【Rượu ấm chúc sáng nay Ⅰ Tết Âm Lịch 8:00】【Hồng Lam】 Cố nhân trong mưa gió
Tác giả: yihuan95 (lofter)
"Ngươi chỉ là đã quên, không phải thay đổi."
.
Nghênh đón Phượng Hoàng đảo tuổi mới chính là một hồi mưa to kéo dài vô tận.
Mưa đông rơi vào sáng sớm ngày trừ tịch, mưa nhiều mà nhẹ, rơi trên thảo mộc đầu tường còn không có tiếng vang. Lam Thố buồn ngủ mông lung cơ hồ cho rằng tiếng mưa rơi vang ở bên tai.
Độ ấm trong gió xác thực không lạnh bằng năm vừa rồi, chỉ là dính hơi ẩm của mưa đông, bám trên xiêm y mặt mày, ngược lại lạnh đến càng thêm thấu xương.
Nàng tay chân nhẹ nhàng mà xuống giường, lúc bừng tỉnh mới nhớ tới đầu tháng Thủy Linh Linh sửa sang võ quán, phân cho bọn họ mấy người khoảng sân lớn hơn. Hồng Miêu khi đó theo thường lệ đi tới đi lui giữa Trương Gia Giới cùng Phượng Hoàng đảo, mưa gió xa xa, ngày về không rõ.
Sân của Hồng Miêu là mấy người giúp đỡ sửa sang lại. Lam Thố khi đó thay Hồng Miêu sửa lại bản thảo, bên trong viết chính là những hiểu biết trước khi đi mấy ngày ở Phượng Hoàng đảo. Từ 5 năm trước đi Tam Đài các lấy Tịnh Nguyên châu không có kết quả sau, Hồng Miêu liền bắt đầu đề bút, ghi lại những chuyện từng trải qua trên thế gian mà tạm thời chỉ hắn có được, đóng thành sách. Viết đến nay, đã sang tầng giá sách tiếp theo.
Về những chuyện từ trước, Hồng Miêu khi viết đều không giấu diếm, chỉ là Lam Thố cũng không hỏi đến, Hồng Miêu cũng không nhiều lời.
Đối với những chuyện đã qua, bọn họ trời sinh ăn ý.
"Sau này nếu thật sự nhớ lại, lấy ra xem cũng không muộn," Lam Thố năm nay tế nguyệt rượu đến hơi say khi từng vui đùa nói với Hồng Miêu, "Tự tay viết, ít nhiều cũng thay chính mình nói tốt vài câu, đợi ta nhớ tới mới dễ kiểm tra thực hư thật giả."
Cánh hoa vụn vặt mà rơi, có vài cái rơi vào ly rượu của Hồng Miêu, tạo nên gợn sóng mỏng manh. Hắn chỉ dựa vào cột hành lang cười khẽ, nửa thật nửa giả mà kính nàng một ly, thấp giọng đáp "Ta chờ ngươi".
Ngoài cửa sổ tiếng gió tịch mịch, Lam Thố đem bản thảo cẩn thận cất đi, trong lòng nghĩ lại là hắn năm nay vẫn không chờ được.
Một tờ giấy từ sấp bản thảo rơi ra, nàng không muốn nhìn kỹ, chỉ nhìn thấy là một phong thư, người nhận là nàng. Lam Thố tay khựng lại, lại vẫn cất đi, không nghĩ tới.
Dù sao cũng không phải viết cho nàng.
Ít nhất không phải nàng của hiện tại.
Bệnh đau đầu xuất hiện đã được 5 năm, đau đến thành bạn già, cắn nát núi sông thưa thớt ngày cũ. Lam Thố ngày thường bận rộn việc tập võ, chiếu cố bọn nhỏ, chăm sóc võ quán, rất hiếm khi rảnh rỗi, đau đớn cùng chuyện xưa ngược lại thành triệu chi tức tới tân ý.
Kỳ thật hiện tại dù có đau đầu thì mọi người cũng khó nhìn ra được, nàng không đành lòng để bọn họ quá nhiều nhọc lòng, mỗi khi đau đều cúi đầu chậm rãi chịu đựng. Kỳ thật nhọc lòng cũng không có quá lớn tác dụng, ngược lại càng thêm đau buồn, không duyên cớ sinh ra sầu bi tâm tư. Cũng may sau khi nàng mất đi chính mình, tính cách đích xác thay đổi lớn, lặng im ngược lại là bộ dáng thường ngày.
Người nhìn ra được là Hồng Miêu.
Lam Thố chứng đau đầu vì chuyện xưa mà thành, hắn luôn lo lắng tùy tiện khơi ra ngược lại làm bệnh trạng nặng thêm, vì thế ngược lại trầm mặc hai người.
"Cố nhớ lại, phải không?" Hồng Miêu từng đột nhiên hỏi nàng, một cách mơ hồ.
Lúc đó Hồng Miêu đang ở bờ sông giặt đồ, nhất cử nhất động đều thật là quen thuộc, thấy nàng bưng quần áo bọn nhỏ lại đây, ngồi xổm thân mình xoay tay lại nhận lấy.
Những lời này tới thật đột ngột, nhưng nàng vẫn như cũ là hiểu. Ở trước mặt nhau, bọn họ luôn mất đi che lấp đường sống.
"Không đau sao?"
"Có đau."
"...... Vậy nghĩ về nó làm cái gì? Ta từng nói qua, không có gì quan trọng hơn thân mình." Hồng Miêu thanh âm nhẹ như một lần thở dài.
"Nếu đau vẫn nguyện ý muốn nhớ lại, vậy nhất định là vì thứ gì đó rất quan trọng —— thiếu hiệp không hy vọng ta nhớ ra sao?"
"...... Hy vọng ngươi nhớ ra và không muốn ngươi nghĩ nhiều," Hồng Miêu chậm rãi phỏng lại lời nói mới vừa rồi của nàng, trong tay động tác đình trệ, ngữ khí cũng chần chờ, "Vậy nhất định là vế sau quan trọng hơn."
"...... Cái gì?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
"Ta sợ ngươi đau."
Hồng Miêu dứt lời lại cười, ở Lam Thố ngây người một lát đem lời ở trong lòng nấn ná đã lâu nói lại một lần, "Ta sợ ngươi đau."
"Nhưng có nhớ ra cái gì không?" Hắn nhìn Lam Thố còn sững sờ, tưởng là lời nói đi quá giới hạn dọa tới nàng, liền xoay người tiếp tục làm chuyện của hắn.
Nàng lắc lắc đầu.
Hồng Miêu phảng phất dự kiến được câu trả lời: "Nếu cố như thế nào đều nhớ không nổi, vậy cứ thuận theo tự nhiên thôi."
"...... Nhưng nhớ không ra mới càng muốn nhớ lại." Lam Thố rốt cuộc hoàn hồn, khó được có bướng bỉnh bộ dáng, không né không tránh mà ngồi xuống bên hắn, nhìn vào đôi mắt hắn, "Ngươi luôn nói ngươi chờ ta, nhưng ngươi cũng không biết khi nào có thể chờ được. Ta không sợ, cho nên...... Ngươi cũng đừng sợ."
Hồng Miêu muốn mở miệng nói chúng không giống nhau, lại phát hiện không có gì là không giống nhau.
Nhớ cũng nhớ không ra, nhưng nhớ không ra cũng vẫn cố nhớ lại.
Chờ dù không biết có thể chờ tới ngày đó hay không, nhưng chờ không được thì cũng vẫn chờ.
Cầm gậy đập y phục trên thớt, một tiếng lại một tiếng, thay thế lời nói.
Trên đảo không ít người giặt đồ vào buổi đêm, không biết ai lấy nước trong sông, đánh tan một vòng ánh trăng.
.
Lam Thố luôn luôn là người dậy sớm trong võ quán, ngày gần đây mưa gió dồn dập, nàng nghĩ đi nhìn bọn nhỏ một chút, đẩy ra cửa viện lại nhìn thấy Hồng Miêu ngã sõng soài trên hành lang, trong ngực ôm một thanh thiết kiếm, bị nước mưa xối đến sáng bừng.
Nàng vội vàng chạy tới, đi gấp quá, mũi giày vướng vào bậc cửa, cơ hồ lòng nghi ngờ là chính mình nhìn lầm rồi, thẳng đến khi mưa rơi xuống trên người mới phát giác bản thân không mang dù.
Hồng Miêu nửa người đã bị xối ướt, thân mình nóng bừng, trên trán nước mưa sờ lên giống mồ hôi.
Nàng thu hồi suy nghĩ, bế Hồng Miêu chạy vào trong viện của hắn, để người dựa vào ghế, duỗi tay cởi vạt áo của hắn. Đám người Tiểu Li còn chưa tỉnh, lúc này nếu đi tìm người thì lãng phí thời gian, trước tiên thay xiêm y, để hắn nằm xuống mới là quan trọng. Cũng may là mọi người mới dọn dẹp phòng, đồ vật đều ngăn nắp rõ ràng.
Lại lau nước ấm một lần khắp thân mình, trong phòng than hỏa rung động, thanh âm cùng độ ấm đều làm người an tâm. Nàng xoay người đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Tiểu Li đẩy cửa ra, vẻ mặt ngái ngủ, chạy lên vài bước dặn dò: "Hồng Miêu mắc mưa đang sốt cao, làm phiền ngươi coi chừng, ta đi thỉnh lang trung tới."
"Làm phiền" hai chữ này, rõ ràng là đem Hồng Miêu quơ vào vị trí phía sau chính mình.
Tiểu Li theo bản năng đáp ứng, mãi đến khi nàng bung dù chạy ra cửa, mới hồi phục tinh thần.
Lam Thố thần thái ngữ khí, cực kỳ giống bộ dạng trước kia.
Là bắt đầu từ khi nào nhỉ, Tiểu Li ngồi bên giường Hồng Miêu vừa nghĩ, là bắt đầu từ khi nào, hắn luôn ở trên người Lam Thố tìm được bóng dáng quá khứ, có khi là một câu cười nói, có khi là một cái giương mắt, có khi là một tiếng thiết kiếm vào vỏ chấn động, liền đem quá khứ bị cắt đứt cùng hiện tại sinh sôi nối liền.
Hắn từng cùng Hồng Miêu nhắc tới, Hồng Miêu vẫn là cười, trong mắt nhiều điểm kiêu ngạo bóng dáng: "Ta biết."
Hắn biết, cô nương của hắn, vòng đi vòng lại mấy năm, vẫn như cũ lặng lẽ trở lại. Tĩnh thủy mặc lưu, nhỏ giọt không tiếng động.
.
Đám người Hàn Thiên biết Hồng Miêu có bệnh, trong lòng cũng lo lắng, chỉ là đẩy cửa nhìn thấy Lam Thố ngồi ở đầu giường, liền ăn ý mà thu tay.
Nhân thế đã qua 5 năm, Đinh Đương sớm đã không còn là thiếu nữ quấn quýt si mê Hồng Miêu như trước, chỉ là kiêu căng không giảm năm đó, triều Hàn Thiên đám người khoát tay, xoay người dạo bước đi ra ngoài.
"Không phải những thứ muốn có được thì đều sẽ có được." Nàng ở nhân gian đập mấy năm, rốt cuộc minh bạch đạo lý.
Nàng cùng Hồng Miêu chung quy là không cùng đường, điểm này Hàn Thiên sớm đã nhìn đến minh bạch, chỉ là vốn tưởng rằng theo tính tình của nàng sẽ nhớ mãi không quên rất lâu về sau, niên thiếu nhìn thấy lầm chung thân, thế mà đã sớm buông tha chính mình.
Đinh Đương đi qua trước người Hàn Thiên liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn vẫn thần sắc hơi ảm, dừng bước chân nhướng mày cười nói: "Bổn tiểu thư sớm đã thông suốt, nhưng thật ra ngươi còn nhớ mãi không quên."
"Cũng may mắn là ta nhớ mãi không quên."
Hàn Thiên đáp đến thản nhiên, Đinh Đương ngược lại bị nghẹn một chút, lại vẫn cảm thấy trong giọng nói hắn hình như có ý trêu chọc, nhưng bước chân vẫn không dừng lại.
Hàn Thiên vẫn nhớ rõ ngày tháng cùng Lam Thố ở đấu thú trường. Hắn từng coi nó là bằng chứng cho quá khứ mà hắn cùng Lam Thố từng trải qua, thậm chí cảm thấy may mắn vì Lam Thố sau khi hoàn toàn mất ký ức, người đầu tiên gặp được chính là hắn. Dù cho sau đó hay tin nàng chính là trong lời đồn cái kia mũi nhọn vô song kiếm khách, hắn cũng chưa từng coi quá khứ của Hồng Miêu và nàng để ở trong lòng.
Ít nhất hiện tại, quá khứ của Hồng Miêu cùng nàng so với chính mình còn muốn cằn cỗi hơn nhiều.
Hắn thậm chí nghĩ, nếu không có quá khứ, vị trí của hắn cùng Hồng Miêu ở trong lòng nàng có lẽ cũng không có bất đồng.
Hắn tựa hồ cũng đã quên, Lam Thố lần đầu gặp Hồng Miêu, cũng chỉ mới tuổi cập kê. Ngắn ngủn mấy mùa xuân thu, liền đã là "Nếu vô Văng Phách cô một người".
Hắn luôn không tự ý thức được mà so sánh Hồng Miêu cùng trong giang hồ đồn đãi —— thiếu niên thân ảnh đơn bạc, giữa mày hiếm thấy trong lời đồn khí phách hăng hái bóng dáng, nhưng tương xứng chính là xương cốt cùng tánh mạng đều cứng, vài lần lưỡi đao kề cổ cũng đều có thể tìm được đường thoát.
Hắn tuổi nhỏ mồ côi mẹ, nhìn quen thế gian mặt lạnh, biết vết đao càng sâu, tâm địa càng tàn nhẫn, vì thế cũng học giấu đi cảm xúc, thay thế bằng một đôi mắt thu liễm mũi nhọn lại rất cứng. Hắn từng tin tưởng nhìn thấy thế gian nửa điều chân lý, lại ở Hồng Miêu cùng Lam Thố nơi này mà phá lệ.
Phảng phất hai người bọn họ nên là một đứa trẻ trong thế giới này. Ở trong nhân thế cấp bách lăn lộn mấy hồi, còn ở trong bụi bặm mà sản sinh tín ngưỡng, mọc rễ nở hoa.
Hắn cũng không phải bại bởi quá khứ, hắn là bại bởi Hồng Miêu.
.
Vị thuốc đắng ngắt triền miên, ngược lại đánh tan ngoài phòng mưa gió lạnh lẽo. Lam Thố chậm rãi ngửi, nhớ tới chính mình khi đau đầu thường uống thuốc, chỉ là vẫn luôn không thấy khỏe lên, liền đơn giản ngừng uống.
Ký ức một lần bệnh mất mấy năm, thân mình tựa hồ cũng lười điều động như vậy mãnh liệt đau đớn, thế nhưng cũng không tra tấn bằng ngày xưa khi cố nhớ lại.
Nàng ba năm trước đây từng cùng Hồng Miêu nhắc tới việc này, ngữ khí nghiêm túc nói rõ bệnh tình. Thiếu hiệp nghe xong lại im lặng hồi lâu, chưa nói một lời. Lam Thố khi đó chỉ cho rằng sơ ý nói sai cái gì, trong lúc lo sợ lại bất ngờ bị thiếu niên trước mắt xoa đầu.
Hồng Miêu lời nói hành động từ trước đến nay luôn đoan chính, động tác lần đó lại ôn nhu lưu luyến.
"Hiện giờ thật ra lại xác nhận một lần ngươi chưa từng nhớ ra." Hồng Miêu lẩm bẩm nói, trong ánh mắt là có thể bị nhận thành "Đau lòng". Từ trước Lam Thố sợ hắn lo lắng, khi ốm đau luôn có thói quen giấu diếm, đôi khi bị hắn truy vấn mới bằng lòng nói ra. Hiện giờ thản nhiên nói tới, cũng biết Lam Thố tuy từng nghe kể về toàn bộ quá khứ, cũng nhận lại bản thân, nhưng trong tiềm thức lại chưa từng coi chính mình là cố nhân, còn cảm xúc trong đó, càng là không thể nào nói đến.
Nàng khi đó không biết rằng Hồng Miêu biết sẽ đau lòng.
Hồng Miêu cũng không kể sâu, chỉ là từ trong lòng ngực lấy ra một miếng đường mạch nha bọc trong giấy gạo nếp, đặt ở lòng bàn tay nàng, đầu ngón tay vẫn còn cảm xúc khi chạm vào: "Ngươi nói ta nhớ kỹ, chuyện cũ như mộng, người tới có duyên, người mất đi cũng thế. Quá khứ hiện tại ngươi đều là người tiêu sái thong dong, đã quyết định đi về phía trước, liền không cần trói buộc với quá khứ. Nếu là bởi vì đau đầu mà rơi vào bùn lầy, vậy càng là mất nhiều hơn được, Đậu Đậu sau này nếu biết được, nhất định sẽ tức giận."
Ấm áp mềm mại đường mạch nha lọt vào lòng bàn tay, mang theo nhiệt độ cơ thể. Lam Thố khó có dịp nghe Hồng Miêu liên miên dặn dò, có chút ngơ ngẩn mà nghe, lại phát giác chuyện này cũng không liên quan tới đường mạch nha, trên mặt liền có ba phần nghi hoặc.
Hồng Miêu duỗi ngón tay đem khối đường ấn ấn vào lòng bàn tay nàng, nhẹ giọng giải thích nói: "Khen thưởng ngươi kịp thời nói cho ta, lần tới cũng nhớ phải nói cho ta."
Nàng theo bản năng gật đầu.
Còn chưa có nhớ lại chuyện cũ, đã định ra chuyện sau này.
Nếu còn không có nhớ ra, vậy trước tiên cứ định ra chuyện sau này.
Năm tái xuân thu trước, ở sử hướng Tam Đài các gió gắt đường sâu ban đêm, nàng từng mượn khí phách trong ngực, cao giọng nói với Hồng Miêu: "Dù lấy không được Tịnh Nguyên châu cũng không sao, nhân sinh còn dài, lại đến một lần là được."
"Lại đến một lần" mấy chữ này, không có như vậy khó, nhưng lại rất khó.
Nàng thường nghĩ, nếu nàng vẫn là người mà bọn họ từng nói đến, chẳng sợ nếu thật sự phải đi lại từ đầu, có lẽ chính mình sẽ không hoảng hốt như vậy.
Hiện giờ ly căn không nơi yên sống, bất trí phiêu lưu lật úp liền đã kiệt lực, liền càng khó nói chuyện về sau.
Lai lịch cũng chưa rõ, cố mưa gió dễ bẻ gãy.
Nàng cũng không xem quá khứ mà Hồng Miêu viết xuống, nàng muốn biết, vận mệnh trên đường đoạt đi ký ức của nàng, là vì một lần nữa mọc ra tư thái như thế nào. Nàng không biết hiện tại nàng cùng lỡ mất dịp tốt quá khứ tương tự vài phần, nhưng ít ra hiện tại nàng là xác định chân thật, không phải bất luận kẻ nào cho dù là chính mình bóng dáng.
Nàng năm trước lúc này từng nghĩ tới hiện tại, lại không biết là như thế nào trải qua.
Nhưng nàng hiện tại đã là tiến về phía trước.
Thì ra vô luận núi sông xa rộng, vận mệnh tách nhập, vẫn là liễu hạ nhân gia, tân hỏa cũ trà, nếu như may mắn trải qua, cuối cùng cũng chỉ là một lần nhìn lại, một tiếng thở dài thôi.
Gọi nàng hoàn hồn chính là Hồng Miêu gian nan ho khan thanh âm.
Lọt vào trong tầm mắt thấy là nàng, Hồng Miêu hoảng hốt một cái chớp mắt, lại là cười. Nhớ tới chuyến này trải qua, đang muốn mở miệng, đã bị người đút tới nửa chén nước ấm. Hắn một ngụm một ngụm nghiêm túc uống xong, mới phát giác yết hầu khô rát đến lợi hại, đau như đao cắt.
"Lam Thố......" Hắn thử mở miệng, chỉ là tiếng nói khàn khàn, không cho hắn nói ra quá nhiều từ ngữ.
Thấy hắn nhăn mặt bộ dáng, Lam Thố cười lắc đầu, biết hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nếu là cường căng đề bút ngược lại với thân thể vô ích, nghĩ nghĩ hỏi: "Chuyện này nói sau đi, có gì quan trọng muốn ta đi làm?"
Hồng Miêu thu tầm mắt một lát, nghe thấy ngoài cửa sổ pháo trúc tiếng vang, mới bừng tỉnh nói: "...... Thư."
"Thư? Chính là thư vị phu nhân kia gửi cho Đạt Đạt? Tuy bị mưa làm ướt một chút, cũng may đã hong khô, không lo." Lam Thố nghĩ tới Hồng Miêu hiện giờ mở miệng vất vả, liền dụng tâm nhiều lời vài câu.
Ngược lại là Hồng Miêu nghe xong lời này lộ ra chút thẹn thùng biểu tình, như là phát hiện chính mình trong lúc nhất thời đem Lam Thố theo như lời việc hoàn toàn quên, sờ sờ lỗ tai lắc đầu: "Không phải chuyện đó, bản thảo trên bàn...... Viết cho ngươi."
"...... Cái gì?"
Lam Thố trong chớp nhoáng nhớ tới phong thư nàng từng tự cho là cùng chính mình không liên quan, kinh giác chính mình thế nhưng như vậy nhớ rõ, liền xúc cảm đều lưu tại đầu ngón tay.
"Đi lấy đi, là viết cho ngươi."
Kỳ thật bất quá là tầm thường thư từ, trong thư nói nếu nàng có duyên nhìn thấy, đó là hắn năm trước hành trình trì hoãn, không kịp cùng nàng chúc một tiếng tân xuân, trước khi đi hấp tấp đề bút, thấy chữ như thấy người. Cuối thư đề một câu "Chờ ta trở lại".
Thấy nàng giương mắt, Hồng Miêu mỉm cười chỉ chỉ chính mình yết hầu. Hắn trước khi đi từng dặn dò Tiểu Li, nếu hắn mùng một như cũ chưa về, liền thay hắn đem thư đưa cho nàng. Hiện giờ tuy là đã trở lại, thanh âm lại vì bị bệnh tạm thời mất hơn phân nửa, ngược lại phong thư lại phát huy công dụng.
"...... Kỳ thật ta thấy được." Sau một lúc lâu Lam Thố thấp giọng nói, "Thấy được mở đầu, chỉ là cho rằng người nhận thư là người khác."
Hồng Miêu ba năm trước đây nói "Lần tới cũng nhớ rõ nói cho ta", hắn nói đến nghiêm túc, nàng cũng liền đáp ứng. Mỗi khi hướng hắn nói về, thiếu hiệp luôn có thể lấy kẹo đường cho nàng. Nàng ăn một chút, lại tích cóp một chút.
Hắn nghe xong đầu tiên là kinh ngạc, cuối cùng ôn nhu mà cười, triều nàng mở ra lòng bàn tay: "Không đường."
Lam Thố chỉ là nhìn hắn không nói lời nào.
Nàng rất ít khi muốn một câu trả lời như vậy, càng không nói đến là loại thời điểm này, nhiều ít có điểm làm khó người khác.
Hồng Miêu lại hiểu, ngực chua xót nóng bỏng, ngồi dậy, ấm áp bàn tay áp lên mắt nàng.
"Ngươi chỉ là đã quên, lại không phải thay đổi...... Một bên bắt đầu lại từ đầu, một bên chờ ngươi trở về, với ta cũng không khó." Hắn nuốt một hơi, đem tiếng ho khan nuốt xuống, "Chỉ cần là ngươi, với ta cũng không khó. Từ quá khứ đến hiện tại, ngươi vẫn luôn che chở ta."
Hắn nghĩ, Lam Thố luôn luôn thong dong, cùng hắn nói chuyện khi luôn cố đúng mực, khó được tích cực, hiện giờ nói trắng ra, nhất định suy nghĩ thật lâu thật lâu.
Lòng bàn tay từng chút từng chút bị thấm ướt.
Hắn đem nàng sắp đặt ở vị trí thoả đáng ôn nhu nhất, quá khứ nàng cầu mà không được, hắn thay nàng nhớ kỹ. Hắn là cái bóng, cũng là thái dương.
"Hồng Miêu, lần sau về Thiên Tử sơn mang theo ta đi với, ta muốn nhìn một chút nơi đó có phải hay không là núi sông cỏ cây ta bồi hồi trong mộng không thôi," Lam Thố cái mũi còn hồng, đôi mắt bao trùm hơi nước lại rất sáng, "Ngươi luôn nói chờ ta, nhưng ta không muốn để ngươi chờ lâu."
Nàng đứng dậy, sờ qua trên kệ từng cái gáy sách thẳng thớm, nhìn hắn tươi sáng mà cười: "Ta không nhìn thư ngươi viết, ta tự mình đi xem, thay ngươi đem Lam Thố cung chủ mang về."
Hồng Miêu vốn định nói nàng kỳ thật vẫn luôn ở đây, nhưng cuối cùng chỉ là cười gật gật đầu: "Ta chờ ngươi."
.
Bọn họ khi đó vẫn không biết vận mệnh an bài, thậm chí không biết mưa gió có thể hay không từ hôm nay hạ tiến sang năm.
Nhưng giờ phút này dưới ánh mặt trời bọn họ nhảy lên cùng viên cứng cỏi không thay đổi tâm, cũng đã đủ chờ đợi cùng lao tới.
"Có một câu trong thư tuy đã viết rõ, nhưng vẫn muốn chính miệng nói cho ngươi."
"Năm mới vui vẻ?"
"Ừ, năm mới vui vẻ."
Năm mới vui vẻ, thuận tụng thời nghi, trăm sự từ hoan.
————————
Đại gia tân xuân vui sướng cảm tạ Li tử thúc giục ta viết văn!
Là năm trước 《 giang nguyệt hợp lưu 》 tục văn chúng ta đều qua một năm bọn họ lại sẽ có cái dạng nào biến hóa đâu
Cảm giác đọc lên như là tang tang trường thiên tâm sự đại khái không phải thực làm cho người ta thích bất quá hiện tại cũng không viết ra được quá vui sướng chuyện xưa
Về muốn hay không nhớ tới bọn họ thái độ khi có biến hóa nhưng điểm xuất phát luôn là cùng về
Một cái sợ đối phương đau một cái sợ đối phương chờ
Ái làm người dũng cảm cũng làm người mềm lòng cho dù là hiệp khách cũng khó thoát trường thiên mệt độc phàm nhân tâm ý
Đại khái chính là như vậy
Trước sau như một chúc ngươi vui sướng ♡.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro