17. [B] Gửi cho năm 3015
• Tác giả: All is well
• Nguồn bài viết: QQ/2154941055
• Nguồn bài dịch: Facebook/Yêu Ngô Tà đến 500 triệu năm - 天真无邪
Bài đăng ngày 19/8/2018.
“Năm 3015
Một ngàn năm.
Du khách tới núi Trường Bạch dần trở nên ít ỏi, mọi người cũng không còn nhớ rõ.
Hôm nay đột nhiên lại có điểm khác.
Bắt đầu tháng sáu, có nhiều người trẻ tuổi lục tục đến Trường Bạch.
Trong tay bọn họ không ngoại lệ đều mang theo một cái hũ.
Trường Bạch vắng lặng lại một lần nữa trở nên náo nhiệt, trên núi người người chen chúc xô đẩy.
Người ngoài nhìn sự việc này nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra.
Có phóng viên quyết định tới Trường Bạch phỏng vấn bọn họ.
Có một nữ sinh đối diện ống kính, ôm hũ trong tay, chậm rãi nói:
“Đây là tro cốt. Gần một ngàn năm trước ở thế hệ tổ tiên tôi có một người, trước khi chết để lại di chúc rất kỳ quái: Hy vọng năm 3015, con cháu có thể mang tro cốt của người, trong ngày 17/8 táng [1] ở Trường Bạch. Nghe nói người vừa khóc vừa nói, không rõ tại sao.”
Phóng viên càng thêm nghi hoặc.
Đội ngũ tiếp tục đi tới phía trước, một bước, hai bước, ba bước.
Nắng sớm dần hé lộ, bốn phía càng thêm rõ ràng.
Sắp đến rồi.
Không khí trở nên ẩm ướt, bốn phía đều không còn an tĩnh như ngày thường.
Đột nhiên, có một người hô: “Trương Khởi Linh”.
Thanh âm khiến bầu không khí yên tĩnh nổ tung, có người trì trệ một chút, lập tức cũng đi theo kêu:
“Trương Khởi Linh.”
“Ngô Tà.”
“Các anh có khoẻ không?”
Càng ngày càng có nhiều người tới gia nhập, âm thanh càng ngày càng lớn, lớn đến độ xuyên vào lòng người.
“Tiểu Ca.”
“Một ngàn năm rồi, chúng tôi đến gặp anh.”
“Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, hậu hội hữu kỳ.”
Chân trời dần dần sáng lên.
Nơi xa có tiếng chuông vang, trang trọng, thong thả.
Không biết ai giương tay lên, giấy trong lòng ngực giống như bông tuyết, lả tả rơi xuống, khắp nơi đều có.
Có người nhặt lên nhìn xem.
Đó là bản sao một tin tức, thời điểm một ngàn năm trước, ở thời đại còn sử dụng báo chí, trên đó in một dòng chữ lớn:
2015, ước hẹn Trường Bạch, tĩnh hậu Linh quy.
Không có ai chú ý tới, ngày đó trên đỉnh núi Trường Bạch, có một người lẳng lặng đứng nơi đó.
Người đó như cũ vẫn mặc một chiếc áo liền mũ, trên lưng mang một đồ vật màu đen, mái tóc mỏng trở nên bạc trắng. Biểu cảm trầm tĩnh tang thương không phù hợp với độ tuổi.
Hắn đứng ở nơi đó, từ lúc ngày mới bắt đầu mãi cho đến khi tia nắng cuối cùng của chiều tà dập tắt, sau đó chậm rãi xoay người rời đi.
Trong tay hắn vẫn luôn gắt gao nắm chặt hai bình tro cốt, cứ như vậy cúi đầu trở về, bóng dáng dần dần khuất hẳn.
Một năm nọ, có những người lại lần nữa lên Trường Bạch Sơn. Bọn họ tự xưng là “Đạo Mễ thế hệ sau”, đem hủ tro cốt cùng một ngàn năm chấp niệm táng tại nơi đây.
Một năm nọ, có người đăng ảnh nói là bảo bối của thế hệ tổ tiên.
Là tám quyển sách, bìa sách ố vàng gần như chạm vào liền vỡ vụn, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra là “Đạo Mộ Bút Ký”.
Một năm nọ, trên mạng đột nhiên phát tán một tấm hình, một người đàn ông mập mạp cười thân thiết, tay đỡ mắt kính, mỉm cười tủm tỉm nhìn về phía ống kính.
Năm 2015.
Thiết Tam Giác đoàn tụ.
Trương Khởi Linh về nhà.
Hàng vạn Đạo Mễ xa xôi vạn dặm tới Trường Bạch chỉ vì thực hiện ước hẹn mười năm.
Dọc theo đường tất cả đều là người, thống nhất ăn mặc áo liền mũ màu lam. Có người cầm lấy camera chụp những cảnh này, có người giơ tay che mặt khóc không thành tiếng, có người hướng về phía ngọn núi tuyết nơi xa không ngừng hô to:
“Trương Khởi Linh.”
“Tiểu Ca, về nhà.”
“Ngô Tà đang chờ anh.”
“Trương Khởi Linh, trở về nhà.”
Biểu ngữ tiếp ứng giăng đầy núi, vô số người vừa cười vừa khóc.
Bọn họ nói,
Tiểu Ca, chúng tôi đến đón anh về nhà.
Ngày hôm sau, gần như truyền thông đều đưa tin về sự việc này.
Trên báo chi đăng đầy ảnh núi Trường Bạch cùng ước hẹn mười năm.
Tiêu đề là nét chữ to in đậm:
“Mười năm Trường Bạch, tĩnh hậu Linh quy.”
Ngày này, bọn họ gọi là, 17 tháng 8 thịnh thế.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, trang sách đã ố vàng.
Chúng ta ở năm dài tháng rộng có lẽ đã hoá thành bột phấn.
Nhưng vào năm đó chúng ta đã khóc, giọt nước mắt kia sẽ kết thành hổ phách trong sáng. Bên trong, chứa đựng một ngàn năm ước hẹn.
Nếu chúng ta không thể khởi thi thôn Vũ, vậy thì cùng yên giấc Trường Bạch.
Từ nay về sau, còn có lần mười năm thứ hai, lần mười năm thứ ba, lần mười năm thứ tư, vô số lần mười năm.
Còn có lần thứ hai ngàn năm mưa dứt, lần thứ ba ngàn năm mưa dứt, lần thứ tư ngàn năm mưa dứt, vô số lần ngàn năm mưa dứt.
Uống băng mười năm, nhiệt huyết khó lạnh.
“Chúng tôi chỉ là, đã lâu không gặp.”
[1] Táng: Chôn
Facebook/wuxiedehua
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro