Chap 24


Chou Tzuyu nhìn chăm chăm những món ăn trên bàn, không tính là đẹp mắt nhưng tạm có thể gọi là nhìn được, còn ăn thì không biết thế nào thôi. Nhướng mày nhìn cô gái vừa bực dọc quăng tạp dề lên bàn rồi bực dọc gắt lên:

-Tôi chỉ biết nấu như vậy thôi.

Tzuyu sau khi tránh đi một lát lại khôi phục bộ dạng thong dong, bình thản của mình, kéo một cái ghế để ngồi xuống: "Cứ tưởng em sống một mình thì sẽ nấu ăn ngon chứ."

-Cô cũng sống một mình vậy, tôi nhìn sơ qua là biết bếp này chỉ là làm kiểng thôi, chẳng mấy khi sử dụng.

-Tôi không thích nấu ăn, nên tất nhiên là không nấu rồi.

Sana hừ một tiếng rồi lại nói: "Bây giờ thì trả lại chiếc vòng tay cho tôi được chưa ? "

-Ngồi xuống ăn cơm đã, em cũng chưa ăn tối mà đúng không ? Ăn xong sẽ trả - Chou Tzuyu đặt một chén cơm trước mặt Sana cười nói.

Sana im lặng dò xét lời nói của Chou Tzuyu, không biết là cô có thể tin bao nhiêu phần sự thật đây, người này gian xảo lại mặt dày như vậy sợ lại giở trò làm khó cô nữa. Nhưng nếu không làm như vậy thì cô cũng không biết làm thế nào, chẳng lẽ cứ đứng im như vậy nhìn cô ta ăn, bất quá đã lỡ làm tới bước này rồi thì thuận theo lời cô ta lần cuối vậy.

Chou Tzuyu thấy Sana chịu ngồi xuống ngoan ngoan cùng ăn cơm thì khóe môi kín đáo mỉm cười, tâm tình cũng tốt hẳn lên, không khí này giữa hai người cũng không tệ. Đã lâu rồi cô chưa dùng cơm tại nhà.

-Ăn được không ? – Sana bất giác lên tiếng hỏi, dù sao cũng là công sức của mình bỏ ra, nếu nói không ngon thì rất mất mặt.

-Ừ, tạm được.

Sana nhăn mặt: "Người khác đã nấu cho ăn rồi thì theo lễ phép cô nên nói một tiếng cảm ơn chứ."

-Ừ, cảm ơn.

-Không có thành ý – Sana lầm bầm nói rồi tập trung ăn.

Trong giây lát cả căn nhà rộng lớn chìm vào không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng bát đũa chạm vào nhau và tiếng thở nhè nhẹ của cả hai người. Chứa đựng bên trong sự lạnh lẽo, vô hồn của không gian lại là hai trái tim nóng ấm đang đập từng nhịp từng nhịp chậm rãi. Một không khí theo cảm nhận

lúc này của Tzuyu đó chính là rất kì lạ nhưng cũng có cảm giác ấm áp. Cô chợt nghĩ nếu như lúc nào đó, cả ngày mệt mỏi vì công việc trở về nhà lại có một người chờ đợi mình, cùng ăn cơm, cùng trò chuyện, như vậy không phải cũng rất tốt sao. Con người ta khi cô đơn đã trở thành thói quen thì đôi lúc lại nhận ra rằng mình vốn vẫn không thể nào yêu thích nó được, dù cho thói quen đó có thoải mái thế nào tận sâu trong lòng vẫn muốn thoát khỏi nó.

Tzuyu gắp một ít thức ăn bỏ vào chén của Sana, không biết rằng hành động của mình đã khiến cô gái kia ngạc nhiên thế nào.

-Ở nhà, umma tôi vẫn thường làm như vậy với tôi. Bà nói bữa cơm gia đình như vậy mới ấm áp.

" Sana, ăn miếng này đi con. Ăn nhiều vào để mau lớn."

"Appa, umma, hai người cũng ăn đi. Một cho appa, một cho umma"

"Sana của chúng ta thật đáng yêu. Sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp được nhiều người yêu thương."

"Mọi người ai cũng sẽ yêu Sana sao ? "

"Đúng vậy. Lúc đó, Sana còn yêu appa và umma không ?"

"Sana yêu cả nhà mình nhất."

Sana nghe giọng nói của Chou Tzuyu trộn lẫn vào tiếng cười vui vẻ của những hình ảnh trong quá khứ, khóe mắt không kiềm nén nổi có chút nóng lên, bàn tay nắm chặt đôi đũa đến mức trắng bệt. Cô vất mọi thứ xuống và đứng bật dậy ra về, cô sợ mình sẽ bị những âm thanh kia quấy nhiễu, nhấn chìm bản thân mình, rồi trở nên yếu đuối. Nhưng khi cô vừa đặt tay lên nắm cửa thì cánh tay đã bị nắm lại.

-Em sao vậy ? Tôi nói gì sai sao ? – Tzuyu khó hiểu hỏi.

-Buông ra – Sana lạnh lùng nói.

Chou Tzuyu rất ghét những lúc bản thân mình bị khinh rẻ như thế bởi cô gái này, lo lắng chạy theo vì thấy thái độ kì lạ của Sana lại bị cô ấy phủi đi không chút do dự. Xa lánh cô như bệnh dịch vậy, thật kiêu ngạo vô cùng.

-Tôi nói buông ra, Chou Tzuyu.

Bàn tay Tzuyu càng lúc càng siết chặt hơn cánh tay của Sana. Mắt đối mắt. Rồi bất chợt dùng lực kéo mạnh cô ấy về phía mình và đặt môi lên bờ môi anh đào đỏ hồng kia. Vẫn mềm mại, dịu ngọt, có thể làm say người khác như trong trí nhớ của cô, Chou Tzuyu càng nếm càng trở nên quá quắt, bất chấp Sana đang giẫy giụa, cố đẩy mình ra nhưng cô vẫn một mực áp sát vào người cô ấy. Cắn mút, vuốt ve, nuốt gọn bờ môi Sana, Chou Tzuyu dùng đủ mọi phương pháp để áp chế cô ấy trong vòng tay của mình. Cảm nhận thân thể ấm áp của cô ấy đang run lên từng hồi khiến cô không khỏi có chút đắc ý. Cứ chìm đắm mải miết với bờ môi kia cho đến khi nhận thấy sự trống vắng và cái rát bỏng bên má trái cô mới nhận ra là mình vừa bị Sana từ chối theo phương pháp nào, bất quá lần này cô không cảm thấy khó chịu, mà còn hài lòng với hành động vừa rồi của mình nữa.

Sana chùi mạnh môi mình và căm phẫn nhìn người kia, nếu được cô còn muốn đánh cô ta thêm vài cái nữa. Con người này bại hoại và không có tự trọng, sự thương tâm trong lòng ban nãy đã biến mất không còn chút dấu vết, bây giờ cô chỉ cảm thấy tức giận vì hành động cưỡng hôn vừa rồi.

-Bỏ ra – Sana quát lên khi Chou Tzuyu lại nắm tay cô lại lần nữa, cô ta còn muốn lặp lại hành động đó sao.

Trái với dáng vẻ cần có của một người vừa làm việc sai trái, Tzuyu rất ung dung lấy từ trong túi ra chiếc vòng tay của Sana: "Trả cho em. Sau này không cần vì nó mà bị tôi mượn cớ nữa."

Sana cầm lấy chiếc vòng, tâm trạng hơi thả lỏng một chút, nhưng cũng không quên việc vừa nãy Chou Tzuyu vừa làm với mình. Quay lưng đi sau khi để lại cho cô ta một ánh nhìn chán ghét, Sana thề sau này sẽ không bao giờ dây dưa vào Chou Tzuyu một khắc.

Ánh mắt đen thẫm có chút đắc ý bình thản đón nhận sự thù địch của Sana, hôm nay dù sao cô cũng đã có thu hoạch chút ít. Mặc dù bị một cái tát nhưng hương vị vừa rồi càng khiến Chou Tzuyu muốn Sana trở thành của mình, không muốn bất kì người nào khác ôm hay hôn cô ấy cả.

Sana vừa đi được vài bước thì điện thoại của cô bỗng nhiên reo lên, nhìn thấy số người gọi cô liền vội vàng bắt máy:

-Ừ, Min Hyun, nuna đây.

...

-Sao ? Bác Song bị bệnh ư ? Có nặng không ?

...

Chou Tzuyu thấy ngữ điệu Sana khẩn trương như vậy đoán là có chuyện gì quan trọng xảy ra, bước lại gần cô thấy gương mặt Sana trắng bệch, thần sắc vô cùng hoảng loạn.

-Được rồi, nuna lập tức đến liền.

-Em đi đâu ?

-Mặc tôi.

-Tôi đưa em đi – Tzuyu đuổi theo tới tận bên ngoài, dòm bộ dạng khẩn trương như vậy của Sana cô không thấy an tâm chút nào, giờ này cũng không còn sớm gì đâu dễ dàng bắt xe như vậy. Vả lại khu nhà cô đang sống vốn không có xe taxi qua lại, nếu muốn bắt xe thì phải đi bộ một khoảng khá xa.

-Không cần làm phiền tới cô – Sana kiên quyết bước đi.

Tzuyu nắm lấy tay cô ấy lại: "Sana, nghĩ lại đi, em đang có việc gấp. Thay vì đứng đây đôi co với tôi thì để tôi đưa em đi, tiết kiệm rất nhiều thời gian."

Sana ngẫm nghĩ một hồi cảm thấy Chou Tzuyu nói cũng có lý, Bác Song đang bệnh nặng, cô xem ông ấy như người thân của mình mà hiện giờ lại không thấy chiếc taxi nào gần đây. Người có thể nhờ vả bây giờ là Chou Tzuyu, tuy cô ta đáng ghét nhưng tạm thời cần dùng tới.

-Được rồi, lấy xe đi. Tới lúc đó cô đừng than vãn đấy.

-Chúng ta đi đâu ?

-Yuchiri.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro