Cố Nhân Thán
CỐ NHÂN THÁN
《故人叹》
Trình bày: Tây Qua JUN, Bài Cốt Giáo Chủ, Vương Bàn Tử (西瓜JUN, 排骨教主, 王胖子)
Nguyên tác: Hồ Phượng Phượng, Ôn Ứng Hồng
Minh họa: Ngư Ngư
Vrs:
[0] Lòng trung có minh nguyệt chứng giám dẫu giờ phong sa hỗn loạn
Thành ngoại tiếng gươm giáo pháo đuốc đá, phù du đâu có màng
Quân vì cung mà tranh đấu, đâu còn là uy nghiêm, thân xác nghẹn tiếng ca
Cố nhân vẫn luôn trước mặt quân như vậy không oán, cũng chẳng hỏi thứ gì
[1] Quân ước sánh vai cùng thiên địa mãi, lưu vạn đời công danh
Cố nhân chối từ, chẳng hỏi tình ý, khó nói ra những gì
Quân đảo chính mong nhất thống thiên hạ như ước định, ai sẽ cùng bước đi
Ngỡ ra chẳng cần binh giáo ra trận để bình định, trước phải đạt nhân tâm
[2] Cố nhân giờ phong trần nhuốm mái tóc, cũng chẳng còn phải tha thiết gì
Cũng chỉ cầu quân thu lại chiến trận, kẻo chẳng kịp hối hận
Cuối cùng thành bị công phá, từ xa trông xuống cả một vùng trong khói lửa
Đứng mãi bất lực nhìn thi nằm vương, cố nhân tâm đã lạnh
[1] Quân ước sánh vai cùng thiên địa mãi, lưu vạn đời công danh
Cố nhân chối từ, chẳng hỏi tình ý, khó nói ra những gì
Quân đảo chính mong nhất thống thiên hạ như ước định, ai sẽ cùng bước đi
Ngỡ ra chẳng cần binh giáo ra trận để bình định, trước phải đạt nhân tâm
[2] Cố nhân giờ phong trần nhuốm mái tóc, cũng chẳng còn phải tha thiết gì
Cũng chỉ cầu quân thu lại chiến trận, kẻo chẳng kịp hối hận
Cuối cùng thành bị công phá, từ xa trông xuống cả một vùng trong khói lửa
Đứng mãi bất lực nhìn thi nằm vương, cố nhân tâm đã lạnh
[3] Tay áo phất, gối cũng quỳ, nhận ngọc bôi miễn thiên hạ vô tội
Chẳng ai hô tung vạn tuế, chỉ có cố nhân nhìn quân rơi lệ
Quân đau thương, tra kiếm ngỡ những chuyện ấy đều xong xuôi còn nữa đâu
Người còn đây, oán bản thân, trách cho ai, tại do ai được đây
[2] Cố nhân giờ phong trần nhuốm mái tóc, cũng chẳng còn phải tha thiết gì
Cũng chỉ cầu quân thu lại chiến trận, kẻo chẳng kịp hối hận
Cuối cùng thành bị công phá, từ xa trông xuống cả một vùng trong khói lửa
Đứng mãi bất lực nhìn thi nằm vương, cố nhân tâm đã lạnh
[2] Giờ phong trần nhuốm mái tóc, cũng chẳng còn phải tha thiết gì
Cũng chỉ cầu quân thu lại chiến trận, kẻo chẳng kịp đổi thay
Cuối cùng thành bị công phá, từ xa trông xuống cả một vùng trong khói lửa
Cố nhân bất lực nhìn thi nằm vương, lòng nay cũng đã đoạn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro