1,5. Thịt (Bonus)

*Lưu ý: Vì truyện thuộc thể loại creepypasta nên thường sẽ có cái kết mở, nhưng mình thấy cái kết đấy chưa rùng rợn lắm nên mình sẽ viết thêm một cái kết khác cho câu chuyện này*

_________________________________________

-"Anh ăn hắn ta rồi, giờ đến lượt em "ăn" anh nhé!" Sanji cầm con dao lấy ra từ sau lưng giơ lên, nở một nụ cười thật man rợ.

Sanji càng lúc càng tiến lại gần Law. Anh không sợ hãi mà chỉ ngồi đó, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. Anh cũng chẳng hề có ý định chạy trốn, vì đều là do anh đã sai nên phải nhận hình phạt là đúng. Law chỉ buồn vì đã không thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho cậu. Giọt nước mắt tuôn rơi, Law đang khóc...

-" Anh xin lỗi em..."

-" Anh xin lỗi vì cái gì?"

-" Anh xin lỗi vì đã giấu em sự thật rằng anh đã ngoại tình ở bữa tiệc hôm đó!"

-" Cuối cùng anh cũng chịu nói rồi đấy sao?! Nhưng mà muộn rồi! Tôi đã cho anh thời gian một tuần nhưng chỉ nhận lại sự im lặng." Sanji cười nhạt rồi nói tiếp -" Tôi biết hết mọi chuyện từ sáng hôm sau rồi, tôi còn có cả video đấy, anh muốn xem không?"

-" Tôi định sẽ cho anh thêm thời gian một tháng nữa nhưng... đến hôm nay tôi không thể chịu được nữa...anh biết hôm nay là ngày gì không? Là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta!"

"Kỉ niệm ngày cưới?! Đúng rồi! Dạo này lo lắng quá nên mình quên mất!" Law thầm nghĩ, anh như chết lặng khi nghe từng câu từng chữ Sanji nói.

-"Giờ thì ăn hết đống này đi!"

Sanji cố nhồi nhét đống thịt vào miệng Law và bắt anh nuốt hết chúng. Cậu không muốn lãng phí thức ăn và Law cũng biết là nếu không ăn hết thức ăn thì đó là không tôn trọng đầu bếp.

-"Thật là một cậu bé ngoan!" Sanji lấy ra một cái quan tài bằng thủy tinh chống lửa, đặt Law vào trong rồi kề dao vào cổ anh.

-"Sanji-ya, anh yêu em!"

-"Em cũng thế!"

Nói rồi cậu dứt khoát cứa một nhát thật mạnh vào cổ anh, máu tuôn ra thấm vào áo và quan tài trông thật ghê người. Law dù đã chết nhưng vẫn mở mắt nhìn chằm chằm cậu làm cậu thấy thật khó chịu.

-"Tsk, tối nay ngủ lại mơ thấy ác mộng rồi!"

Lấy ra chiếc điện thoại cậu gọi cho cảnh sát, giả giọng sợ hãi cầu xin với người ở đầu dây bên kia:

-Sanji: Anh cảnh sát! Mong đến nhà tôi, chồng tôi...anh ấy đã bị ám sát rồi!!!

-Cảnh sát: Mong cậu bình tĩnh, chúng tôi sẽ đến ngay!

Ngắt máy cậu gọi ngay cho Reiju.

-Sanji: Đưa một chiếc trực thăng đến nhà em nhanh! Em sẽ trở về nhà!

-Reiju: Okay! Em không thích ở với chồng nữa à?!

-Sanji: Anh ta chết rồi!

Cậu tắt máy, đi ra khỏi nhà, châm lửa, ngôi nhà bừng cháy do cậu đã chuẩn bị cồn trước đó. Cậu đứng ngắm nhìn căn nhà đang cháy, nhớ lại những kỉ niệm đẹp của cậu và anh tại đây cho khi trực thăng đến, cậu leo lên trực thăng ngoái đầu lại.

-"Vĩnh biệt"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro