[Phiên Ngoại Đồng Nhân] Thập Điện Diêm La_Hạ

Hồi sau, Mạc Huyền Vũ cũng cảm thấy không khí có chút lạ, hắn ngẩn đầu lên thì mới phát hiện một chuyện.

Tất cả những người có mặt ở đây đều đang chống cằm ngồi chồm hổm trên đất mà nhìn về phía hắn.

Ngoại trừ Nhiếp Hoài Tang đang kéo Lam Cảnh Nghi qua một bên, tránh để nghẹn chết mình.

Mạc Huyền Vũ híp mắt, đám người Hắc Bạch Vô Thường cùng Phán Quan đều rất phối hợp mà nhìn trời, nhìn đất, nhìn cây cỏ.

Đám người này...

Hắn đang định mở miệng thì đột nhiên bên tai Mạc Huyền Vũ thổi tới một luồng khí lạnh cùng với giọng nói đặc biệt thâm trầm: "Người này?"

Mạc Huyền Vũ theo bản năng hơi chếch đầu lên.

Lần này ông trời đúng là biết trêu ngươi người ta.

Chuyển Luân Vương đang chăm chú cuối đầu dò tên trên sổ luân hồi.

Mạc Huyền Vũ lại kê sát bên y, cho nên lúc hắn ngẩn đầu lên lại trùng hợp làm sao trán hắn lại quét nhẹ qua môi y.

Chỉ là một cái chạm nhẹ nhu không, Mã Huyền Vũ lại là kẻ vô tâm vô phế, hắn còn lâu mới cảm thấy ngượng ngùng.

Cho nên phản ứng của Mạc Huyền Vũ đối với chuyện này chính là trực tiếp xem như không có gì.

Hắn lại cuối nhìn chổ ngón tay y chỉ, xác định lại một lần nữa: "Đúng vậy, là y!"

"...Ừm!"

Mạc Huyền Vũ đợi một lúc cũng không thấy y nói cái gì khác ngoài một chữ "ừm" kia.

Hắn ngước mắt, lúc này mới để ý, gò má của Chuyển Luân Vương hình như hơi phím hồng.

Y cầm sổ luân hồi nhưng lại không chú ý đến nó, khiến cho Mà Huyền Vũ cảm thấy rất không hiểu a.

Vị cấp trên này của hắn hôm nay còn biết thất thần?

Gương mặt thiên sơn vạn năm không đổi hôm nay lại phát hồng!

Kỳ lạ a.

Phán Quan rỗi rãi không có việc gì làm liền ngồi đếm mấy sợi lông trên bạch phiến vũ của Bạch Vô Thường.

Bạch Vô Thường cũng nhàm chán ngồi nhìn mấy phạm nhân bị đẩy từ Cửu điện tới Thù Vong đài để uống canh Mạnh Bà.

Ai trong mấy người bọn họ cũng đều làm như cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhưng thực chất bọn họ đều nhìn không sót bất cứ thứ gì.

Chuyển Luân Vương di ngón tay tới ba chữ Hiểu Tinh Trần kia, y bỗng nhiên lặng người không động thái.

Cái này người bình thường sẽ không hiểu nhưng Mạc Huyền Vũ lại rõ, y chính là đang nhìn xem chốn luân hồi kia của Hiểu Tinh Trần.

Khoảng nữa khắc sau, đôi đồng tử hắc sắc của Chuyển Luan Vương mới dần lấy lại chút thần hồn.

Y nhìn lướt qua Mạc Huyền Vũ, yết hầu nuốt xuống một ngụm mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

"Mệnh căn của kiếp sau là dựa vào công đức của kiếp này tích được. Hiểu Tinh Trần kiếp sau, tiền đồ vô lượng, công thành danh toại, yên ổn tới cuối đời."

Chuyển Luân Vương ngưng một chút, không mặn không nhạt nói: "Ta nhìn thấy trong mệnh căn của y có sự xuất hiện của một người, hắn sẽ đi theo y, cùng y mãn kiếp đến già."

Đây có thể xem là yên ổn tới cuối đời đi.

Lam Cảnh Nghi nghe xong cũng nhẹ ở trong lòng, hắn ngẩn đầu nhìn Nhiếp Hoài Tang, y cũng nhẹ nhàng đáp lại cái nhìn của hắn.

Mạc Huyền Vũ cảm thấy tò mò: "Ngươi đến cả chuyện của thời không kia còn có thể tường tận đến thế a?"

Chuyển Luân Vương nhìn hắn, trong giây lát đó y đã nghĩ đến chuyện của rất nhiều năm trước.

Nhưng rất nhanh y đã trấn định trở lại: "Chức danh của ta vốn là như vậy, ngươi có thể nhìn thấu luân hồi của hai nơi, chỉ là không can thiệp được vào sâu quá thôi."

"Nếu được như ngươi nói thì tốt rồi!"

Nghe thấy tiếng nói, tất cả đều đồng loạt nhìn ra cổng điện.

Chỉ thấy Ngũ điện Diêm La Vương cũng đã nhiều chuyện mà đi tới chổ này.

Chuyển Luân Vương ý tứ nhìn hắn, nhàn nhạt đề một câu: "Ngũ Vương!"

Diêm La Vương cũng không sợ mà đối mắt với y, dù sao đi nữa so với tuổi đời của y cũng không bằng một số lẻ của hắn.

"Tiểu tử này, hai mươi năm đọa đày cũng không cảnh tỉnh ngươi?"

Nhất thời, sắc mặt Chuyển Luân Vương trở nên trắng bệch, y nữa muốn nói nữa lại không, hồi sau khi nhìn qua phía Mạc Huyền Vũ.

Mặc Huyền Vũ đương nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn lại phát hiện sắc mặt y không tốt lắm.

Hai mươi năm đọa đày?

Cái này có thể tính là Chuyển Luân Vương phải mang tội nặng thế nào chứ?

Diêm La Vương thấy hắn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ liền đi tới chỉ vào ngực hắn: "Ngốc thật a?"

"Tiền bối, hạ khẩu lưu tình!" Chuyển Luân Vương đi tới, lạnh nhạt chắn trước mặt hắn.

Trong mắt còn nhìn ra được chút khó xử cùng xuống nước.

Diêm La Vương lắc đầu: "Uống một chén nước liền nhớ ơn cả đời người."

Câu này hắn nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để lọt vào tai Mạc Huyền Vũ đang đứng sau lưng y, hắn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, tựa như thấy chuyện này quen đến kỳ lạ.

Ở bên này Lam Cảnh Nghi đương nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra đằng kia, hắn cùng Nhiếp Hoài Tang tay trong tay nói đến cùng trời cuối đất.

Nhiếp Hoài Tang thâm tình cười, cửu châu miện đung đưa phát ra từng tiếng tinh tang nhẹ nhàng.

Y hơi nghiêng đầu, nói nhỏ: "Ngươi thích nơi này lắm không?"

Lam Cảnh Nghi hơi ngẩn người một lúc, sau đó gật đầu: "Thích!"

"Thích thì tốt, chỉ sợ ngươi ghét bỏ."

Hắn cuối đầu, cười nhẹ: "Nơi này có một Bát Vương Nhiếp Hoài Tang, ta đương nhiên thích."

Nhiếp Hoài Tang thụ sủng nhược kinh, y ngẩn người một lúc mới thỏa mãn đan thật chặt tay hắn: "Từ khi nào học được những lời ngon ngọt?"

"Tự nhiên muốn nói ngươi nghe thôi."

Phán Quan ngồi bên mõm đá, chống cằm nhướng mắt: "Lão Bạch, ngươi đánh ta, đánh ta một cái đi."

Bạch Vô Thường cũng ngẩn đầu: "Lão Hắc, ngươi trực tiếp đem ta cùng lão Phán đạp xuống sông luôn đi, nhìn bọn hắn ân ái mù mắt ta rồi.

Hắc Vô Thường chắc lưỡi, lấy hắc vũ phiến che mắt: "Không nghe không thấy sẽ không nghẹn chết."

Âm giới suốt thời gian sau đều vui vui vẻ vẻ mà trải qua.

Thập điện Diêm La trên dưới loạn đến không sao quản được.

Có điều, Thập điện Chuyển Luân Vương lại có chấn động lớn nhất.

Nhưng mà, đó là chuyện của sau này.

Thuyền trưởng:

Thả high cho đồng nhân Chuyển Luân Vương x Mạc Huyền Vũ rồi đó nha. Thuyền vững, không chìm, nhưng mà các nàng vote Tống Ninh rất nhiều cho nên ta đang phân vân đây a~

Về việc chậm trể ra chương cùng độ dài chương bị giảm đáng kể là do bộ giáo dục á.
Bộ giáo dục said:"Sẽ không để cho học sinh làm nhiều bài kiểm tra."
Cuối cùng thì đến thời gian ngồi máy ra chương cho các nàng ta cũng không có.
Thành thật xin lỗi mọi người rất nhiều a~
Ngày mai một phiên ngoại cho thời không kia rồi chúng ta tính tiếp về đồng nhân sau nha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro