BỊ TÉ NHÀO


【 trần khư 】 bị té nhào

* Bách Lý Đông Quân nói hắn từ trước đến nay không tin tưởng hai từ duyên phận, trừ khi đối phương là Tư Không trường Phong.   
 ————————  

01.  
Từ khoảnh khắc tiểu thế tử Hầu Phủ sinh ra đến nay, mọi việc đối với hắn đều là muốn gì được đó.     

Thế gian này đối với hắn quả thực không có gì đáng rối rắm, duyên phận đến thì thuận thế mà làm, duyên phận hết thì tiếp tục đi về phía trước, gác lại quá khứ sang một bên. 

Thiên hạ rộng lớn, muốn tìm một người nối tiếp những đoạn duyên phận này quả thực chẳng có gì khó khăn. 

Đối với chuyện của tiên nữ tỷ tỷ, cả chuyện với Doãn sư điệt, hắn cũng đều nghĩ như vậy. 

Từ nhỏ đã bị giữ chân ở thành Càn Đông này, nhìn nữ tử phương Bắc cao lớn vây quanh, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy vài đôi trai gái liếc mắt đưa tình với nhau, bản thân hắn trải qua như vậy liền giống như ếch ngồi đáy giếng, nhìn ngắm thiên hạ rộng lớn, thiếu niên lần đầu rơi vào lưới tình, khó tránh khỏi có chút mơ mộng.  

Bách Lý Đông Quân không hiểu cái gì gọi là thích, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là vật mà hắn nhìn lâu một chút, bất kể món đồ đó có quý giá hay không, thì ngày hôm sau thứ đó liền sẽ xuất hiện trong phòng của hắn.  

Cứ như vậy lâu dần, cảm giác động lòng khi nhìn vào bất cứ thứ gì mới lạ của hắn cũng đều biến mất, sự xuất hiện bất ngờ và kinh diễm lần đó, được hắn ngộ nhận là tình yêu.   

Hắn nghĩ mình và tiên nữ tỷ tỷ hẳn là có duyên phận, bởi vì trước đó tiên nữ tỷ tỷ đã đáp ứng hắn, chỉ cần ngày mà hắn có thể vang danh thiên hạ, nàng sẽ lập tức trở về tìm.

Một năm rồi lại một năm trôi qua, hắn đem câu nói vang danh thiên hạ treo trên cửa miệng, và trong thực tế hẵn cũng đã thực sự làm được như vậy, trộm khế đất chạy đến thành Sài Tang, mở một quan rượu tên là Đông Lai.   

Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, thành Sài Tang này không hề phồn hoa giống như trong lời đồn, trái lại còn có chút tiêu điều, hắn mỗi ngày đều ngồi ở bậc thang bằng đá trước cửa quán thật lâu, chống cằm chán nãn nhìn người bán thịt heo chặt rồi lại chặt từng khối thịt, người bán dầu thì đôi mắt vẫn luôn dính lấy cô nương bán đậu hũ ở sạp hàng đối diện, không ngừng thèm nhỏ dãi.

Có đôi khi hắn cũng suy nghĩ, không lẽ bản thân thật sự không có cách nào dể vang danh thiên hạ thật sao? Cứ tiếp tục như vậy không biết phải chờ đến năm tháng nào mới tới được ngày đó?  

Ngay sau đó hắn cũng liền vứt bỏ mấy suy nghĩ này ra sau đầu, thôi bỏ đi, bất quá xem như mình và tiên nữ tỷ tỷ không có được duyên phận này đi, sau này tự nhiên sẽ có một người khác thay thế nối tiếp con đường tình duyên này của hắn mà thôi, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, có thể vui vẻ thì cứ thoải mái vui vẻ tận hưởng đi. 

02.  
Quán rượu nghênh đón một vị khách quen đầu tiên.
Nhưng hắn không có trả tiền, ăn không ở không.

Đổi thành lão bản khác chắc chắn đã sớm tống cổ đuổi hắn đi rồi, nhưng cố tình lão bản nơi này lại là Bách Lý Đông Quân. 

Thứ nhất là vì Bách Lý Đông Quân thật sự đánh không lại hắn, thứ hai là do hắn cảm thấy ở đây một mình lâu ngày có chút buồn chán, có thêm một người bên cạnh bồi rượu cùng hắn tán gẫu cũng rất tốt.  

Lãng khách giang hồ cứ như vậy ở lại chỗ này, thuận tiện kiêm luôn chức vụ thị vệ, phụ trách xử lý hết thấy những mối phiền toái lớn nhỏ đến đây gây sự. 

Bách Lý Đông Quân tuy rằng rất thích nói chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thích tán gẫu với bất cứ ai, cái vị Tư Không Trường Phong này phá lệ vô cùng hợp ý hắn, mỗi ngày đều là luyện võ, uống rượu và đi ngủ, thỉnh thoảng rãnh rỗi cũng sẽ kể cho hắn nghe một ít chuyện thú vị trong giang hồ, bổ sung kiến thức thiếu sót của hắn.

Có thể coi như đang nghe thoại bản, có chút thú vị.n

Bách Lý Đông Quân lười biếng ngồi tựa bên cửa sổ, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên ngồi đối diện đang kể cho hắn nghe về những câu chuyện yêu hận tình thù diễn ra trong giang hồ, bỗng nhiên nhận ra ánh mắt của người nọ thật sự rất đẹp, đôi mắt đào hoa có một độ cong cực kì diễm lệ, con ngươi vốn luôn thanh lãnh lúc này vì kích động lóe lên hàm quang, hắn cảm giác có thể từ đôi mắt ấy nhìn thấy được rất nhiều chuyện xưa. 

03.  
Oanh oanh liệt liệt trốn nhà bỏ đi cuối cùng đổi lấy một lần thành công và một lần thất bại.    

Thành công là vì cuối cùng hắn cũng đã nổi danh, thất bại là vì hắn không có nổi danh bằng rượu của mình ủ, mà chỉ có thể dựa vào đường ngang ngõ tắt (chỉ việc cướp tân nhân) kéo dài mộng tưởng.  

Bách Lý Đông Quân thở dài, trong lòng hiểu rõ Ôn Hồ Tửu lần này thật sự giữ vững quyết tâm muốn đem hắn về nhà, mà sau khi trở về nhà hắn chỉ có thể bị đánh một trận ra trò, hắn càng hiểu rõ, một khi về đến nhà sẽ bị vị phụ thân tính tình táo bạo kia của mình nhất định sẽ nước chảy mấy trôi cầm lấy cành liễu, không cần nhiều lời cứ như vậy giơ tay trực tiếp đánh, trấn Hầu Phủ sẽ lại có vài ngày gà bay chó sủa.

Bách Lý Đông Quân hoàn toàn chết lặng, lúc trước khi trốn đi hắn cũng không phải chưa từng nghĩ đến kết cục hôm nay, thậm chí nếu như mẫu thân có vì chuyện của hắn khiến hai bên gia đình xung đột hắn cũng có thể vờ như không hay biết, chỉ là do lúc đó quá tự cao, khí thế hiên ngang vứt áo ra đi, nghĩ rằng bản thân có thể một lần xông pha thiên địa, trở thành anh hùng rạng rỡ thanh danh, giơ roi thúc ngựa, thẳng tiến bước vào Sài Tang Thành.   

Nhưng hiện thực lại quá..... Bách Lý Đông Quân tính toán, gia gia nhất định là sẽ che chở cho mình.  

“Đi thôi.”

Ôn Hồ Tửu hoàn toàn không nhận ra sóng gió trong đầu cháu trai mình, chỉ biết muốn nhanh chóng đem cháu trai trở về, nếu không e là muội muội tốt của hắn lại cùng hắn trở mặt cũng hắn ra chiêu làm nũng a.

Bách Lý Đông Quân càng đi càng xa sau đó chợt nhớ ra một chuyện, hắn chớp  chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ tới Tư Không Trường Phong.  

Tư Không Trường Phong đâu rồi?  

Tư Không Trường Phong bởi vì quán rượu bao ăn bao ở cho nên mới ở lại, hiện giờ công sức như đổ sông đổ biển, Tư Không Trường Phong không có lý do gì phải đi theo hắn. 

Nếu đổi lại là trước đây, hắn sẽ chỉ cảm thán một câu tri kỷ tốt như vậy a, đáng tiếc duyên phận không sâu, chỉ hi vọng sau này có duyên gặp lại, giống như đối với Diệp Vân trước đây, cho dù thương tâm khổ sở không phải là giả, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ cảm thán mà nghĩ có lẽ duyên phận đã kết thúc tại đây. 

Nhưng hắn hiện tại vậy mà lại có suy nghĩ không muốn tách ra, tiểu thế tử trước giờ vẫn luôn thẳng thắn, nghĩ vậy liền hỏi: “Nhưng Tư Không Trường Phong đâu rồi?”  

Ôn Hồ Tửu nghe thấy cũng có chút ngoài ý muốn, hắn không dám nói mình có thể hiểu thấu đứa cháu này mười phần, nhưng vẫn biết rõ xưa nay Bách Lý Đông Quân đối với chuyện hợp tan chưa từng để trong lòng, hiếm khi có thái độ như vậy.   

Ôn Hồ Tửu kinh ngạc liếc mắt nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, ngay sau đó nhìn về phía người vẫn đang còn ngơ ngác ngồi dưới mặt đất, thiếu niên kia không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.  

Thiếu niên này hắn cũng có chút ấn tượng, là người không tiếc tính mạng bảo vệ Bách Lý Đông Quân.   

Hắn nhìn Tư Không Trường Phong rồi lại nhìn Bách Lý Đông Quân, trong lòng ẩn ẩn hiện ra một đáp án, nhưng suy nghĩ này lại bị hắn ném ra sau đầu. Ôn Hồ Tửu âm thầm tự mắng chính mình, cả ngày đều nghĩ chuyện không đâu, đúng là càng già suy nghĩ càng hoang đường. 

Trong lòng lặng lẽ mắng như vậy, ngoài miệng lại rất thật thành: “Tiểu thương tiên không đi cùng chúng ta sao?”  

04.  

Bách Lý Đông Quân cuối cùng cũng không thể giữ được Tư Không Trường Phong lại.

Không còn cách nào, Tư Không Trường Phong sắp chết, khó khăn lắm mới có khả năng cứu sống, hắn không thể nào giữ người ở lại.

Hắn tựa vào cửa sổ khách điếm không ngừng thở dài, nghĩ nghĩ chẳng lẽ duyên phận giữa mình và Tư Không Trường Phong chẳng lẽ thực sự ngắn như vậy hay sao, thực sự có chút không cam lòng.

Bên ngoài mưa rơi lác đác, khí lạnh tràn vào chóp mũi, cảm giác ngứa ngáy khó chịu, hắn theo bản năng đưa tay gãi gãi, lại khiến mình hắt xì một cái thật vang dội.

Bỏ đi, không nghĩ nữa, đóng cửa sổ lại, ngủ sớm thôi ngày mai còn phải lên đường.

05.

   Quả nhiên, đúng như dự đoán của hắn, sau khi trở lại Phủ trấn Tây Hầu mọi thứ đều vô cùng náo nhiệt. Ở Sài Tang Thành đã lâu, lỗ tai cũng trở nên vô cùng thanh tĩnh, lão cha tốt của hắn miệng không ngừng chửi mắng, trên tay cầm theo cành liễu rượt theo dọa đánh, âm thanh hỗn loạn khiến Bách Lý Đông Quân cảm động đến mức muốn khóc.

Bách Lý Thành Phong cũng mặc kệ tính tình nhi tử, một lòng muốn giáo huấn cái tên nhãi con này cho thật tử tế, cuối cùng thật sự quá tức giận, chỉ có thể đem người nhốt vào trong phòng chứa củi, quyết định mắt không thấy tâm không phiền. 

Bốn phía lại trở nên an tĩnh.

Bách Lý Đông Quân cũng không hề xa lạ đối với phòng chứa củi này, dù sao hắn từ nhỏ đã cô cùng quậy phá, có thể sáng tạo ra đủ loại phương pháp để gây chuyện, cho nên tuổi thơ của hắn có thể nói là dành một nửa thời gian ở trong phòng chứa củi.

Bách Lý Đông Quân tìm vị trí quen thuộc nhanh chóng đặt lưng nằm xuống, nhắm mắt lại, hình dáng thiếu niên cầm thương cười nói tức thì hiện lên.

Kỳ thật Bách Lý Đông Quân cũng có một khoảng thời gian không nghĩ tới Tư Không Trường Phong, ngày đó xảy ra quá nhiều chuyện, vô ý biểu diễn Tây Sở Kiếm Ca trong đại hội Thử Kiếm, lại còn bị lão phụ thân hành hạ mấy ngày liền, quả thật không còn hơi sức đâu để nghĩ đến chuyện khác, hiện tại thanh tĩnh, đầu óc thả lõng cho nên đâu đâu cũng là suy nghĩ về hắn. 

Huynh đệ chi gian…… Đều sẽ nhớ nhung lẫn nhau như vậy hay sao? 

Tư Không Trường Phong không biết có hay không nhớ hắn a?

Hắn lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh rồi tự hỏi, sau đó mơ hồ nhớ lại lúc vẫn còn trên đường đến đại hội Kiếm Lâm Ôn Hồ Tửu vẫn luôn nói chuyện với hắn. Tuy hắn chưa từng nhớ đến Tư Không Trường Phong, nhưng lúc nói chuyện sẽ vô tình nhắc đến hắn rất nhiều lần.

Ôn Hồ Tửu biểu cảm lúc đó vô cùng vi diệu, vậy mà lại có thể nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc, vui sướng và bất đắc dĩ xuất hiện trên mặt của Bách Lý Đông Quân, sống đủ lâu quả là chuyện gì cũng có thể nhìn thấy được a.  

“Ngươi a…… Đây là muốn từ trên người vị tiểu thiếu hiệp kia ngã xuống thật đau.” Ôn Hồ Tửu ra vẻ cao thâm mà nói một câu, lại chưa từng nghĩ cháu trai mình có thể hiểu được hay không a.  

06.  

Sư phụ đã chết. Trước khi người đi đã khuyên hắn, duyên đến được đây, đã là may mắn. 

Bách Lý Đông Quân dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi, quỳ gối khóc thật to trước thi thể của sư phụ hắn, khóc đến nổi nước mắt cũng cạn khô, không còn phát ra được âm thanh nào nữa.    

Lần này ngay cả phụ thân cũng hiếm khi mà không trách hắn làm chuyện mất mặt, một phần là vì bọn không thể vào được, một phần là vì muốn để lại cho hắn một không gian riêng. 

Sau này Bách Lý Đông Quân nghĩ lại, có lẽ nguyên nhân khả năng cao là ở vế sau, cuối cùng Tiêu Nhược Phong mới có thể tiến vào, Bách Lý Thành Phong cũng nhẹ nhàng nối bước.

Duyên phận đến đây, đã là một chuyện may mắn. 

Bách Lý Đông Quân nói đi nói lại lời này rất nhiều lần, cái cảm giác mê mang này lại càng ngày càng tăng.

07.  

Bách Lý Đông Quân đi đến Thiên Khải, tham gia vào kỳ khảo thí của học đường.

Thiếu niên bên cạnh này hắn vẫn nhớ rõ, ngày đó ở đại hội Kiếm Lâm đã từng gặp qua.

Thiếu niên nói hắn tên Diệp Đỉnh Chi, Bách Lý Đông Quân nói hắn tên gọi là Bách Lý Đông Quân.

Diệp Đỉnh Chi nói đã sớm biết đến hắn.

Bách Lý Đông Quân cũng không có bất ngờ, biết rõ vì chuyện Tây Sở Kiếm Ca mà thanh danh của hắn đã vang hơn trước.   

Khảo đề là ngoại trừ văn võ, Bách Lý Đông Quân nằm dài trên bàn, một lần nữa cảm thấy uổng phí công sức luyện võ mấy ngày nay, tiện thể nghĩ xem chính mình có thể hay không ở cùng một chỗ mọi thời khắc cùng với Tư Không Trường Phong, thời gian luyện công cùng nhau? Sau đó vượt qua sông núi trắc trở rút ngắn khoảng cách, tâm ý cũng sẽ tương thông.

Tất cả mọi người đều đem hết thảy mọi sở trường của bản thân ra để trình diễn, cũng chỉ có hắn và Diệp Đỉnh Chi là ăn không ngồi rồi, một người xem như không có việc gì cứ thế lăn ra ngủ, một người ngồi yên bất động mặt không cảm xúc. 

Lưu vân gian đình trú,
Thu nhạn quần lạc vân vân.

Mây còn vương chốn quán chiều tĩnh lặng, Nhạn thu sa xuống, bay lả tả từng đàn.

Hai người họ cứ yên tĩnh giữa một nơi náo nhiệt như vậy lại vô ý trở nên nổi bật, thu hút sự chú ý của rất nhiều người nhìn qua đây.

Bách Lý Đông Quân mạc danh kỳ lạ cảm thấy giữa mình và Diệp Đỉnh Chi có một loại duyên phận vô cùng mãnh liệt.

Nhưng đoạn duyên phận này, hắn thật sự không quá muốn.   

08.  

Bách Lý Đông Quân vẫn thường hay thắc mắc tự hỏi, vì sao mình và Tư Không Trường Phong lại không thể có được loại duyên phận mãnh liệt như vậy?   

Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, rắc xuống mặt đất những vệt sáng như bụi bạc, có vài mảnh vụn lạc đến, nhẹ nhàng rơi xuống trên khuôn mặt non nớt của chàng thiếu niên, khoảng cách không quá xa hắn liền có thể nhìn ra đó là Tư Không Trường Phong, thiếu niên dung mạo kiều diễm, vẻ ngoài hoàn mỹ kia bất quá cũng như vệt hoa trên gấm, Bách Lý Đông Quân lại nghe thấy người nọ nói lời từ biệt, cảm xúc quái lạ bất giác nảy lên trong lòng.

Giống như là bị cỏ đuôi chó khẽ lướt qua khiến da thịt trở nên ghẻ lở, lại như có thứ gì đó bịt chặt lại khiến người ta ngột ngạt khó chịu, vừa ngứa lại vừa buồn thật sự không thể chịu nổi.   

Duyên phận của hắn và Tư Không Trường Phong vẫn luôn rách nát như vậy, khiến hắn phải thật vất vả góp nhặt từng chút một.   

 09.  

Tân Bách Thảo hôm nay nhận được một lá thư khá đặc biệt. Chữ viết trong thư lưu loát, không khó nhìn ra chủ nhân là người tính tình ngang bướng ương ngạnh. Nhưng nội dung bên trong lại hoàn toàn bất đồng, còn có thể nhìn ra vài phần tỉ mỉ cẩn trọng. 

Dược Vương Cốc bốn về rừng núi bao quanh, tin tức bình thường vẫn luôn rất khó để tiếp cận nơi này, chỉ có thể dùng bồ câu đưa thư để duy trì liên hệ với bên ngoài, mà bồ câu lại quá nhỏ, đối với chữ viết trên giấy cũng yêu cầu độ khó nhất định. 

Trên tờ giấy nhỏ dài, thình lình viết “Ta biết tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, huống chi lại là ân cứu mạng. Nhưng ta cùng Trường Phong huynh đệ tình thâm, thật sự rất mong nhớ, khẩn cầu Dược Vương chấp thuận cho ta có thể gặp mặt hắn một lần.”  

Mặc dù không để lại tên nhưng Tân Bách Thảo cũng có thể đoán được người viết là ai, hắn nhìn về phía nghiệt đồ vẫn còn đang ăn cơm canh đạm bạc nhưng biểu cảm thì lại như sơn hào hải vị kia, lắc lắc đầu: “Tiểu tử, xuất cốc đi lấy giúp ta một số dược liệu đi.”  

10.  

Bách Lý Đông Quân cảm thấy mình và Doãn sư điệt cũng có một chút duyên phận. Cũng giống như đoạn duyên với thần tiên tỷ tỷ.

Nhưng bởi vì hiện tại đối với hắn, những đoạn tình duyên kia sau khi gặp được Tư Không Trường Phong đều đã thay đổi.

Đúng vậy, hắn không phải thật sự thích tiên nữ tỷ tỷ.

Hắn luôn cảm thấy tiếc nuối vì sao những mối duyên phận trân quý này, lại không thể thuộc về hắn và Tư Không Trường Phong. 

Nhưng cho dù đoạn duyên phận của hai người họ chỉ là những mảnh nhỏ vụn vặt, thì hắn vẫn sẽ cam tâm tình nguyện nắm lấy.   

Sau khi bái nhập vào học đường của Lý tiên sinh, trong đầu hắn tràn ngập suy nghĩ làm sao mới có thể cũng khiến Tư Không Trường Phong trở thành đệ tử của Lý Trường Sinh, như vậy hai người bọn họ mới có thể hằng ngày ở bên nhau, cùng nhau tận hưởng hết thẩy mỹ thực và rượu ngon, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là Tư Không Trường Phong nhất định sẽ thích, về sau muốn dẫn hắn đi một chuyến.

Đêm khuya Doãn sư điệt đến tìm hắn nói chuyện phiếm, hắn lo lắng đến mức ruột gan lộn nhào, sợ rằng lỡ như Tư Không Trường Phong nếu như biết được thì phải giải thích làm sao a, không ổn không ổn.

Lời nói của Ôn Hồ Tửu lúc này lại văng vẳng bên tai.   

“Ngươi a…… Đây là muốn tại đây vị tiểu thiếu hiệp trên người bị té nhào lâu.”  Lúc ấy đầu óc vẫn còn lọt trong sương mù mê mang chưa hiểu rõ. Hiện tại hắn rốt cuộc đã minh bạch rõ ràng lòng mình.

Hắn thật sự nghĩ muốn cùng Tư Không Trường Phong ở bên nhau.

11.  
Bách Lý Đông Quân bên ngoài phong lưu nhưng bên trong lại vô cùng ngây thơ.

Phong lưu là vì hắn vẫn luôn có thể dễ dàng nhận định duyên phận của mình với người khác, ngây thơ đến mức có thể vì một người cam tâm tình nguyện bỏ xuống mũ giáp, tự mình tạo ra một đoạn nhân duyên vốn không nên tồn tại. 

Vì thế vào một buổi sáng liền bỏ lại hai người sư phụ và Doãn sư điệt, Bách Lý Đông Quân đến khách điếm hỏi mua một con ngựa, muốn tự mình đi Dược Vương Cốc. 

Hắn từng cho rằng duyên phận là điều không thể cưỡng cầu. Đại đạo hướng lên trời, mỗi người đều phải bước đi theo quy luật vốn có của mình.

Cổ sư phụ cũng từng nói với hắn rằng duyên phận đến thế, đã là may mắn.  

Đổi thành Bách Lý Đông Quân trước đây, thời điểm chưa gặp gỡ Tư Không Trường Phong chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy đi, tìm kiếm một người duyên phận nồng hậu, nguyện ý cùng hắn vượt qua năm tháng dài đằng đẵng, đi đến tận cùng sinh mệnh.     

Nhưng hắn lại gặp được Tư Không Trường Phong.  

Hắn muốn ánh trăng viên mãn, chẳng bận tâm đến chuyện mối nhân duyên đó cạn mỏng ra sao.

Nếu không có duyên phận, vậy cường ngạnh tạo ra một một con đường cho hắn và Tư Không Trường Phong cùng đi đến cuối.   

Một đường phong cùng nguyệt, một đường trằn trọc khó miên.  

Hắn dừng bước trước mặt người nọ, cảm nhận rõ ràng ánh mắt kinh ngạc kia. Hắn cười, một nụ cười tùy ý, trương dương mà kiêu ngạo, cười đến dạt dào đắc ý, mang theo sự tự tin không thể che giấu.

Hắn nha, nếu như thật sự té ngã trên người Tư Không Trường Phong, đầu óc trở nên ngu dại mụ mị thì cũng chẳng sao. Bởi vì... chỉ cần người kia vẫn ở trong lòng hắn, thì tất cả duyên phận khác.... hắn cũng chẳng muốn nghĩ đến nữa. 

  “Tư Không Trường Phong, đi cùng ta chứ?”

Bách Lý Đông Quân vươn tay ra, mắt phượng ánh lên tia sáng không thể giấu được tình cảm thiếu niên.  “Ta mang ngươi đi gặp sư phụ ta.”  

Muốn ngươi bái hắn làm thầy, muốn ngươi cùng ta đồng hành, muốn ngươi tháng đổi năm dời, muốn ngươi trọn vẹn duyên phận.  
Trong cốc,  gió nhẹ thổi qua hai người, mang theo nhịp tim thiếu niên chẳng thể giấu được, trộn lẫn vào nhau, khẽ đưa đến bên tai. 

Tư Không Trường Phong chỉ sửng sốt một chút, sau đó liền đáp lại bàn tay kia.
“Hảo.”  

“Ta và ngươi cùng nhau đi.” 

    Lời cuối sách.  

Tuyết Nguyệt thành hôm nay có khách lạ đến.  

Sau khi Bách Lý Đông Quân giải quyết xong việc của Diệp Đỉnh Chi, Tư Không Trường Phong dùng một thương phá tan trận Cô Hư, Tuyết Nguyệt thành trở thành tòa thành đệ nhất, hoàn toàn nghiền ép vẻ đẹp vô lượng năm xưa của thành Vô Song.    

Thành này, hào kiệt thiên hạ dập diều như cá, kẻ đến người đi không dứt, có khách lạ ghé qua, dân trong thành cũng sẽ không ngoảnh đầu nhìn thêm lần thứ hai.

Chỉ là vị khách lần này thân phận có chút đặc biệt.  

Là Phong cô nương của Bách Hoa Lâu ngày trước.

Bách Lý Đông Quân đương nhiên cũng biết giữa nàng và Tư Không Trường Phong có một đoạn nhân duyên mỏng manh như sương sớm, nghe mọi người nói nàng thường xuyên đến phủ thành chủ muốn gặp Tư Không Trường Phong, tức giận đến mức toàn thân đều ngứa ngáy.

Buồn cười! Hiện giờ có ai là không biết hắn và Tư Không Trường Phong đã sớm kết thành đạo lữ!

Hắn biết rõ, duyên phận giữa hai người mỏng manh như sương mai.
Nhưng lại cố chấp mà đào sâu, níu lấy từng tơ từng sợi, mỗi ngày đều thủ bên cạnh Tư Không Trường Phong một tấc không rời.

Chỉ sợ chớp mắt một cái, người có tâm tư khác sẽ đem hắn đi mất.

Đêm đó, Tư Không Trường Phong vừa mới gật đầu đồng ý, hắn lập tức truyền tin khắp nơi, không nói một lời đã chiêu cáo khắp thiên hạ: kẻ có tâm tư với Tư Không Trường Phong, nên sớm đoạn niệm.

Chỉ tiếc rằng, đã là duyên, đã nhận định rồi... sinh thì dễ, hủy đi lại là một chuyện khó khăn.  

Bách Lý Đông Quân tất nhiên không phục. Nghĩ đến chính mình hao tâm tổn trí mới có được một tia hồi quang, vậy mà người khác lại muốn tiện tay đoạt đi mất, trong lòng giận giữ như lửa đốt, càng lúc càng sâu.   tưởng tượng đến chính mình lao lực được đến người khả năng quay đầu đã bị người khác nhẹ nhàng đoạt đi rồi, trong lòng úc hỏa càng sâu.  

“Đừng để cho Tam thành chủ biết.” Hắn âm thầm dặn dò thủ hạ vừa mới bẩm báo, quyết định không để cho Tư Không Trường Phong biết tự mình giải quyết hậu hoạn. 

Ba ngày sau.  

Tuyết Nguyệt thành rốt cuộc không còn nhìn thấy được Phong cô nương nữa. 

Có người hỏi nguyên do, Phong cô nương cười cười, nhẹ nhàng nói: “Đại thành chủ nói dễ nghe thì là tình sâu nghĩ nặng, nói trắng ra... chính là vừa tranh vừa cướp.”  

Hoảng hốt nhớ lại ngày đó, ngày mà người được tôn xưng thiên hạ đệ nhất nam tử kia, trên mặt lại hiện ra vài phần đắc chí của kẻ tiểu nhân. Hắn nghiêng người tựa lưng vào ghế, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn nàng:

“Cô nương vẫn nên quay về thì hơn, Trường Phong dù sao cũng là người đã có gia thất, cô nương như thế này, thật sự là quá mức thiếu tự trọng.” 

Cuối cùng, hắn dừng một chút, lại nói tiếp:

“Ngay cả mấy món điểm tâm gì đó a, Trường Phong cũng chỉ chịu ăn khi là chính tay ta làm.
Những thứ của người khác làm a? Làm rồi thì cũng uống công thôi, hắn ăn không vô đâu."

Phong cô nương hiểu rõ, chỉ là nàng không hè biết, sau khi nàng đi rồi, Đại thành chủ cư nhiên khổ công học tập trù nghệ, vì thế mà nổ tung ba cái phòng bếp.

Không có biện pháp a, bất kỳ hành vì nào có khả năng dẫn đến duyên phận với Tư Không Trường Phong, Bách Lý Đông Quân đều phải cố sống cố chết trộn lẫn vào cho bằng được. 

Triển khai toàn văn

# lão Phan der# thiếu niên bạch mã say xuân phong # trăm dặm đông quân × Tư Không gió mạnh # trần khư # tới ta tác phẩm chơi # ở hạ có lễ # cắn cp# tám tháng toàn cần đánh tạp kế hoạch



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro