[Alljun] Cậu giả O, thì tôi giả cún
Tác giả: 威划小饼干
Nguồn: weihuabinggan89019.lofter.com
Edit: Ayujun
———
Hiện đại
ABO
OOC
TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU
———
[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ]
[KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER, KHÔNG ĐƯỢC MANG RA KHỎI WATTPAD]
———
Lý Đế Nỗ gần đây thực phiền lòng.
Làm một đầu sói, cậu cảm thấy chính mình cần phải học được kiên nhẫn, luyện thành thép, làm đến nơi đến chốn, khiến cho nóng nảy lắng đọng trong nhẫn nại.
—— thôi được rồi, chính cậu cũng cảm thấy đây là những lời chó má.
Đến nỗi vì sao bực bội ư?
Đầu tiên, cậu đang tới kỳ thay lông. Tuy rằng mỗi ngày đều có thể gối trên đùi Nhân Tuấn để cậu ấy giúp mình chải lông, nhưng đại giới chính là buổi tối không được lên giường ngủ.
Nhân Tuấn đặt cho Đế Nỗ một cái đệm nhỏ đáng thương vô cùng trong phòng khách. Những lúc nhàm chán, Đế Nỗ sẽ ghé vào đó, mặt vô biểu tình mà dùng móng vuốt ấn chú vịt cao su nhỏ, ấn đến phát ra tiếng quách quách thảm thiết. Trong lòng lại nghĩ thật là ủy khuất chết sói rồi.
Nhưng đây chỉ là một phương diện.
Tiếng vịt kêu đột nhiên im bặt. Lý Đế Nỗ đã nhạy bén ngửi được một chút mật đào. Cậu nhanh chóng ngồi dậy, dùng một đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm nam nhân đi phía sau Nhân Tuấn, rồi hơi hơi lộ ra răng nanh.
Được lắm, lại con mẹ nó tới.
———
Hoàng Nhân Tuấn, tân thời đại tiêu chuẩn tam hảo thanh niên —— ăn ngon, ngủ ngon, lớn lên đẹp. Tiếc nuối chính là, đồng chí Tiểu Hoàng vẫn độc thân, để rồi phi thường trung nhị mà cho rằng thế giới này không yêu mình, thậm chí còn thiếu chút chỉ cần thấy cặp đôi nào là cũng muốn đốt.
Nói đến cái này thì không thể không nhắc đến trúc mã Alpha của cậu, Lý Đông Hách. Người này từ nhỏ đã bắt nạt Nhân Tuấn, chèn ép cậu ở mọi mặt. Thế cho nên hiện tại Nhân Tuấn vẫn còn nhớ rõ cảnh Lý Đông Hách chống nạnh nói "Ông đây đẹp trai nhất, không tiếp thu phản bác." —— hơn nữa còn là nói trên loa phát thanh. Khí thế kia, Nhân Tuấn cảm thấy lúc ấy chỉ cần nghe thôi thì người ta cũng có thể tưởng tượng ra bộ mặt thiếu đánh của Lý Đông Hách.
Bước ngoặt là, thằng nhóc kia cư nhiên phân hoá thành A.
Hoàng Nhân Tuấn cùng Lý Đông Hách phân hoá muộn. Lý Đông Hách càng là chậm hơn một chút. Trong quá trình phân hoá còn không ngừng dỗi mà lảng tránh Nhân Tuấn. Cái này khiến Nhân Tuấn cho rằng hương hoa nhài trên người mình quá nồng, để rồi lén thương tâm rất lâu.
Kết quả sau khi Lý Đông Hách phân hoá thành A thì tính tình đại biến. Chẳng những không nói móc cùng đùa dai với Nhân Tuấn, mà ngược lại còn bắt đầu làm những thứ khiến người ta mặt đỏ tim đập. Nào là đưa trà sữa nè, tặng kẹo nè, cả ngày ngây ngốc nhìn Nhân Tuấn sau đó còn vuốt mặt cậu nè. Hoàng Nhân Tuấn buồn bực, cậu trực tiếp dứt khoát hỏi Lý Đông Hách.
"Cậu thích mình phải không? Có nhiều O như vậy, cậu ngàn phần vạn phần đừng có treo cổ ở chỗ mình."
Vẻ mặt của Lý Đông Hách rất khó coi. Một lúc sau đối phương mới mở miệng hỏi Nhân Tuân.
"Cậu thật sự không suy xét mình sao?"
Hoàng Nhân Tuấn liên tục xua tay.
"Không không không, chúng ta không phải là anh em tốt sao? Mình không thể làm chuyện khác người."
Lý Đông Hách nhìn cậu thật lâu, cuối cùng nói.
"Được. Khi nào cậu hối hận thì đến tìm mình."
Hoàng Nhân Tuấn có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, để rồi cứ như vậy mà tốt nghiệp cấp ba.
Sau đó Lý Đông Hách bắt đầu lãng.
Alpha hương mojito thực sự rất hấp dẫn Omega. Thế nên mãi cho đến hiện tại vào đại học, vận đào hoa của Lý Đông Hách cũng không có chặt đứt.
Hoàng Nhân Tuấn cũng không phải không cùng Lý Đông Hách nói qua những việc này. Cậu thậm chí còn khuyên đối phương nên bảo trọng thân thể. Nhưng cái tên tra A kia lại ôm lấy cổ cậu mà dõng dạc.
"Nhân Tuấn suy nghĩ nhiều rồi. Lòng mình chỉ có cậu thôi nha!"
Nói thật —— lúc ấy Hoàng Nhân Tuấn rất cảm động.
Kết quả là một tuần sau, Nhân Tuấn "ngẫu nhiên" đi đến bên cửa sổ ngắm cảnh, lại "trùng hợp" phát hiện Lý Đông Hách đứng ở dưới lầu gọi nữ Alpha cách vách, từng tiếng "Tỷ tỷ tỷ tỷ" gọi đến ngọt.
Alpha tiểu tỷ tỷ...... Lý Đông Hách, khẩu vị của cậu thật nặng a.
Hoàng Nhân Tuấn thề, ngày đó cậu tuyệt đối không có đem một chậu nước hất xuống, mà chậu nước kia cũng tuyệt đối không vừa vặn đổ hết lên đầu Lý Đông Hách.
———
Kỳ thật Lý Đông Hách không quá thích tới nhà Nhân Tuấn. Bởi vì Nhân Tuấn nuôi một chú cún bự thoạt nhìn cực khó gần.
Lý Đông Hách cũng từng có ý đồ làm thân với chú cún này. Nhưng cún chính là quyết tuyệt, trừ Nhân Tuấn ra thì cũng không để ai vào mắt.
Mấy tháng trước Nhân Tuấn ôm nó trở về. Khi cậu ở dưới lầu phát hiện, thì lông nó đã dính bết vào nhau rồi, trở nên tối tối giống như Lý Hải Xán ( một vị nghệ sĩ nổi tiếng nào đó bên Hàn Quốc ). Tắm rửa xong mới phát hiện nguyên lai lông là màu trắng.
Tiểu bạch khí chất cao lãnh, khinh thường nhìn cẩu lương cùng đồ chơi. Khi Nhân Tuấn ném bóng muốn nó nhặt về thì nó sẽ thờ ơ, rồi dùng ánh mắt giống như nhìn đứa ngốc mà hướng về phía cậu.
Vì thế Nhân Tuấn liền gọi nó là "no jam". Sau đó liền dứt khoát đơn giản hoá thành Nono.
Nono rất đẹp, lông trắng mềm xù xù, trên thân còn có hương tuyết tùng dễ ngửi. Nhân Tuấn rất thích đem nó coi thành thú bông mà ôm ngủ. Để rồi mỗi ngày tỉnh dậy với một tay đầy lông, cái bụng thì nóng hầm hập. Hơn nữa hương tuyết tùng lại giống như tin tức tố của Alpha, không những giúp cậu ổn định, mà còn giảm bớt chứng mất ngủ.
Đáng tiếc gần đây Nono rụng lông hơi nghiêm trọng. Cho nên đợi qua kỳ rụng lông lại ôm ngủ đi. Hoàng Nhân Tuấn tiếc nuối nghĩ vậy.
A, đối với chuyện Nono là chủng loại gì, Nhân Tuấn chưa từng nghĩ đến. Cậu cứ coi như samoyed mà nuôi thôi, dù sao đều là màu trắng. Hơn nữa, có đôi khi Nono cũng ngốc như samoyed vậy.
———
Lý Đế Nỗ đi theo Nhân Tuấn mà qua qua lại lại, cẩn thận lẩn tránh một nam nhân khác.
"Đây là chú cún mà Nhân Tuấn nuôi sao? kiyo!"
Nam nhân nói, lông mi dài run run, thoạt nhìn giống như Omega, đơn thuần vô hại.
"Thật là muốn sờ đầu quá đi..."
Lý Đế Nỗ: Sờ, mồ là gố?!
Nhân Tuấn cười.
"Không sao đâu Tại Dân. Cậu có thể sờ, tính tình của Nono tuy rằng có chút quái quái, nhưng sẽ không cắn người."
Lý Đế Nỗ thấy La Tại Dân vui vẻ ra mặt, thì liền gặm Nhân Tuấn một trăm lần trong nội tâm.
Quả nhiên nên ném Nhân Tuấn vào bầy sói.
...... Thôi vậy.
Lý Đế Nỗ chịu đựng bị nam nhân xa lạ kia sờ sờ hai cái, thầm nghĩ:
Luyến tiếc.
———
Lý Đế Nỗ ghé vào mặt đất ở phòng bếp tiêu cơm, rồi câu được câu không mà nghe hai người bên ngoài nói chuyện phiếm.
Nhân Tuấn hỏi.
"Cậu vẫn chưa tìm được phòng sao?"
"Ừm, quá đắt, mà có rẻ thì cũng không thích hợp."
"Vậy làm sao bây giờ? Hay cậu tới nhà mình ở một đoạn thời gian đi?"
Lý Đế Nỗ quật cái đuôi xuống nền một cái "tạch" rồi dựng thẳng lên.
La Tại Dân liên tục xua tay, trên mặt mang theo bất an.
"Không được không được, mình vẫn là nên ra ngoài tuỳ tiện tìm thì hơn."
"Sao có thể như vậy được! Một cô gia quả O ở bên ngoài, nếu phát tình thì làm sao bây giờ?!"
La Tại Dân ậm ừ một chút, như là muốn nói lại thôi.
"Cậu cứ ở nhà mình đi, không sao cả. Nếu cậu cảm thấy ngại thì có thể nấu cơm cho mình."
La Tại Dân cười rộ lên, một đôi mắt đào hoa như sóng gợn.
"Vậy...... Cảm ơn Nhân Tuấn."
Tiểu Hoàng vỗ ngực.
"Không khách khí!"
Lý Đế Nỗ ở bên cạnh gấp đến tru lên.
Hoàng Nhân Tuấn, cậu trợn to đôi mắt lên nhìn đi! Thứ này là con mẹ nó A! Là Alpha đó!
"Cún nhà cậu sao cứ tru lên vậy?"
"Chắc là đói bụng."
Lý Đế Nỗ nằm liệt trên mặt đất, hai mắt vô thần.
Xong rồi, đời sói sắp chịu tao ương. Nono sắp không phải đại bảo bối mà tiểu triều yêu nhất nữa.
Vậy thì chỉ có thể —— gặp thần sát thần, gặp phật giết phật.
———
Một tháng sau.
"Nhân Tuấn ni Nhân Tuấn ni! Có thể giúp mình lấy quần áo không?"
"Được!"
Năm phút sau La Tại Dân cười tủm tỉm mở cửa phòng tắm ra, lại không nhìn thấy người. Tầm mắt hạ xuống, để rồi thấy một sinh vật màu trắng bày ra vẻ mặt ghét bỏ mà ngậm quần áo của mình, nước miếng dính đầy.
La Tại Dân:
Khi nghỉ trưa, La Tại Dân liền ở trên sô pha hướng bên cạnh Nhân Tuấn mà cọ. Hương hoa nhài tản ra khiến tâm ngứa.
Kết quả, một khi Nhân Tuấn trở mình, thì trong lòng ngực đã ôm đầu cún.
Bọ họ khò khè cùng nhau đánh rung trời đất.
La Tại Dân:
———
Lý Đế Nỗ giống như bình thường mà đi dạo trong tiểu khu. Những chú cún bên đường nếu có vô tình đụng phải thì cũng tránh cậu rất xa.
Còn Đế Nỗ chỉ nghĩ nhanh nhanh kết thúc để trở về canh chừng không cho La Tại Dân làm bậy thôi. Vừa quẹo một cái liền đụng phải Phác Chí Thịnh. Đối phương chạy một mạch, trên cổ còn treo lục lạc hình ngôi sao.
Lý Đế Nỗ hỏi.
"Em bị ai nhận nuôi à?"
"Ca, em tới tìm anh! Có việc gấp!"
Lý Đế Nỗ liếc mắt về phía nhà một cái rồi quay đầu nhìn Phác Chí Thịnh.
"Có chuyện mau nói."
"Gần đây em đụng phải một vị ca ca rất tốt. A, lục lạc này là anh ấy tặng cho em, bọn em chơi với nhau rất vui, nhưng mà......"
"Em thích người kia?"
"Khụ khụ khụ, ừm, thì...... có thể nói như vậy......"
"Đừng câu giờ, nói tiếp."
"A, chính là gần đây xuất hiện một nhân loại, lớn lên như mochi, vừa trắng vừa mềm. Đối phương nói chính mình là O để đến gần ca ca, nhưng mà cậu ta là A đó! Thể loại này trong nhân loại có tính là chơi lưu manh không?!"
"......"
Sao tình huống của em họ giống mình quá vậy?
"Ca, em phải làm sao bây giờ......"
Phác Chí Thịnh dùng móng vuốt chạm chạm lục lạc, tiếng vang thanh thúy dễ nghe.
Lý Đế Nỗ vẫn là sốt ruột về nhà, vì vậy chỉ hướng em họ đơn giản nói một câu.
"Đừng có chùn bước! Đối phương giả O, thì em giả cún đi!"
———
Phác Chí Thịnh liếm liếm móng vuốt phơi nắng. Khi cảm nhận được hương vị quen thuộc đến gần, thì cậu liền lập tức hưng phấn nhảy lên.
Quả nhiên, thời gian dài kéo xuống, cậu thật sự sắp biến thành cún rồi.
Nhưng đi tới lại là ba người. Ca ca cười đến ôn nhu.
"Rốt cuộc cũng tìm thấy em rồi. Nào, cùng anh về nhà nha?"
Cục bột trắng giả O cũng có mặt, hơn nữa còn có một soái ca bánh mật. Phác Chí Thịnh tránh khỏi ma trảo hướng về phía mình của hai người kia, sau đó ngoan ngoãn nhảy xuống ghế mà đi theo ca ca.
Ca ca nghe thấy tiếng lục lạc liền cười.
"Em không đánh mất? Thoạt nhìn thực thích nha."
Phác Chí Thịnh đi theo ca ca, nhìn soái ca bánh mật giải thích cái gì đó.
"Nhân Tuấn, nữ Alpha kia muốn theo đuổi cậu. Cho nên mình làm vậy là muốn tốt cho cậu thôi, đại ca Đông Bắc cũng cần mặt mũi mà, đúng không?"
Cùng nữ A... yêu...... Hoàng Nhân Tuấn nổi da gà.
"Vậy thì cảm ơn cậu."
Lý Đông Hách nhéo nhéo khuôn mặt của Nhân Tuấn.
"Đây là học đệ của cậu sao?"
"Cậu nói Lạc Lạc sao? Thằng bé tới lấy tư liệu."
Nhân Tuấn quay đầu nói.
"Thần Lạc, một lát nữa đừng đi vội, ở lại ăn cơm đi."
Chung Thần Lạc cười đến vui vẻ.
"Cảm ơn Nhân Tuấn ca!"
Lý Đông Hách híp mắt đánh giá Chung Thần Lạc, rồi thu lại tầm mắt.
———
Hoàng Nhân Tuấn gõ cửa.
"Tại Dân, là mình nè, mở cửa!"
"Cậu nuôi nam nhân trong nhà?!?!"
"Đều là O, sợ cái gì."
Lý Đông Hách đau đầu.
"Vậy cũng không được!"
Lý Đế Nỗ nghe thấy tiếng bước chân, do đó đã sớm ở cửa chờ. La Tại Dân tươi cười mở cửa, trên người còn mặc tạp dề, ý cười lại đột nhiên cứng đờ.
Lý Đế Nỗ cũng là sững sờ tại chỗ.
Không khí trong nháy mắt đình trệ.
Phác Chí Thịnh & Chung Thần Lạc: Anh họ?!
Lý Đế Nỗ & La Tại Dân: Em họ?!
Lý Đông Hách: Con mẹ nó người này là A!
Hoàng Nhân Tuấn ( ngốc ): "Vào nhà đi nào, đứng ở chỗ này làm gì?"
La Tại Dân: "wow, Sim. Gắc. Kha. Nề......"
Có một cái gọi là, không phải người một nhà, không tiến cùng một môn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro