Chap 33


Mina sau khi đưa Han An Lie về thì lập tức trở về nhà mình vì cô sợ Nayeon sẽ lo lắng. Ngửi ngửi khắp người thấy quần áo đã vương mùi rượu, Mina quyết định đi tắm trước khi ngủ vì cô sợ Nayeon sẽ suy nghĩ lung tung và truy vấn cô, Mina thật không muốn giải thích về tình huống ngày hôm nay cho Nayeon nghe vì bản thân cô cảm thấy nó không cần thiết ,vả

lại nụ hôn đó cũng xuất phát từ việc An Lie quá đau khổ vì vừa mới chia tay người yêu, đem chuyện buồn của người khác ra mổ xẻ từ trước tới giờ không phải là tính cách của Mina.

Tắm xong đang định đi ngủ thì thấy Nayeon đã tỉnh dậy và đang cầm áo sơ mi của cô.

-Mina làm em thức à ?

-Không có – Nayeon lắc đầu sau đó hỏi – Mina vừa đi đâu về vậy ?

Myoui Mina có hơi khựng lại động tác sấy tóc, sau đó quyết định cho qua mọi chuyện: "Mina đã nói với em rồi đó, một đàn anh từ Mỹ trở về muốn gặp mặt nên có đi uống chút rượu."

-Đi có đông người không ?

-Cũng không đông lắm, vài người thôi.

-Có phụ nữ chứ ?

Khi nghe Nayeon hỏi như vậy, Mina đã định nói có rồi nói tất cả mọi việc diễn ra tối nay cho cô ấy nghe, nhưng vốn đã lỡ không nói rồi, nếu bây giờ nói thật thì chẳng khác nào "tình ngay lý gian". Cô lắc đầu lần nữa: "Không có. Chỉ là bạn cũ thôi, em đừng suy nghĩ lung tung."

Nayeon không nói gì thêm nữa, cô cầm quần áo Mina vừa cởi ra đem ra ngoài. Nét mặt bình thản, không lộ ra bất kì cảm xúc khác lạ nào. Đến khi trở lại thì đã thấy Mina yên vị trên giường tưởng rằng cô ấy đã ngủ nhưng khi Nayeon vừa nằm xuống thì lại được kéo vào vòng tay ấm áp quen thuộc. Lúc nào cũng vậy, chỉ cần được nằm trong lòng của người này cô sẽ cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc vô cùng. Nayeon thôi không nghĩ ngợi nữa, cô ngoan ngoãn dỗ mình vào giấc ngủ nhưng trong mơ màng cô vẫn nhớ đến vệt son màu đỏ trên cổ áo sơ mi của Mina và một mùi nước hoa không phải của cô thoang thoảng trên đó.

----------------------------------------

Mặc dù trời đã khuya Sana vẫn ngồi yên một chỗ từ nãy tới giờ để ngắm nhìn cảnh vậy xung quanh, đối với cô không gian ngập tràn sắc hồng ở đây vô cùng thân thiết, khi còn nhỏ vào mỗi dịp hè Lee Dong Gun đều bận rộn lên kế hoạch đi du lịch cùng vợ và con gái cưng của ông ta, còn Sana thì chỉ biết ngượng ngập xin ông ta cho mình được về quê của Bác Song xem như là kì nghỉ hè của cô. Nhớ lại khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian vô cùng vui vẻ, thoải mái. Cô không phải ở trong ngôi nhà ngột ngạt đó ngày ngày đối diện với những kẻ mà mình căm ghét, Sana có thể cả ngày quanh quẩn bên vườn dâu, chuồng gà của Bác Song, chạy lên ngọn đồi gần đó để chơi, hay buổi tối đến khu rừng đầy hoa hồng sharon này và ngồi thơ thẩn.

Lúc đó, Sana dù thế nào cũng vẫn là một thiếu nữ với những mơ mộng và ảo tưởng riêng của mình. Ví như một ngày nào đó cô được đến một vùng thảo nguyên xanh bạt ngạt, nơi mà trời và đất có thể giao hòa với nhau, một ngày nào đó được thoát khỏi căn nhà u tối ấy đi tìm ước mơ của mình và khi ngồi tại đây Sana lại mơ tưởng rằng sẽ có một dáng người từ đằng xa xuất hiện, trong màn sương đêm từ từ lộ rõ đường nét tuấn mỹ và gương mặt quyến rũ của mình, người đó sẽ dần dần bước lại gần cô với cả dáng người được bao bọc bởi sắc hồng của những cánh hoa hồng sharon, người đó đưa tay về phía cô cùng nụ cười ấm áp và tỏa sáng...nhưng chỉ có điều.... sao người đó lại mang gương mặt...của Chou Tzuyu vậy.

-Chưa từng thấy em cũng có lúc ngồi ngớ ngẩn ra như vậy nha – Chou Tzuyu hiếu kì đưa mặt lại gần sát cô nàng luật sư xinh đẹp.

Còn Sana như giật mình trở về từ cõi mộng, thầm trách sao tự nhiên bản thân mình lại thơ thẩn đến như vậy, cô đẩy gương mặt của Chou Tzuyu ra xa, nhăn mặt hỏi: "Sao cô lại xuất hiện ở đây, không phải đã về Seoul rồi hay sao ? "

Người kia thừa cơ hội lại giở trò cũ, ngậm lấy những ngón tay của Sana khiến cô ấy giật bắn lên, nhanh rút tay lại rồi trừng mắt với người đó bằng tia nhìn hung dữ. Chou Tzuyu dường như bị đe dọa riết thành quen, không hề bận tâm ngồi xuống bên cạnh Sana, ngửa mặt hít một hơi khí trời thật sâu rồi nói: "Cảm thấy rãnh rỗi hết việc gì làm rồi thì tới đây để theo đuổi em thôi."

Trước ngữ điệu bình thản của Chou Tzuyu, Sana không khỏi nhíu mày: "Cô thật sự muốn thắng đến như vậy sao ? Có được tôi rồi thì sẽ chứng tỏ được gì ?"

Tzuyu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt trong veo vừa sáng vừa đẹp kia, chậm rãi trả nói: "Có được em là có được em thôi, tôi muốn em sau này sẽ giống như lúc này, chỉ nhìn duy nhất một mình tôi mà thôi."

-Vậy còn cô ? Muốn người bên cạnh chỉ nhìn duy nhất mình mình, còn bản thân cô có thể đi nhìn khắp nơi hay sao ?

Câu hỏi vừa rồi của Sana nhất thời Chou Tzuyu không trả lời được, cô nửa muốn đồng ý, nửa lại muốn phản đối. Đồng ý cho lý trí của mình và phản đối bởi trái tim mình nói thế.

Sana nở một nụ cười nhàn nhạt, rồi lắc đầu nói: "Cô nói đúng, hai chúng ta đều cao ngạo giống nhau. Cô muốn chiếm giữ tất cả, còn tôi lại không muốn cho người khác chiếm giữ cuộc sống của mình. Chúng ta giống nhau nên không thể nào ở cùng một chỗ được, tôi sẽ không đời nào hạ thấp kiêu hãnh của mình bởi vì một điều tôi không bao giờ tin tưởng như tình yêu."

Sana nghĩ mình nói vậy là coi như đã rõ ràng dứt khoát, tuyệt đối không dây dưa thêm nhiều. Thấy người kia vẫn cứ lặng đi nhìn mình, Sana nghĩ có lẽ Chou Tzuyu đã hiểu và biết bỏ cuộc nhưng ai ngờ vẫn là nét mặt bình thản đó, Chou Tzuyu cười điềm tĩnh nói:

-Tôi cũng không phải người theo chủ nghĩa lãng mạn. Chúng ta ở bên nhau chắc chắn sẽ không gây mệt mỏi cho nhau.

-Cô...cô thật sự không hiểu tôi đang nói gì sao ?

Nét mặt nghiêm túc của Sana khiến Tzuyu bật cười: "Tôi hiểu, đương nhiên là hiểu. Nhưng tại sao em lại không thử một lần mạo hiểm cùng tôi, tôi không biết kết quả sẽ như thế nào nhưng chẳng phải tuổi trẻ là để yêu đương phóng túng hay sao ?"

-Tôi lại không cảm thụ nổi cái nguyên lý đó. Vẫn là câu nói ấy, giữa hai chúng ta yêu đương là việc không thể.

-Em sợ nếu ở gần tôi thì sẽ yêu tôi có phải không ? – Chou Tzuyu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nâu mềm mại óng ả của Sana. Cô không tin cô gái này vẫn một mực lạnh lùng băng giá với mình. Những phản ứng khi cả hai người ở cùng nhau, cho cô biết được rằng Sana không hoàn toàn lãnh đạm với cô, cô ấy có phản ứng và có rung động, Chou Tzuyu tin chắc là như vậy.

Sana gạt tay người kia ra rồi đứng dậy bỏ đi sau khi để lại câu nói: "Đó không phải là điều đáng để tôi bận tâm đến, tôi chỉ không muốn gặp rắc rối mà thôi."

-Ý em muốn nói tôi là rắc rối ? Không muốn liên quan chút nào tới tôi ? – Chou Tzuyu đuổi theo nắm lấy tay Sana lại.

-Đúng vậy – Sana không ngần ngại khẳng định.

Chứng kiến thái độ vạch rõ ranh giới như vậy của Sana, bất giác những ngón tay Chou Tzuyu siết chặt lại, tia nhìn tức giận hiện lên rõ ràng từ trong đáy mắt của cô. Lại một lần nữa Tzuyu cảm thấy bản thân mình khó chịu đến dường ấy, từ trước đến giờ luôn được người khác xoay quanh, xu nịnh, cô luôn tự tin vào bản lĩnh của mình có thể nắm bắt được mọi chuyện, giống như việc hiểu rõ và đùa giỡn với tâm tư người khác là niềm vui của Chou Tzuyu vậy. Nhưng tại sao, mỗi lần đối diện với cô gái hết lần này tới lần khác đẩy mình ra xa, cô không những muốn quên cô ấy đi mà còn lại cảm thấy một lực hấp dẫn khó thể nào cưỡng lại, cho dù có tức giận, có chán ghét thái độ của cô ấy vẫn không thể nào ngăn bản thân mình đến gần được. Ham muốn chiếm giữ lấy Sana đang dần chi phối hết tâm tư của cô.

Tzuyu dần dần nới lỏng lực ngón tay của mình, khôi phục lại sự trầm tĩnh của thường ngày, cô đặt hai tay lên vai Sana để cô ấy hướng đối diện với mình, hơi cúi người xuống nhìn vào đôi mắt trong veo đầy nghi hoặc, Tzuyu nói thật chậm rãi: "Đáng lẽ ra em không nên gặp tôi vào 3 tháng trước. Nếu như không có đêm đó, vậy thì tôi sẽ không kiên trì theo đuổi em. Nhưng thật đáng tiếc giữa chúng ta lại không tồn tại từ nếu như vì thế...- chẳng đợi Sana phản ứng, Tzuyu đặt một nụ hôn rất khẽ lên khóe môi cô ấy, ngữ điệu vô cùng bá đạo nói – Sana, em là của tôi...Chỉ của tôi mà thôi...

Tối hôm đó, trong cánh rừng tràn ngập sắc hồng, Chou Tzuyu lần đầu tiên bày tỏ tình cảm của mình theo một phương pháp sặc mùi cưỡng ép và chiếm hữu.

Còn nhân vật chính của câu nói ấy sau vài giây ngây ra vì bất ngờ, thì trong thoáng chốc ánh mắt trong veo trở nên vô cùng dữ dội. Sana nắm lấy bàn tay của Chou Tzuyu và cắn thật mạnh lên đó, quyết tâm xả đi bao nhiêu tức giận, bực bội trong lòng. Cô đã nói cả trăm lần rằng hai người họ là không thể nhưng con người này vẫn nhất mực bám lấy cô, lợi dụng chiếm dụng thân thể của cô mà vẫn dám ngẩng đầu cao ngạo như vậy. Ai là của cô ta chứ ?

Cắn, cắn thật mạnh cho chết.

Khi Sana phát hiện ra hành động trút giận của mình và tiếng kêu la của Chou Tzuyu thì cô còn điên tiết cắm hàm răng của mình vào sâu hơn nữa vì bất chợt cô phát hiện hành động phản kháng của mình đang yếu ớt thế nào. Giống như hành động giận dỗi theo xu hướng làm nũng của một con bé con vậy.

-SanaAAAAAAAAAA, được rồi...AAAAAA....đừng cắn nữa......AAAA

Cô không im miệng thì tôi cắn cho cô chết luôn.

-AAAAAAAAAAA đừng cắn nữa..........

Khung cảnh này hoàn toàn không lãng mạn chút nào, một chút cũng không lãng mạn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro