"Thách bé ngủ ngon" sau khi đọc 12 câu chuyện kinh dị có thật này

#1 "Em trai" cũng muốn chơi cùng

Hồi bé tôi thích chơi xếp hình lắm, kiểu như là xây một cái tháp cao xong rồi đá cho chúng đổ xuống hết. Một hôm nọ, sau khi đạp đổ một tòa tháp "hoành tráng", tôi bắt đầu cảm thấy chán ốm lên, thế là chạy ra xin mẹ cho phép ra ngoài chơi. Mẹ cho phép tôi với điều kiện là phải vào phòng dọn dẹp gọn gàng những miếng xếp hình lại.

Tôi trở về phòng, nhưng khi vừa bước tới cửa thì thấy em trai tôi đang giúp tôi dọn dẹp mớ bòng bong trên sàn. Thậm chí nó còn mở đèn lên và cực kì tập trung cho việc dọn dẹp. Thế là tôi trở ra, nói mẹ rằng có em trai dọn giúp tôi rồi. Mẹ quay lại nhìn tôi chằm chằm, rồi mở cửa bước ra ngoài, sau đó trở vào và nói: "Em con đang chơi ở ngoài mà". Tôi lập tức trở lại phòng và... không thấy một ai trong đó, còn đèn thì tắt, những mảnh xếp hình thì vẫn còn nguyên trên sàn!

#2 Bóng đè

Tôi thường xuyên bị kể từ năm 14 tuổi. Trong một lần nọ bị bóng đè, tôi nghe một tiếng động như thể ai đó đang vào phòng mình vậy, rồi "nó" ôm tôi cho đến khi lưng tôi đau buốt. Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng như vậy càng làm "nó" điên lên và bắt đầu cằn nhằn. Cuối cùng, tôi cũng cử động lại được và càng nổi da gà hơn khi lưng tôi đau thật! Đến giờ, tôi vẫn bị bóng đè nhưng không gặp lại cảm giác đó bao giờ nữa.

#3 Chú chó nghịch ngợm

Cuối tuần trước, tôi giật mình thức giấc lúc nửa đêm vì chú chó của tôi nhảy lên giường, liếm khắp mặt tôi và rên ư ử, kiểu như xin đồ ăn hay thứ gì đó tương tự. Tôi hỏi: "Mày muốn gì hả nhóc?", nhưng khi bật đèn ngủ lên, con chó không ở đó! Tôi vội thức dậy và phát hiện chú chó đang ngủ ngon lành trên chiếc giường ở trong bếp.

#4 Lời cảnh báo

Khoảng vài tuần trước, tôi cùng một số người bạn đưa con cái đi dạo trên con đường quen thuộc cắt qua đường ray xe lửa gần nhà tôi. Hôm ấy, chúng tôi suýt bị con tàu đâm phải, thoát chết trong tích tắc, nhưng rồi cũng chóng quên sự việc ngày hôm ấy.

Vài tuần sau đó, khi đang đi trên đoạn đường ấy, tôi vừa gửi tin nhắn thoại cho nhóm bạn đã đi cùng tôi vài tuần trước. Khi nghe lại đoạn tin nhắn thoại để xem có rõ không thì phát hiện giọng một cậu bé hò hét cảnh báo chúng tôi trước khi còi tàu bắt đầu hụ lên, rất rõ. Nhưng rõ ràng lúc ấy, chỉ có một mình tôi ở khu vực đấy mà thôi...

#5 Thiên thần hộ mệnh

Sau khi sinh đứa thứ ba, mọi thứ đối với tôi trôi qua khá suôn sẻ, cho đến khi thằng bé được 3 tuần tuổi và cứ ói mửa khi tôi cho bú. Thế là tôi đưa con đi bác sĩ. Vị bác sĩ cho thuốc để giảm triệu chứng này cho bé.

Tối hôm ấy, tôi rất lo lắng đến nỗi mất ngủ. Vào khoảng 2 giờ sáng, tôi quyết định tận dụng cơn mất ngủ ấy để tranh thủ giặt quần áo. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nhưng đứa nhỏ nhất còn nằm trong nôi ở phòng ngủ, những đứa khác thì dường như đang ngủ rất say rồi. Tôi phân vân một lúc rồi bắt đầu nghe một tiếng khóc khác phát ra từ phòng khách, nhưng không phải giọng trẻ con nữa mà nghe như tiếng khóc nỉ non của một người phụ nữ - tiếng khóc ai oán và đau khổ.

Tôi gần như tê cứng người vì sợ hãi, nhưng có gì đó bên trong thôi thúc tôi phải đưa con trai út đến bệnh viện ngay. Thế là vào lúc 4 giờ sáng, tôi đưa con đi xét nghiệm, và kết quả là được khuyên phải chuyển viện ngay lập tức để thực hiện dạ dày. Bác sĩ bảo rằng nếu chậm vài phút nữa thôi thì có lẽ con trai tôi khó giữ được mạng sống.

Đến giờ tôi vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra tối hôm ấy, nhưng mẹ tôi quả quyết rằng thiên thần hộ mệnh đã cảnh báo cho tôi điềm dữ.

#6 Đêm khuya ở chùa

Hồi còn sống ở Trung Quốc, tôi cãi nhau một trận tưng bừng với người yêu lúc ấy. Thế rồi tôi rời khỏi căn hộ mà chúng tôi cùng nhau thuê, tìm đường lên một ngôi chùa yên tĩnh nằm trên ngọn núi gần đó. Cảnh từ ngôi chùa tuyệt đẹp, tôi thường lên đó để tịnh tâm. Tôi chọn một cái ghế gỗ, nằm cuộn tròn và khóc cho đến khi ngủ thiếp đi.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng ai đó đang đến gần, và tôi có cảm giác như người đó ngồi ở đầu kia của chiếc ghế tôi đang nằm. Tôi bật dậy, xin lỗi vì đã nằm đây ngủ nhưng... lại chẳng thấy ai! Khi kể lại câu chuyện này với những người bạn Trung Quốc của tôi, họ nói rằng mùa ấy thì làm gì có ai đi chùa đâu!

#7 2 giờ 46 phút sáng

Tôi thức giấc lúc nửa đêm giữa bốn bề thanh vắng. Lũ chó đang say ngủ, vì thế tôi không thể nào hiểu được điều gì đã đánh thức tôi lúc ấy. Tôi nhìn quanh căn phòng, tôi thấy có cái gì đó giống như bóng người đang đứng cạnh giường tôi. Nhưng thay vì có màu đen thì "nó" trông như là sự kết hợp của hàng nghìn đốm đen nhỏ đang chuyển động và thế chỗ cho nhau.

Tôi chớp mắt đầy bối rối, nghĩ rằng mắt mình có vấn đề thật rồi, nhưng dáng hình kì lạ ấy cứ di chuyển quanh căn phòng. Vài giây sau, tôi với lấy điện thoại và khi vừa mở đèn chớp lên, cái bóng biến mất! Cho đến hôm nay, tôi vẫn không rõ "cái gì" đã ghé thăm tôi đêm đó, nhưng có một chi tiết tôi còn nhớ rõ là khi tôi bật điện thoại lên, đồng hồ điểm 2 giờ 46 phút sáng.

#8 Tiếng khóc

Căn nhà của ông bà tôi không rộng lắm, ngoại trừ phần mái hiên. Thậm chí phần hiên phía sau nhà còn có một cái nhà kính nho nhỏ để trồng vài loại rau củ nữa kìa. Sau nhà là một khu vườn do ông tôi chăm sóc, sau khu vườn ấy là một cái nhà kho cũ với phần sau nhà đã bị sập xuống con sông bên dưới.

Một lần, tôi cùng một số anh chị em họ đang chơi đùa trên khu vườn của ông tôi thì tôi nảy ra ý định đến nhà kho chơi. Cửa không khóa, thế nên tôi nhờ mấy đứa em họ giữ cửa để tôi lẻn vào phòng tắm xem sao. Vài giây sau, tôi nghe tiếng hét đến rợn óc và tiếng chân của lũ em họ chạy hộc tốc ra khỏi căn nhà. Còn tôi thì cố hết sức bình sinh đẩy cánh cửa nhưng không tài nào làm được mặc dù cửa không có bất kì khóa hay chốt nào. Tiếng thét như xé tan không khí, làm gai ốc tôi nổi rần rần khắp người. Tôi cố gắng đẩy, rồi đập cửa trong vô vọng. Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ chết trong ngôi nhà này mất thôi.

Đột nhiên, cánh cửa bật mở, tôi chạy bán sống bán chết, băng qua khu vườn của ông tôi để trở về nhà. Mọi người đứng đó đợi tôi trong hoảng sợ. Tiếng thét yếu dần, nhưng khi chúng tôi đứng từ khu vườn nhìn lại nhà kho, cả bọn đều trông thấy một cái bóng trắng, như bóng một người phụ nữ lướt trên dòng sông đằng sau nhà, theo hướng chảy của dòng sông.

Sau đó, ông tôi kể rằng đó là Bà Già Khóc Lóc, và ông đã không thấy hay nghe bà ta trước đây. Ông còn cảnh báo chúng tôi đừng để bà ta thấy chúng tôi lần nữa, vì nếu chúng tôi trực tiếp đối mặt với bà ta, chúng tôi sẽ sợ đến chết. Thế là, cả bọn, không ai bảo ai, chẳng bao giờ dám ra khu vườn của ông chơi nữa huống chi là mò đến cái nhà kho khủng khiếp đó.

#9 Bàn tay thô ráp

Hồi 16 tuổi, gia đình tôi thường ngồi quây quần quanh bàn ăn dùng bữa tối. Một ngày nọ, tôi dùng xong bữa trước và định đi xem TV một mình. Khi vừa lên cầu thang, tôi cảm thấy một bàn tay lớn, thô ráp nắm lấy cổ chân tôi, làm tôi trượt và ngã xuống.

Ba tôi chạy đến khi nghe tiếng khóc và la hét của tôi. Sau khi kiểm tra khắp căn nhà, ông không tìm thấy kẻ lạ mặt nào nắm cổ chân tôi cả. Tôi run rẩy và trở về phòng. Tôi nhìn ra cửa sổ, nhìn xuống con đường ngay trước nhà. Ở góc đường, tôi phát hiện một người phụ nữ trẻ cầm một sợi thừng trắng. Cô ta có mái tóc xoăn dài và hình như không có chân mà chỉ lướt trên vỉa hè. Tôi thét lên trong nỗi sợ hãi tột cùng. Lúc ấy, chị gái tôi cũng chạy vào phòng tôi và nói rằng chị cũng thấy người phụ nữ ấy. Chúng tôi khóc thút thít cho đến khi ngủ thiếp đi. 12 năm sau, tôi vẫn giữ thói quen chạy càng nhanh càng tốt khi đi lên cầu thang.

#10 Cái ôm cuối cùng

Trước khi chuyển vào ngôi nhà hiện tại, tôi từng chuyển chỗ ở không ít lần. Một trong những ngôi nhà tôi từng sống có hai tầng, thế là tôi được "hưởng sái" trọn tầng dưới.

Một đêm nọ, con chó của tôi đột nhiên sủa vang và chạy vào phòng tôi. Nó cứ nhắm vào hướng cửa mà sủa nhưng tôi không thấy gì cả, thế là tôi trở về giường và quát nó im đi. Không lâu sau đó, tôi thức dậy trong trạng thái bồn chồn, bất an và lo sợ không rõ vì lí do gì. Tôi cuộn tròn người, cố gắng ngủ lại nhưng chợt thức dậy vì có cảm giác như ai đó đang ôm tôi từ phía sau, đến nỗi tôi không thể cựa quậy hay hét lên. Thế là tôi đành cố nhắm mắt thật chặt và cầu nguyện bốn phương tám hướng cho đến khi ngủ thiếp đi. Đến giờ, tôi vẫn không biết được ai, hay cái gì, đã ôm tôi tối hôm ấy.

#11 Ai đến thăm đêm đó?

Vài ngày trước khi em họ tôi sinh con, chồng con bé phải đi công tác, thế nên tôi và chị tôi đến ở với con bé để chăm sóc và hỗ trợ. Một tối nọ, vào khoảng 9 giờ tối, chúng tôi đang xem TV trong phòng ngủ trên lầu thì nghe tiếng bước chân ở dưới lầu. Dường như ai đó đã mở cửa vào bếp, đi vào phòng tắm và gõ vào cửa sau.

Cứ ngỡ rằng chồng của em tôi về sớm, chúng tôi cùng nhau xuống để chào đón cậu ấy, nhưng không có ai ở nhà! Chúng tôi trở lên, nhưng vẫn nghe tiếng bước chân ở tầng dưới. Thế là chúng tôi chờ đợi trong sự im lặng đáng sợ cho đến khi bố mẹ của em họ tôi bất ngờ ghé qua. Đến giờ chúng tôi vẫn không biết "cái gì" đã ở trong nhà với cả ba đêm hôm đó và nếu không có ba mẹ em họ tôi đột ngột ghé qua thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra...

#12 Tiếng huýt gió ghê rợn

Một buổi sáng sớm nọ, khi đang ngồi làm bài tập trong bếp thì tôi nghe tiếng gọi của một người đàn ông từ ngoài phố. Tôi không rõ ông ta nói gì nhưng chắc mẩm cái giọng ấy ắt hẳn là của một gã say hay gã điên nào đó nên nhanh chóng lơ đi. Một lát sau, tôi nghe tiếng huýt gió, đâu đó từ ngoài đường hay từ nhà hàng xóm, rồi cũng lơ đi. Nhưng cũng chính vì vậy mà tôi gần như mắc phải sai lầm lớn nhất trong đời mình...

Tiếng huýt gió càng lúc càng tiếng gần nhà tôi hơn. Đến khi tôi thật sự chú ý thì tiếng huýt gió đột ngột dừng lại, và nghe tiếng cửa trước bật mở. Rồi tôi nghe tiếng ai mang giày bốt đi lên lầu, nhưng khi tôi ra xem thì chẳng có gì. Mọi thứ lại chìm trong sự im lặng trở lại, tôi cũng đỡ căng thẳng hơn và quay lại bàn học.

Nhưng không, tiếng huýt gió trở lại, và lần này là... ngay sát bên tai tôi. Tôi sợ đến nỗi không cục cựa nổi, và cảm thấy một bàn tay rất nặng níu chặt cánh tay tôi, và tiếng huýt sáo cứ thế không dừng. Khi tôi thoát được khỏi bàn tay vô hình nọ, tôi hét lớn gọi ba tôi.

Khi kiểm tra mọi thứ, chúng tôi thấy cửa trước mở toang – điều này rất lạ thường vì từ trước đến giờ nhà tôi không sử dụng nó. Và còn tìm thấy dấu chân của con thú hoang nào đó ở bậc thang trước nhà.

Kể từ đó, tôi không còn nghe âm thanh đầy ám ảnh ấy một lần nào nữa, nhưng cái cảm giác bàn tay nặng nề kia níu lấy cánh tay tôi thì vẫn còn nguyên đấy, không biến mất. Mỗi lần quay cánh tay, tôi đều có cảm giác như sẽ có bàn tay vô hình nắm tay cánh tay tôi, dù tôi biết rằng những gì xảy ra với tôi hôm ấy có thể không có thật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro