Chap 25
Chiếc xe màu bạc vẫn miệt mài chạy đi trong đêm, những ánh đèn pha và tầng tầng lớp lớp dãy nhà của Seoul bị nó bỏ lại phía sau. Cho đến khi những cảnh vật lướt ngang qua cửa kính xe là sông núi thoáng đãng, hiền hòa của một vùng quê thì không khí im lặng trên xe cũng bị phá vỡ bởi giọng nói hơi run run vì lo lắng của Sana:
-Rẽ trái đi thẳng một đoạn là tới. Ngôi nhà có hàng rào bằng hoa đấy.
Chou Tzuyu vẫn chăm chú nhìn đường, không hề đáp lại chỉ muốn tập trung để chạy đến ngôi nhà gì đó thật nhanh. Khi xe vừa ngừng bánh, Sana đã lập tức tung cửa xe và chạy ngay vào, Tzuyu cũng nhanh chóng theo sát cô ấy, nhìn dáng điệu hấp tấp kia thì có thể đoán được là người ở trong ngôi nhà này có quan hệ thân thiết thế nào với Sana. Ngôi nhà không lớn lắm, nhưng lại có một khoảng sân khá rộng, một chàng trai trẻ đang ngồi gục đầu trước thềm nhà thấy dáng người chạy đến liền đứng bật dậy, nét mặt anh ta vừa lúng túng vừa vui mừng.
-Bác Song đâu ? – Sana gấp gáp hỏi.
Anh chàng đó chỉ vào bên trong và nói: "Ở trong phòng."
Chou Tzuyu rất điềm tĩnh quan sát anh chàng kia, dù trời tối cô cũng có thể thấy được sự ngượng ngập trong lời nói và cử chỉ của anh ta. Tay chân đều lóng ngóng vặn vẹo vào nhau còn ánh mắt lấm lét thì không ngừng liếc nhìn về phía cửa phòng như chờ đợi một sự bùng nổ nào đó. Lăn lộn trên thương trường cũng đã nhiều năm nên năng lực quan sát của Chou Tzuyu đặc biệt rất nhạy bén, cô chỉ khẽ cười rồi thản nhiên lướt qua anh chàng đó và đi vào trong nhà. Cánh cửa phòng Sana vừa mới bước qua vẫn còn chưa khép lại, cô có thể thấy hình ảnh cô ấy đang ngồi kế bên một người đàn ông lớn tuổi tóc đã bạc trắng cả đầu.
Định tiến lại gần thì bước chân Chou Tzuyu chợt khựng lại giữa lưng chừng, vì một tiếng động rất khẽ của giọt nước mắt chạm xuống sàn. Cô đứng lặng giữa nhà một cách ngây ngốc và nhìn về phía cô gái kia, y hệt như buổi tối ngày hôm đó ...
Lấp lánh như hạt ngọc và rồi vỡ tan. Âm vang trong trẻo ấy như tiếng chạm của thủy tinh, trong một khoảng khắc tất cả những ý nghĩ mơ hồ chỉ thuộc về riêng Chou Tzuyu bỗng nhiên tan biến, trong mắt cô chỉ thấy được hình ảnh những giọt nước mắt của cô gái kia.
Minatozaki Sana, lạnh lùng là thế, kiêu ngạo như thế, làm sao khi khóc lại có thể trở thành một hình dáng yếu đuối khiến người khác đau lòng...
...còn Chou Tzuyu, người tự cho rằng đầu óc của mình luôn thanh tỉnh, bỗng nhiên lại lặng người và vô lực để cho khung cảnh ấy bao trùm lấy tâm trí mình.
Đây là cái mà người ta gọi là đồng cảm ?
Hay thật ra Chou Tzuyu chính là đang đau lòng ?
-Bác Song, thì ra là bác gạt cháu – Sana quệt vội nước mắt vương trên gò má và trách móc, tâm tình hoảng loạn ban nãy dần nguôi ngoai nhưng cô vẫn không thể kiềm nén lại cảm xúc của mình.
Ông lão có gương mặt phúc hậu cười hề hề rồi yêu thương nói: "Nếu như không làm như vậy thì sợ đến lúc tôi chết rồi cũng không gặp lại được cô chủ."
-Bác sau này đừng làm như vậy nữa, cháu thật sự lo lắng lắm.
-Cô chủ đã đến rồi thì ở lại chơi vài ngày đi, ngày mai là cuối tuần rồi, rừng hồng sharon năm nay nở rất đẹp, cô đã lâu rồi chưa tới đó chơi.
Sana ngoan ngoãn gật đầu với lời đề nghị của ông lão kia, ông ấy tên là Song Kim Wan, là quản gia trước đây của nhà họ Minatozaki, cả đời sống tại Minatozaki gia, là người đã nhìn thấy bà ta và cô lớn lên. Khi bà ta bỏ đi, Sana trên đời không còn một người thân nào có thể tin tưởng được, lúc đó Bác Song chính là người duy nhất ở bên cạnh cô, yêu thương và chăm sóc cho cô thật lòng như cháu gái của mình. Sau năm 18t Sana rời khỏi ngôi nhà đó, bắt đầu con đường tự lập của mình, quên đi tất cả những gì có liên qua đến bà ta và Lee Dong Gun, người duy nhất cô cảm thấy luyến tiếc ở đó chính là Bác Song. Sana thỉnh thoảng cũng có đến thăm ông, nhưng những bộn bề của cuộc sống dần cuốn tâm trí cô vào vòng xoáy tranh đấu của danh lợi. Cô đến thăm ông ít dần đi, vì ngoài sự yêu thương mà ông dành cho cô, ở ông Sana còn chịu đựng sự gợi nhắc lại một tuổi thơ buồn bã và cô đơn.
-Bác Song, cháu đã nói sau này bác đừng gọi cháu là cô chủ. Cháu không còn ở trong cái nhà đó nữa, sau này bác hãy gọi cháu là Sana đi ạ.
-Cô chủ - Đôi mắt già nua của Song Kim Wan lay động, ông thở dài rồi nói – Tôi đã quen như vậy mấy chục năm rồi, dù sao cô vẫn là cô chủ nhỏ của nhà họ Minatozaki ạ.
Sana nghe được cụm từ "cô chủ nhỏ" lại cảm thấy đau đớn không thôi, nhưng cô vẫn bình thản lắc đầu: "Mọi thứ đã biến mất từ sau khi bà ta bỏ đi rồi, bây giờ DG là của họ Lee, không phải họ Minatozaki."
Chou Tzuyu từ nãy đến giờ vẫn đứng ở bên ngoài và đã thấy nghe toàn bộ cuộc đối thoại của họ, cô cảm nhận được khí lạnh từ ngữ điệu của Sana khi nhắc tới Lee Dong Gun và những gì liên quan tới ông ta. Còn "bà ta" có phải đó là mẹ của cô ấy hay không, một cô gái làm gì phải oán hận người mẹ của mình đến như vậy. Tzuyu cứ đứng như vậy rất lâu mãi cho đến khi cô bắt gặp đôi mắt của ông lão ấy đang nhìn mình chăm chú thì mới thu hồi ánh mắt và gật đầu chào.
Song Kim Wan thấy người bên ngoài dáng vẻ xinh đẹp lại toát ra sự trưởng thành, chính chắn thì mới nhìn Sana cười ẩn ý vì từ trước tới giờ ông không thấy Sana gặp gỡ bất kì một người bạn nào khác ngoại trừ cô Im Nayeon cả.
-Cô chủ, đó là bạn của cô à ?
Sana lúc này mới chợt tỉnh ra là cô đến đây bằng cách nào và cùng với ai, liếc nhìn con người kiêu hãnh bên ngoài rồi bỉnh thản nói: "Là đối tác của cháu, cô ấy tiện đường đi ngang qua đây."
Trước lời giải thích của Sana, Tzuyu không hề phản đối, cử chỉ tự tin vô cùng lễ độ, cô cúi đầu chào lần nữa rồi đi vào ngồi trước mắt ông lão ấy.
-Chào bác, cháu tên là Chou Tzuyu, bác cứ gọi cháu là Tzuyu ạ.
-Nếu đây là bạn của cô chủ thì tôi nên gọi là cô Chou vẫn tốt hơn.
Tzuyu lắc đầu cười nói: "Bác là trưởng bối, nên cứ gọi cháu là Tzuyu ạ. Appa cháu vẫn thường nói bất kể làm chuyện gì người Hàn Quốc vẫn phải tôn trọng truyền thống thứ bậc của đất nước mình."
Song Kim Wan dù sao cũng đã lớn tuổi, ông là người thuộc thế hệ luôn rất coi trọng những truyền thống của Đại Hàn, thấy người trước mặt nói chuyện rất lễ phép lại thật tình như vậy, ông nhận định đây là một con người rất tốt, bề ngoài lại xinh đẹp, sáng lạn, đứng gần Sana đúng là vô cùng xứng đôi. Ông cười hiền rồi nói:
-Appa cháu chắc chắn là một người đàn ông rất tốt mới giáo dục con cái điều đó. Nếu cháu không chê thì cứ ở lại đây chơi vài ngày, xem như là ta cảm ơn cháu vì đã đưa cô chủ về đây.
-Cảm ơn ý tốt của bác ạ. Cháu cũng đã lâu không đến một nơi thanh tĩnh như thế này rồi.
Sana nhìn nụ cười rạng ngời của Chou Tzuyu bất giác nhíu mày lại, cô không biết trong từng câu nói của cô ta có bao nhiều phần trăm là sự thật. Con người này dường như luôn dành từng loại cư xử cho từng đối tượng khác nhau thì phải, vẻ ngoài tử tế này rất khác xa một Chou Tzuyu kiêu ngạo và bá đạo mỗi lần đối diện với Sana.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro