Chap 96
Mina bước từng bước thật chậm rãi đi theo bóng lưng của Nayeon, nằm trong bàn tay cô hiện giờ là bàn tay nhỏ xíu của MinYeon. Cả ba người họ đã duy trì vị trí như vậy cũng được một lúc rồi và Mina vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi Nayeon, chờ cô ấy quay lại để nói với cô những điều cô ấy muốn nói.
Còn Nayeon thì hiện tại trong lòng cô so với lúc vừa rời khỏi nhà ba mẹ mình thì đã tĩnh lặng hơn rất nhiều. Nhưng có một việc vẫn còn khiến cô day dứt mãi không thôi, đó chính là giây phút nhìn thấy Mina quỳ dưới đất và giọng nói nghẹn ngào cầu xin appa của cô. Có ai biết được rằng trái tim của Nayeon lúc đó đã đau đớn đến mức nào hay không, tựa như có ai đó dùng bàn tay của mình bóp nghẹn nó lại, khiến cô vừa nức nở vừa thấy khó thở vô cùng.
Cô trách gia đình mình một phần nhưng lại muốn trách Myoui Mina tới 10 phần như vậy. Nayeon không thể tượng tượng được là trước khi cô đến đó thì Mina đã chịu bao nhiêu lời trách móc và nếu như cô đến chậm vài phút hay thậm chí không đến thì Myoui Mina sẽ còn bị dằn vặt đến mức nào nữa. Có rất nhiều điều Nayeon không biết nhưng lại cô có thể biết chắc một điều, đó chính là Mina sẽ không bao giờ chịu nói cho cô biết những uất ức trong lòng mình cả. Con người đó không ưa phản kháng, với người lạ đều luôn ôn hòa, tốt bụng nên với những người thân thiết thì càng chỉ biết nhẫn nhịn và chịu đựng mà thôi.
Lúc trước đối với tính cách này của Mina thì Nayeon yêu nhiều hơn ghét, nhưng bây giờ thì cô lại vừa ghét vừa yêu.
Vì sao lại không chịu nói cho cô biết những ấm ức và áp lực trong lòng mình ?
Vì sao lại giấu giếm cô nhiều chuyện như vậy, để rồi vô tình chính nó đã tạo ra một khoảng cách cho cả hai người?
Vì sao lại ngốc nghếch đến mức nghĩ rằng cô cần một cuộc sống phù phiếm, sa hoa hơn là chính hạnh phúc của gia đình họ ?
Vì sao cho đến tận cùng Myoui Mina vẫn là một kẻ ngốc, thà để mặc cho cô trách mắng chứ không chịu nói cho cô biết nỗi lòng của mình ?
Một mình chịu uất ức, đã đau đến mức nào rồi chứ ?
-MYOUI MINA, ĐỒ NGU NGỐC !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mina giật mình vì Nayeon bỗng nhiên hét lên tên cô như vậy. Còn ở bên cạnh, Mina cũng cảm nhận được bàn tay nhỏ xíu của MinYeon đang siết chặt lấy tay mình. Mina nuốt khan và hạ thấp giọng rụt rè nói: "Nayeon à, em không sao chứ ? Nếu muốn đánh muốn mắng gì thì em cứ làm, đừng như vậy, Mina và Yeonie sợ lắm."
Hai vai Nayeon bỗng rung lên nhè nhẹ, rõ ràng là cô ấy đang khóc. Dù không nhìn thấy được gương mặt của Nayeon lúc này nhưng chỉ cần biết được là cô ấy đang khóc thì tâm Mina đã rất đau rồi. Cô vỗ nhẹ bàn tay của MinYeon an ủi con bé rồi một mình bước đến gần Nayeon của cô.
-Nayeon à... Mina sai rồi, tất cả là lỗi của Mina. Em đừng khóc nữa có được không? Em khóc làm Mina đau lòng lắm, Naye...Au...
Câu nói chưa kịp hoàn thành thì Mina đã phải nhận vô số cú đánh rơi xuống vai mình từ người đối diện. Theo từng cú đánh của Nayeon là từng ấy giọt nước mắt của cô rơi xuống.
-Đồ ngốc, đồ ngu ngốc Myoui Mina...Đáng ra nên nói cho tôi biết mọi chuyện...Tại sao lại giấu tôi...Tại sao lại không nói cho tôi biết là Mina đã khổ sở thế nào...Đồ ngốc này....
Mina không hề né tránh mà chỉ đứng yên chịu đựng sự giận dữ của Nayeon, có trời mới biết cô thà để cô ấy đánh cô chứ không muốn nhìn thấy cô ấy khóc nức nở như thế này.
-Tại sao phải một mình chịu khổ...tại sao lại không nói cho tôi biết...tôi mà lại cần những thứ kia hay sao...Đồ ngốc này...
Sau khoảng hơn 10 cú đánh thì sức lực trên tay Nayeon cũng giảm dần rồi cuối cùng ngừng hẳn, cô từa vào lòng của Mina, chôn mặt mình trên bả vai cô ấy và tiếp tục khóc một cách dữ dội. Tựa như phiền muộn của những ngày qua đều dồn hết vào những giọt nước mắt đó để bộc phát ra bên ngoài vậy. Mina đau lòng siết chặt vòng eo của Nayeon và dịu dàng vỗ về an ủi cô ấy. Được một lúc lâu sau thì ngưởi trong lòng cũng dừng thút thít lại, cất giọng nói đứt quãng vì khóc quá nhiều của mình:
-X...in...lỗi...Mina ah....Em...em đã không biết...
Mina nhẹ nhàng lau đi gương mặt lấm lem của Nayeon rồi mỉm cười: "Em xin lỗi gì chứ, tất cả đều là lỗi lầm của Mina...Mina chỉ mong được em tha thứ thôi Nayeon à."
-Nếu hôm nay...em...em không đến thì Mina định giấu em...tất cả mọi chuyện suốt đời luôn phải không ?
Mina ngượng cười không nói, bời vì cô sợ nói ra sẽ làm Nayeon nổi giận. Vì cô biết nếu cho được lựa chọn thì cô vẫn sẽ chọn cách để một mình mình chịu khổ mà thôi.
-Đồ ngốc – Nayeon mím môi nói, thôi bỏ đi, dù sao chính là cô yêu con người này, dù vì bất kì lý do nào đi chăng nữa cũng không thể hết yêu được.
Mina giữ lấy gương mặt của Nayeon và nhìn sâu vào mặt cô ấy, cuối cùng cô cũng thấy được sự ấm áp và yêu thương mà Nayeon vẫn thường dành cho cho chỉ riêng mình, Mina thu hết mọi can đảm rồi nghiêm túc nói:
-Mình cùng nhau làm lại từ đầu nha em, vì chúng ta và vì MinYeon nữa, được không em ?
Nayeon dịu dàng nhìn người đối diện, đó vẫn luôn là người cô yêu nhất, dù sóng gió vừa rồi đã khiến cô có những giây phút tưởng chừng như chết đi, nhưng chính vì nó mà cô nhận ra được nhiều điều tồn tại ẩn giấu trong mối quan hệ của họ. Và hơn hết đó chínhlà cô vẫn thấy được trong tim mình cho dù thế nào cũng chỉ có một hình bóng duy nhất của một người mà thôi, đó chính là người trước mắt này, Myoui Mina, vẫn luôn là người đó mà thôi.
-Được, em đồng ý – Nayeon nói rồi và tặng cho Mina nụ cười đẹp rạng rỡ nhất của mình.
-Yayyyyyy – Mina vui mừng đến nỗi liền nhấc bổng Nayeon lên vừa quay tròn vừa hét – Mina yêu em, yêu em rất nhiều Im Nayeon...Haha, umma hết giận rồi Yeonie ơi, từ này cả nhà ba người chúng ta sẽ trở lại như trước...
-Yah...Myoui Mina bỏ em xuống...
-Không bỏ...cả đời cũng sẽ không bỏ...-Mina vẫn phấn khích hét lên không ngừng, siết chặt Nayeon trong vòng tay của mình cô cũng không biết từ lúc nào từ trong khóe mắt đã ngập đầy những giọt lệ, nhưng hiện tại Mina không muốn bản thân mình khóc. Những ngày qua cô đã khóc đủ nhiều rồi, giờ có được niềm vui hạnh phúc như thế này thì bất luận thế nào cũng không được khóc nữa.
----------------------------------------
Chứng kiến cảnh tượng hòa hợp đẹp đẽ trước mắt nhưng Chou Tzuyu vẫn im lặng đứng một mình trong góc tối, màn đêm cùng ánh sáng của đèn đường không thể rọi đến, hoàn hảo tạo thành một màn che khuất cả thân người cô lại. Gương mặt thấp thoáng ẩn hiện khiến người bên ngoài không thể nhìn rõ được những cảm xúc của Chou Tzuyu lúc này, chỉ có một đôi mắt đen sâu thăm thẳm dường như đang léo lên tia nhìn âm trầm, lạnh lẽo về phía trước.
Việc Mina và Nayeon có thể trở lại bên nhau đều nằm trong những dự đoán của cô, vì thế ngoài việc cảm thấy có chút dư vị vui mừng cho những tính toán của mình đã hoàn toàn theo đúng quỹ đạo, thì hiện tại Tzuyu lại không hề cảm thấy nên hoan nghênh việc có mặt ở đây lúc này của mình. Từ khi gia đình họ Myoui rời khỏi nhà Nayeon thì cô đều đi theo phía sau họ, nhưng đến cuối cùng việc khiến lòng cô chấn động nhất không phải là cái ôm hạnh phúc ngay trước mắt, mà lại là hai người đang cùng nhau ở phía xa kia.
Sana cười vô cùng rạng rỡ với người bên cạnh là Momo. Tzuyu không quan tâm cô ấy đang cười vì điều gì mà chỉ quan tâm vì sao hai người họ lại ở cùng nhau tại một nơi thanh vắng như thế này. Đến cả một cú điện thoại của cô cũng không thèm bắt máy nhưng lại cười đến rực rỡ như vậy khi ở bên cạnh Momo, Tzuyu tự hỏi rốt cuộc có phải là Sana đang có ý định muốn cô tức điên lên hay không, vì hiện tại Tzuyu cảm thấy tâm tình của mình thật sự đang khó chịu vô cùng.
Chou Tzuyu biết từ trước tới giờ bản thân mình luôn giữ trong người một lòng ích kỷ rất lớn, nếu như đó là điều cô tham muốn thì sẽ không bao giờ để người khác có thể chạm đến được, cho dù đó có là người thân cận nhất của mình cũng đều không thể. Huống hồ gì con người ta sống trên đời đến ngay cả bản thân mình đôi khi còn không thể tin tưởng nổi, thì làm sao cô tin Momo được kia chứ. Cậu ấy muốn bề ngoài thì có bề ngoài, muốn ngọt ngào liền có ngọt ngào, một con người ôn hòa, ấm áp như cậu ta cơ bản chính là loại người dễ gây thiện cảm với những người xung quanh nhất. Và lại dựa vào ánh mắt Momo nhìn Sana, Chou Tzuyu có thể khẳng định đó không phải là chút tình cảm vô vị thoáng qua, mà nó mang sự lắng đọng và trìu mến dịu dàng, tựa như ánh mắt dành cho một người mình đã thầm yêu mến từ lâu vậy.
Nghĩ đến những điều đó thì lần đầu tiên trong đời, Tzuyu cảm thấy một sự đe dọa thật sự và mơ hồ có chút sợ hãi trong đó. Từ trước tới giờ cô và Momo chưa từng tranh giành bất kì điều gì với nhau, nhưng nếu lỡ như điều đó xảy ra thì Tzuyu không nghĩ là mình có thể giữ được bình tĩnh hay nắm chắc bao nhiêu phần thắng trong tay. Hirai Momo hoàn toàn không giống với những người khác, cậu ấy thông minh và trầm tĩnh hơn rất nhiều, hơn hết cậu ấy còn là người bạn thân nhất của cô nữa. Càng nghĩ Tzuyu lại càng thấy tâm tình của mình trở nên buồn bực không thôi, ánh mắt đen thẫm nheo lại khi nhìn thấy cảnh Sana ở bên cạnh Momo có bao nhiêu vui vẻ liền không thể chịu đựng thêm được nữa, dứt khoát quay lưng, một mạch bỏ đi khỏi nơi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro