12. [ĐMQL] - ( H ) Di Ứng lăn giường
Tóm tắt: Băng Di cùng Ứng Long ở trong một sơn động rộng lớn tại Đại Hoang, ( cứ tưởng tượng là ở cái nơi mà anh Di xiêng chết anh Ứng ấy ) họ bấy giờ đã kết bạn lữ với nhau ngót nghét đã trăm năm, chung sống hòa thuận như thời chưa có danh phận.
Không phải ngươi sống ta chết, đơn thuần là bình an.
Một lần Ứng Long đi chơi về, thấy mặt bạn lữ lạnh tanh, đi lại hỏi thì tự dưng bị lôi ra lăn giường.
Couple: Băng Di x Ứng Long.
Warn: Nước sôi đến !!!!
Fic 18+, ai muốn trong sáng out liền 🤧 À, đã đọc pỏn mình vứt não nhé, cấm bắt lỗi logic (!)
P/s: Từ từ hai con fic kia cũng lên thôi, chill đi mọi người à.
Chữ gõ: 4000+
.
Trăm năm, con số này so với những thần thú có thọ mệnh sánh ngang với trời đất không nhiều, nhưng đối với tiểu yêu mà nói đã là hơn nửa đời.
Họ cũng tính là đã bên nhau thật lâu.
Vào cái ngày tuyên thệ dưới gốc cây lớn, chính thức thành bạn lữ, y từng hứa sẽ không hôn ai ngoài hắn.
Nhưng hôm nay Ứng Long bội ước rồi.
Y cả gan xuống nhân gian chơi một mình cả ba ngày không về, còn hôn một đứa bé loài người, cười vui tít mắt, quên bén mất Băng Di.
Khi hắn nhìn thấy cảnh ấy qua lăng kính hư ảo hiện ra trước mắt mà cả người như bị đóng băng mất vài giây, sau đó khi bình tĩnh lại liền thấy khó chịu, cực kì không vui khi thấy bạn lữ của mình thản nhiên phản bội ước hẹn thiên liêng.
Vốn yêu tộc sống theo bản năng, có thù tất báo, đương nhiên Băng Di không thể bỏ qua chuyện này.
Hắn khoanh tay, ngồi trên mỏm đá quen trước cửa ra vào sơn động đợi Ứng Long về phạt, gân xanh thiếu điều muốn nổi hết cả lên.
Nhà có bạn lữ ham chơi thật dễ ăn giấm.
Thời gian cứ trôi mãi, hủ giấm không vì vậy vơi dần, thứ in đậm trong não Băng Di lúc này vẫn là hình ảnh y hôn đứa nhóc miệng còn hôi sữa đó.
Hắn chỉ muốn đè Ứng Long ra khẳng định chủ quyền một trận.
Đến khi y về, biết mình sai, đặc biệt mang cho Băng Di hai thanh kẹo hồ lô tạ tội, nhưng y cũng biết có người thiên vị mình, sẽ không giận dỗi lâu, nên Ứng Long vừa đi vừa không để ý cứ ríu rít kể chuyện, đến trước mặt mới nhận ra điều gì đó sai sai.
Y cau mày, nhẹ giọng hỏi han: "Băng Di, sao ngươi hôm nay im lặng thế?"
Thì bình thường cũng im, nhưng sẽ ậm ừ đáp lời Ứng Long mà nhỉ?
Không nói không rằng, cơn giận rõ ràng vơi đi phân nửa khi thấy người đến gần, vậy mà hắn không đáp lời y, còn chợt kéo Ứng Long ngơ ngác vào lòng bản thân.
Băng Di để y ngồi lên đùi mình, vòng tay qua ôm chặt eo, cực kì không vui vùi đầu vào hõm cổ.
Ứng Long thấy có chuyện không lành, nhưng sớm đã quen thói kì lạ của hắn nên không để ý, thuận thế đem một tay khoác tay qua cổ, một tay nhéo nhéo má bạn lữ: "Di... Ngươi sao thế?"
Băng Di không đáp, rất bình tĩnh lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một viên nhỏ, vòng tay ra sau gáy ấn nhẹ đầu y xuống, môi lưỡi quen thuộc hòa quyện, một nụ hôn sâu, viên thuốc nhỏ cũng theo đó được Ứng Long ngoan ngoãn nuốt xuống, không có cơ hội nhổ ra.
Thừa dịp y còn đang liếm môi thắc mắc hương vị đan dược sao cứ quen quen, hắn búng tay, không gian thay đổi, hai người họ ngồi trên giường lớn trải một lớp khăn đỏ thẫm bên dưới.
Ứng Long chậm rãi quan sát xung quanh căn phòng, từ trên xuống dưới trang trí tông màu đỏ rực chủ đạo, còn có chữ Hỉ, và cả ánh nến long phụng vừa mới châm.
Y lại nhìn mình, rồi hướng ánh mắt về phía Băng Di, cả hai đang mặc y phục đỏ, cái đầu chạy mãi vẫn không hiểu vì sao hắn tự dưng lại đưa cả hai đên hôn phòng theo tập tục nhân gian, còn mặc thành thế này.
Băng Di đỡ lưng, đặt Ứng Long xuống giường mềm, vứt hai chiếc giày không cần thiết lăn lóc góc phòng, nở nụ cười hiếm hoi: "Ứng Long, cho đến khi nến tắt, em cứ từ từ đoán xem em sai ở đâu."
Nói rồi, bàn tay lớn kéo lớp vải hỉ phục mình vừa thi chú mặc cho y ra, lộ mảng thịt mềm mại được sắc máu nổi bật, cắn nhẹ, dùng răng day lên vị trí cần cổ, tạo nên vết son như hoa mai đỏ nở rổ.
"Di, từ từ-"
Y hoảng hốt, nắm lấy vai hắn cố đẩy cái đầu vùi vào người mình ra, chưa chuẩn bị tinh thần cho công cuộc hoang ái đột ngột như cơn mưa giông kéo đến.
Thì... có ai ngờ được vừa đi chơi về đã bị đè đâu.
Ứng Long dãy dụa theo bản năng trốn chạy, y cũng không thật sự muốn làm tổn thương Băng Di, nhưng nhanh thôi cơ thể đã vô lực, hai tay bị hắn không kiên nhẫn khóa trái trên đầu, còn bị thì thầm trêu chọc: "Em đây là không muốn đợi? Gấp gáp vậy sao?"
Vừa nói, Băng Di vừa ngồi dậy, luồn tay vào trong lớp y phục mỏng manh bên dưới, nhẹ nhàng lướt qua từng tất da thịt ngọt ngào trắng mềm như mây khiến y run rẩy.
Khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt, Ứng Long bắt đầu thở dốc, không làm gì khác được ngoài trừng mắt nhìn như muốn uy hiếp hắn mau dừng lại.
Nhưng lọt vào mắt kẻ say tình, đó chỉ là một cái nhìn yếu ớt không có nửa phần uy hiếp, hơn nữa còn mang theo tia lửa mời gọi.
Động tác hắn càng hung bạo, Ứng Long chỉ có thể cong người né tránh vô vọng nức nở: "Băng Di, ngươi biến thái vừa thôi...! Ah-"
Tuy hung dữ là vậy, xong chẳng được bao lâu y đã phải gục ngã thuận theo Băng Di, bị cuốn vào trò chơi của hắn, đôi bàn tay của Băng Di thật sự như có ma lực, vuốt một chút thôi đã khiến Ứng Long không nhịn được muốn cao trào.
Mặt y đỏ bừng bừng, không biết vì ngại hay kích thích bạn lữ mang lại, đôi môi mỏng của Ứng Long mấp máy thở từng hơi nặng nhọc, đôi mi tinh tế run run, mái tóc xoăn đen xinh đẹp, vài sợi rũ trên làn da sứ càng thêm diễm lệ.
Băng Di hôn lên chóp mũi sủng nịch, như cho người dưới thân sự yêu chiều vô hạn, nhưng động tác trên dưới bất nhất, nhân lúc y không kịp đề phòng mà dùng một mảnh vải lụa, khóa nơi tư mật trước khi Ứng Long kịp phóng thích.
Y xưa nay ghét nhất việc ứ nghẹn lưng chừng, hắn không thể không biết.
Đôi mắt Ứng Long hoe đỏ, hoàn toàn bị chọc cho giận đến sẵn sàng mức cắn người chung chăn gối, tay chân y vùng vằn đạp loạn, giọng nói xen lẫn nức nở: "Buông ra, ngươi buông ta ra! -Muốn thao thì thao, dựa vào cái gì không cho ta bắn!"
Băng Di điếc có chọn lọc, chỉ nghe điều mà bản thân muốn nghe, hắn cởi phăng chiếc quần vướn víu: "Được, vậy chúng ta đẩy nhanh tiến độ một chút. Đừng nóng giận, làm em ngay đây."
Người sau trận náo loạn sớm đã vô lực do thuốc ngấm sâu, hắn buông bàn tay đang khóa hai tay Ứng Long, chuyên tâm tách đôi chân trắng mềm như hoa cúc chớm nở, một bên nhấc lên cao, nhẹ nhàng chạm vào đùi trong quen thuộc.
Băng Di lấy ra chút thuốc mỡ trộn xuân dược, xoa nhẹ quanh hoa tâm mềm mại, rồi sau đó đem một ngón tay cường ngạnh xâm nhập, ấn vào hậu huyệt.
Dù đã có vật liệu trung gian là thuốc mỡ bôi trơn, nhưng vì đã một thời gian không làm nên vẫn có chút khó khăn, xong hắn không dừng việc ấn sâu vào bên trong vách thịt ấm áp.
Y vùi đầu vào cánh tay, vạt tay áo dài che đi gần hết khuôn mặt xinh đẹp đang khó khăn kiềm nén tiếng rên rỉ đau đớn ngại ngùng nói: "Chậm chút..."
Một ngón tay có chút căng, tuy vậy Ứng Long còn chịu được, nhưng dường từng động tác như đem theo chút nóng hực khó chịu, càng ra vào càng nóng.
Y cắn môi dưới, chịu đựng ngón thứ hai rồi ngón thứ ba, và cả ngón thứ tư cứ cách đều gia tăng, nhưng không những không khiến Ứng Long thỏa mãn mà còn thêm đói khát.
Ngón tay Băng Di khuấy động, quen nẻo ấn vào khối thịt mềm khiến Ứng Long bắt lấy cánh tay đang làm càng của hắn, đôi chân trắng khẽ quẫy đạp, rên rỉ bật lên tiếng cầu xin: "Ah... ha... Di, nhẹ chút..."
Hai tay đều bận rộn, hắn đành cuối người hôn lên vành tai đỏ như lời an ủi, nhưng động tác cũng chẳng chậm lại.
Y không biết nên làm sao đáp lại, trước sau đều là khó chịu lâng lâng do Băng Di tạo thành.
Một mặt bị mấy ngón tay của người thương khuấy đảo đến mơ màng, mỗi lần ấn vào điểm nhạy cảm đều như muốn lập tức phóng thích, một mặt lại bị cản trở bởi dây lụa quấn nơi gốc rễ, tới nhưng không thể cao trào.
Ứng Long chống khủy tay hơn nâng người lên, mồ hôi tuôn rơi xuống thái dương như mưa, bên dưới cũng không ngừng chảy nước, nhưng miệng lưỡi lại khô khốc đến lạ, y không thể ngừng liếm môi, nhưng vẫn cố chấp: "Di... Ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy...? A-"
Lời nói gãy đoạn, vì Băng Di giữa chừng đã rút bốn ngón tay ra mất, khiến bên trong Ứng Long thật trống rỗng.
Miệng huyệt bị mài đến đỏ au, trào ra chút thuốc mỡ bị hòa tan, nhìn thật sự dâm đãng.
Hắn lại lần nữa cuối xuống hôn lên môi y, khẽ mân mê món trang sức bạc trên tóc bạn lữ hay mang.
Nhưng có vẻ là để trả thù sự phục vụ không chu đáo, Ứng Long lần này lại cắn môi Băng Di thật tàn nhẫn, da rách vươn chút máu tanh lẫn lộn như son đỏ tô lên môi hai người.
Một khắc ấy nhìn vào đôi mắt trong, hắn lại cố chấp hôn thêm lần nữa, nhận ra mình cũng không nên đối xử với con rồng ngốc này quá mềm lòng, hình như quá nuông chiều nên mới ra một nhóc kiêu ngạo thế này.
Băng Di lần này không quan tâm y đã chuẩn bị xong hay chưa nữa, trực tiếp lật úp người lại, nâng gò mông trắng trẻo lên một khúc, bóp chặt khiến da thịt ngọt ngào tràn qua kẽ tay, rồi đem hung khí của mình đâm vào một đoạn.
Ứng Long hít một ngụm khí lạnh cứng đờ, mồ hôi tuông rơi, tay nắm chặt vải trải giường, sau đó lại cố gắng để nhúc nhích mông mềm như muốn trốn thoát khỏi sự kiềm kẹp giữ mình lại với đau đớn.
Nhưng sức hắn lớn, cộng thêm y đã uống thuốc, bây giờ cả người sức còn không đến 5 phần, động vài lần liền chịu thua, uể oải nằm bẹp xuống nức nở, tuổi thân kêu đau: "A... Băng Di, ngươi hết thương ta rồi... Khốn khiếp... Hức, ah... thật đau, ngươi cút ra đi... Hu hu..."
Băng Di không rút ra, cũng không động, chỉ nhẹ nhàng cuối người lần nữa lau nước mắt cho y, ngược lại là Ứng Long sau một hồi im lặng lại khó chịu, tự động nhích người đem vật to dài của hắn ăn vào thêm một khúc.
Bụng y nóng bừng như có lửa đốt, hậu huyệt cũng không thể ngừng co rút kêu gào đói khát.
Ứng Long chắc chắn là Băng Di giở quỷ kế với bản thân, nhưng y lại không làm được gì, chỉ im lặng đỏ mặt, chống khủy tay nghiên người nhìn hắn, một bộ dạng đáng thương khuynh thành, nước mắt lưng tròng ai oán.
Băng Di không tài nào chịu được dáng vẻ mĩ nhân của mình rơi lệ, thỏa mãn đương nhiên phải thỏa mãn, nhưng trước khi hành sự, hắn không quên nhắc nhở y, cười có chút gian tà: "Ta không bắn, em cũng đừng hòng ra trước ta như những lần trước. Hôm nay... em nhất định phải cùng xuất với ta."
Nghe thế Ứng Long lại ngứa miệng không thôi, lần nào Băng Di cũng chọc người được khen dễ tính dễ nết như y muốn chửi thề, sao mà lòng dạ hắn lại hẹp hòi thế không biết, tưởng ai cũng sinh lí thú vật như mình sao?
Nhưng chưa kịp để y nói một lời nào tử tế, Băng Di đã một mạch thúc hết hung khí của mình vào bên trong, nong rộng hậu huyệt Ứng Long tới mức không nhìn thấy nếp gấp.
Quá sâu...
Hắn một mạch đẩy vào hết, vừa thỏa mãn cơn đói khát của y, vừa làm cho y đau đến không nói lên lời, bụng hiện lên mờ nhạt dáng hình của dương vật Băng Di lấp ló sau lớp vải đỏ hỉ phục còn chưa cở hết.
Ứng Long cơ thể căng cứng khó lòng buông lỏng, tay dày vò nệm giường, cơ thể run rẩy theo nhịp độ tàn bạo ngay sau đó, chịu đừng từng cú thúc mạnh mẽ của Băng Di, tới tiếng rên rỉ cũng bị đánh vỡ nát.
"Ah, a... nhẹ chút... A, Di...nhẹ..."
Dương vật cắm vào lại rút ra, chín nông và một sâu, mỗi lần đều như muốn phá nát bên trong hậu huyệt nhạy cảm, tiến đên một độ sâu mới không lường trước được.
Rõ ràng Ứng Long không chịu nỗi kích thích mãnh liệt này, không theo kịp tiết tấu cũng không cách nào chịu nỗi từng cú nhấp mạnh như vậy, giống như đem hết toàn bộ sức lực rách nát còn lại ra, y mới miễn cưỡng xem như chịu nổi sức công phá điên cuồng của Băng Di.
"Ư..."
Đầu Ứng Long như thiếu dưỡng khí, bị đâm đến mơ hồ, khó khăn dành lấy từng ngụm khí nhỏ, đã vậy còn bị hắn kéo lại hôn môi, không khí vừa khó khăn có được cứ vậy tan biến cho bằng hết, bắt đầu một vòng lặp mới.
Bất giác quên đi chuyện hiện tại bản thân đã có thể tháo dải lụa ra.
Cơ thể của Ứng Long quá đỗi ấm áp, mềm ngọt nhưng không hề quá mức chín rục, nước da trắng nên dùng lực liền có thể tạo ra vết đỏ tình thú, rất vừa miệng Băng Di, bên dưới còn bọc lấy hắn rất thoải mái, dẫn đến dù làm bao lần hắn vẫn không chán.
Bạn lữ vừa có thể dịu dàng, vừa có thể làm nũng, vừa có thể cùng mình tồn tại đến khi thiên địa già cỗi, lại vừa có thể thỏa mãn chuyện chăn gối, đúng là cực phẩm không biết kiếp trước đã hi sinh bao nhiêu để kiếp này có được.
Chỉ riêng cái tật đi chơi nhân gian là mãi không bỏ, hắn không thích cũng không ghét, nhưng Băng Di muốn Ứng Long mãi bên mình, lại không đàng trơ mắt nhìn y buồn chán, nên với sở thích này chỉ có thể bao dung.
Cơ mà hôn người khác là quá đáng rồi nhé!
Y bị làm không biết bao lâu, hắn thao Ứng Long tới mức thần trí không còn minh mẫn, ngoan ngoãn mà thuận theo từng lời nói, từng ám thị sai khiến.
Bên dưới vừa sung sướng vừa nghẹn khuất, nhưng sớm đã không còn lời trách móc nào ngoài tiếng cầu xin bằng giọng mũi xen lẫn tiếng rên rỉ ngọt lịm.
Băng Di trải trên da thịt y không sót nơi nào từng vết đỏ từ nhạt đến đậm chói mắt trong ánh nến vàng.
Sau đó đến một lúc không biết trôi mấy canh giờ thì lật người Ứng Long lại, bắt đầu vừa liềm vừa xoa, chăm sóc hai đầu nhũ bị mình bỏ bê khi cảm thấy sắp đạt đến giới hạn, đồng thời chạm lên thứ đã bị mình chơi xấu hạn chế từ nãy đến giờ.
"Ah-"
Y run cầm cập, khoái cảm như thủy triều trào dân, như có luồn điện chạy khắp người, Ứng Long nắm lấy vai hắn, vô thức cong người về phía trước, hai chân khép lại, ngửa đầu ra sau, vừa hay thuận tiện cho Băng Di thao tác.
Bị thao còn được, nhưng bây giờ gần như mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể đều bị kích thích cùng lúc thì khác, thật sự y đã tới giới hạn, trong vô thức siết chặt thứ bên trong như muốn ép buộc nhưng vô dụng, hắn thật sự vẫn chưa có bắn...
Ứng Long không chịu được lần mò xuống dưới, bị bàn tay lớn hơn bắt lại khóa trái trên đầu thì khóc lóc cầu xin Băng Di: "Để cho ta bắn... Hức, a... Ức, ngươi thao cũng đã thao rồi mà... Còn muốn chúng ta cùng ra, năng lực của ta và ngươi đâu có cùng một đẳng cấp chứ... A, sao ngươi lại vô nhân tính thế, xấu xa... Ức... hu hu..."
Thân không ngừng động, hắn lại như lần trước, nhẹ nhàng dỗ dành, trên dưới chẳng đồng nhất, cày cấy siêng năng ác liệt, xong rồi hôn lên mí mắt y an ủi: "Ngoan, ta không phải người, sao lại có nhân tính? Đừng nóng vội, em làm được mà."
Mái tóc xoăn mềm mượt rối loạn, theo hơi phì phò tức giận rõ là không hề tin lời ba hoa của hắn nhưng chẳng thể làm gì.
Hai tay bị khóa ra sau, Băng Di chuyển tư thế cho y ngồi lên người mình, cơ thể sát gần kề, lần nữa thao làm.
Dương vật to lớn thêm một vòng, rút ra lại hung hăng đi vào bên trong, đem thành ruột bị thao tới không còn cảm giác không thể khước từ sự xâm nhập, chỉ còn cách lấy lòng, chảy nước.
Nơi giao hợp rõ ràng hắn chưa bắn, lại nhầy nhụa đến lạ, ra vào đều nghe tiếng nhóp nhép bên cạnh tiếng da thịt đẩy đưa.
Ứng Long thật sự sắp bị xuân tình dày vò đến chết, đau khổ không thôi, cả người dựa vào Băng Di xin tha: "Không được... a, ta thực sự không được... Hu hu, ngươi lợi hại nhất, Băng Di... Băng Di... Di... Tha cho ta đi... ah..."
Bàn tay lớn bức bách kéo y lần nữa hôn môi, chẳng cho Ứng Long một lời đáp, y muốn từ chối, cơ mà bị gương mặt kia sắc dụ, thế là cả hai lại quấn quýt.
Đầu óc Ứng Long tê dại, cả người đã đầy vết đỏ, đèn lòng phượng đã cạn nửa cây nhưng vẫn chưa xong một hiệp, y có chút muốn bất tỉnh, lại bị một cỗ khoái cảm mãnh liệt đánh úp khiến Ứng Long liều mạng muốn trốn chạy, xong hắn lần nữa khóa môi y, tay vòng qua eo không cho trốn.
Ứng Long mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, thật sự quá mức rồi, sẽ chết mất...!
Băng Di không ngừng đè ép điểm nhạy cảm bên trong thành ruột, đã không còn là lướt qua đỉnh nhẹ vào, mà là trực tiếp ấn chặt điểm cao trào của y.
Ứng Long đặt tay lên eo hắn khàn giọng van xin: "Băng Di, đừng như vậy mà... Ha, a... Nơi đó thật sự không được, ta sẽ chết mất! Mau dừng lại đi mà... Ta sai rồi..."
Gương mặt diễm lệ cất tiếng mềm nhũn thật sự rất êm tai, hắn cũng nghe lời y, không đùa dai nữa, chỉ nhấp từng cú thật sâu, thật nhanh chóng.
Đầu lưỡi lại bị trêu đùa như lời xin lỗi, tay Băng Di cũng lần mò xuống chuẩn bị giải thoát cho Ứng Long.
Ngay khi dòng bạch trọc nóng hổi xông thẳng vào nơi tư mật, lấp đầy bên trong khiến y rên lớn, cũng là lúc hắn giải thoát để Ứng Long có thể phóng thích, sau đó rút thứ to lớn của bản thân ra khỏi.
Cao trào cuối cùng cũng được giải phóng sau khoảng thời gian lấp lửng dày vò đúng là cảm giác nhẹ nhõm, hậu huyệt y co rút chưa làm quen với sự trống rỗng, Ứng Long cả người như được vớt từ vũng nước ra, ngửa đầu tựa vào vai Băng Di thở gấp, ngón chân cuộn tròn thật chặt, bấu vào nhau, cả người run run.
Hắn ôm chặt vòng eo, nhẹ nhàng hôn lên tai y, rồi đến chiếc cần cổ đỏ ửng xinh đẹp, nghịch ngợm đoạn tóc xoăn đen như gỗ mun, cực kì nghiện cảm giác ngay lúc này.
Nhưng khi Ứng Long chưa kịp thanh tỉnh hoàn toàn khỏi cơn cực khoái vừa đến, Băng Di lại lần mò cho dương vật chậm rãi ngóc đầu tiến vào lần nữa.
Y nhân lúc hắn chưa động, mềm xèo ngả người tựa vào lồng ngực hắn, như mèo kêu gọi: "Băng Di..."
"Hửm..?"
Ứng Long mếu máo: "Mệt rồi..."
Viên thuốc đó chỉ hạn chế sức lực của y một giờ đầu thôi, về sau là mệt thật rồi, cả người rả rời.
Yêu lực của cả hai không chênh lệch lớn, nhưng thể lực thì có có chút chênh lệch, chắc có lẽ vì Băng Di siêng năng tu luyện và tập võ hơn Ứng Long, người luôn tự tin vào kiếm quyết đỉnh cao của mình, nên lần nào kẻ chịu thua trong cuộc mây mưa trước cũng là con rồng hung ác.
Cũng vì sự ham chơi này nên mới phải nằm dưới để rồi mệt bở hơi tai...
Hắn khẽ cười, hôn lên tóc y, sớm đã không còn xíu xiu tức giận nào nữa, cơ mà vẫn không chịu buông tha: "Thêm một lần nữa, em xem, đèn long phụng còn chưa tắt đâu."
Dù gì cũng cả năm không cùng chơi đùa rồi, mỗi lần Băng Di bế quan tu luyện ra Ứng Long không phải đi chơi thì là cũng đang bế quan, thời gian của hắn và y lệch pha mấy bận.
Tiện dịp thanh toán nợ cả năm đi.
Ứng Long không biết suy tính khủng bố này, phồng má, bĩu môi quay người lại nhìn hắn: "Nhưng ngươi làm sao thế...? Ta vừa về đã đè ta ra rồi, tới kì phát dục sao..?"
Hơn nữa còn hôn rất nhiều, cứ cách mấy phút lại hôn y, hôn tới trầy môi luôn rồi đây nè!!!
Băng Di vờ ngu ngơ hôn cái chóc lên môi hồng chu ra, nhẹ nhàng dụ dỗ người nằm xuống, liếm khóe môi: "Xong liền kể em nghe."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro