Chap 59
3 tháng sau
-Anh Yoon, anh có thể nói cho tôi biết anh đã gặp thân chủ của tôi vào khoảng thời gian nào hay không ?
-Là khoảng 10g tối hôm bà Park bị giết chết.
-Anh khẳng định ?
-Đúng vậy.
Sana mỉm cười với người đàn ông trước mặt, nụ cười mà nếu như là người trong nghề thì sẽ biết cô sắp tung ra con bài tẩy của mình.
-Thưa quan tòa, tôi muốn mời lên đây hai nhân chứng. Một người là chủ một quán ăn nhỏ đã nhìn thấy thân chủ của tôi bước vào đó lúc 8g30 và một người là tài xế taxi đã nhìn thấy anh Yoon lái chiếc xe của thân chủ tôi đến nhà bà Park nhằm tao ra chứng cứ giả vu oan cho thân chủ tôi.
-Anh Yoon Woo Han , bây giờ trước mặt quan tòa tôi hỏi anh lại một lần nữa, có thật là anh nhìn thấy thân chủ của tôi tại nhà bà Park lúc 10g hay không ? – Sana lên giọng đầy lạnh lùng và sắc bén.
Khi Sana vừa dứt lời người đàn ông họ Yoon đang yên đang lành đã ngã bịch xuống đất, mặt anh ta xanh lét lấp bấp chẳng nói nổi một câu đàng hoàng, còn toàn thân thì mồ hôi túa ra như tắm và rịn đầy trên trán anh ta. Trước phản ứng của nhân chứng sau lời buộc tội đó, những người có mặt tại tòa ngày hôm nay liền biết đã có một cuộc đổi ngôi thú vị từ nhân chứng thành bị cáo và dường như lại có thêm một chiến thắng nữa cho nữ luật sư hiện vô cùng nổi tiếng trên pháp đình, Minatozaki Sana.
-Tớ vừa ra khỏi tòa án đây. Cho người tới đón tớ đi – Sana vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với Nayeon, hôm nay là sinh nhật 4 tuổi của MinYeon nên hai vợ chồng Myoui Mina quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn tại biệt thự ở ngoại ô của gia đình Nayeon.
-Người ta đang tới rồi đó. Nhẫn nại đợi một lát đi. À, mà lúc nãy cậu thắng hay thua vậy ?
-Còn hỏi sao ? Tiền lại rót vào tài khoản của vợ chồng cậu rồi.
-Vậy thì tốt, lát nữa tớ sẽ cho cậu phần bánh sinh nhật lớn. haha.
-Đúng là nhiều ghê vậy đó – Sana mỉa mai nói. Đúng lúc này một chiếc xe màu đen đỗ xịch trước mặt cô, kính xe hạ xuống, Hirai Momo cười, vẫy tay chào Sana.
-Thôi tớ cúp máy nhé, tài xế cậu phái đến tới rồi. Hẹn gặp lại cậu ở nhà.
-Từ bao giờ mà tôi trở thành tài xế của em vậy, Sana ? – Momo cười nói khi bắt đầu lái xe hướng thẳng đến chỗ tổ chức bữa tiệc.
-Vậy Momo có thể thả tôi xuống ở đây, rồi tôi tự tìm tài xế chân chính chở tôi cũng được – Sana rất nghiêm túc nói.
-Làm thế nào mới là tài xế chân chính ? – Momo hơi thắc mắc nhướng mày hỏi. Ánh mắt cô ấy sáng lên như một đứa trẻ ham học hỏi thực thụ, đôi mất Momo rất sáng, lại ôn hòa khiến người khác nhìn vào khi tiếp xúc liền cảm thấy sự chân thật và thân thiết.
-Đó chính là, không được phép hỏi ngược lại khách hàng – Sana cười đắc ý.
-Aizz. Vậy là lại bảo tôi im nữa sao ? Thật tổn thương quá đấy luật sư Minatozaki à.
-Chỉ nói đùa thôi, chỉ là đùa thôi mà – Sana tưởng mình vừa lỡ lời làm người kế bên giận nên liền áy náy phân bua, cô vốn không giỏi nói đùa cho lắm. Trong mắt của Hirai Momo thì vẻ gấp gáp của Sana là vô cùng đáng yêu, thoáng chốc sắc mặt cô liền thay đổi, lập tức trở nên vui vẻ:
-Haha, tôi cũng chỉ là đùa thôi mà, em dễ gạt như vậy mà cũng làm luật sư sao ? Thật lo lắng cho ngành luật nước nhà quá đấy.
...
Sana biết là mình bị lừa nên cũng bật cười theo, hai người họ nói chuyện thoải mái từ đây cho đến tận lúc bước vào bữa tiệc. Hơn một tháng trước, Sana đã thực hiện lời hứa của mình, là mời Momo dùng cơm. Hôm đó hai người họ đến một nhà hàng và lại vô tình gặp được appa của Momo, giáo sư Hirai Kang In. Thật trùng hợp khi giáo sư Hirai cũng là người đã giảng dạy cho Sana môn Xã hội học hồi cô còn ở đại học và là người giới thiệu Sana vào đoàn sinh viên tình nguyện đi khắp các nước, nhờ chuyến đi đó mà Sana đã học hỏi được rất nhiều và cũng dần trở nên trưởng thành, mạnh mẽ hơn. Từ sau khi biết được mối liên hệ giữa cô và Momo thông qua giáo sư Hirai, thì Sana bắt đầu cư xử cởi mở hơn với cô ấy, họ gặp gỡ và trò chuyện với nhau nhiều hơn lúc trước về rất nhiều vấn đề. Càng tiếp xúc với Momo, Sana càng cảm thấy vui mừng vì ngoài Nayeon và Mina thì cô lại có thêm một người bạn đáng tin cậy nữa.
Khi hai người họ nhập bọn thì bữa tiệc đã rất đông người rồi, sinh nhật lần này của bé MinYeon, Nayeon quyết định tổ chức một bữa tiệc ngoài trời với khách mời là bạn bè và đồng nghiệp của họ. Tuy Mina là người thích yên tĩnh nhưng vì thương vợ nên cũng chiều theo sự nổi hứng bất chợt của cô ấy. Nhưng Sana biết, Nayeon không phải là nhất thời ham vui mà làm như vậy, bởi vì Mina từ nhỏ do gia đình không được dư dả nên chưa từng biết đến việc tổ chức sinh nhật là gì, nên Nayeon muốn thông qua tiệc sinh nhật của con họ để giúp Mina phần nào thực hiện được những ước muốn của mình.
-A, hai cậu đến rồi sao ? – Nayeon dắt tay con mình đi đến, khổ nỗi giọng cô ấy to đến nỗi khiến Sana chưa kịp tặng quà cho MinYeon thì đã bị đồng nghiệp khắp nơi vây quanh, họ vừa chào vừa cố tình liếc nhìn Momo ý muốn hỏi đây có phải là người yêu của cô hay không. Vì Sana từ trước đến giờ rất ít khi công khai chuyện riêng tư của mình nên vấn đề tình cảm của cô luôn là đề tài nóng hổi với tất cả mọi người.
Sana phải vất vả chống đỡ những cái nhìn ẩn ý đó từ bốn phương tám hướng cho đến tận lúc bắt đầu ngồi vào bàn tiệc. Nayeon lần này quyết định chơi rất sang, cô ấy ghép 3 4 cái bàn dài lại thành một cái bàn cực lớn để mọi người cùng ngồi vào. Phía đầu bàn sẽ là Mina cùng với MinYeon đang bận một chiếc váy trắng trông chẳng khác nào một tiểu thiên thần ngồi ở đó, chính giữa bàn sẽ là chiếc bánh sinh nhật cực lớn cao hơn MinYeon hẳn một cái đầu. Bởi vì biệt thự có không gian rộng, lại nằm ở vùng ngoại ô thoáng mát, phía xa còn có thể nhìn thấy cả rừng núi, nên tạo cho mọi người một cảm giác rất thoải mái và dễ chịu.
Sana định sẽ ngồi kế bên Nayeon và Momo, bởi vì tính cô ưa im lặng nên ngồi giữa hai người này cũng sẽ không sợ phải buồn chán. Nayeon lợi dụng lúc Momo đứng dậy chào một vài người bạn đại học thì nói nhỏ vào tai Sana: "Cậu và Momo, có tiến triển gì không ?"
Sana tưởng cô bạn của mình muốn nói lời gì nghiêm túc hóa ra lại là vấn đề đó, cô liền thở dài: "Tiến triển gì, là tiến triển gì chứ. Cậu đừng có suốt ngày gán ghép tớ có được không ? Bọn tớ chỉ là bạn thôi."
-Là bạn, là bạn. Nghe khó tin quá. Chẳng phải cậu cũng đã ra mắt appa của cậu ấy rồi sao. – Nayeon bĩu môi nói – Hirai Momo tốt như vậy, vừa đẹp người lại đẹp nết, nếu lỡ mất người như vậy thì đúng là cậu không có phúc rồi đó.
Sana hạ thấp giọng để ngăn Nayeon lại: "Cái gì mà ra mắt chứ. Appa cậu ấy là giáo sư Hirai, cậu cũng biết mà. Tớ chỉ vài lần gặp mặt giáo sư để ôn lại chuyện cũ thôi."
-Ơ, thế thì cũng như nhau cả thôi. Hì. Nhưng tớ thấy Momo là một người rất thích hợp với cậu, nếu được thì hãy cứ tiến tới đi. Nói thật đó, Sana. Cậu đừng tự hạn chế bản thân mình mãi như vậy có được không ?
Sana mỉm cười khi nghe Nayeon nói thế, cô biết cô ấy làm bất cứ việc gì cũng là do lo lắng cho cô mà thôi. Nhiều lúc cô cảm giác Nayeon từ sau khi lên chức umma thì cả người cô ấy đều tản ra hương vị của người mẹ, vì thế cô ấy lo lắng cho cô chẳng khác nào lo lắng cho con gái của mình đã lớn rồi vẫn chưa có người gả vậy.
-Ok, tớ biết rồi. Khi gặp được người đó thì tớ sẽ mở lòng, được chưa ?
Sana tuy ngoài miệng nói là nói như vậy, nhưng cô cũng tự hiểu rằng lòng mình sao lại có thể nhanh như vậy mà mở lòng với người khác được. Cuộc sống của cô từ 3 tháng trước đã không còn như xưa nữa rồi, tuy mọi việc xung quanh vẫn là xảy ra từng ấy chuyện, nhưng Sana hiểu, tận sâu trong tâm hồn cô đã không còn dùng trái tim mạnh mẽ, lạnh lùng ngày xưa để cảm nhận mọi thứ. Nó bây giờ thường hay thơ thẩn, nhạy cảm và đôi lúc lại yếu lòng trước những kí ức mơ hồ.
Sana cảm nhận được sự mất mát từ sau ngày hôm ấy, bởi vì tất cả những gì còn đọng lại trong cô sau một ngày quay cuồng trong công việc đó chỉ là sự trống rỗng đến tê dại mà thôi, có thể cũng có lúc cô sẽ vui khi giành thắng lợi trong một vụ án nhưng khi quay lưng đi lại chỉ còn một mình cô đối diện với nỗi cô đơn thường trực. 3 tháng qua họ chưa từng gặp lại nhau dù chỉ một lần, nhưng cô cũng không cần thắc mắc về tình trạng hiện giờ của người đó, bởi vì tin tức đính hôn của Chou Tzuyu và Lee Anna đã râm ran trên khắp các mặt báo suốt nhiều tháng nay rồi. Sana cũng nghĩ hai người họ rất xứng đôi với nhau, Chou Tzuyu độc tài, bá đạo như vậy còn Lee Anna lại rất yêu cô ta. "Thật sự là vô cùng xứng đôi." – Sana thầm nghĩ.
Nhưng chỉ là nhiều lúc cô không thể cứ tự huyễn hoặc lấy mình rằng trái tim cô chưa từng đau, hay lòng cô chưa từng đặt niềm tin vào người đó. Có người nói, cho dù trái tim có sắt đá đến cỡ nào thì cũng sẽ không thể lừa dối bản thân mình quá thường xuyên được, mà trái tim của Sana nào có phải bằng sắt, đôi lúc nó cũng lại tự làm theo bản năng của nó, không thể bình thản thừa nhận rằng Chou Tzuyu chưa từng thật lòng với cô, đau nhói lên khi nghĩ rằng: "À, thì ra hai người họ từ đầu tới cuối chỉ là hai đường thẳng song song với nhau mà thôi, Chou Tzuyu còn chẳng thèm cần đến thời gian hồi phục nữa là." Chẳng giống như Sana, cảm xúc lưu lại trong cô từ ngày hôm đó là cơn đau day dứt bám trụ trong tâm hồn và sự trống vắng đến tê dại. Nhưng Sana từ nhỏ đến lớn đã quen sống như vậy, cho dù là cô đơn thì cũng sẽ giống như người bạn thân lâu năm của cô mà thôi. Sana đã quen sống như vậy rồi.
Sana cứ miên man suy nghĩ một hồi thì giọng nói của Mina đưa cô trở về với thực tại, mọi người cùng hát mừng sinh nhật cho MinYeon rồi bắt đầu nhập tiệc. Momo cũng đã trở về chỗ ngồi của mình và trò chuyện với Mina, Sana lại như thường ngày không cảm thấy hứng thú tham gia cho lắm, nên cô cắm cúi nhìn miếng thịt trên dĩa của mình. Một lúc sau, cô nghe giọng nói của một cô gái trẻ nào đó vang lên, giọng của cô ấy nghe rất dịu dàng và cũng rất vui tươi nữa:
-Momo ssi xin chào.
À, thì ra cô ấy là người quen của Momo – Sana thầm nghĩ rồi vẫn lơ đễnh tập trung vào những thức ăn trên thiếu thiếu tập trung vào những thức ăn trên bàn.
-Tzuyu à, đưa quà cho Minyeon đi.
-Minyeonnie, cô Tzuyu có quà cho cháu đây – giọng trầm thấp của một người nhẹ nhàng vang lên.
Chou...Chou Tzuyu...
(Thông báo: Mọi người chuẩn bị tinh thần để chap sau ngược)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro