Chap 40


-Hôm nay, em không nổi giận vì tôi lại lừa em nữa chứ ? - Tzuyu hỏi Sana khi cả hai người đang đứng trước cửa nhà cô ấy, mọi người thì đều đã về hết.

-Nếu đây là lần cuối cùng vậy thì tôi sẽ không trách cô.

Khóe miệng nhếch thành một nụ cười gian xảo, Chou Tzuyu đưa bàn tay của mình lên rồi nói: "Vậy thì cắn thêm lần nữa đi bởi vì tôi không thể bảo đảm sẽ không có lần sau đâu."

Sana liếc thấy vết răng của mình vẫn còn lưu lại rõ ràng trên bàn tay của người kia thì im lặng, cô nghĩ ngợi một hồi lâu mới lên tiếng nói: "Chou Tzuyu, chúng ta có thể trở thành bạn của nhau được không ?"

Tzuyu chăm chú nhìn Sana, đôi chân mày thanh tú hơi nhíu lại: "Ý em là chỉ có thể là bạn bè, không gì hơn được nữa à ?"

-Đúng vậy, như tôi và Nayeon hay Mina chẳng hạn.

Lần này thì tới lượt Tzuyu im lặng, cô đang tìm kiếm cảm xúc thật sự của Sana phản chiếu trong ánh mắt cô ấy lúc này. Từng hình ảnh của buổi tối hôm nay chậm rãi tái hiện trong tâm trí Chou Tzuyu, ánh mắt trong veo tràn ngập sự thẹn thùng và cơ thể mềm mại run nhẹ lên khi được cô ôm trong vòng tay, không thể nào là giả được. Hương vị cùng sự mềm mại của làn môi kia dù chỉ là thoáng qua những vẫn vô cùng đậm nét. Trong nhận thức của Chou Tzuyu tất cả những việc đó không thể nào được gọi là tiền đề của một tình bạn thông thường được.

-Em đang bối rối có phải không ? – Tzuyu chậm rãi nói, lần này trong ngữ điệu của cô tràn ngập sự tự tin.

-Vì điều gì ?

Tzuyu tiến đến rồi dịu dàng vuốt ve gò má của Sana, cảm nhận làn da non mềm của cô ấy trong lòng bàn tay của mình: "Vì em đang sợ những thay đổi về cảm xúc của em đối với tôi. Em đang sợ đánh mất lòng kiêu hãnh của mình à ?"

Sana vô thức chuyển ánh nhìn của mình đi nơi khác, cô thôi không nhìn vào đôi mắt đen sâu thẵm kia nữa mà tập trung nhìn lên đôi lông mày thanh tú để Chou Tzuyu không phát hiện được. Sana lắc đầu nói: "Đừng tự tiện đánh giá cảm xúc của người khác. Tôi chỉ cảm thấy nếu chúng ta làm bạn với nhau sẽ tốt hơn là cứ suốt ngày đối đầu như vậy."

-À – Tzuyu gật gù – Vậy thì không có lý do gì để chúng ta làm bạn với nhau cả, bởi vì tôi muốn em là của tôi, không phải bạn bè.

-Chou Tzuyu, chúng ta không...

Chụt

Một nụ hôn vừa được đặt nhanh lên gò má của Sana.

Chính là cái được gọi, chạm nhẹ nhàng nhưng lại lay động được đến trái tim.

Một nụ hôn đơn thuần, dịu ngọt, được trao vào đúng thời điểm sẽ tựanhư một dòng suối mát chảy ngang qua tâm hồn vốn đã khô nóng từ lâu.

-Chúc ngủ ngon, Sana – Tzuyu mỉm cười rồi quay lưng bước vào nhà.

Tất cả những gì Sana có thể nhớ vào tối hôm đó, chính là bóng lưng của Chou Tzuyu và trần nhà của cô trước khi cô bước vào giấc ngủ một mạch cho đến tận trời sáng. Cô đã không nghĩ ngợi, không hồi tưởng và cố gắng lờ đi mọi cảm xúc của mình.

-------------------------------------

Momo đang nhìn lên bầu trời bên ngoài qua cửa sổ ở văn phòng của cô. Một màu xám nhàn nhạt, phía chân trời xa còn điểm thêm vài cụm mây đen. Khí trời hôm nay có vẻ hơi ủ ê giống như cô vậy, cô vừa nhận được tin nhắn của appa mình, ông lại đi đến một đất nước xa xôi nào đó để nghiên cứu và giảng dạy. Trong một năm không biết cô nhìn thấy ông được bao lâu, chắc chắn là dưới con số một tuần, nhưng Momo không trách ông, bởi vì cô biết ông đặt chân đến nhiều nơi trên thế giới là để tìm kiếm hình bóng của mẹ cô và cô ngưỡng mộ ông vì điều đó, luôn có một nụ cười trong tim, dù người đó đã ra đi nhưng tình cảm của cả hai thì chưa bao giờ phai nhạt. Momo tự hỏi không biết đến khi nào cô mới tìm được mặt trời của mình đây va làm thế nào để cô ấy có thể nhận ra được cô.

-Trông cậu có vẻ buồn chán nhỉ ? – khi Momo quay người lại thì đã thấy Chou Tzuyu ngồi chễnh chệ tại văn phòng cô tự lúc nào.

-Không có phép lịch sự cơ bản hả !

-Nếu cậu làm chuyện xấu thì sẽ vào phòng nghỉ bên trong, vậy thì cớ gì tôi phải gõ cửa.

Momo khinh thường nhìn Chou Tzuyu nói: "Đừng nghĩ ai cũng như cậu. Tới đây làm gì ?"

-Chiều nay muốn mượn trợ lý của cậu.

-Mượn ? Sao vậy, Kim Ji Won lại lười biếng trốn việc à ?

Chou Tzuyu lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng đáp: "Vì Park Jihoon."

-Hiểu rồi, bảo Ji Won qua đây giúp tôi vài việc rồi cậu cứ lôi trợ lý Jo đi bất cứ nơi nào cậu thích.

Chỉ cần nghe cái tên Park Jihoon thì Momo lập tức hiểu được mục đích của Tzuyu, ai biểu họ là bạn bè hơn 10 năm chứ, đôi khi người kia không cần nói thì người này đã hiểu ý rồi.

-Còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi cậu ?

-Chuyện gì ? – Chou Tzuyu nhướng mày thắc mắc.

-Cậu thích Sana ? Yêu cô ấy ? – Momo rất thẳng thắn nói, ánh mắt bình thường lúc nào cũng ôn hòa bây giờ trở nên sắc bén vô cùng, khí thế áp bức người khác không thua gì Chou Tzuyu.

-Thích thì có. Yêu...nghe mông lung quá – Tzuyu cũng không ngần ngại trả lời. Hai người họ đã làm bạn với nhau lâu như vây rồi, không có việc gì là cần giấu giếm cả.

Momo im lặng không hỏi thêm, khoảng lặng giữa hai người kéo dài được vài phút thì Chou Tzuyu đứng lên rời khỏi, nhưng đi được vài bước thì tiếng Momo vang tới, chậm rãi, ôn hòa: "Sana, là một cô gái tốt."

Chou Tzuyu cười rồi quay lại nói với bạn mình: "Cứ làm mọi việc cậu muốn Momo. Chúng ta đều hiểu rõ nhau mà." – nói rồi cô khép cửa lại, trả cho Momo bầu không khí yên tĩnh để cô ấy suy nghĩ.

Momo đã thích Sana.

Chou Tzuyu muốn có cô ấy.

Cả hai người họ đều hiểu rõ lòng nhau, nhưng với tính cách của Hirai Momo thì cô sẽ lựa chọn sự im lặng. Còn với tính cách của Chou Tzuyu, chắc chắn dù thế nào cũng sẽ tiến đến. Bởi vì Momo biết Tzuyu sẽ không bao giờ bỏ cuộc trước điều cậu ấy mong muốn nên mới nhắc nhở rằng Sana là một cô gái tốt. Còn Tzuyu biết Momo luôn chần chừ trước điều cậu ấy yêu thích, thà làm tổn thương chính mình chứ không muốn làm đau người khác, vì vậy cô muốn Momo hãy làm điều trái tim mình mách bảo, nếu người Sana thật sự yêu là cậu ấy thì Chou Tzuyu sẽ không ngần ngại mà bỏ cuộc, nhưng nếu ngược lại thì dù thế nào cô cũng nhất định sẽ không buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro