( trần khư ) Nếu Thương tiên chết ở dưới kiếm của Lạc Thanh Dương 08

  "Cũng không biết bồi tiền hóa thế nào rồi?"

Đôi mắt của tiểu Bách Lý vừa nhấc, như ở trong mộng mới tỉnh ló đầu ra, "Cữu cữu, nếu người biết chỗ của Dược Vương Cốc, thì nhất định có biện pháp liên hệ hắn phải không, người giúp con hỏi một chút tình huống của bồi tiền hóa được không?"

"Có thể......"

"Cảm ơn cữu cữu!"

"Đừng vội cảm ơn ta," Ôn Hồ Tửu uống một ngụm rượu, chậm rì rì nói, "Ta liên hệ không đến hắn..."

"Cái gì?!"

"Nhưng mà gia gia của con thì có thể."

"Gia gia?"

"Không sai, lúc trước hoàng đế bệnh nặng, tìm được Tân Bách Thảo, đúng là gia gia của con."

"......"

Tuy rằng tiểu Bách Lý cảm thấy, Ôn Hồ Tửu đại khái là tưởng lừa cậu ngoan ngoãn về nhà, nhưng... Vạn nhất đâu... Cậu không nghĩ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để có được tin tức của Tư Không Trường Phong.

......

"Ra đây đi, trốn tránh không mệt sao?"

"...... Dược Vương tiền bối..."

Bách Lý Đông Quân thật không nghĩ tới, Tân Bách Thảo sẽ phát hiện ra y nhanh như vậy.

"Ta không có phát hiện ra ngươi," Tân Bách Thảo giải thích, "Chỉ là theo như lời của tên nhóc kia, ngươi hẳn là thực để ý đến hắn, thế nên ta nghĩ chờ cho đến khi đảm bảo hắn không xảy ra chuyện gì, thì ngươi tự nhiên sẽ không bỏ lại hắn."

"Cho nên bệnh của hắn......"

"Tâm mạch bị hao tổn, thiếu chút nữa liền đã chết."

"Xin tiền bối nhất định phải chữa khỏi cho hắn, yêu cầu loại thảo dược gì, ta lập tức đi tìm."

Bách Lý Đông Quân trong lòng quýnh lên, thì ra, bồi tiền hóa của y lúc trước thật sự thiếu chút nữa đã bị Diêm Vương thu đi mất rồi!

"Ngươi tìm? Đại khái không nhanh bằng hắn đâu."

Tân Bách Thảo xác nhận người này đối với tiểu đồ đệ nhà mình ( cần thiết là đồ đệ! Gặp được một người có thiên phú như vậy thật không dễ dàng, huống chi tiểu gia hỏa lớn lên còn thuận mắt ) là thiệt tình, "Ta lưu hắn ở trong cốc nửa năm, lúc sau......"

"Nửa năm có thể trị khỏi sao?"

"Tất nhiên là không thể trị tận gốc..."

Thấy Tân Bách Thảo lắc đầu, Bách Lý Đông Quân lại càng lo lắng hơn, "Vậy ta đi khuyên hắn ở lâu thêm chút nữa......"

"Không cần, bệnh của hắn không phải một sớm một chiều là có thể chữa khỏi, nhưng lòng hắn có sở hướng, không muốn lưu tại Dược Vương Cốc quá lâu," Tân Bách Thảo bất đắc dĩ cười, "Người thiếu niên a, xác thật nên mang dáng vẻ của người thiếu niên..."

"......"

Bách Lý Đông Quân biết Tư Không Trường Phong là muốn đi tìm y mới...... Nhưng Tân Bách Thảo nói cũng không sai, Tư Không Trường Phong có giang hồ của mình, hắn cũng không nên bị giam chân một chỗ, nhưng hắn cuối cùng lại tự giam chân mình ở thành Tuyết Nguyệt.

"Ta muốn đi hái thuốc, ngươi đi nhìn hắn đi," Tân Bách Thảo xách lên giỏ thuốc, vẻ mặt hiểu rõ mà cười, "Nếu không yên tâm, không bằng cứ thủ hắn như vậy đi, người sống một đời, sao cứ phải lắm băn khoăn."

"Đa tạ tiền bối."

Bách Lý Đông Quân chân thành nói lời cảm tạ, tuy nói kể từ khi y bước chân vào huyễn cảnh cho đến bây giờ, bề ngoài trông cứ như là hơn hai mươi tuổi, nhưng tính theo tuổi thật thì y thậm chí còn lớn hơn Tân Bách Thảo những mười mấy tuổi, nhưng đối phương đã cứu Tư Không Trường Phong hai lần, Bách Lý Đông Quân ở trong lòng cảm kích, sùng kính hắn cũng là thật.

Tư Không Trường Phong lẳng lặng mà nằm ở trên giường, tuy thoạt nhìn như cũ suy yếu, sắc mặt lại tốt hơn trước khá nhiều, Bách Lý Đông Quân thoáng an tâm, cầm lấy khăn lông, lau đi mồ hôi trên trán cho hắn...... Trường Phong, lúc này đây, chỉ làm Tư Không Trường Phong... Được không?

"Ngô... Bạch... Đông Quân? Ngươi không phải đi rồi sao?"

Tư Không Trường Phong không nghĩ tới nhanh như vậy đã lại gặp được người này, mãn nhãn lóe nghi hoặc mà hỏi.

"...... Bệnh của ngươi còn chưa ổn, ta sao có thể yên tâm rời đi." Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ mà dùng ngón tay nhẹ điểm cái trán của đối phương, "Còn có, nói bao nhiêu lần rồi, kêu Bạch đại ca."

"......" Người này sao cứ phải chấp nhất với hai chữ "Đại ca"  thế nhỉ...... Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ mà dắt dắt khóe miệng, "Bạch đại ca... Đa tạ."

"Khách khí với ta làm gì..." Bách Lý Đông Quân nhớ tới trước kia y mất bao nhiêu lâu mới có thể khiến cho Tư Không Trường Phong gọi mình một tiếng sư huynh, hiện giờ dễ dàng như vậy đã dụ được hắn rồi, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, "Uống thuốc trước đi."

"Ngô... Khụ khụ..."

"Làm sao vậy?" Thấy thiếu niên bịt mũi ho khan, Bách Lý Đông Quân vội vàng duỗi tay xoa lưng cho người ta thuận khí, "Đắng lắm sao?"

"Khụ... Không... Có chút đắng như này tính cái gì!"

Ngữ khí của thiếu niên không chút nào để ý, giữa mày lại nhăn vô cùng, trong mắt là ho khan sau nổi lên thủy quang, đuôi mắt ửng đỏ đến đáng thương.

"Uống nước..."

Thuốc này đã ngửi thôi là đã thấy đắng rồi, Tân Bách Thảo trị bệnh cứu người, tự nhiên lấy dược hiệu cũng là thứ tốt nhất, mà hắn chỉ nghĩ nhanh chữa khỏi cho Tư Không Trường Phong, lại chưa từng suy xét qua hương vị như thế nào...... Bách Lý Đông Quân hơi nhíu mi mà nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, tiểu thương tiên của y luôn là như vậy, hiểu chuyện đến làm người đau lòng.

......

"Sư phụ, Bạch đại ca hắn......"

Uống thuốc, nghỉ ngơi một đêm, cuối cùng khôi phục chút, Tư Không Trường Phong vốn định nói lời cảm tạ với Bách Lý Đông Quân, nhưng sáng sớm đã không thấy bóng người kia đâu, chẳng lẽ là rời đi?

"Trời chưa sáng liền vội vã mà đi ra ngoài, cũng không biết là đi làm gì......"

Tân Bách Thảo vẫy vẫy tay, tiếp tục mân mê thảo dược của hắn, "Đúng rồi, thuốc của ngươi ở phòng bếp, đi lấy uống nhanh đi."

"......"

Nhớ tới vị thuốc ngày hôm qua, Tư Không Trường Phong tức khắc cảm thấy đầu lưỡi đắng nghét, hắn sợ đắng, nhưng không có người biết. Bởi vì không có người để ý, cũng liền không cần thiết nói ra, huống hồ, người ta đã cực cực khổ khổ trị thương cho hắn rồi, hắn nào có tư cách gì để mà chê đắng chê khổ chứ.

  

Tư Không Trường Phong cầm lấy chén thuốc đen tuyền kia, theo bản năng mà nuốt nước miếng, đôi mắt nhắm lại, liền trực tiếp ngửa đầu uống cạn, chua xót tràn ngập toàn bộ khoang miệng, cũng giống như cuộc đời này của hắn vậy......

"Há mồm..."

Tiếng nói kia thật sự là quá mức ôn nhu, Tư Không Trường Phong không tự chủ được mà hé mở cánh môi, một cái vật nhỏ đã bị đẩy mạnh vào trong miệng, một cổ thanh hương ngọt ngào nháy mắt ở đầu lưỡi nổ tung, tựa hồ cũng tách ra trong lòng chua xót......

"Đỡ đắng chưa?"

Bách Lý Đông Quân mãn nhãn sủng nịch mà nhìn thiếu niên trước mặt.

"Bạch đại ca? Ngươi... Đây là..."

"Thuốc đắng như vậy, ngươi uống được cũng giỏi đấy."

"Kỳ thật, cũng không quá đắng đâu, ta quen rồi......"

Tư Không Trường Phong mím môi, trong miệng thơm ngọt lại thật lâu chưa tán.

"Quen cái gì! Muốn quen, cũng là quen cái này!"

Trực tiếp nhét túi giấy vào trong tay đối phương.

Bách Lý Đông Quân đêm qua cẩn thận nhớ lại khi còn nhỏ uống thuốc, mẫu thân đều sẽ sai người chuẩn bị các loại mứt hoa quả, tuy là không đáng bao nhiêu tiền, nhưng y lại rõ ràng mà cảm nhận được mẫu thân rất yêu thương mình, tiểu thương tiên của y đã phải chịu quá nhiều khổ sở, về sau, đều nên là ngọt!

"Không cần, không cần phiền toái như vậy đâu..."

"Này thì phiền toái cái gì? Chỉ là không biết ngươi thích cái gì, ta cứ mỗi loại mua một cái, nếm thử xem, thích cái nào, ta lại đi mua."

"Bạch đại ca..."

"Ta nói rồi, ngươi phải quen với việc được người khác đối xử tốt."

"Cảm... Cảm ơn."

Tư Không Trường Phong chớp mắt, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, hắn biết trên đời này không hề có thiện ý mà không có mục đích phía sau, nhưng chưa bao giờ có người quan tâm đến hắn như vậy cả, quan tâm đến mức hắn không muốn nghĩ đến mục đích của đối phương là gì nữa.

  ——— chưa xong còn tiếp ———

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro