-Cội Nguồn của Clef-
Xin chào Everett!" Clef vui vẻ gọi, sải bước qua cánh cửa vào văn phòng của Ts. Mann. Anh ta lập tức nằm ngay xuống sàn khi một loạt đạn xối xả chớp nhoáng đã bay vụt qua nơi anh ta đang đứng. Trườn trên sàn nhà thẳng tiến đến nơi phía bàn của vị tiến sĩ tốt bụng hiền lành nọ, kể cả khi Mann vẫn đang tiếp tục cầm nó bắn loạn xạ và la hét suốt khoảng thời gian.
"TÔI KHÔNG QUAN TÂM SCP-001 CÁI GÌ HẾT! TÔI KHÔNG MUỐN BIẾT KHỞI NGUỒN CỦA CÁI TỔ CHỨC SCP LÀ GÌ HẾT! LŨ CÁC NGƯỜI CÓ THỂ ĐỂ TÔI YÊN ĐI ĐƯỢC KHÔNG!" Mann không một chút suy nghĩ gì, tiếp tục bắn cho đến khi băng đạn của khẩu súng cạn cháy, nhưng vẫn cố gắng bóp cò chỉ với hi vọng trên cơ hội một ngàn trên một điều may mắn rằng ông có thể đã bỏ xót mất một viên đạn đang kẹt lại nào đó. Clef với lên và cẩn thận lấy khẩu súng khỏi tay Mann.
"Có vấn đề gì sao, Tiến Sĩ?" Clef hỏi, khi anh ta khéo léo thay thế khẩu súng bằng một chai bia tại nhà. Anh ta kiểm tra khẩu súng một cách lơ đãng rồi ném nó vào một góc.
Mann nốc cạn hết bình, không hề quan tâm đến một vị cay nồng nào của nó, hay chỉ có thể là do hương táo ngọt đã áp đảo lại hoàn toàn. Chỉ còn sự vô luân đọng lại, và đó là một nổi cứu rỗi khỏi hàng loạt các phi vụ liên hoàn ám hiện về viếng thăm của những Người Giám Hộ. "Họ...họ không dừng lại Clef. Họ cứ đến tìm với tôi và xả hết chúng ra. Tôi không biết là mình có thể gồng gánh chịu được đến bao giờ. Mười hai tiếng trước đó, O5-13 xọc xọc đi vào chỉ để kể với tôi nguyên câu chuyện việc của ổng. Ổng mới đi khỏi đây mười phút trước luôn đó. Đéo thể nào đỡ nổi ổng nữa đâu!"
"Thư giãn đi, Everett, thư giãn đi nào. Anh giờ đã ở cùng với người bạn thân tiêu chí của mình rồi. Nào, hãy cùng ngồi xuống, uống chút nữa đi..." Clef tự nhiên đóng cánh cửa lại và khoá nó. "Anh biết đấy, miễn là anh vẫn còn được nghe những bí mật thầm kín đó, thế thì còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa đâu chứ, hửm?" Clef gật đầu, kéo đến một chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống gác đôi chân lên bàn của Mann. "Và miễn là anh vẫn còn đang lắng nghe, thế thì tại sao tôi lại không kể cho anh biết về nơi tôi đến từ nhỉ?"
Mann chỉ còn biết ngồi sụt sùi với chiếc bình kia, vì ít ra nó cũng là một vật hiểu được cách để an ủi người khác. Clef bắt đầu nói.
Cách đây rất lâu, tôi chỉ có thể nhớ nó. Tôi không phải là một đặc vụ thực địa, anh biết đấy. Tôi từng là một nhà nghiên cứu, chuyên về SCP dạng người. Thật kinh khủng, Everett, trở lại từ đầu. Bỏ qua đám skip dạng người cho lẹ đi. Tôi sẽ bắt đầu từ khúc sau đó, tại cái hành lang nơi ấy. Cố gắng giúp đỡ mọi người, chỉ một chút thôi. Và thế là họ hạ cấp tôi. Gán cho tôi một số loại skip dị thường mà chúng ta không biết được chúng là gì. Ồ và nó đây, cố gắng để tìm hiểu ra mấy thứ này... và, thật trùng hợp, là một người nào đó đã cố gắng ngăn chặn 76, thì tôi chợt ra, Able đang hạ sát tôi với một con dao phay thịt dính đầy máu.
Hắn đã bắt được tôi. Hắn đã thật sự bắt được tôi. Tôi ngã xuống, cố gắng dừng lại cơn đau. Ngay cả khi đến tận bây giờ, tất cả những gì tôi có thể thấy là những tia sáng dọc theo lưỡi kiếm sắc bén của hắn... Tổ Chức đã lầm to. Họ nghĩ tôi đã chết. Ném tôi vào cái mộ tập thể, và quên tôi đi.
Nhưng tôi vẫn còn sống. Tôi bò ra khỏi bãi tha ma được lấp đầy từ xác của những tên cấp D. Chúng đã dần mục nát xung quanh tôi, và tôi vẫn cố để bò ra từ sâu bên dưới tất cả những thứ bẩn thỉu đó. Tôi đi xuống đường. Tôi đã giết một người đàn ông chỉ để trộm quần áo và xe của anh ta. Nhưng tôi đã không nghĩ gì về việc đó vào lúc ấy. Nghĩ rằng tôi chỉ đơn giản là, anh biết đấy, rất nhây và dai.
Tôi tìm đường đến một nơi ẩn náu mà em trai tôi và tôi đã dựng nên từ nhiều năm trước. Một trong những nơi 'chỉ là để đề phòng'. Tôi dành một tháng ở đó, điều trị những vết thương của tôi, phục hồi sức khoẻ của tôi. Và cuối cùng đã biết rằng, tôi đã được tự do. Với tất cả nhưng bí mật thầm kín của Tổ Chức, và Tổ Chức nghĩ rằng tôi đã chết.
Suy nghĩ đầu tiên là về MC&D. Tôi có thể bán tất cả những gì tôi biết, biến mình thành tỷ phú và không bao giờ phải sống trong lo lắng, sợ hãi một lần nào nữa. Nhưng... tôi không thể ngừng suy nghĩ về những con skip dạng người đang bị giam cầm bên trong Tổ Chức kia. Và về Able. Chúng tôi đã có thể làm gì đó khác với hắn, có thể đã xoá sổ hắn đi. Nhưng không, chúng tôi phải chỉ cố gắng để giam hắn lại... Tôi thực sự thậm chí đã nghĩ đến việc về thôi, mình nên đến gặp lại ông già, nhưng anh biết ổng sẽ nói gì rồi đấy. Thế nên tôi đã đi đến GOC.
Họ hoài nghi. Ai mà lại không? Nhưng để đổi lấy một diện mạo mới, một bản sắc hoàn toàn mới, tôi đã cho họ tất cả mọi thứ. Họ biến tôi thành một đặc vụ. Tôi đã trở thành người đặc vụ đỉnh nhất của họ, Đặc Vụ Ukulele. Và tôi chọn cái tên mới cho mình, Alto Clef.
Nhưng chính khi tiếp xúc với một cô gái trẻ, vấn đề duy nhất là cô ấy là một phần của con dê, tôi phát hiện ra mình là người bất tử. Cộng sự của tôi muốn cô ấy chết. Cô ấy là Lục Thể, mặc dù lại rất yếu. Chúng tôi cãi nhau. Anh ta bắn tôi, rồi đến cô ấy. Tôi không chết. Tôi bắn lại anh ta, và cố gắng níu lấy sự sống mỏng manh của cô ấy mặc cho nó đang dần lụi tàn. Nhưng thật may mắn rằng... cô gái đó... cô ấy đã ở lại với tôi, Everett.
Tôi lạc đề rồi. GOC không dành cho tôi. Vì vậy, tôi đã thực hiện các giao dịch với Tổ Chức. Nếu tôi không thể trực tiếp đánh bại họ, thì có lẽ tôi có thể giết chết họ từ bên trong. Không ai ngạc nhiên hơn là bản thân tôi khi họ cử tôi đến để nói chuyện với chính tôi. Nhưng nó làm cho lớp nguỵ trang của tôi trông thật hoàn hảo. Không ai trong số họ thậm chí đã nghi ngờ tôi. Những chiếc tua dài của tôi len lỏi trong mọi ngóc ngách của cái Tổ Chức này. Và tôi có thể phá sập nó xuống bất cứ khi nào mà tôi muốn.
Tôi chỉ nghĩ rằng anh nên biết thôi, Everett Mann, bạn của tôi.
Clef lấy lại chiếc bình khỏi bàn tay đang nắm chặt của Mann. Xuyên suốt câu chuyện, vị tiến sĩ ấy đã rút người chui xuống dưới gầm bàn của mình, nơi bây giờ ông chỉ còn ngồi im và rung rẩy, thút thít với chính mình. Khoé môi của người Đặc Vụ đó nhếch lên đầy giễu cợt, từ từ bước ra khỏi căn phòng khi Mann chỉ có thể cố gắng lên tiếng hồi đáp lại một câu.
"Tại sao chứ...Alto?"
Clef chỉ cười. "Làm ơn, Everett. Chúng ta đã quen biết nhau đủ lâu rồi. Hãy gọi tôi là Jack."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro