5. SM
Sau nhiều ngày vắng bóng, ta đã trở lại :3
Chuyện là thằng em ta nó mượn máy tính nhà ta xem phim XXX Xong máy tính nó bị virut luôn
Đến lúc sửa xong thì mất hết dữ liệu, trong đó có cả phần trung và phần hạ cái SINH TRONG RỪNG :v
Ta cảm thấy bất lực và chán nản quá nên quyết định drop cái đấy luôn :v
5, SM, THUẦN SINH
Tôn Lữ Hà Lâm lờ mở mở mắt tỉnh dậy, vẫn là trần nhà trắng tinh, vẫn là chiếc giường sắt quen thuộc cùng những xiềng xích va đập nhau trên cơ thể. Bụng lại bắt đầu đau âm ỉ, cơn đau bụng sinh đã bắt đầu khoảng bốn tiếng trước nhưng y còn chưa có dấu hiệu đau đến nỗi không chịu nổi nhưng mà y rất muốn rặn để đẩy thứ trong người ra. Hắn đã đút thêm một con búp bê nhựa hình người vào người y với lí do là hắn muốn xem y rặn đẻ, chỉ thế thôi.
- " Ư..! "
Y rên lên một tiếng, hậu huyệt chưa mở đủ đã bị hắn rạch một đường, máu nhỏ lênh láng giữa hai chân thon dài.
- " Đau à? Thêm nữa không? "
Hắn cười đầy tà ác, móc trong chiếc tủ làm đá ra một thứ quả gì đó to bằng nắm tay người lớn rồi bước về phía y.
- " Đừng...xin ngươi..xin ngươi tha cho ta "
Nhận thấy hai chân mình bị hắn hung ác kéo ra xa, y khẩn khoản cầu xin , nước mắt đã lăn dài trên hai gò má, cả người không một mảnh vải, ướt đẫm mồ hôi.
Hắn không trả lời, đưa thứ quả kia vào mặt sau của y, không lưu tình đẩy mạnh vào.
- " Ưm! "
Bị đau đớn xé rách đánh úp cùng sự sát nhập bất ngờ của thứ to lớn, lạnh lẽo kia làm y không khỏi rên lên một tiếng thảm thiết. Đau bụng sinh vẫn tiếp diễn, y cảm thấy đứa nhỏ lần này hình như đã sắp muốn ra.
- " Rặn đi! "
Hắn cho y một bạt tai rồi ra lệnh. Tay hắn dùng lực mà banh mạnh hai chân đang kịch liệt run rẩy của y ra xa.
- " Ựm!!! "
Nắm lấy dây xích đang cố định tay mình, y từ từ lấy hơi mà dùng sức. Y biết, không nên cãi lời hắn. Ánh mắt của y hướng về phía giường bên kia, con trai của y cũng đang lâm bồn. Nghĩ đến đây y không khỏi lo sợ, cậu mới mười hai tuổi thôi mà!
- " Mẹ nó, ta nói mau rặn! "
Hắn quát lên, tiếp tục quan sát cấu đình rách nát bị bao phủ tất thảy bằng máu đỏ của y, miệng không ngừng cười điên dại.
- " Hự! "
Y tiếp tục dùng lực đẩy xuống nhưng thứ quả tròn cứng kia quả thực rất khó đẩy ra. Cứ dùng lực rặn xuống nó liền trơn tuột trở lại.
- " A!! "
Y đẩy xuống một lần nữa, dốt cuộc cũng cảm thấy một nửa quả ra khỏi hậu huyệt nóng rát của mình. Y không muốn dùng lực nhiều vì y còn phải dữ sức sinh hài tử của y.
Hắn vẫn nhìn xuống bên dưới của y, mắt không ngừng đặt lên thứ quả mà y sắp dùng sức rặn ra.
- " Hô!! A---! "
Y bật mình khỏi xiềng xích, tự phanh rộng hai chân mình, dùng một lực mạnh cắn răng mà đẩy xuống để đưa thứ quả kia tách ly khỏi cơ thể mình.
- " Phốc " một tiếng thứ quả bị đẩy văng xuống sàn nhà gỗ, " cộc,cộc " vài tiếng rồi lăn vào góc tường.
- " Rặn con búp bê ra "
Hắn không thích nói nhiều, ra lệnh cho y.
Y đã thoáng co chút mệt mỏi, muốn nghỉ một chút nhưng lại cảm thấy khắp người đau rát. Hắn đang không ngừng dùng roi quất vào cái bụng lớn đang trở dạ của y, đứa nhỏ càng quẫy đạp muốn ra lại bị con búp bê nhựa dành đường mất.
- " Hự...hô...hô! "
Y cố gắng lấy lại nhịp thở, dùng sức tiếp tục muốn ép con búp bê ra ngoài. Bởi vì nước ối chưa phá, đầu búp bê cứng rắn ma sát trong nội vách đầy mẫn cảm khiến y không ngừng tiết ra dâm thủy.
- " Thật đẹp nha "
Hắn dùng bàn tay thô ráp đã vấy đầy máu vén vén những lọn tóc mềm mượt đang bết dính lại khuôn mặt tái nhượt của y, hài lòng nói.
- " Ựm!! "
Y không màng quan tâm đến hắn, tiếp tục không ngừng rặn xuống. Đau bụng sinh càng ngày càng tăng, bụng gò trướng, quặn đau làm y thống khổ phát khóc. Mắt phượng xinh đẹp đã bị nhiễm đầy những sọc thẳng, sọc ngang chằng chịt của tơ máu.
- " A..! "
Y thét dài một tiếng chói tai, đau bụng sinh đã không còn khoảng cách, hài tử sắp muốn ra làm y càng thêm sợ hãi.Cảm nhận được đầu cứng của con búp bê nhựa đã chạm vào điểm rộng nhất của cấu huyệt, y không ngừng dùng sức rặn xuống theo từng cơn một. Vừa dùng sức y đã nhận thấy hài tử trong bụng mình đang trụy xuống nghiêm trọng, tay không ngừng nắm vào thành giường bằng sắt, không ngừng hít thở và đẩy xuống.
- " A!...A!...A! " Cơn thúc sản lại tới, đau đến nỗi y phải trợn mắt há miệng mà dùng sức. Đầu nhựa của búp bê được đưa ra khỏi nơi tư mật với một húng dịch nhày màu trắng đục. Tiếp tục rặn xuống trong vòng mươi lần, cuối cùng con búp bê bị y thúc ép ra khỏi cơ thể
- " Phù...ưm...phù! "
Y cố gắng thở trong đau đớn cùng tuyệt vọng. Cơn đau bụng sinh đã cuộn trào đến nỗi y không chịu đựng được. Hài tử muốn xuất thế rồi.
- " Hựm!!! "
Y bật mình, ôm lấy bụng đau đớn bằng hai tay đang bị xích. Muốn nghỉ ngơi một lúc mà lại bất ngờ bị áp lực trong bụng mạnh mẽ đánh tới khiến y quay cuồng đầu óc. Bên trong như có thứ gì đó bị phá ra, chất lỏng không màu ồ ạt phun ra khỏi cất đình nhỏ hẹp.
- " Vỡ ối rồi! " Hắn nhếch miệng vừa cười vừa quan sát hậu huyệt sưng đỏ không ngừng co rút của y. Tôn Lữ Hà Lâm hoảng sợ, y còn chưa chuẩn bị gì, sức lực cũng đã muốn bị rút cạn. Làm sao còn sức để bình an sinh hạ tiểu hài tử bây giờ. Hắn bắt đầu tháo xiềng xích lủng củng cho y, hắn muốn y dãy giụa thật thoải mái trong đau đớn và hắn cũng chẳng muốn bắt nạt một sản phu yếu ớt, hắn chỉ muốn xem y tự dùng sức mà đẻ ra đứa nhỏ trong bụng này thôi. Xiềng xích được giải khai làm y có chút nhẹ nhõm, mi tâm dần dãn ra lại tiếp tục nheo lại vì cơn quặn đau trong bụng. Hài tử nghịch ngợm không ngừng quẫy đạp làm khổ y thở cũng chẳng xong. - " A!!! " Lần này chẳng cần hắn nhắc phải rặn, y cũng tự dùng hai tay mở rộng hai đùi non của mình mà dùng sức thôi tễ, dùng sức xuống. Hắn tiếp tục quan sát con người đang gần như ngồi xổm để dùng sức kia. Thật đã mắt!
- " Vù...vù...ÁCH---! "
Y bám lấy thành giường, ngồi xổm xuống dùng sức, đệm màu trắng đã vấy đầy máu cùng nước ối. Đứa nhỏ rất nhanh đã nhập bồn, làm xương chậu nhỏ hẹp của y đau đớn như nứt vụn thành từng mảnh, cả người như đang bị lăng trì. Hắn đứng phía sau đỡ mông y, tách ra hai phía. - " Ựm !!! " Tay giữ chặt đầu gối, mắt nhắm nghiền, y tiếp tục thôi tễ đầu to lớn cứng rắn của hài tử ra khỏi huyệt khẩu. Tóc máu dính bết của tiểu bảo bối đã thoát ẩn thoát hiện ở huyệt khẩu. Nhưng mỗi lần y hụt hơi đầu hài tử lại thụt vào bên trong làm y hụt hơi trong đau đớn. Sau nhiều lần dùng sức, y vô lực đổ về giường, đầu hài tử mới nhô ra một nửa mà y cả sức ngồi xổm còn không có. Hắn để y nằm rồi tách hai chân y lên hai bệ cao trước giường. Hắn đã nhìn thấy nửa cái đầu của hài tử, tiếp tục quát tháo y phải dùng thêm lực. Y cố gắng thu góp tất cả tàn lực của mình theo một cơn đau bụng sinh mãnh liệt mà rặn xuống. Trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi cùng nước mắt mặn chát không ngừng tuôn rơi.
- " Hựm! ÁCH!!! " Theo tiếng thét cao vút của y, đầu hài tử "phốc " một cái bị đẩy ra khỏi huyệt khẩu cùng máu loãng.
- " Aaaaa! "
Y chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì giường bên kia đã vang lên một tiếng thét thê lương. Ở góc phòng , bị che bằng màn gió trắng, Tôn Lữ Hà Nhiên kêu một tiếng thảm thiết. Hắn sốt sắng chạy về hướng cậu. Hắn muốn xem sinh đôi hơn sinh một nha. Trước khi đi hắn còn đe dọa y. - " Không được rặn tiếp, nếu ngươi mà sinh trước nó ta sẽ giết nó " Hắn chỉ tay về phía giường sinh của cậu nói. Thấy thế, y hoảng sợ, thở cũng chẳng muốn thở mạnh sợ đứa bé rớt ra. Bên giường bên kia, cậu cũng chẳng khá khẩm hơn y là bao, nước ối đã vỡ, đau đớn đã lên đến đỉnh điểm. Đầu đứa nhỏ kẹt lại sản đạo của cậu bé mười hai tuổi. - " A!! " Thân mình nhỏ bé của cậu không ngừng căng cứng mà gồng mình lên dùng sức. Hai đầu thai to lớn muốn ra cùng một lúc làm chật cứng sản đạo nhỏ hẹp của cậu. Hắn tháo xích, thích thú nhìn vào hai đầu thai đang kẹt tại nơi nhỏ hẹp kia.
- " Ô..ô..cha..A! Cứu..cứu ta, ta không muốn sinh, ta không muốn sinh...nữa..ô..ô..đau quá!! " Cậu khóc nức nở, giữa hai chân có thứ to lớn kẹt lại, muốn rặn nhưng thứ đó không thể ra được. Dù sao cậu cũng chỉ là một tiểu hài tử, khóc như vậy cũng là chuyện thường tình.
Y nằm thẫn thờ trên giường, bụng vẫn quặn đau nhưng cố ngăn mình không được dùng sức. Trong góc phòng vẫn là tiếng chửi mắng của hắn cùng tiếng khóc của cậu. Y ngồi dậy, con y đang kêu cứu, y phải cứu bảo bối của mình. Nhìn thanh gỗ được dựng bên tường, y cắn môi suy nghĩ rồi dùng tay đẩy đầu thai đang gắn chặt tại huyệt khẩu vào trong bụng, dùng dao xé vải đệm giường rồi đút vào trong hậu huyệt của mình. Y không dám rên rỉ lớn, sợ hắn sẽ phát hiện ra. Bước từng bước vô lực xuống giường, y cầm lấy cây gỗ lớn lê bước về góc phòng. Hắn vẫn đang thích thú nhìn cậu khó khăn đẩy hai đầu thai ra khỏi huyệt khẩu mà không cảm nhận thấy nguy hiểm ở đằng sau. Y không do dự, hạ thủ dáng một cú mạnh lên sau gáy hắn. Hắn không kịp phản ứng liền bị lực mạnh mẽ kia đánh cho bất tỉnh. Nín nhịn đau đớn ở hạ thể, y trói hắn lại thật chặt rồi bò về phía cậu . Y bị hoảng sợ, cả hai đầu thai đang cùng một lúc ở huyệt khẩu kàm nó rách đến ứa máu.
- " Tiểu Nhiên mau dùng sức! " Y vừa phanh hai chân cậu đến cực đại, vừa nói.
- A!!
Cậu nghe lời cha mình dùng sức mà thôi tễ , không dám nghỉ ngơi một chút nào cho tới tận khi thấy hai thứ mềm mại kia trượt khỏi huyệt khẩu thì mới vô lực mà ngã về giường. Thấy con mình đã ổn y mới dám tháo đống vải ra tiếp tục rặn sinh. Y dùng tay ép mạnh lên bụng lớn đang gò cứng. Đứa nhỏ bị sức rặn bên trong bùng ngoại lực bên ngoài tác động rất nhanh đã trượt ra ngoài oa một tiếng khóc chào đời. Thế là cuộc sống mới lại bắt đầu. Dù đau khổ vẫn phái sống tiếp.
góc tác giả : :))))) lộ mặt thật
muốn viết dài cơ mà bị mẹ gọi xuống không cho dùng máy :v
lần sau sẽ bù
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro