Chap 73


Sau khi mọi người chia tay nhau ra về, thì Sana đi cùng xe với Chou Tzuyu, với lý do hai người họ ở chung tòa nhà. Lúc hai người đang mải bận hôn nhau trong xe thì Sana nhận được một cuộc điện thoại, không biết đầu dây bên kia là ai mà gương mặt cô ấy thoáng chốc đã trở nên lạnh lẽo đến dị thường.

-Thả em xuống đây là được rồi, em cần đi gặp một người – giọng nói của Sana cũng mang hơi lạnh y như sắc mặt cô ấy hiện giờ.

Chou Tzuyu hơi nhíu mày thắc mắc rằng ai vừa gọi đến, cô cũng khá kiên định nói: "Để tôi đưa em đi, tôi sẽ ở ngoài xe đợi."

Sana biết người này nói như thế thì đã không có ý định để cô đi một mình rồi. Quá hiểu tính của Chou Tzuyu không phải là người dễ thỏa thuận, cô liền gật đầu:

-Thôi được. Đến quán café LB.

------------------------------------

Sana vừa bước vào quán đã được một nhân viên hướng dẫn đến chỗ hẹn của minh, vì đây là một quán café sang trọng nên mỗi bàn được đặt trong một không gian kín đáo, mỗi bàn như vậy được ngăn lại bằng những vách ngăn bằng gỗ được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Sana liếc nhìn người đàn ông đã chờ sẵn ở đó rồi ngồi xuống phía đối diện của ông ta. Tuy đây là cuộc gặp gỡ cô chẳng bao giờ mong muốn nhưng Sana vẫn không hề nôn nóng, cứ để mặc cho không khí im lặng bao trùm, cô muốn biết rốt cuộc mục đích của ông ta ngày hôm nay tìm gặp cô là để làm gì. Sau khi thong thả nhấp vài lượt café của mình, cô mới lên tiếng nói:

-Hôm nay, ông tìm gặp tôi có việc gì ?

-Sana ...dạo này con khỏe chứ ?

Khi cái tên kia vừa từ miệng người đàn ông đó vang lên, một bàn tay của Sana nhanh chóng nắm chặt lại, cô liền giấu nó dưới bàn rồi cười nhạt: "Sao vậy? 20 năm qua lần đầu tiên ông nhận ra rằng mình còn có thêm một đứa con gái à "

Trước những lời mỉa mai của Sana, Lee Dong Gun khổ tâm lắc đầu: " Sana, ta biết con hận ta, nhưng cũng đừng nói những điều cay nghiệt như vậy có được không ?"

Sana thật muốn cười lớn khi ông ta bảo rằng cô đừng cay nghiệt, trong khi suốt 20 năm qua ông ta o bế cho cái gia đình hoàn hảo của mình và vứt cô đi như một nỗi ô nhục luôn muốn xóa bỏ. Và bây giờ ông ta xuất hiện trước mặt cô và hỏi rằng cô có khỏe hay không, loại câu hỏi gì vậy, ông ta là người cha tốt đã lâu không gặp được đứa con gái của mình hay sao.

-Ông nói sai rồi, điều cay nghiệt đã bắt đầu từ khi ông bảo nên vứt tôi ở bệnh viện vào 20 năm trước rồi.

-Lee Sana, nỗi đau của con ta hiểu nhưng năm đó bà ta ra đi không phải là lỗi của ta, lúc đó ta cũng vô cùng rối bời và đau khổ.

-Là thế à ? Vậy thì ít nhất ông cũng nên cho tôi một người cha sau khi đã mất đi một người mẹ chứ - Sana cao giọng nói, chỉ cần nhắc đến những kí ức năm đó thôi cũng đủ khiến tâm hồn cô hoàn toàn vỡ vụn rồi.

Gương mặt Lee Dong Gun thoáng chốc trở nên méo mó, ông ta im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng khó nhọc nói: "Ta nghe nói con quen với Lee Dong Hae, con trai của tập đoàn EL,phải không ?"

-Tin tức của ông đã lạc hậu rồi.

-Ta thấy cậu ta cũng là một chàng trai tốt, rất xứng với con.

Sana thấy khó chịu với những câu nói rào trước đón sau như vậy của người đàn ông kia: "Rốt cuộc ông muốn nói điều gì ? Làm ơn đừng vòng vo nữa"

Lee Dong Gun húng hắng giọng mình vài cái: "Chuyện giữa con, Chou Tzuyu và Anna là thật chứ ?"

-Ý ông là gì ?

-Anna đang vô cùng suy sụp vì sáng nay Chou Tzuyu đã nói chia tay với nó.

-Vậy thì có liên quan gì tới tôi ?

-Có phải là con làm ra hay không ? – Lee Dong Gun nghiêm giọng hỏi, tựa như đang chờ để phán quyết người khác vậy.

Sana cuối cùng cũng đã biết được mục đích tìm gặp cô của ông ta ngày hôm nay là gì rồi. Thì ra nói nhiều như vậy tựu chung lại vẫn là về đứa con gái vàng ngọc, quý báu kia. Thật sự rất mỉa mai cho cái quan hệ huyết thống giữa cô và ông ta.

-Nếu tôi nói chính tôi đã bảo Chou Tzuyu chia tay với con gái ông thì sao ? Ông sẽ làm gì tôi ? – Sana lạnh lùng nói, ánh mắt trong veo của cô kiên quyết nhìn trực diện về phía người đàn ông đối diện.

-Con...sao con có thể làm như vậy với em gái mình chứ ?

-Em gái ? Ông đang gián tiếp thừa nhận tôi là con gái ông đấy à. Lee Dong Gun, làm ơn nhớ cho rõ lại đi, 20 năm trước cả 2 người các người đều rời bỏ tôi, kể từ đó tôi đã là một đứa mồ côi rồi.

-Mày...mày dám nói như vậy với cha của mày hay sao ?

-Tôi thừa nhận ông là cha tôi à?

Lee Dong Gun lúc này bỗng nhiên trở nên giận dữ, ông ta đập bàn quát lên: "Lee Sana, cho dù mày có phủ nhận thế nào, thì dòng máu mày mang trong người cũng là dòng máu của tao, mày có hiểu chưa hả ?

Sana nhìn hình ảnh người đàn ông trước mặt, đúng rồi, đây mới là dáng vẻ thường thấy của ông ta mà cô đã nhìn trong suốt 20 năm đó. Luôn nổi điên, quát tháo với bất cứ chuyện gì cô làm, luôn sẵn sàng đánh cô nếu như nghe một tiếng khóc của Lee Anna hay một lời phàn nàn từ Park Hana. Đây mới chính là con người thật sự của ông ta. Con người đã nhấn chìm tuổi thơ của cô vào sự cô độc và chua xót đến tột cùng.

-Tốt thôi – Sana lãnh đạm nói – Cách cư xử của ông như lúc này mới khiến tôi thoải mái được, không như vẻ đạo mạo, hiền lành lúc nãy. Thật khó chịu. Và tôi cũng nói cho ông rõ luôn, không phải là tôi bảo Chou Tzuyu chia tay với con gái ông, mà là con gái ông không đủ bản lĩnh thôi. Lần sau làm ơn đừng đến tìm tôi về những việc như thế này nữa, tôi đã không còn có quan hệ gì với gia đình các người từ lâu lắm rồi. Tạm biệt.

Sana dứt khoát đứng dậy và bước ra về, nhưng đi được nửa đường cô lại quay người nói với người đàn ông kia một câu cuối cùng: "Tôi không phải họ Lee. Con bé Lee Sana đó đã chết từ lâu lắm rồi."

Gương mặt Lee Dong Gun nhìn theo bóng lưng con gái mình mà càng lúc càng trở nên vô cùng khó coi, ông ta nhắm chặt mắt mình lại đến nỗi nổi cả đường gân xanh trên trán. Trong thoáng chốc cả con người ông ta dường như hoàn toàn vô lực, ôm lấy trán mình và ngồi phịch xuống ghế.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro