Sinh Nhật Văn Thời - 01/12
Đối với những người trên núi Tùng Vân thì Đông Chí là một ngày đặc biệt.
Lão Mao đã tất bật trong bếp từ khi trời chưa sáng, Chu Húc ngửi thấy mùi thơm bước vào bếp, trên bàn đã bày sẵn năm loại nhân sủi cảo.
"Woa, bày trận lớn ghê. Sao lại làm nhiều loại như vậy?" cậu ta mở từng cái ra nhìn, ngó nghiêng một lượt.
"Đông người nhiều khẩu vị đó." Đại Triệu Tiểu Triệu bắt đầu đếm ngón tay.
"Lão Mao ăn gì cũng thấy ngon."
"Nhưng Bốc Ninh và tiểu Tiều thích tố tam tiên*."
*素三鲜 (tóm lại là đồ chay làm từ rau với 2 loại nấm.v.v.)
"Chung Tư, Trang Dã phải có thịt."
"Chúng tôi chỉ ăn thịt."
Chu Húc kinh ngạc: "Chỉ ăn thịt? Không ăn chút rau không thấy ngán à?"
Đại Triệu Tiểu Triệu: "Cậu nghĩ hổ sẽ ngán thịt sao?"
Chu Húc: "......"
Chu Húc: "Ồ, xin lỗi."
"Mới chỉ có ba loại?"
"Còn hai người nữa cậu quên à?"
Chu Húc nghĩ đến Văn Thời và Trần Bất Đáo: "Tôi biết Văn Thời lão tổ thích uống Coca lạnh, nhưng lúc ăn không nhìn ra khẩu vị ưa thích. Về phần Tổ sư gia, ngài ấy có ăn hay không cũng chẳng sao mà?"
"Sao không có ưa thích được, có đấy." Đại Triệu Tiểu Triệu nói: "Văn Thời thích nhân trộn lẫn củ năng cắt nhỏ, phải giòn. Còn ông chủ, ừm, ông chủ......"
Hai cô gái bế tắc một chút,sau đó nghe thấy lão Mao đang nhào bột thuận miệng đáp: "Ngài ấy ăn thanh đạm, từ nhỏ đã vậy, nhân đều phải chuẩn bị riêng."
Chu Húc nghe thì sửng sốt: "Từ nhỏ? Ông biết Tổ sư gia khi còn nhỏ thế nào sao?"
Lão Mao cũng ngẩn ra một chút: "Tôi nói từ nhỏ?"
"Đúng, ông nói thế."
"Lỡ miệng rồi, lỡ miệng." Lão Mao thì thầm, "Một con rối như tôi làm sao biết những chuyện đó. Dù sao ngài ấy ăn nhạt."
Mọi người trong biệt thự Thẩm gia vội vàng bận rộn đến giữa trưa, bọn Bốc Ninh cũng lần lượt vào cửa, giúp đỡ dọn lên bàn.
Tuy nhiên chỉ có một mình Văn Thời xuống núi.
Chung Tư liếc nhìn phía sau hắn một vòng: "Sư phụ đâu?"
Văn Thời kéo ghế ngồi xuống: "Không đến được."
"Vì sao?"
"Chơi cờ ăn gian, bị tôi trói lại rồi."
"......"
Lão Mao bưng sủi cảo có vị thanh đạm đến bàn, nghe vậy tay run run, suýt chút tạt vào mặt Chu Húc: "Bị...... A???"
Văn Thời ngước mắt nhìn ông.
Lão Mao lập tức thay đổi sắc mặt, đặt đĩa xuống rồi giơ ngón cái: "Trói hay lắm."
"Nhưng......"
Trong lòng lão Mao nghĩ, hơn một ngàn năm cậu cũng đánh lén không ít, nhưng có lần nào không bị trói lại rồi thắt nơ bướm đâu.
Đương nhiên Văn Thời biết ông nghĩ gì, nói: "Đánh ngất rồi trói."
Đại Triệu chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Thù hận lớn ghê."
Tiểu Triệu: "Lừa ác quá mà."
Đúng thật là lừa hơi ác, từ tối hôm qua Trần Bất Đáo đã bắt đầu dụ dỗ Văn Thời chơi cờ với mình (là kiểu có tiền cược). Văn Thời vốn đã không am hiểu khoản này, bị anh lừa chơi tới mười hai ván, ván nào cũng thua trong đau đớn.
Cuối cùng người chơi cờ dở thua xanh mặt, tức thì hạ sát chiêu, nhốt người trên đỉnh núi, còn mình xuống núi ăn cơm.
Mọi người không dám hỏi nhiều, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng mà gắp sủi cảo.
Chỉ còn Đại Triệu Tiểu Triệu có tâm tình nói chuyện phiếm, nhỏ giọng thảo luận xem ông chủ nhà mình ngất thật hay giả vờ.
......
Đương nhiên là giả ngất.
Trần Bất Đáo cử động ngón tay, dây rối khắp người đều nới lỏng. Anh mở mắt ra, thấy ai đó tạo ảo cảnh khiến trong phòng tràn ngập băng tuyết.
Anh nằm trong tuyết, bị một vòng tròn bảy tám người tuyết cao hơn nửa người bao vây, quân cờ màu đen ấn lên mặt làm đôi mắt, chúng nhìn chằm chằm vào anh với vẻ trịch thượng.
Rất giống đang túc trực bên linh cữu.
Trần Bất Đáo bật cười thành tiếng: "Chiêu trò gì đây."
Anh phủi tuyết trên người xuống, thay vì vội vàng phá ảo cảnh về sương giá và mặt đất đóng bắng trong phòng, anh bước hai bước chân trần, tìm bàn, giá bút cùng nghiên mực từ trong đống tuyết.
Anh cầm cây bút, chấm mực, quay lại chỗ đám người tuyết đang bên cạnh 'túc trực bên linh cữu', liếc nhìn một cái chọn con có liên hệ chặt chẽ nhất với Văn Thời, cuối xuống viết chữ lên người tuyết kia.
***
Văn Thời cúi đầu ăn sủi cảo, bỗng nhiên nghe Chu Húc ngồi ở bên cạnh "A" một tiếng.
"Lão tổ." Chu Húc chần chờ mở miệng.
Văn Thời buồn bực ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
Chu Húc nói: "Cổ anh......"
Lời vừa ra, Văn Thời cảm thấy cổ mình nhột nhột, giống như lông chim hay thứ gì đó lướt trên da. Hắn giơ tay sờ soạng một hồi nhưng chẳng sờ được gì.
Chu Húc tìm bốn phía không thấy cái gương nào, đành móc điện ra chụp một bức ảnh cho hắn xem.
Trong ảnh, trên cổ Văn Thời xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
"Tâm nhãn không nhiều, tính tình lại rất lớn."
Chữ viết khí khái độc đáo, rất dễ nhận ra.
Không phải Trần Bất Đáo thì còn ai vào đây!
Hình như còn chưa viết xong, Chu Húc hét lên: "Lại nữa lại nữa, còn đang viết."
Cậu ta càng hét, xúc cảm của bút lông viết trên da càng rõ ràng hơn, Văn Thời lão tổ sắc mặt xuất sắc cực kỳ.
Mà Chu Húc còn đang phát sóng trực tiếp tình hình, đọc cho hắn nghe mấy chữ mới thêm vào: "Như vầy đi, em làm nũng chút, lần sau tôi sẽ nhường em ba con."
Chu Húc: "......"
Đọc xong câu này, cậu cảm thấy bảo toàn mạng sống quan trọng hơn. Rồi yên lặng ngậm miệng, cúi đầu ăn sủi cảo.
***
Lúc lão Mao bưng hai đĩa sủi cảo lên thì phát hiện trên bàn thiếu một người.
"Tổ tông kia đâu?" Ông mím môi chỉ chiếc ghế trống mà Văn Thời ngồi lúc nãy.
Mọi người ho một tiếng, Hạ Tiều nói: "Quay về núi rồi."
Lão Mao: "Để làm gì?"
"Ờm......"
Chắc là dùng một thân sát khí đi làm nũng.
Trước khi đi còn lấy đĩa sủi cảo hương vị thanh đạm được làm riêng cho Trần Bất Đáo.
Lão Mao "chậc" một tiếng: "Hắn còn chưa ăn được mấy cái sủi cảo."
Hạ Tiều nói: "Chờ bữa tối đi."
Lão Mao yên lặng tính lịch một chút, trong lòng lẩm bẩm: Hôm nay là Đông Chí, ngày mai là mùng một tháng chạp.
Còn cơm tối thì chờ đến ngày mốt đi.
END
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro