Chương 10

Cô là người liên quan tới giới xã hội đen, còn anh...là trẻ mồ côi.

Còn nhớ ngày đó, anh mười bốn tuổi, ngồi vật vã ở trên đường, xin tiền để mua cơm nhưng không có ai thương cảm. Ngay lúc ấy, cô như tia nắng chiếu sáng đời anh, đã cưu mang anh trong thời gian khổ nạn.

- Cô là ai?

- Gọi ta là sư phụ. Và, ta hai mươi tuổi, đừng gọi là cô, già lắm.

...

Đã được năm năm kể từ ngày đó, và anh vẫn không thể học được cách bắn súng chuẩn xác.

- Này, tay nâng súng lên, ngắm chuẩn vào bia ấy.

Duẫn Lệ ngồi trên ghế, tay cô cầm điếu thuốc lá. Cho lên miệng rít một hơi dài, làn khói nhẹ mờ ảo như sương thoảng qua lượn lờ thành hình vòng tròn nhỏ rồi biến mất.

- Sư phụ...con không dám!

Tử Nghiên nói, tay anh run run, không thể cầm chắc khẩu súng lục trên tay mình.

- Không nhấc nổi súng thì làm sao sống được trong cái xã hội này?

Cô nói, rời khỏi chiếc ghế lớn, tiến đến cạnh bàn cẩm một khẩu AK lên, ngắm nhẹ vào bia và " Pằng "! Trúng hồng tâm.

Thổi phù nhẹ qua đầu súng, cô vuốt vuốt nòng rồi liếc nhìn anh.

- Quá kém cỏi.

Cô bước đi, không một cái ngoảnh đầu lại nhìn anh.

Bất ngờ, từ phía sau có người rút súng ra, chĩa thẳng vào đầu cô. Anh nhìn thấy, nhanh tay vớ lấy khẩu súng bắn xuyên tim người có ý đồ phản bội.

" Phụt " .

Anh ta phịch xuống không kịp kêu ca. Cô nhìn anh nở nụ cười.

- Đây là thứ ta cần. Tốc độ, sự nhanh nhạy. Con làm rất tốt.

Cô vừa đi vừa nói, cánh cửa đóng sầm lại. Để cho mình anh nhìn bóng lưng cô dần khuất khỏi tầm mắt.

Đã đi xa, Duẫn Lệ gục xuống đất, ứa đầy máu tươi xuống dưới sàn. Du vội vã lấy ra hai viên thuốc trong túi đưa cho cô, vị đắng và không có nước, cô cố gắng nuốt vào cổ họng hết mức có thể.

- Duẫn, chị...

- Không sao!

Cô lên tiếng trấn an Du, gắng gượng đứng dậy, bám vào vai Du nhờ cô ấy dìu mình đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #nguoc#sung