Đoản 32: Quà (Đoản mừng sinh nhật Ngô Tà 2022)

Tác giả: Ngôn
Quốc gia: Trung Quốc

Hắn tặng quà cho tôi, tôi không ngờ tới.

Đêm qua vì phải sắp xếp lại một ít giấy tờ cùng đồ đạc linh tinh nên đi ngủ trễ, lúc tỉnh lại đã là tám chín giờ sáng. Tôi thay xong quần áo đi ngang qua lịch, liếc mắt một cái——ngày 5 tháng 3, sinh nhật của tôi. Nhưng mà đối với tôi mà nói, mỗi ngày đều có ý nghĩa đặc biệt, muốn ăn bánh kem thì ngày nào cũng có thể mua, muốn liên hoan cùng bạn bè thì khi rảnh rỗi lập tức có thể tụ họp. Nếu nhất định phải nói ngày này có gì đặc biệt, đại khái chính là tôi của ngày mai sẽ lớn hơn tôi của hôm nay một tuổi.

Tôi tùy tiện ăn gì đó, cảm thấy hôm nay vô cùng an tĩnh, Bàn Tử cùng Tiểu Ca không ở đây, không biết làm cái gì.

Mấy ngày nay mưa đổ liên miên, tôi hoài nghi nấm sẽ mọc trong góc, thế mà hôm nay cuối cùng mặt trời cũng ló dạng.

Tôi tìm một cuốn sách ghi lại những giai thoại địa phương, lôi ra một chiếc ghế dài đặt dưới gốc cây rồi lười biếng nằm trên đó, tôi liếc nhìn tán cây trong tiềm thức, không có bóng người.

Còn chưa xem xong, cơn buồn ngủ đã kéo tới tìm, tôi buông lơi quyển sách trên tay, ý thức dần dần biến mất...

Tôi mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia, một mình tôi ở trong mộ đạo, phía sau là Hải Hầu Tử cùng Cấm Bà. Cây cao và bụi rậm xuất hiện, tôi liều mạng chạy về phía trước, bên tai là từng tiếng “Tiểu Tam Gia...”

Không biết qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt lại đột ngột thay đổi, cửa Thanh Đồng ẩn hiện trong bóng tối, tôi luôn có cảm giác nó đang áp sát mình nên theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, một mảnh tuyết trắng, cơn đau kịch liệt từ yết hầu truyền đến, dưới chân tôi trống rỗng, theo tuyết rơi xuống, tôi nhìn thấy bầu trời xám xịt, phía trên dường như cũng có người nhảy xuống.

Tôi không rơi trên tuyết, mà lại rơi trên sa mạc trắng mênh mang, khẽ giương tay chạm vào yết hầu của bản thân, miệng vết thương đã khép lại từ bao giờ, thế nhưng nơi đó đã để lại một vết sẹo, sau lưng tôi bỗng truyền đến âm thanh nước chảy. Tôi chậm rãi xoay người, Muộn Du Bình cùng Bàn Tử đang đứng trong sân nhìn tôi, tôi nhớ ra rồi, tôi không phải một mình, tôi đang sống ở thôn Vũ.

Tôi mở mắt ra, bên tai là âm thanh Bàn Tử xào rau, muốn đưa tay xoa mắt lại phát hiện trong lòng ngập tràn hương thơm, có người đặt lên ngực tôi rất nhiều loại hoa màu lam nhạt không biết tên, tôi cố gắng ôm lấy toàn bộ, chậm rãi ngồi dậy, đưa mắt nhìn thấy bóng dáng của Muộn Du Bình ở đối diện, hắn tựa hồ đã cảm nhận được ánh mắt của tôi, hơi hơi quay đầu lại.

Chạng vạng, gió đêm mang theo hương vị của hoàng hôn, xuyên qua hẻm nhỏ thổi vào, khẽ vuốt ve đoá hoa màu lam bên cửa sổ.

Tôi nghĩ, đây là quà, đúng không?

AAAAAAAA CHIẾC ĐOẢN NÀY ẤM ÁP QUÁ ĐI UWU

Facebook/wuxiedehua

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro