giác sẽ làm cô đỏ mặt mà không cần đến nguyên nhân rõ ràng. Tinh ý nhận ra, Chou Tzuyu càng thêm thích trêu chọc khi thì thầm vào tai Sana: "Sana à, tối qua em thích Du gọi em như vậy mà...sao giờ lại...Sana à..."

-Yahhhhhhhhh

-Hahaha, thôi được rồi không chọc em nữa – Chou Tzuyu vừa cười vui vẻ vừa xoa lấy gương mặt đang vô cùng bất bình của Sana rồi bất chợt cảm xúc ùa về khi cô nhìn thật lâu vào từng đường nét trên gương mặt của cô ấy, nhất là đôi mắt trong veo đã lưu lại trong lòng cô ngay từ giây phút đầu tiên hai người gặp nhau. Cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện như vậy, có yêu thương, giận hờn, hoang mang cũng có lo sợ, đi được đến ngày hôm nay quả thật không hề dễ dàng gì. Giây phút này tuy thật giản đơn nhưng lại mang đến cảm giác bình yên và đong đầy hạnh phúc, Chou Tzuyu chợt trở nên nghiêm túc như đang tự hỏi chính mình:

"Sana, vì sao trong hàng trăm triệu người sống trên đời này tôi lại được gặp em ?

Làm thế nào trong rất nhiều cách để bắt đầu một mối quan hệ chúng ta lại chọn được cách hoang đường nhất ?

Làm thế nào giữa trăm ngàn lựa chọn, tôi và em lại lựa chọn để nói yêu nhau để rồi cuối cùng không bao giờ muốn buông tay ra nữa ?

Sana, con người ta sống một đời sẽ có hàng tỷ câu hỏi làm thế nào, vì sao, như thế nào và làm cách gì hiện lên trong đầu. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút. Nhưng tôi sẽ lựa chọn phần đời còn lại của mình chỉ để trả lời một câu hỏi duy nhất mà thôi. Đó chính là làm thế nào để chúng ta có thể cùng nhau viết trọn được từ "mãi mãi"."

Ánh mắt Chou Tzuyu nhìn Sana lúc này cũng mơ hồ ngập tràn trong hơi nước, sâu lắng và dịu dàng vô cùng. Cô khẽ hôn lên từng chút một lên gương mặt của Sana, dừng lại ở bờ môi cô ấy rồi lại thì thầm tiếp tục nói:

-Sana, trước đây tôi không tin tưởng quá nhiều vào tình yêu, cũng không tình nguyện để một người nào đó chi phối tương lai của mình. Nhưng từ khi gặp em thì mỗi thứ đều thay đổi. Cho dù ban đầu em rất lạnh lùng với tôi, nhưng không hiểu vì sao mọi thứ ở em đều khiến tôi như bị hãm sâu vào một vòng xoáy không có lối thoát. Có lẽ chỉ đơn giản vì đó là em, Sana à.

-Tôi không muốn hứa hẹn quá nhiều, nhưng tôi chờ mong sự tin tưởng từ em, giống như việc tôi tin tưởng em và tin tưởng vào tình yêu của chúng ta vậy. Sana, đời người có thể trải qua rất nhiều việc có thể gặp gỡ rất nhiều người, nhưng tiếng yêu này tôi chỉ nói với duy nhất một mình em mà thôi. Sana, tôi yêu em,thật sự rất yêu em.

-Tzuyu....

Sana lúc này cũng đã không thể ngăn nổi sự rung động từ sâu tận trong tim và trong tâm hồn của mình. Mỗi lời nói của Chou Tzuyu chính là hạnh phúc được rót đầy vào lòng cô bởi vì mỗi từ ngữ và cả một tiếng yêu đó đều chỉ dành riêng cho cô. Tzuyu nói đúng đời người có thể trải qua bao lâu chỉ cần tìm thấy được một nửa hoàn hảo của trái tim mình thì đó chính là hạnh phúc lớn lao nhất rồi. Và Sana cuối cùng cũng tìm thấy được người đó, vậy thì còn mong ước gì hơn được nữa.

-Em cũng yêu Tzuyu, thật sự rất yêu. Sau này, chúng ta hãy cùng yêu thương và tin tưởng nhau nhé. Có được không ?

-Được – Chou Tzuyu mỉm cười đáp lại, nụ cười vui mừng chân thành nhất ở cô. Sau đó Tzuyu tiếp tục hoàn thành công việc còn đang dang dở của mình đó chính là đặt vào môi Sana một nụ hôn ngọt ngào và đầy yêu thương. Tinh khiết như làn gió thổi qua bầu trời xanh thẵm. Họ hôn nhau rất lâu...rất lâu...và có lẽ là cả một đời cũng không đủ.

-Sana à...- Chou Tzuyu thì thầm giữa những nụ hôn khi cô lại một lần rồi một lần ấn môi mình vào môi Sana – Lời em nói tối qua...vẫn còn tác dụng chứ...

-Còn...lát nữa nếu Tzuyu muốn...chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn...- Sana mơ màng đáp lại.

Một nụ cười hạnh phúc đậm nét lan dần từ trong đáy mắt đến khóe môi của Chou Tzuyu.

-Chiều nay chúng ta đi đăng kí kết hôn đi...- Sana lại lặp lại một lần nữa khi họ đã rời nhau ra. Nhưng hơi thở có phần gấp gáp của cả hai lúc này đang hòa lẫn vào nhau khiến họ đều cảm thấy yêu thích cái cảm giác có sự tồn tại mạnh mẽ của người kia bên cạnh.

-Chưa cần vội đâu - Chou Tzuyu lắc đầu, ánh mắt cô đầy ẩn ý nhìn Sana.

-Chưa cần vội sao ? – Sana ngạc nhiên hỏi lại.

-Ừ chưa cần, chỉ có điều...

-Có điều gì...

-Em nói là giao hết tài sản cho tôi mà, chiều nay thay vì đi đăng kí kết hôn chúng ta đi chuyển nhượng tài sản đi – Chou Tzuyu trêu chọc nói.

Vẻ dịu dàng trong đôi mắt Sana lập tức biến mất, cô bất mãn hét lên: "Yahhhh, đồ gian thương. Đầu óc chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi hả. Mau tránh ra khỏi người tôi ngay !" 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro