【Fakenut】Lẩu cùng nghệ thuật duy tu quan hệ bình thường

Tên gốc:火锅与普通关系维修艺术 
Tác giả:醉灼

Những buổi gặp gỡ bình thường sau giờ tan làm, những mối quan hệ bình thường với đồng nghiệp.

Han Wangho tắt máy tính, tiện tay nhét cáp sạc điện thoại vào ba lô, vuốt mái tóc rối bù trước màn hình máy tính. Cậu kéo khóa ba lô lên, lẩm bẩm một câu với phòng huấn luyện không một bóng người, "Tôi tan làm trước đây"

Tắt đèn phòng huấn luyện, chỉ có tiếng bước chân của cậu trên hành lang vắng lặng, trong tai nghe vang lên giọng hát nữ nhẹ nhàng êm ái giữa đêm đặc biệt quỷ dị. Sau mùa giải Choi Hyeonjoon và Jung Jihoon đều không ở câu lạc bộ, Park Jaehyuk và Son Siwoo đã chuyển ra ngoài hai ngày trước, hiếm khi Han Wangho cảm thấy buổi tối yên tĩnh quá như vậy. Mặc dù việc chuyển nhượng hay chia tay rất phổ biến trong giới thể thao điện tử, cậu cũng là người mỗi năm đổi một đội nổi tiếng trong LCK nhưng Han Wangho vẫn cảm thấy không thích nghi với những kỳ chuyển nhượng cuối năm, giống như sau khi cập bến trong một thời gian ngắn, lại vội vàng tìm một con thuyền mới để tiếp tục chuyến phiêu lưu.

Quyết định năm nay được đưa ra quá sớm, nhưng có một loại cảm giác an tâm mà lâu rồi cậu chưa được trải nghiệm.

Nhưng nếu đó là người anh kia thì có lẽ sẽ không có những phiền não kiểu này. Han Wangho nhớ tấm hình mà cậu đã chia sẻ với mọi người trong buổi phát sóng trực tiếp tối nay, nghĩ thầm, cần phải có bao nhiêu can đảm, bao nhiêu quyết tâm mới có thể ở lại một câu lạc bộ cho đến khi giải nghệ a.

Đây là năm thứ bảy của Han Wangho với tư cách là một tuyển thủ Lol chuyên nghiệp. Từ một thực tập sinh mới vào nghề đến một tuyển thủ kỳ cựu như bây giờ, suốt chặng đường bảy năm trời cậu đã nghe qua rất nhiều câu nói khác nhau. Đằng sau những vết thương cũ năm xưa là những lời chỉ trích ùn ùn kéo đến, cậu đã chứng kiến tiền bối này đến tiền bối khác buồn bã chia tay, đem những lá cờ bay phất phới và vinh quang trong quá khứ niêm phong trong những bức ảnh cũ ố vàng ở những trang sử của Lck, rất khó để không cảm thấy thương cảm, nhưng may mắn là cậu không cô đơn.

Điện thoại di động trong túi khẽ rung, Han Wangho liếc nhìn màn hình điện thoại đang sáng, là tin nhắn từ kkt, "Wangho tan làm chưa? Có muốn cùng anh ăn tối không?"

"Giờ này không thể gọi là ăn tối nữa rồi đúng không?" Han Wangho rút tay vào ống tay áo, nửa ngón tay lộ ra ngoài nhanh chóng gõ lên màn hình di động, "Sao anh biết em tan làm, chẳng lẽ anh cũng vào xem buổi phát sóng trực tiếp của em?"

"Anh vừa mới xem, anh chờ em dưới ký túc xá, em nên nghĩ xem mình muốn ăn gì trước đi" Lee Sanghyeok nhẹ nhàng lãng tránh câu hỏi của Han Wangho.

A, cái gì a, cậu vẫn chưa đồng ý mà. Han Wangho nhếch khóe môi, thầm nghĩ nhiều năm trôi qua như vậy, cái anh này vẫn thích làm theo ý mình, thật ngang ngược.

Nhưng cũng may là anh ấy đã không thay đổi.

Nếu ngay cả Lee Sanghyeok cũng thay đổi thì Han Wangho thực sự không biết nên tham chiếu hệ toạ độ của mình ở đâu.

“Chỉ có hai chúng ta sao?” Han Wangho hỏi.

Lee Sanghyeok nói, "Chỉ có hai chúng ta"

Tiết trời đêm Seoul cuối tháng mười một đã se lạnh, Han Wangho thở vài hơi vào lòng bàn tay, nghĩ thầm, nếu bây giờ Lee Sanghyeok không đến thì sớm muộn gì cậu cũng bị đông chết ở đây.

Lee Sanghyeok nhìn thấy Han Wangho đang đứng dưới ánh đèn đường với chiếc túi trên lưng cách đó nửa con phố, cậu mặc chiếc áo khoác lông cừu màu trắng, cái bóng lùn lùn giống hệt chim cánh cụt. Anh còn nhớ bức ảnh mà Han Wangho gửi cho anh khi cậu ở Nhật Bản, cũng là một cục bông trắng nhỏ đang đứng trước tấm biển quảng cáo, mỉm cười hạnh phúc, như thể người được in trên tấm biển quảng cáo chính là cậu.

"Em nhìn thấy tấm biển quảng cáo của anh trên đường, có đẹp không?" Han Wangho hỏi.

Lee Sanghyeok không biết là Han Wangho đang hỏi tấm biển quảng cáo hay là người, nhưng anh vẫn trả lời, "Đẹp"

"Thật ra lần tới em có thể chụp ảnh chung với chính chủ" Lúc đó Lee Sanghyeok đã nói với cậu như vậy.

"Câu lạc bộ gần như vậy, chỉ cần em muốn gặp anh là có thể gặp được, nhưng không phải lúc nào em cũng có cơ hội chụp ảnh chung với tấm biển quảng cáo của anh" Han Wangho trả lời anh sau đó nhanh chóng gửi thêm một số tấm ảnh khác.

“Có phải đó là tấm bưu thiếp được chú chim cánh cụt đi du lịch gửi về từ Nhật Bản không?" Lee Sanghyeok đã lấy hình dung của các fans nói đùa với Han Wangho

Han Wangho đã gửi một biểu tượng cảm xúc chim cánh cụt gật đầu với nội dung, "Hơn nữa còn đặc biệt gửi cho VIP a"

Lee Sanghyeok phóng to bức ảnh, dưới bầu trời trong xanh không  mây, thanh niên cười híp mắt tạo thành vầng trăng khuyết giơ tay trước ống kính, bức ảnh chụp không có kỹ xảo nhưng không hiểu sao lại khiến người khác có cảm giác động lòng.

Lúc này chủ nhân của bức ảnh đang đứng dưới đèn đường chờ ai đó, hai tay đút túi quần, rũ mắt nhìn cái bóng dưới chân mình, ánh đèn đổ xuống mặt cậu, vẻ mặt cậu có chút lạnh nhạt.

“Wangho” Lee Sanghyeok gọi tên cậu.

“A… Anh, nếu anh đến trễ thêm chút nữa thì em sẽ biến thành tác phẩm điêu khắc bằng băng mất" Nhìn thấy Lee Sanghyeok, Han Wangho lập tức chạy về phía anh, mặc dù có vẻ oán trách nhưng nụ cười lại nở trên môi, nhìn không thấy khó chịu chút nào cả.

“Ừm, vậy đó chính là chim cánh cụt điêu khắc bằng băng” Lee Sanghyeok cười nói.

Han Wangho vừa nghe đã biết Lee Sanghyeok đang trêu chọc cậu, cậu vỗ lên vai Lee Sanghyeok nói, “Để tránh cho em bị chết cóng, anh làm ơn đừng nói những câu nhạt nhẽo như vậy nữa được không?"

Buổi tối vẫn đi ăn lẩu, lý do là Han Wangho nghĩ nếu không ăn gì nóng nóng trong thời tiết se lạnh như vậy thì lần sau Lee Sanghyeok chỉ có thể đi ăn với chim cánh cụt điêu khắc bằng băng mà thôi.

Tiệm lẩu hơn nửa đêm vẫn còn rất đông khách, Han Wangho nhanh chóng gọi món, vuốt thực đơn lên xuống vài lần để chọn món, thậm chí cậu còn không hỏi ý kiến của Lee Sanghyeok. Nhiều năm như vậy, hai người bọn họ đi ăn lẩu riêng với nhau không được mười lần cũng được tám lần, sau khi dọn tới ký túc xá mới, người ở lầu trên người ở lầu dưới, nên bọn họ thường xuyên hẹn nhau ra ngoài ăn, Han Wangho tự nhiên cũng biết rõ khẩu vị của Lee Sanghyeok. Sau khi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, cả hai trò chuyện với nhau về chuyến du lịch Nhật Bản, Han Wangho hào hứng nói lần sau muốn đi tiếp, đồng thời cho Lee Sanghyeok xem album ảnh chụp của cậu.

"Thực ra đa số bức ảnh đã chia sẻ cho mọi người xem trong buổi phát sóng trực tiếp, còn lại đều là một số bức ảnh chụp không được đẹp lắm nhưng em thấy tiếc nên vẫn giữ lại" Han Wangho nói, thấy Lee Sanghyeok đang nhìn vào bức ảnh cậu chụp chung với tấm biển quảng cáo của anh một lúc.

Hai tay chống trên mặt bàn vô thức siết chặt vì căng thẳng.

Lee Sanghyeok liếc nhìn bàn tay của Han Wangho, khẽ mỉm cười.

“Cái gì a, anh cũng bị choáng bởi vẻ đẹp trai của mình sao?" Han Wangho đỏ mặt nói, "Sao anh vẫn luôn nhìn chằm chằm bức ảnh này vậy?"

Lee Sanghyeok trịnh trọng trả lời cậu, "Bởi vì đẹp nên càng phải thưởng thức nhiều hơn"

Han Wangho không nói nên lời, đành phải chuyển chủ đề, cho Lee Sanghyeok xem bức ảnh phía dưới, lải nhải nói mình ở Akihabara vài ngày, cảm giác tiếng Nhật của cậu đã tiến bộ hơn, lần tới trở lại Nhật Bản cậu có thể làm hướng dẫn viên của mọi người. Thậm chí còn kể chuyện phải kêu meo meo trong lúc gọi món ở tiệm cà phê hầu gái, còn có những chiếc băng đô tai mèo thật sự mềm mại và đáng yêu.

"A đúng rồi, em có nói bạn nhân viên trong tiệm nhìn rất giống tuyển thủ Gumayusi, em có chụp ảnh chung với cô ấy, thật sự rất giống, để em cho anh xem ảnh chụp" Han Wangho mở bức ảnh đưa đến trước mặt Lee Sanghyeok, "Có phải rất giống không? Lúc ấy suýt chút nữa em đã hỏi cô ấy, bạn có anh trai là tuyển thủ Lol chuyên nghiệp không?"

Lee Sanghyeok nhìn vào bức ảnh xác nhận, nhưng sự chú ý của anh không rơi xuống khuôn mặt của nhân viên nữ trong bức ảnh, ngược lại nhìn Han Wangho đeo băng đô tai mèo, tay cuộn tròn vẫy vẫy, anh hỏi đùa một câu, "Wangho a, sao lần nào em chụp ảnh chung với người khác cũng nhắm mắt lại vậy?"

“Cái gì a, không phải em kêu anh xem em!” Han Wangho chân tay luống cuống vuốt qua bức ảnh, nửa thật nửa giả oán giận, “Điểm chú ý của anh luôn kỳ lạ như vậy, anh đừng nhìn nữa”

“Được rồi, anh sai rồi, anh không nên hỏi câu này,” Lee Sanghyeok thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, chắp hai tay trước ngực, “Vậy xin Peanutssi hãy tiếp tục chia sẻ chuyến đi Nhật Bản với anh”

Han Wangho nói em sai rồi, anh đừng nói những lời như vậy.

"Trước đó em chụp rất nhiều bức ảnh, mấy ngày sau em đi chơi một mình nên đa số đều là ảnh phong cảnh" Han Wangho cho Lee Sanghyeok xem album ảnh của mình sau đó đặt điện thoại xuống bàn.

“Ai kêu em đi một mình?” Lee Sanghyeok nói với cậu.

"Em có rủ anh đi chung a, nhưng không phải anh đã từ chối sao?" Han Wangho lấy tay chống cằm cười hì hì nói, "Anh cũng vậy, Jihoon cùng Hyeonjoon cũng vậy, lúc em rủ mọi người, người nào cũng nói không rảnh, đến khi em đi du lịch về lại bắt đầu hỏi tại sao em không đi cùng mọi người"

“Lúc đó thực sự không thể đi được” Lee Sanghyeok giải thích với cậu.

"Hừ, em biết, cho nên em chỉ tùy tiện nói thôi" Han Wangho nói, đương nhiên cậu biết nếu chưa có kết quả của kỳ chuyển nhượng thì vị đại nhân này sẽ không dễ dàng thoát thân. Nhưng lúc này khi nhìn Lee Sanghyeok đang ngồi đối diện, cậu nhớ ra những tin đồn có phần phóng đại mà cậu đã nghe được trong hai ngày qua.

Nếu đúng như vậy… Han Wangho nhìn chằm chằm Lee Sanghyeok đang nghiêm túc cho thức ăn vào nồi lẩu, thầm nghĩ, dường như cậu sắp chứng kiến sự ra đời của một huyền thoại.

---Có lẽ miêu tả một huyền thoại không bao giờ kết thúc sự nghiệp của mình một cách dễ dàng càng thích hợp hơn.

“Wangho có gì muốn hỏi anh không?” Lee Sanghyeok gắp một miếng thịt bò nóng hổi cho Han Wangho, để ý tới ánh mắt của cậu liền hỏi.

“A, không, không có” Han Wangho hoàn hồn, vội vàng ăn miếng thịt trong bát để che giấu, do vội quá nên bị nóng bỏng lưỡi.

Lee Sanghyeok có vẻ bất lực, anh đưa đồ uống trong tay cho cậu, “Thật ra nếu Wangho muốn biết thì có thể trực tiếp hỏi anh"

Han Wangho uống một hớp nước, cười nói, "Không có, chỉ là vừa rồi đột nhiên thất thần mà thôi"

“Có liên quan đến việc gia hạn hợp đồng sao?” Ánh mắt của Lee Sanghyeok dừng ở khóe môi của Han Wangho, sau đó nói tiếp giống như không có chuyện gì, "Nếu Wangho muốn hỏi cái này thì, đã xác định"

“À, hả?” Han Wangho ngước nhìn Lee Sanghyeok, tất nhiên cậu có thể hiểu ý câu đã xác định của Lee Sanghyeok, cậu lắp bắp, chỉ tay về phía mình hỏi, "Chuyện này có thể nói cho em biết sao?"

"Đã xác định rồi, nói cho Wangho biết cũng không sao" Lee Sanghyeok nhếch môi mèo khi nhìn thấy biểu cảm của Han Wangho, tâm trạng có vẻ rất tốt, "Tin tức mà em nghe được không sai"

“Đợi, đợi một chút” Han Wangho lo lắng ngắt lời Lee Sanghyeok, cậu nhìn xung quanh, thì thầm, “Chuyện này có thể nói ở đây sao?”

"Không sao, sẽ không ai để ý đâu", Lee Sanghyeok trấn an cậu, "Dù sao thì cuối tuần sau sẽ có thông báo chính thức"

“A…… Kia thật đúng là……” Han Wangho nhất thời không biết nên nói cái gì, liếm liếm môi dưới, nói, “Anh thật đúng là người tuyệt vời a”

Những tin đồn gần đây được lan truyền đã được Lee Sanghyeok xác nhận, Han Wangho chỉ cảm thấy tim mình đập thật sự nhanh, đập thình thịch trong lồng ngực, như thể cậu đã trở lại thời điểm diễn ra trận chung kết mùa hè và nâng lên chiếc cúp vô địch dưới ánh đèn sân khấu.

“Thật sao?” Cậu xác nhận với Lee Sanghyeok trong sự hoài nghi.

“Đương nhiên là thật” Lee Sanghyeok gật đầu nói, “Anh sẽ không lừa em những chuyện như thế này”

Han Wangho chớp chớp mắt, cảm thấy hốc mắt của mình đỏ lên. Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên cậu biết rõ sự kiên định và quyết tâm đằng sau sự lựa chọn này, nhưng may mắn là từ trước đến giờ, Lee Sanghyeok chưa bao giờ làm người khác thất vọng.

"Sao vậy? Vui đến thế à?" Lee Sanghyeok trêu đùa, "Là bởi vì năm tới chúng ta có thể cùng nhau đi ăn lẩu sao?"

Han Wangho vừa cười vừa xua tay, nói, "Không có gì"

“Cái gì không có gì?” Lee Sanghyeok bối rối, nhưng thấy Han Wangho cười đến vui vẻ như vậy, anh cũng không nhịn được cười theo cậu.

“Không có gì” Han Wangho vùi người vào bàn cười đến vai run lên, sau đó lấy bàn tay lau đi nước mắt, “Em chỉ là... thật sự rất vui”

Thật sự rất vui khi có thể nhìn thấy ID Faker trong Summoner's Rift một thời gian dài nữa.

Cậu đã bước vào con đường tuyển thủ chuyên nghiệp này một thời gian rất dài, Han Wangho liên tục nói lời tạm biệt với những người anh của mình, nhưng cũng may là Lee Sanghyeok vẫn luôn ở đây,  điều đó khiến cậu cảm thấy mình không cô đơn.

Nhiều năm qua cậu đã đi đến rất nhiều đội tuyển ở Lck và Lpl, bất kể là cậu vào kênh phát sóng trực tiếp hay khung chat trong kkt, chỉ cần nhìn thấy Lee Sanghyeok, thì cậu luôn cảm thấy mình chưa bao giờ cô đơn.

Han Wangho nâng cốc nước lên, cười nói với Lee Sanghyeok, "Chuyện tốt như vậy, em cần phải mời anh một ly"

“Chỉ cần em không uống rượu là được, nếu không một mình anh không thể đưa em về” Lee Sanghyeok nhẹ nhàng chạm cốc với Han Wangho.

“Cái gì a, chẳng lẽ anh không biết tửu lượng của em bây giờ rất tốt sao?" Han Wangho oán giận sau khi hiểu ý nghĩa đằng sau những gì Lee Sanghyeok nói.

“Thật sao?” Lee Sanhyeok giả vờ kinh ngạc, “Vậy tại sao chưa uống rượu đã say rồi?”

Sau khi ăn lẩu xong bọn họ cùng nhau trở về ký túc xá, Han Wangho đút tay vào túi, từ từ theo sau Lee Sanghyeok, Lee Sanghyeok cũng không giục cậu, anh bước chậm lại chờ cậu. Bọn họ đã đi trên con đường này rất nhiều lần trong một năm qua, có đôi khi đi cùng những người khác, có đôi khi chỉ có hai người bọn họ. Thỉnh thoảng Han Wangho cảm thấy may mắn khi quyết định đến GenG, cậu đã tìm thấy rất nhiều thứ khi ở đây, chẳng hạn cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào khi cậu dành được chiếc cúp vô địch dưới cơn mưa màu vàng, làm cậu có chút hoài niệm khoảng nhiều năm về trước cậu cùng Lee Sanghyeok đi làm, tan làm, vài ba bữa cùng nhau đi ăn một lần.

Cậu nhìn theo bóng lưng Lee Sanghyeok đang đi phía trước, sau đó chạy tới để sánh vai cùng anh.

Han Wangho cúi đầu nhìn bóng của hai người, ánh đèn đường từ phía sau chiếu tới, nhìn từ xa giống như hai cái bóng đang chồng lên nhau. Cậu khoa tay múa chân một lúc rồi đột nhiên cười lớn.

“Đang nhìn gì thế?” Lee Sanghyeok hỏi.

Han Wangho không đầu không đuôi trả lời anh, "Em đang nghĩ, nếu như con đường này có thể dài hơn thì tốt biết mấy"

Nếu con đường em đi cùng anh có thể dài hơn thì tốt biết mấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro