[Tuyền Chuyển Hỏa Oa] Phụ mẫu phục hợp kế hoạch (Phiên ngoại 3)

*lần này là Oa công

————————————————————————————

Bạn nhỏ Lưu Vũ Huyên khi nhỏ rất ngoan và thông minh nhưng lại mang khí tức xã hội.

Đoàn Nghệ Tuyền trầm mặc nhìn nàng một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Tăng Diễm: "Có phải con có nhiều đặc điểm là di truyền từ em không?"

Đôi tay đang gọt vỏ táo của Lưu Tăng Diễm dừng một chút, như không có gì mà tiếp tục gọt: "Không, di truyền từ chị thì nhiều hơn."

Viên Vũ Trinh tới thăm, khinh thường nhìn hai người hừ một tiếng, xoa xoa đầu của hai người thấp hơn: "Hai người đều xã hội, đừng giành."

"Viên Vũ Trinh!"

Lưu Tăng Diễm trở nên bạo lực, đuổi theo Viên Vũ Trinh chạy ra ngoài.

Lưu Vũ Huyên tuổi còn nhỏ nghiêng đầu, có hơi khó hiểu.

"Ừm. . . ba mẹ đều đang khen con, ngoan."

Lưu Vũ Huyên gật đầu, ngã vào trong lòng Đoàn Nghệ Tuyền: "Mama, ôm~"

"Được~"

Đoàn Nghệ Tuyền nặn nặn khuôn mặt của con mình, không khỏi cảm khái cảm giác thật tốt.


Lưu Vũ Huyên dụi mắt ngồi dậy, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tủ quần áo quen thuộc và con mèo bông của mình, thở dài bất lực.

Lại bị baba ném về rồi.

Sao ngủ với mama lại khó đến như vậy a?

Nàng siết chặt nắm tay, dùng sức đấm vào chiếc gối trong tay.

Không được, tối nay nhất định phải tận dụng cơ hội đến ngủ chung với mama!

Lưu Vũ Huyên nghĩ, sau khi thay quần áo xong liền bước trên chiếc chân ngắn của mình đi mở cửa ra.

"Bánh Trứng dậy rồi sao? Đến ăn cơm."

Lưu Tăng Diễm đặt đồ ăn lên bàn, trên một chiếc bàn ăn nhỏ đáng yêu có một quả trứng luộc hoàn hảo.

Mùi hương thơm lừng khiến Lưu Vũ Huyên không ngừng chảy nước miếng, vội vàng cướp lấy chỗ ngồi từ lâu đã bị ném lên trên trời cao. Nàng tung tăng chạy đến, ôm lấy chân của Lưu Tăng Diễm cười: "Cảm ơn baba~"

"Ừm, ngồi lên ăn cơm đi." Lưu Tăng Diễm nhéo mũi Lưu Vũ Huyên rồi cười, "Ba đi gọi mama con."

"Vâng~"

Lưu Tăng Diễm xoay người, mở cửa phòng mình ra.

Ai nói Bánh Trứng nhà nàng xã hội chứ? Rõ ràng là rất ngọt.

Nghĩ đến đây, động tác của nàng tự động nhẹ nhàng lại, nhẹ nhàng xốn chiếc chăn đang che trên đầu Đoàn Nghệ Tuyền lên, một nụ hôn chào buổi sáng dừng lại trên trán của người vẫn còn đang trong cơn buồn ngủ.

"Ừm. . . . . . Tăng Oa. . . . . ."

Đoàn Nghệ Tuyền dụi dụi mắt, một tay ôm cổ Lưu Tăng Diễm, nhu thuận cọ cọ vào, dán sát vào mặt nàng.

"Rời giường thôi~" Lưu Tăng Diễm nghiêng đầu, lại thêm một nụ hôn trên mặt, "Bánh Trứng đang ở ngoài chờ rồi kìa~"

. . .

Lưu Vũ Huyên ngồi trên ghế, dĩa đã sớm trống không, trong ly sữa cũng không còn một giọt nào.

"Baba mama——" Nàng quay đầu lại gọi một tiếng, "Hai người vẫn chưa ăn——"

Đoàn Nghệ Tuyền mở cửa, mỉm cười đi đến xoa xoa đầu của Lưu Vũ Huyên, ngồi bên cạnh nàng cầm đũa, cắn miếng trứng chiên còn chưa lạnh. Lưu Tăng Diễm đóng cửa đi đến, cầm chiếc chén nhỏ của Lưu Vũ Huyên múc một chén cháo đưa cho nàng.

"Baba, trên cổ. . . . . ."

"Không có gì, chút nữa baba che lại."

Lưu Tăng Diễm dùng một tờ giấy lau vụng thức ăn trên khóe miệng của Lưu Vũ Huyên, nở nụ cười ôn nhu.

Đoàn Nghệ Tuyền nhấp một ngụm sữa, thản nhiên liếc nhìn Lưu Tăng Diễm, liền nhìn thấy nàng chớp chớp, cầm chén của mình lên đi vào trong bếp.

Hừ, mình không ăn đâu.

Lưu Tăng Diễm đặt một chén cháo đầy xuống trước mặt Đoàn Nghệ Tuyền, cưng chiều xoa xoa đầu cô: "Đây, lão bà."

"Ai, ai ai ai là lão bà của em!" Đoàn Nghệ Tuyền vì ngượng ngùng mà theo bản năng cãi lại, rồi lại đột nhiên cảm thấy không quá đúng, lập tức mặt đỏ hơn phân nửa.

"Ừm, là phu nhân~"

Lưu Tăng Diễm nhanh chóng tiếp lời, cả người Đoàn Nghệ Tuyền như một con tôm lớn đã chín kỹ, quay đầu đi không nhìn đến Lưu Tăng Diễm.

Lưu Vũ Huyên chống cắm, ăn từng muỗng cháo trong chén.


"Hôm nay đi chơi với nhà Thanh Ngọc Văn, Bánh Trứng mang giày chưa?"

Giọng của Lưu Tăng Diễm vang lên từ bên ngoài cửa, Lưu Vũ Huyên vội vàng mang giày vào, chạy đến, nắm chặt lấy tay của Đoàn Nghệ Tuyền và Lưu Tăng Diễm: "Baba mama đi thôi~"

Đoàn Nghệ Tuyền xoa đầu Lưu Vũ Huyên, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Tăng Diễm.

Cô thật không ngờ Lưu Tăng Diễm sẽ đồng ý lời mời của Thanh Ngọc Văn, hai nhà cùng nhau đi chơi Thoát khỏi mật thất.

"Sao vậy DDD?" Lưu Tăng Diễm ôm Bánh Trứng, để một tay trống nắm lấy tay của Đoàn Nghệ Tuyền.

Đoàn Nghệ Tuyền nhét hai tay vào trong túi của Lưu Tăng Diễm, nghiêng đầu cười khẽ: "Sao em lại chấp nhận lời mời đi chơi của họ vậy?"

"Ừm. . . . . . Thanh Tổng với Điềm Điềm cùng nhau mới, không phải tốt hơn là nên đi sao?" Lưu Tăng Diễm vừa cảm thấy may mắn vì Lưu Vũ Huyên rất nhẹ, vừa lo lắng hài tử này có hảo hảo ăn cơm hay không, "Hơn nữa, Bánh Trứng vẫn luôn muốn đi chơi Thoát khỏi mật thất, nhưng vì mấy năm trước quá nhỏ nên không thể đi."

"Baba, thả con xuống đi, con lớn rồi, muốn tự mình đi." Lưu Vũ Huyên kéo kéo áo của Lưu Tăng Diễm, Lưu Tăng Diễm liền gật đầu thả nàng xuống, nâng tay xoa xoa đầu nàng.


"Tăng Oa, ở đây."

Thanh Ngọc Văn và Điền Thù Lệ đứng ở cửa của Thoát khỏi mật thất, nhìn về phía một nhà ba người bước xuống khỏi xe taxi. Đoàn Nghệ Tuyền vỗ vỗ vai Lưu Vũ Huyên, ý bảo nàng chạy đi trước.

"Con chào Thanh thúc thúc, Điềm Điềm. . . . . . tỷ tỷ." Lưu Vũ Huyên chạy đến, cười cúi đầu chào hai người.

Thanh Ngọc Văn ngơ người ra một lúc, cười khổ: "Gọi một tiếng ca ca cũng được rồi, già đến như vậy sao?"

"Đúng vậy, Thanh thúc thúc với mama là đồng lứa" Lưu Vũ Huyên ngoan ngoãn chỉ ngón tay, "Mặc dù Điềm Điềm tỷ tỷ cũng là đồng lứa, nhưng dì. . . . . . thích xưng hô tỷ tỷ."

Điền Thù Lệ che miệng cười khẽ: "Tiểu gia hỏa này cũng thật biết ăn nói."

Thanh Ngọc Văn hoàn toàn bất lực, ngồi xổm xuống nhéo mặt của Lưu Vũ Huyên: "Có phải mama của nhóc phái nhóc đến đây trả thù ta không?"

"Ha ha ha Tiểu Thanh, em nói xấu chị." Đoàn Nghệ Tuyền kéo tay Lưu Tăng Diễm, người chưa đến nhưng âm thanh đã đến trước.

"Không có, mama sẽ không để con làm chuyện như vậy đâu," Lưu Vũ Huyên nghiêm túc ngẩng đầu, "Mama nói với con có thể đánh thì đánh, đánh không lại thì vừa chạy vừa mắng, dù thế nào thì cũng không được ủy khuất chính mình."

Lập tức yên tĩnh.

"Chính, chính xác, đây đúng là thật là cái mama nhóc sẽ nói. . . . . ." Thanh Ngọc Văn nhịn cười, xoa xoa đỉnh đầu của Lưu Vũ Huyên, "Đi tìm ba mẹ nhóc đi, tụi này đã chọn xong mật thất rồi."

Đoàn Nghệ Tuyền đã đi đến, miệng than thở: "Không có, đó rõ ràng là lời mà Tăng Oa sẽ nói. . . . . ."

Lưu Tăng Diễm nhéo phần thịt mềm trên hông của Đoàn Nghệ Tuyền cảnh báo, bản thân ngẩng đầu nhìn Thanh Ngọc Văn, thương lượng chuyện tiếp theo.


Trong mật thật, Đoàn Nghệ Tuyền ôm chặt Lưu Tăng Diễm, có chết cũng không buông tay.

Lưu Vũ Huyên bình tĩnh xung phong đi trước.

"Tăng Oa, con của chị. . . . . ." Thanh Ngọc Văn cắn lưỡi, "Có hơi mạnh mẽ a."

"Đúng vậy, di truyền từ chị mà." Lưu Tăng Diễm cười, giao Đoàn Nghệ Tuyền cho Điền Thù Lệ, "Điềm Điềm, cậu bảo vệ Tiểu Tuyền nhà tớ một chút, tớ bọc hậu, nguy hiểm."

Điềm Thù Lệ co rúm người lại, Đoàn Nghệ Tuyền ôm chặt lấy cánh tay của nàng.

Thanh Ngọc Văn nuốt mấy ngụm nước bọt, nghĩ bản thân dù như thế nào thì cũng không thể thua Lưu Tăng Diễm, vậy nên liền vỗ vai Lưu Vũ Huyên: "Bánh Trứng, muốn ta xung phong không?"

"Thanh ca ca không sợ sao?"

"Không, không sợ a. . . . . . ."

"À. . . . . ." Lưu Vũ Huyên lấy ra mặt nạ mặt quỳ mà quản lý thấy nàng dễ thương  nên cho ra, quay đầu giương nanh múa vuốt: "Gào!"

"A a a a a a! ! ! ! ! !"

Trong mật thật đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Thanh Ngọc Văn co người trên đất.

"Ha ha ha ha ha ha ha. . . . . ."

Lưu Vũ Huyên không thương tiếc gì cười nhạo vị người lớn nhát gan này.

Lưu Tăng Diễm bình tĩnh kéo ba người đi đến, gõ vào đầu của Lưu Vũ Huyên: "Không được dọa người."

"A. . . . . ."

Lưu Vũ Huyên lập tức nhụt chút, im lặng tháo mặt nạ ra, treo lên tai.

"Bánh Trứng, con làm mama sợ!" Đoàn Nghệ Tuyền lấy lại tinh thần, nhào đến ôm lấy con gái mình, không chút uy hiếp mà cảnh cáo: "Không được như vậy nữa!"

"Vâng vâng, mama yên tâm."

Lưu Vũ Huyên liên tục gật đầu.

NPC ở xa xa phì cười.


"Nhiệm vụ cá nhân. . . . . . có thể nhiều người cùng hoàn thành không?"

"Không thể, trừ khi là tiểu bằng hữu kia."

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Lưu Vũ Huyên.

"Vậy. . . . . . có thể một người hoàn thành nhiều nhiệm vụ cá nhân không?"

"Hừm. . . . . . không thể."

"Được, cảm ơn."

Lưu Tăng Diễm treo bộ đàm lên thắt lưng, nhìn bảng nhiệm vụ trước mặt.

"Ừm. . . . . . chỉ có Bánh Trứng có thể có người đi cùng. . . . . . . vật thì, Bánh Trứng đi hoàn thành nhiệm cá nhân xa nhất, baba đi với con" Lưu Tăng Diễm nhanh chóng phân công, "Mình đi chỗ này, chỗ này nguy hiểm nhất; Tiểu Thanh đi chỗ này, nơi này gần hơn một chút, chạy trốn tiện hơn; Điềm Điềm đi chỗ này, nơi này cách NPC xa hơn một chút, an toàn hơn. . . . . ."

"Vậy, chị thì sao?" Đoàn Nghệ Tuyền nuốt nước bọt, ôm chặt lấy cánh tay của Lưu Tăng Diễm.

"Chị a. . . . . ." Lưu Tăng Diễm liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ nhàng thở dài, "Đây là khu nhiệm vụ cá nhân, là nhiệm vụ an toàn nhất, chị ở đây."

"Chị yêu em Tăng Oa mua~"

Lưu Tăng Diễm ngơ ngác, trên mặt có thêm một dấu hôn.

"Chậc chậc chậc, Tăng Oa khi dễ người."

Điền Thù Lệ vẻ mặt bất lực.

"Mình sợ chị ấy hét lên thì chúng ta phải bồi thường tiền thuốc men cho nhân viên," Lưu Tăng Diễm mặt không đổi sắc, "Dù sao thì giọng của mọi người cần phải nhỏ một chút."

Nụ cười của Đoàn Nghệ Tuyền đóng băng trên khuôn mặt, im lặng quay đầu, ôm lấy Lưu Vũ Huyên: "Hu hu hu Tăng Oa không yêu mình. . . . . ."

"Mama. . . . . . nói như thế nào đi chăng nữa thì nhiệm vụ của người cũng là an toàn nhất a. . . . . . ." Lưu Vũ Huyên ngẩng đầu nhìn mật mã đầy tường, khóe môi co giật, "Nhưng hệ số độ khó có hơi cao. . . . . . có lẽ là vì baba đánh giá cao IQ của mama."

Lưu Tăng Diễm chớp chớp mắt: "Không sao, không giải được thì baba về rồi sẽ giải cùng."

"Tăng Oa, quả nhiên em vẫn còn yêu chị——"

Lưu Tăng Diễm ôm lấy Đoàn Nghệ Tuyền, cưng chiều xoa đầu cô.

Điền Thù Lệ bị nghẹn đến quay đầu nhìn về phía nhiệm vụ của bản thân.


"A a a a a ! ! ! ! ! !"

Lưu Vũ Huyên rụt cổ, giữ chặt lấy tay của Lưu Tăng Diễm, "Baba, con cảm thấy giọng của Thanh ca ca cũng không thua gì mama a. . . . . ."

"Đều từng là người của B đội, âm lượng đương nhiên không nhỏ" LLuuw Tăng Diễm quay đầu lại nhìn một cái, bước nhanh hơn, "Chạy màu, đèn biến đỏ."

Lưu Vũ Huyên đáp lại, cũng bắt đầu chạy.

Thanh Ngọc Văn "rầm" một tiếng mở cửa phòng an toàn lại, một tay đóng cửa rồi ngồi phịch xuống đất. Đoàn Nghệ Tuyền đang giải mã liếc mắt nhìn cô một cái, bình tĩnh quay đầu lại: "Thành công không?"

"Ừ, nhưng thời gian ở lại lâu quá, hành lang tiến vào trạng thái giới nghiêm" Thanh Ngọc Văn đừng lên, lo lắng nhìn về phía cửa, "Điềm Điềm với nhóm của Tăng Oa sẽ không quay trở lại được đây trong một thời gian ngắn."

Đoàn Nghệ Tuyền khẽ "chậc" một tiếng, nâng tay lên vẫy vẫy: "Em đến đây, giúp chị giải mã."

"Ừm."

Thanh Ngọc Văn đi đến, Đoàn Nghệ Tuyền theo bản năng đứng dậy rời đi.

"Sao. . . . . ."

"Không có gì, em từ từ xem, chị nghĩ một chút."

Đoàn Nghệ Tuyền ngồi trên ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ mật mã.

Cửa lại đột nhiên bị mở ra, Lưu Tăng Diễm với Lưu Vũ Huyên kéo Điền Thù Lệ chạy vào.

"May quá may quá, tụi này trên đường trở về gặp Điềm Điềm đang bị đuổi giết, nên mang theo cậu ấy về đây." Lưu Tăng Diễm thở hổn hển, ngồi xuống bên cạnh Đoàn Nghệ Tuyền, thuận tay kéo Lưu Vũ Huyên ôm vào trong lòng.

Điền Thù Lệ dựa vào vai Thanh Ngọc Văn, im lặng thuận khí.

"Xin lỗi, thời gian ở lại lâu quá. . . . . ."

"Không sao, dù sao chúng ta cũng trốn về được đây" Lưu Tăng Diễm hờ hững xua tay, "Chuẩn bị làm nhiệm vụ chung đi."


Cuối cùng cũng kết thúc, tiểu bằng hữu chạy ở trước cái gì cũng không sợ quả nhiên là MVP. Nhân viên thấy nàng dễ thương, lại nhịn không được mà tặng nàng một chiếc vòng tay nhỏ.

"Cảm ơn ca ca."

Lưu Vũ Huyên ngoan ngoãn cúi đầu, nhân viên nhất thời bị dễ thương đến choáng, cảm ơn một cái xong nói nhất định phải lại đến.

"Có giảm giá không?" Lưu Tăng Diễm giữ chặt tay Lưu Vũ Huyên, mỉm cười nhìn nhân viên.

"Giảm! Tuyệt đối sẽ giảm!" Nhân viên gật đầu không chút do dự, "75% có đủ không?"

Mọi người sững sờ trong một giây.

"Hoan nghênh lần sau lại đến~" Nhân viên nở nụ cười ranh mãnh, "Gần đây có một một quán bán lẩu quay (Tuyền Chuyển Hỏa Oa) a~"

Đoàn Nghệ Tuyền lập tức đỏ cả hai tai, kéo Lưu Tăng Diễm với Lưu Vũ Huyên rời đi.

Thanh Ngọc Văn đẩy Điền Thù Lệ đi theo sau ba người.

"Có một cửa hàng bánh ngọt ở phía bên phải tên là Khinh Điềm (Thanh Điềm) —— bán bánh trứng——"

Mọi người lập tức chạy xa.





Nhật ký của Bánh Trứng

7.23

Hôm nay đi mật thất với baba mama và Thanh Ngọc Văn ca ca và Điền Thù Lệ tỷ tỷ.

Mật thất không đáng sợ chút nào, sao lại có thể sợ đến mức kêu gào khóc lóc a?

Thật sự không hiểu được suy nghĩ của người lớn a.

Nghe nói mama với Thanh ca ca có một đoạn chuyện cũ? Quay về đi hỏi Viên a di một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro