[ BLĐQ x TKTP ] tuyết nguyệt thành đại thành chủ hằng ngày 〔 ba 〕
Nhật báo thành Tuyết Nguyệt:
Tin tức tốt: Tam thành chủ rốt cuộc đã trở lại
Tin tức xấu: Đại thành chủ vẫn là không happy
07
Bách Lý Đông Quân ở Đăng Thiên Các thủ mười ngày, rốt cuộc chờ trở về trận trường phong mênh mông cuồn cuộn kia.
buổi sáng thu được tin Trường Phong sắp đến, Bách Lý Đông Quân nhiệt tình mười phần, sau khi tung ra một quyền đánh bay người cuối cùng đến khiêu chiến, y vội vã về nhà thay bộ quần áo khác, sau đó chạy đến cửa thành nghênh đón Trường Phong.
nhìn đến Thiên Lạc và Tiêu Sắt đã sớm ở kia chờ, Bách Lý Đông Quân rất là vui mừng mà vỗ vỗ bả vai của Thiên Lạc nói: "Không nghĩ tới nha đầu thúi con còn rất có lương tâm."
"Người không thể nói điểm tốt gì đó của con sao." Thiên Lạc nghĩ thầm thám tử của Bách Hiểu Đường mỗi ngày hướng ngươi nơi đó đưa 800 hồi đồ vật, ta không muốn biết cũng khó, này còn không được để bụng chút sao.
Tiêu Sắt chú ý tới Bách Lý Đông Quân thay đổi thân hôi bạc sức lụa mặt xanh thẫm thường phục, không khỏi nhớ tới mấy ngày nay đại thành chủ xuyên giống như đều là thuần trắng bố y, nhịn không được cảm khái may mắn tam thành chủ ở bằng không thành Tuyết Nguyệt đã sớm xong đời.
Bách Lý Đông Quân liền tùy tiện mà đứng ở phía trước bọn họ, cắm eo nhìn về phương hướng của Thiên Khải.
giờ Tỵ, một chiếc hoàng gỗ đàn chế xe ngựa to xuất hiện ở tầm nhìn, Thiên Lạc quay đầu hỏi: "Bách Lý cha, chính là chiếc này đi."
Bách Lý Đông Quân là khi đang sửa sang lại quần áo, thuận miệng trả lời: "Đúng vậy."
"Nhưng mà cái xe này hình như là dùng để vận chuyển hàng hóa, một người ngồi có vẻ hơi lớn quá thì phải." Tiêu Sắt nhịn không được hỏi.
"Ngươi không biết đó chứ, hắn còn ngại này xe nhỏ kia kìa. Nếu không phải cha ngăn đón hắn, hắn hận không thể đem phủ Thành chủ đều dọn đến trong xe đi."
Bách Lý Đông Quân lười đến quản hai đứa nhóc ở đằng sau, chỉ là chuyên chú mà nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa sắp đến.
08
xe đến trước mặt, xa phu thuần thục mà kéo chặt dây cương, con ngựa nhẹ nhàng mà dẫm lên chân, phát ra thanh âm cằn nhằn, xe ngựa chậm rãi dừng lại, xa phu đem kiệu ghế phóng hảo.
Bách Lý Đông Quân vui vẻ ra mặt mà thấu qua đi vừa muốn mở miệng, lại thấy màn xe bị một cái tay mạch sắc xốc lên, lộ ra một khuôn mặt thiếu niên non nớt.
Bách Lý Đông Quân trực tiếp trình diễn tươi cười biến mất thuật, cũng lui về phía sau một bước, thiếu niên kia tức khắc co quắp bất an mà định ở nơi đó, chỉ nghe trong xe ngựa truyền đến một tiếng: "Không cần sợ."
liền như mưa thuận gió hoà, thiếu niên lúc này mới dẫm lên kiệu ghế xuống dưới.
Tư Không Trường Phong vươn tay tới, Bách Lý Đông Quân vội vàng đỡ lấy tay hắn, rõ ràng cảm giác tay lạnh hơn lúc trước khá nhiều, mà sắc mặt tái nhợt của Trường Phong cũng xác minh phỏng đoán của y.
chờ cho đến khi Trường Phong chuyển định rồi, Bách Lý Đông Quân trực tiếp dán lấy Tư Không Trường Phong hỏi hắn có uống thuốc đúng giờ không, sao lại trở về chậm thế, cuối cùng mới hỏi ra cái vấn đề mà y quan tâm nhất: "Trường Phong, hắn là ai?"
Tư Không Trường Phong kéo qua thiếu niên nãy giờ vẫn luôn đứng ở một bên rồi giới thiệu: "Hắn là môn khách của Lang Gia vương, cũng là luyện thương, ta thấy hắn thông minh chăm chỉ lại cùng ta có duyên, liền thu hắn làm đồ đệ."
trên mặt Bách Lý Đông Quân treo cười, trong lòng cũng hiểu được thật sự, cái gì mà có duyên chứ, nhất định là cái lão đông tây kia đưa cho Trường Phong: "Hắn tên gọi là gì?"
"Sư bá, ta kêu Dương Minh." Thiếu niên cung kính mà ôm quyền.
Một tiếng sư bá này thiếu chút nữa làm Bách Lý Đông Quân giận mà tưởng lấy ra kiếm tới trừu cậu: "Ngươi gọi ta cái gì?"
"Sư bá a? Sư bá ngài không phải là sư huynh của sư phụ sao?"
Bách Lý Đông Quân lập tức ôm chầm lấy Tư Không Trường Phong, cười dẫn đường nói: "Ngươi nhìn xem ta và sư phụ của ngươi quan hệ này, lại cho ngươi một lần cơ hội, ngươi cần phải nắm chắc hảo."
Dương Minh nhìn xem sư phụ lại nhìn xem Bách Lý Đông Quân, như là bừng tỉnh đại ngộ, ở phía dưới ánh mắt tán dương của Bách Lý Đông Quân, thanh thúy mà hô một tiếng: "Sư nương."
"Ha ha ha ha ha ha ha, đúng, không sai, gọi hay lắm!" Thiên Lạc bọn họ nhìn vào bộ dáng sắp vỡ vụn của Bách Lý Đông Quân mà cười thành một đoàn.
Tư Không Trường Phong nhịn không được trộm cười, sau đó liền nhìn đến Bách Lý Đông Quân dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm hắn, chỉ có thể lập tức sờ sờ đầu của y tỏ vẻ an ủi, hắn nhẹ giọng ra vẻ trấn định mà nói:
"Con muốn gọi như thế cũng được."
Bách Lý Đông Quân cảm thấy thực ủy khuất, nhưng y sẽ không sinh khí với Trường Phong, chỉ có thể đem chiến hỏa chuyển dời đến trên người của Dương Minh: "Ngươi tuy rằng là đồ đệ của Trường Phong, nhưng thành Tuyết Nguyệt của chúng ta không phải tùy tùy tiện tiện là có thể tiến, ngươi tiếp được ba chiêu của ta thì ta sẽ cho ngươi đi vào."
"Đăng Thiên Các khi nào từ ngươi tới thủ?" Tư Không Trường Phong cảm thấy không thích hợp.
"Ta xem bọn họ cả năm vô hưu thật sự vất vả liền cho bọn họ mười ngày nghỉ, mà ta làm đại thành chủ của thành Tuyết Nguyệt tự nhiên đạo nghĩa không thể chối từ mà gánh vác trọng trách này rồi."
Bách Lý Đông Quân nói mũ miện đường đường, nhưng lời này chỉ có Dương Minh tin.
Dương Minh tên tiểu tử ngốc này thoạt nhìn vẫn là một bộ nóng lòng muốn thử, căn bản không biết nếu cậu đi thật, sợ là mười ngày nửa tháng đều không xuống được giường.
nếu là lúc trước thì có lẽ Tư Không Trường Phong khẳng định sẽ lời qua tiếng lại với Bách Lý Đông Quân một hồi, nhưng hiện tại thời gian không nhiều lắm hắn phải nắm chặt một chút.
"Đông Quân......" Hắn đang nghĩ ngợi tới nên khuyên như thế nào, bỗng nhiên một trận đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Một đường tàu xe mệt nhọc xác thật làm hắn ăn không tiêu, mới vừa xuống xe vẫn luôn cường chống hiện tại xem ra là chịu đựng không nổi......
Bách Lý Đông Quân đang muốn hỏi một chút ý kiến của Trường Phong, thấy hắn bộ dáng này vội vàng dò hỏi: "Trường Phong, ngươi nơi nào không thoải mái?" Trường Phong vừa định nói chính mình không có việc gì, thân thể lại là không biết cố gắng mà ngã xuống.
Bách Lý Đông Quân ôm Trường Phong chân đạp tam phi yến liền hướng về phủ Thành chủ. Tuy rằng Trường Phong cũng được tính là nửa cái Dược Vương, nhưng Bách Lý Đồn Quân vẫn là ở trong phủ thành chủ dưỡng một cái y sư để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
y sư chẩn bệnh Trường Phong là bệnh thương hàn chưa lành hơn nữa tàu xe mệt nhọc thương thân, yêu cầu tĩnh dưỡng.
Bách Lý Đông Quân nhất nhất ghi nhớ, kêu Thiên Lạc đi nấu thuốc, chính mình tắc đi tìm Dương Minh tính sổ.
Dương Minh vừa thấy đến Bách Lý Đông Quân liền hô thanh: "Sư phụ."
"Hạt kêu cái gì đâu, ai là sư phụ ngươi?"
"Tiêu đại ca nói, bởi vì sư phụ là sư phụ ta, cho nên người cũng là sư phụ ta." Dương Minh thành thành thật thật mà trả lời.
"Đây là cái gì lung tung rối loạn lý do," Bách Lý Đông Quân ngoài miệng nói trong lòng lại mỹ tư tư, nhưng vẫn là xụ mặt nói: "Sư phụ ngươi hắn bị bệnh, kế tiếp từ ta tới thế hắn dạy dỗ ngươi."
Dương Minh ngoan ngoãn gật đầu, lúc này cậu còn không biết rằng phúc khí của mình còn ở phía sau.
09
những ngày kế tiếp trong phủ thành chủ là một mảnh năm tháng tĩnh hảo, mà trên đài luận võ còn lại là Dương Minh một người nước sôi lửa bỏng.
Bách Lý Đông Quân ngạnh sinh sinh mỗi ngày ở nơi đó "Bên người" dạy dỗ Dương Minh, đáng thương hài tử còn tưởng rằng là chính mình quá cùi bắp cho nên mới sẽ bị đơn phương vô tình hành hạ đến chết.
luận võ đài bên kia mỗi ngày quăng ngã nồi tạp chén không được an bình, thế cho nên Đường Liên đều nhìn không được liền chạy đi tìm sư phụ của mình:
"Cái kia sư phụ, hay là ngài nghỉ ngơi một chút, buông tha hắn đi."
"Cũng được, mấy ngày nay ta xác thật lãnh đạm con rồi, hay là con tới thế hắn đi." Bách Lý Đông Quân hơi nhướng mày.
"Không không không không, sư đệ còn nhỏ sư phụ ngài vẫn là nhiều sủng hắn đi." Đường Liên nhìn thoáng qua Dương Minh đang nằm trên mặt đất mặt xám mày tro, vết thương chồng chất, tỏ vẻ sư đệ ngươi chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
"Mà thôi, con đem hắn mang về đi."
Đường Liên nghe xong vui vẻ, sợ sư phụ đổi ý cõng lên Dương Minh liền lưu.
Bách Lý Đông Quân lo chính mình trở lại trong phủ thành chủ, ngồi vào đầu giường của Trường Phong, trong lòng suy nghĩ muôn vàn.
mấy ngày nay y không có cạy ra bắt kỳ tin tức nào có giá trị từ trong miệng cái tên tiểu tử thúi kia cả, bởi vì Dương Minh thật là một người hỏi đã hết ba cái là không biết.
hiện tại y chỉ biết Dương Minh trước kia cũng là khắp nơi phiêu bạc, không có chỗ ở cố định, sau lại bị người ta quải tới đấu trường, là Lang Gia vương chuộc cậu ra thu làm môn khách.
nghĩ đến đây y nắm lấy tay của Trường Phong, y biết Trường Phong là từ trên người của đứa bé kia thấy được bóng dáng lúc trước của mình, cho nên mới sẽ đối tốt với cậu như vậy.
nhưng không biết vì sao trong lòng y luôn là bất ổn.
tâm đem huân xạ tiêu, ngâm bạn hàn trùng thiết.
dục cự liền giường miên, tháo thắt lưng phiên thành kết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro