Chap 36

Sở dĩ Chou Tzuyu muốn về Seoul sớm bởi vì cô không muốn thấy thằng nhóc Min Hyun cứ trừng trừng nhìn cô đe dọa, nếu không phải vì có Sana thì thằng nhóc đó chắc chắn sẽ còn thê thảm hơn nữa. Khi hai người đến tòa nhà nơi Sana đang sống, cô không dừng lại trước cổng như lần trước mà trực tiếp chạy thẳng vào bãi giữ xe dưới tầng hầm. Sana thấy rất lạ khi Chou Tzuyu lại tự nhiên đến như vậy, thậm chí người bảo vệ còn gật đầu chào cô ta nữa, cô thắc mắc lên tiếng hỏi:

-Cô đang định làm gì vậy ?

Tzuyu tắt máy xe và tháo đai bao hiểm: "Tiễn em, lầu mấy ?"

-Không cần thiết đâu. Cảm ơn vì đã đưa tôi về nhà. – Sana lạnh lùng mở cửa xe và đi thẳng nhưng người kia vẫn theo cô đi vào thang máy, thái độ vô cùng bình thản, Chou Tzuyu dựa lưng về phía sau lại nhắm mắt tựa như đang ngủ.

Sana liếc nhìn hình ảnh của người kia phản chiếu trong thang máy thì liền bất giác cau mày, bộ dạng mệt mỏi như thế vì sao còn bày ra trước mắt người khác làm gì, đã đến tận đây rồi mà còn bám riết lấy cô, thật phiền phức. Sana cứ mặc kệ, cô bước đến căn hộ của mình mở khóa nhưng vẫn thấy người kia ở sau lưng. Chou Tzuyu lúc này không nói không rằng, lấy ra từ trong túi một thẻ khóa bề ngoài có đặc điểm tương tự như Sana, mở cửa căn hộ đối diện.

-Cô...- Sana bất ngờ lên tiếng, nhìn căn hộ của mình rồi lại nhìn Chou Tzuyu – Cô dọn đến đây sống hả, hồi nào vậy ?

Tzuyu cười cười, có vẻ như không hứng thú lắm đáp: "Tối hôm qua."

-Chou Tzuyu... – Sana cao giọng.

-Thôi, hôm nay tôi mệt rồi, có việc gì mai hãy nói. Chúc em ngủ ngon – nói rồi Tzuyu vào nhà và đóng cửa lại, bỏ lại bên ngoài Sana cùng một tầng sát khí lạnh lẽo đang bao quanh người. Cô biết vừa rồi là Chou Tzuyu nói mệt mỏi là thật, nên cô cũng không muốn tranh cãi nhiều. Sana nhìn chằm chằm vào cánh cửa căn hộ đối diện rồi cuối cùng lắc đầu bỏ vào nhà. Cô mặc kệ Chou Tzuyu có dùng cách gì để tiếp cận mình, Sana đã nói không thích là sẽ không thích.

------------------------------------

Ngày hôm sau, Sana vẫn như mọi ngày buổi sáng cô đến TYC tranh thủ giải quyết hết công việc rồi chiều nay sẽ nói với Mina giao vị trí đó cho người khác. Khi Sana ra khỏi nhà thì thấy rất nhiều người đang chuyển đồ vào căn hộ đối diện, còn Chou Tzuyu có lẽ đã đến công ty từ sớm.

Ở công ty, Sana tình cờ gặp Momo trong thang máy, thần sắc cô ấy vẫn ôn hòa và thoải mái như mọi ngày, trong lúc hai người họ trao đổi vài câu thông thường với nhau thì thang máy cũng bắt đầu trở nên đông người. Sana quan sát thấy so với Chou Tzuyu thì thái độ của mọi người đối với Momo là vui vẻ và thân thiện hơn rất nhiều, cô nghĩ điều đó cũng dễ hiểu bởi vì cô ấy vốn nổi tiếng là một cấp trên rất vui tính lại dễ gần, đặt gần Chou Tzuyu thì sẽ dễ dàng thấy họ là hai con người hoàn toàn trái ngược với nhau. Nhân viên công ty ngoài việc gật đầu chào với Giám đốc của mình thì vẫn tiếp tục câu chuyện của họ.

Thang máy càng lúc càng đông báo hại Sana và Momo bị đẩy vào tận trong cùng. Khi tới một tầng nữa, thì lúc này do mọi người chen lấn nhau ra ngoài, một anh chàng đang mang rất nhiều vật dụng văn phòng trên tay bị vấp ngã. Anh ta đứng rất gần với Sana, cô chỉ kịp nhìn thấy đống đồ trên tay anh ta lung lay dữ dội:

-Á, coi chừng....

-CẨN THẬN

Một tiếng ầm vang lên, Sana chẳng kịp nhìn thấy được gì, một bóng người cao hơn đã bao bọc cơ thể cô lại, ôm cô vào lòng rồi tự mình lãnh lấy cú va chạm ấy. Sana ngẩng mặt lên và phát hiện gương mặt cô và Momo rất gần nhau, ánh mắt cô ấy trong một khoảng khắc nhìn cô tràn ngập tình cảm cùng lo lắng, mặc dù cô ấy mới là người chịu đau.

-Em không sao chứ Sana ? – Momo dịu dàng hỏi.

-Không sao – Sana sựt nhớ tới cú va chạm vừa rôi có tiếng động không nhỏ lại va vào đầu Momo – Giám đốc Hirai, đầu cô không có việc gì chứ, có cần đi bệnh viện không ?

-Xin lỗi Giám đốc, thành thật xin lỗi Giám đốc, là lỗi của tôi – anh chàng nhân viên vội vàng cúi đầu xin lỗi rối rít.

Momo vừa xoa xoa đầu mình vừa nói: "Không sao, tôi cũng không phải là con nít mà không biết bảo vệ cái đầu của mình. Lần sau nhớ cẩn thận, không nên mang một lúc nhiều đồ như vậy sẽ gây nguy hiểm cho người khác đấy."

Anh chàng nhân viên nghe thấy thế thì mừng rơn, nhờ một vài người thu dọn nhanh mọi thứ vương vãi trên đất rồi chuồn thẳng, thầm xuýt xoa trong lòng rằng anh ta vẫn còn may mắn vì đây là Giám đốc Hirai chứ nếu là Giám đốc Chou thì anh ta đã bị đuổi việc từ sớm rồi.

Sana vẫn lo lắng nhìn Momo, cô cứ nghĩ lúc nãy mình tiêu rồi ai ngờ Momo lại đỡ dùm cô như vậy, nhưng còn ánh mắt của cô ấy Sana không thể lý giải nổi nó mang hàm ý gì. Momo quay người lại bắt gặp Sana vẫn đang chăm chú nhìn mình thì trong lòng có một chút vui vui, thật ra lúc đó cô không hề nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thấy lòng giật thót một cái rồi theo bản năng lao tới bảo vệ Sana mà thôi, cô không muốn nhìn thấy cô gái này bị thương tổn, dù chỉ là một chút.

-Tôi không chết được đâu. Luật sư Minatozaki đừng nhìn tôi như vậy. – Momo lúc này đã ổn định được cảm xúc của mình, cô cũng nhận ra rằng lúc nãy khi cô xưng hô thân thiết với Sana như vậy cô ấy đã nhìn cô với biết bao kì lạ.

Sana liếc nhìn lên trán cô gái đối diện:" Không cần đi bệnh viện sao ? Tổn thương ở đầu thường không dễ nhận biết đâu."

-Nếu lo lắng như vậy thì lần sau mời tôi ăn cơm là được.

Sana lập tức gật đầu: "Được ạ, lần sau tôi chắc chắn sẽ mời giám đốc Hirai một bữa."

-Luật sư Minatozaki hứa rồi đấy nhé – Momo có được lời hứa của Sana thì trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng, cái đau trên đầu cũng tự mà tiêu tan. Vì thế hôm nay nhân viên ở TYC lại được một phen chứng kiện việc kì lạ, khi Giám đốc Hirai của họ bất giác trong ngày nhiều lúc lại mỉm cười rất ngớ ngẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro