Phần 133

Theo tâm nguyện cuối cùng của Lee Dong Gun đó chính là sau khi ông ta mất di chúc sẽ được công bố ngay tại nhà của ông ta, nói đúng hơn là tại biệt thự của dòng họ Minatozaki. Đối với Sana thì di chúc này hoàn toàn không có một chút ý nghĩa nào, nhưng đối với mẹ con của Lee Anna thì lại vô cùng quan trọng, vì thế không lạ gì việc ngay khi đám tang còn chưa kết thúc thì họ đã thúc giục Mina đến công bố nó ra. Sana không còn cách nào khác ngoài việc chiều theo ý kiến của họ, dù sao cô cũng muốn mau chóng kết thúc những chuyện này để về sau vĩnh viễn không còn tồn tại bất kì mối quan hệ nào với họ nữa.

Sana nhìn quang cảnh căn biệt thự thì nhận thấy nó hoàn toàn không có thay đổi gì nhiều. Kể từ khi cô ra đi, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Sana mới chính thức trở về nơi này. Nơi mà cô đã trải qua những năm đầu tiên của cuộc đời trong một tổ ấm hạnh phúc rồi tiếp theo sau đó chính là nỗi đau, sự cô độc và lạnh lẽo tràn lan. Cho đến khi cô rời khỏi nó năm cô 18 tuổi đến nay thì cũng đã gần 10 năm, thời gian trôi qua tựa như một giấc mộng, cảnh vật vẫn còn đây nhưng người ta đều đã không còn như xưa nữa rồi, có chăng thì chỉ có những hồi ức sâu tận trong đáy lòng được gửi gắm ở một nơi nào đó quanh quẩn ở nơi này mà thôi.

Sana đứng lặng người trước cánh cửa gỗ màu hồng nhạt, nhìn lớp sơn đã sờn cũ và bong tróc trên đó thì cô mới thở dài thầm nghĩ rằng quả thật đã là rất nhiều năm trôi qua rồi, nơi này giống như thuộc về một miền khí ức xa xôi nào đó mà cô chỉ giống như một vị khách bộ hành xa lạ, vô tình lạc đường rồi tìm đến đây mà thôi. Một cách vô thức Sana dùng tay lật tấm bảng nhỏ được treo lủng lẳng trên đó lên và rồi hình ảnh cô bé hồn nhiên, đáng yêu năm nào chợt trở về trong tâm trí Sana, cô bé ấy đang ngồi nắn nót viết từng chữ một, sau đó chạy đi khắp nhà khoe khoang thành quả của mình với tất cả mọi người.

Phòng của Sana

-Sana – Chou Tzuyu nhìn hàng chữ trên tấm bảng rồi lên tiếng hỏi Sana – Là em đã viết nó sao ?

-Phải, chỉ mới biết viết trong mấy ngày thôi. Lúc đó em cứ nghĩ là nó đẹp lắm nên đã chạy đi khoe với mọi người, rồi còn đòi treo nó trên cửa phòng mình cho bằng được nữa chứ.

-Ừ thì nó đẹp mà. Ít nhất còn đọc ra được em đang viết cái gì.

Sana liếc Chou Tzuyu một cái: "Tzuyu là đang châm chọc em đó hả ?"

-Nào có, tôi đâu có gan như vậy, tôi khen em còn không hết nữa là.

-Dẻo miệng vừa thôi.

Chou Tzuyu cười hì hì rồi nhìn về phía căn phòng nói: "Chúng ta có thể vào được không, tôi muốn xem căn phòng nơi em từng sống."

Sana ban đầu hơi ngần ngừ không muốn nhưng vì trước ánh mắt chờ mong của Chou Tzuyu cô lại không nỡ từ chối nên cuối cùng hai người họ cùng nhau đi vào căn phòng đó, nơi đã từng là cả thế giới thu nhỏ trong tâm trí Sana.

Chou Tzuyu nhìn khắp căn phòng đều phủ một màu hồng nhàn nhạt và vài vật dụng nho nhỏ dễ thương thì khẽ cười, cô thấy rõ ràng Sana đã có một tính cách kiêu kì và điệu đà từ khi còn rất nhỏ rồi. Nhìn chung tuy nơi này bày trí rất đơn giản nhưng toát lên một nét hài hòa và mang chút gì đó ngây thơ, thuần khiết. Một chiếc giường có ga trải hình cá heo với chùm đèn có hình trang trí tương tự treo lủng lẳng ở phía trên. Bàn học được đặt ngay ngắn trước cửa sổ và bên cạnh là một kệ sách với rất nhiều loại sách trong các lĩnh vực khác nhau, dường như nơi này chính là nơi Sana tự hào nhất bởi vì với mỗi cuốn sách cô ấy đều phân loại và đánh dấu nó rất rõ ràng. Trong lúc tò mò xem xét thì Chou Tzuyu đã vô tình tìm thấy một bức ảnh được kẹp trong cuốn truyện cổ tích duy nhất có mặt ở đây.

Là hình của Sana và gia đình cô ấy lúc nhỏ. Trong hình Sana cười thật rạng rỡ và hồn nhiên biết bao, đó chính là nụ cười từ một tâm hồn ngây thơ trong sáng khi chưa từng vương phải những nỗi buồn đau của cuộc đời. Dù không cố ý những Tzuyu vẫn vô thức liếc nhìn về phía Sana, cô ấy đang đứng lặng yên bên cửa sổ với một tầng lạnh lẽo và cô độc bao quanh. Chou Tzuyu nhíu mày nhìn lại bức ảnh một lần nữa, quả thật là một nụ cười rất đẹp. Cô không muốn nụ cười ấy hình bị lãng quên ở nơi này nên lặng lẽ lấy bức ảnh đó ra và kín đáo cất vào trong túi áo khoác của mình.

Chou Tzuyu đi lại gần Sana rồi ôm lấy cô ấy từ đằng sau, tựa cằm lên vai cô ấy lên tiếng nói: "Nơi này giống như là thường xuyên có người đến dọn dẹp vậy, nó chưa từng thay đổi có phải hay không ? "

Sana dựa toàn bộ cơ thể vào người Chou Tzuyu rồi gật đầu: "Ừm, vẫn y như trước. Không hiểu vì sao ông ta vẫn chưa cho người phá bỏ nó đi."

-Có lẽ ông ta cũng không hề tuyệt tình như vẻ ngoài của mình, chỉ là không biết cách nhận ra nó mà thôi. Dù sao thì...- Chou Tzuyu ngập ngừng không nói tiếp.

-Dù sao thì ông ấy cũng đã không còn nữa rồi nên oán trách cũng chẳng được gì, muốn nói như vậy có phải hay không ?

-Đúng vậy – Chou Tzuyu mỉm cười dụi đầu vào cổ Sana thì thầm trêu chọc – Thật là một cô gái thông mình quá, mới nói như vậy đã hiểu rồi. Em là con gái nhà ai mà lại thông mình như vậy chứ ?

-Là họ Minatozaki – Sana có chút miên man trả lời.

-Sai, là nhà họ Chou mới đúng – Chou Tzuyu lại cười hì hì rồi càng ôm chặt Sana hơn nữa, ở nơi cổ và vai cô ấy thỉnh thoảng cô lại đặt lên những nụ hôn một cách dịu dàng yêu thương.

Trước hành động của Chou Tzuyu, Sana không những không từ chối mà ngược lại còn vô cùng hưởng thụ nó. Cô vỗ nhè nhẹ vào đầu Chou Tzuyu tựa như đang âu yếm một đứa trẻ và cổ vũ cho nó tiếp tục. Cô đôi khi thật không hiểu người này vì sao mỗi lời nói, mỗi hành động đều có thể đem lại cho cô những khoảnh khắc bình yên đến như thế này. Đôi lúc Sana nghĩ rằng Chou Tzuyu giống như một món quà mà số phận đã đem đến bên cạnh mình vậy, cho dù ban đầu giữa họ chỉ tồn tại sự kiêu ngạo và những tình cảm mơ hồ mà thôi. Khó khăn vượt qua tất cả những điều đó để đến được bên nhau khiến Sana hiểu ra được rằng có Tzuyu xuất hiện trong cuộc đời chính là để cô biết thế nào là yêu và được yêu, để cô biết yêu thương một người và trân trọng lấy người đóchính là yêu trọn vẹn lấy một người, tin tưởng và bảo vệ cho tâm hồn cùng trái tim của người đó. Chứ không phải chỉ thông qua người đó để yêu lấy định nghĩa của tình yêu.

Tình yêu chắc chắn sẽ không hoàn hảo như chúng ta mong muốn và cuộc đời cũng không phải chỉ là một màu hồng. Nhưng cũng đừng vì thế mà nhuộm đen nó trong lòng, bởi vì màu hồng thực sự luôn tồn tại trong chính trái tim của mỗi chúng ta.

-Sana à...- Chou Tzuyu thì thầm khẽ gọi bên tai Sana, có một chút dịu dàng xen lẫn một chút nỉ non tha thiết. Tzuyu như tự trấn an chính mình mà thật chậm rãi nói – Tôi sẽ luôn yêu em và ở bên cạnh em vì thế không cần sợ hãi, cũng không cần buồn bã nữa đâu.

Sana mang một tâm tình rung động quay lại nhìn Chou Tzuyu, nhưng Tzuyu dường như là đang tránh né ánh nhìn của cô. Sana cảm nhận được tình yêu nhưng vì sao trong đôi mắt đen thâm thẫm vốn luôn tràn đầy tự tin ấy bây giờ lại chứa đựng điều gì đó bất an lo lắng. Sana hơi hạ mi mắt mình xuống để không làm khó người kia thêm nữa, cô quyết định sẽ chờ đến lúc khi Tzuyu đã sẵn sàng, khi ấy cô muốn một lời giải thích thật sự.

-Mấy ngày trước khi nói chuyện cùng với ông ấy, em mới hiểu ra một số chuyện mà từ trước tới giờ mình vẫn mù mờ không biết. – Sana chủ động nhắc lại cuộc gặp gỡ của mình với Lee Dong Gun để phá vỡ không khí im lặng giữa hai người.

-Là chuyện gì ? – Chou Tzuyu nhíu mày hỏi lại.

Sana cười buồn: "Không thể nói bà ấy hay ông ấy đã là người phản bội nhau trước tiên. Chỉ có thể nói rằng hai người họ đều đã phản bội lại chính tình yêu của mình mà thôi."

-Kể cho tôi nghe những gì em và ông ấy đã nói cùng nhau có được không ? – Chou Tzuyu âm giọng tuy rất nhẹ nhàng, trầm tĩnh nhưng trong lòng lại không tránh khỏi có chút căng thẳng cùng khẩn trương, suốt thời gian đó cô đều là ôm chặt Sana vào lòng không một kẽ hở đến cuối cùng mới lên tiếng nói một câu khiến cho chính Sana cũng cảm thấy Chou Tzuyu hiện giờ có điều gì đó không đúng cho lắm:

-Có thể umma của em...là có nỗi khổ riêng thì sao.

-Bà ấy yêu một người đàn ông khác và bà ấy muốn bảo vệ cho người đàn ông đó nên mới ra đi. Tình yêu rốt cuộc rất vĩ đại phải không, có thể bỏ lại cả con gái của mình mà...

Những lời cuối cùng của Sana nghe thật chua xót làm sao, nó khiến trái tim Tzuyu càng trùng xuống nặng nề hơn. Trong tâm trí cô bắt đầu hoảng hốt sợ rằng một ngày nào đó chuyện giữa hai người họ sẽ thật sự không còn cách nào tồn tại được nữa, khi mà vết thương lòng trong Sana đã là quá sâu đậm rồi.

-Nếu sau này gặp lại bà ấy, thì em có thể...tha thứ cho bà ấy như em đã từng tha thứ cho appa của mình hay không ?

Sana một lần nữa lại có chút đề phòng ẩn ý sau lời nói của Chou Tzuyu, nhưng cô vẫn không hiện rõ nó lên sắc mặt chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Em chưa từng nói rằng sẽ tha thứ cho ông ấy, em chỉ nói rằng những chuyện xưa đều sẽ cố quên hết mà thôi. Tha thứ đối với em vẫn là một điều quá khó khăn."

-Được rồi, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa. Không thích thì không cần nhắc tới nữa - Chou Tzuyu khẽ thở dài rồi vỗ về hôn lên má Sana không ngừng.

Bất chợt có tiếng động vang lên phía sau kèm theo giọng nói khó chịu của Lee Anna cắt ngang không khí yên tĩnh trong phòng: "Này hai người đủ chưa vậy hả ? Minatozaki Sana, luật sư Myoui gọi cô xuống đấy, đừng có ở đây mà ôm ấp mãi để người khác phải chờ."

Nói rồi Lee Anna đanh đá liếc một cái về phía Tzuyu và Sana sau đó quay người nện từng bước thật mạnh xuống sàn mà đi.

Chou Tzuyu vừa dắt tay Sana ra khỏi phòng vừa hỏi: "Em định làm gì với số tiền đó vậy ?"

-Em sẽ nhờ Momo gửi nó cho các sơ ở nhà thờ để họ dùng số tiền đó chăm lo cho bọn trẻ, tiền đó không phải của em nên em cũng không cần.

-Đáng lẽ ra Ngân hàng DG phải thuộc về em mới đúng, dù sao thì nó cũng là của họ Minatozaki.

Sana lắc đầu thản nhiên nói: "Nhiều năm qua cũng nhờ vào ông ấy nên nó mới phát triển được như vậy, nó vốn từ lâu đã không thuộc về họ Minatozaki rồi."

Chou Tzuyu xoay người lại đứng đối diện với Sana trên cầu thang, rất nghiêm túc cùng quyết tâm nói: "Nếu em muốn thì tôi sẽ lấy nó về cho em."

-Thật sao ?

-Thật.

-Đổi tên chủ sở hữu của một ngân hàng không phải là chuyện đùa đâu.

-Tôi nói thật đấy, tôi có thể lấy nó về được.

Sana ánh mắt tràn ngập ý cười cùng yêu thường nhìn Chou Tzuyu giống hệt như một đứa trẻ đang hứa cam đoan với phụ huynh của mình sẽ đạt được điểm 10 môn toán vậy, cô tỏ vẻ có chút động lòng hỏi: "Trong bao lâu thì Tzuyu có thể lấy nó về ? "

Chou Tzuyu nhíu mày im lặng tựa như đang suy tính điều gì đó trong đầu rồi một vài phút sau mới gật gù lên tiếng nói : "Cho tôi 5 năm."

-5 năm, quá lâu rồi – Sana lắc đầu không đồng ý.

Chou Tzuyu nghĩ rằng Sana thất vọng nên vội vàng nói:"Vậy thì...4 năm được không, 4 năm nữa tôi sẽ cố gắng làm việc đem nó về cho em...Em biết đó thật sự DG là một ngân hàng khá lớn không thể nói lấy là lấy được...

Sana nhìn Chou Tzuyu cứ huyên thuyên rồi khoa chân múa tay không ngừng thì trong tim bất chợt hiện lên một loại cảm xúc ngọt ngào tinh diệu. Chou Tzuyu bình thường là một người trầm tĩnh và lý trí đến cỡ nào nhưng chỉ khi ở trước mặt cô mới phát ra cái loại trạng thái khẩn trương cùng ý tưởng ngây ngô như vậy mà thôi.

...Tôi chỉ có thể nói là có thể lấy thôi còn thời gian thì phải chờ một chút, với lại TYC cũng không phải là tổ chức tài chính hay gì cả nên nhất thời chúng ta không thể vội được. Tôi nghĩ là nên bàn với Hirai Momo một chút, cậu ta rất thông mình. Em biết đó, có lẽ....ưmm

Mềm mại và dịu ngọt, Chou Tzuyu rất nhanh chóng nằm bắt tình hình và tận hưởng cảm giác tuyệt vời đó. Bởi vì vừa Sana quyết định dùng môi mình chặn đứng lời nói càng ngày càng đi quá xa của Chou Tzuyu lại, nếu cô không làm như vậy thì không biết người này sẽ còn nói nó đi đến đâu nữa.

Sana nhéo nhẹ vào mũi Chou Tzuyu cười trêu chọc: "Ngốc Chou, em chỉ nói đùa thôi mà không cần khẩn trương như vậy. Nếu đã không quan tâm tới khoảng tiền thừa kế kia thì cần quan tâm gì DG là của ai cơ chứ."

-Là em cố tình muốn chọc tôi có phải không ? – Chou Tzuyu sau chút bất ngờ trôi qua cũng rất nhanh chóng nhận ra việc mình vừa bị cô gái kia đùa giỡn.

Sana thản nhiên đáp: "Chỉ tại vì Tzuyu tự mình rối loạn thôi. Ai ngờ được Chou Tzuyu mà cũng có lúc ngây thơ như vậy."

-Aish, được rồi – Chou Tzuyu nhăn mặt quay lưng bỏ đi - Không quan tâm tới em nữa là được.

Sana chạy nhanh vài bước nắm lấy bàn tay người kia rồi vừa như giận dỗi vừa như dỗ dành nói: "Làm sao không quan tâm cho được, không phải Tzuyu mới nói em thuộc về nhà họ Chou hay sao ?"

Chou Tzuyu bật cười chịu thua Sana : "Được rồi, được rồi, xem như là em lợi hại. Chúng ta mau đi xuống thôi nếu không hai người kia lại làm loạn lên đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro