[Hyuckren] Lão bà hay là lão công

Tác giả: Somewhere

Nguồn: somewhere562.lofter.com

Edit: Ayujun

———

Nguỵ hiện thực

Xuyên không

Hơi sinh tử

OOC

Tất cả chỉ là hư cấu

———

[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ]
[KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER, KHÔNG ĐƯỢC MANG RA KHỎI WATTPAD]

Bối cảnh là khoa học kĩ thuật tương lai phát triển, đàn ông có thể mang thai 😌

———

Huang Renjun ở trên giường ngồi một hồi. Cậu nhớ rõ mình chỉ ngủ một chút trên đường về thôi mà, sao tự nhiên mở mắt ra mà trời đã sáng rồi? Ai đã khiêng cậu về vậy? Không đúng, đây không phải giường của cậu, mà giường của Jisung cũng không ở đối diện.

Sau khi trải qua năm phút suy ngẫm, Renjun liền đứng trên mặt đất nhìn bộ đồ ngủ còn có chút quen thuộc rồi tự an ủi, ít nhất moomin sẽ không biến mất. Ở trong phòng đi đi lại lại không tìm thấy di động, Renjun đành phải mở cửa ra ngoài tìm. Nhưng cảnh tượng sau cánh cửa lại càng là không tưởng tượng nổi.

Trong phòng khách, có một đứa bé đang ngồi cạnh bàn trà. Hai tay bụ bẫm ôm một hộp sữa bò, vừa uống vừa dùng di động xem phim hoạt hình. Nghe thấy động tĩnh, bé liền quay đầu lại nhìn Renjun, đồng thời lập tức đem điện thoại giấu ra sau lưng, một bộ có tật giật mình. Ngay sau đó liền cong cong đôi mắt mà cười tủm tỉm.

"Con chỉ chơi một chút thôi."

Thanh âm ngọt ngào, bên miệng còn dính sữa bò. Bé bĩu môi buông hộp sữa ra rồi duỗi tay về phía Renjun, rõ ràng chính là một bộ làm nũng sau khi làm chuyện xấu. Renjun theo bản năng ngồi xổm xuống bế bé lên, ngoài miệng còn không tự giác lải nhải.

"Trẻ con nên xem di động ít thôi."

Cục bột nhỏ ôm lấy cổ Renjun rồi thuận tiện hôn một cái lên sườn mặt, sau đó ghé lên vai cậu. Một loạt động tác thuần thục như mây trôi nước chảy, khiến ai đụng đến cũng phải manh hóa. Renjun nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé con rồi tự hỏi, đứa nhỏ này có chút quen mắt, không biết là con ai nữa, chẳng lẽ cậu ở Hàn Quốc còn có thân thích khác?

Sáng hôm nay thật sự quá kỳ quái. Nơi cậu tỉnh lại không phải ký túc xá, hơn nữa còn có một đứa bé xuất hiện. Lúc này Huang Renjun liền cảm thấy như Alice lạc vào xứ sở thần tiên.

"Baba, khi nào thì mẹ mới tới?"

"Hả? Bé gọi anh là gì cơ?"

Giống như bị một hồi sấm sét đánh đến thương tích đầy mình, Renjun lập tức đem cục bột nhỏ kéo ra. Một thanh niên hoàn mỹ hai mươi tuổi như cậu sao đã làm ba được?

"Baba, baba ~"

Cục bột nhỏ cho rằng baba đùa với mình, cho nên vẫn luôn ngọt ngào gọi.

Lúc này, Huang Renjun đã bị hai từ "Baba" doạ đến mất đi năng lực tự hỏi. Cậu vẫn đang cầu nguyện rằng có khi khí phách của đại ca Đông Bắc cao đến tận trời xanh cho nên đứa nhỏ của bà con thân thích thấy cậu mới nhịn không được mà gọi "Bá bá".

......

Nhưng thực mau thì cục bột nhỏ đã nói cho Renjun là cậu suy nghĩ nhiều. Bởi vì sau khi gọi xong tiếng Trung, cục bột nhỏ còn kêu vài tiếng "Appa".

Renjun đặt bé lên sô pha, rồi cùng đối phương bảo trì khoảng cách, làm một lần giãy giụa cuối cùng.

"Baba, baba của bé ở đâu vậy? Anh dẫn bé đi tìm baba được không?"

Nhưng cục bột nhỏ vẫn muốn sà vào lòng Renjun.

"Baba, baba ở đây!"

"Đợi đợi đợi chút!"

Renjun túm hai tay bé rồi kéo xuống dưới.

"Bé là con nhà ai vậy? Bé biết anh sao? Vậy bé nói xem anh tên là gì?"

Đứa bé ba bốn tuổi sao có thể tiếp thu được câu hỏi liên tiếp của Renjun, hơn nữa ngữ khí còn có chút quá nghiêm túc. Thanh âm của bé càng ngày càng nhỏ, vành mắt cũng lập tức phiếm hồng.

"Mẹ, con muốn mẹ......"

Huang Renjun thở dài trong lòng, so đo với một đứa bé làm gì. Sau đó cậu nhanh chóng dỗ dành.

"Mẹ sắp tới rồi, không khóc không khóc ha. Không biết tên baba cũng không sao nè không sao nè. Vậy còn con, con tên gì?"

"Tae...... Taetae!"

Thôi được rồi, Huang Renjun ở trong lòng tổng kết lại một lần. Hiện tại cậu có một đứa con tầm ba bốn tuổi tên là Taetae, hơn nữa một lúc sau mẹ đứa nhỏ sẽ đến.

Mẹ đứa nhỏ? Vợ...... vợ của mình? Huang Renjun nghĩ nghĩ một chút rồi hắc hắc cười, bé con của cậu đáng yêu như vậy, thì chắc vợ cũng rất đẹp đúng không?

Hiện tại Huang Renjun hoàn toàn cho rằng chính mình đang nằm mơ, cho nên cậu liền mặc kệ mà ảo tưởng về vợ. Để rồi có chút thẹn thùng mà bụm mặt ngã vào sô pha ngây ngốc cười, khiến Taetae ngồi ở bên cạnh xem đến khó hiểu.

Bỗng tiếng chuông cửa vang lên đánh gãy suy nghĩ của Renjun. Cậu chạy đến mở cửa, thì mới phát hiện bên ngoài là một nam nhân đội mũ. Không đợi người tới mở miệng thì Renjun đã nhào qua trước.

"Lee Haechan!"

Haechan chần chờ ôm lấy Renjun, đáy mắt có một chút khiếp sợ. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm đối phương, biểu tình càng ngày càng cổ quái.

Huang Renjun rốt cuộc nhìn thấy người quen, cảm xúc liền không chịu khống chế mà hưng phấn đến muốn túm người nọ nói hết mọi chuyện. Nhưng cậu còn không kịp nói gì thì Haechan đã vào cửa rồi nhíu mày.

"Lee Taeyang, lại đây!"

A? Huang Renjun phản ứng không kịp.

Lee Taeyang (Lý Thái Dương) sao? Cái tên này cũng quá tuỳ tiện đi.

Khi Renjun quay đầu thì cục bột nhỏ đã dẩu mông từ trên sô pha bò xuống, rồi cộp cộp cộp chạy đến bên này.

"Mẹ mẹ mẹ ~"

Lee Haechan giang hai tay bế Lee Taeyang lên rồi vỗ nhẹ mấy cái lên mông bé, sau đó là thân mật mà cọ trán khiến bé con ha ha cười. Mà đồng thời thì Haechan cũng trở nên ôn nhu hơn.

"Taetae nhà ta sáng nay ăn gì vậy? A~ uống sữa bò sao? Uống sữa là Taetae nhà ta có thể cao thêm rồi ~ Appa sao vẫn chưa thay quần áo cho con vậy. À đúng rồi, hôm nay mẹ sẽ dẫn Taetae đi chơi......"

Lee Haechan đột nhiên nhớ tới bên cạnh còn có Huang Renjun. Cho nên khi cậu quay đầu lại thì đối phương đã hoá đá từ lâu. Đây là mẹ của con mình sao? Người vợ xinh đẹp của mình sao lại biến thành Lee Haechan vậy?

Mười phút sau, Huang Renjun nhìn một lớn một nhỏ xác thật rất giống nhau mà mộng bức.

Lee Haechan lau mặt rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Renjun. Sau đó mới đột nhiên che lỗ tai của Lee Taeyang lại. Cậu liên tục lắc đầu, vô cùng đau đớn nói.

"Huang Renjun, cậu không cần mình thì đã đành, hiện tại đến con trai cũng muốn từ bỏ?"

Huang Renjun ủy khuất muốn chết. Cái gì vậy trời, sao lại tùy tiện gắn mác bội tình bạc nghĩa cho nam nhân Đông Bắc ngay thẳng vậy? Cậu thử ngủ một giấc lúc hai mươi tuổi rồi tỉnh lại với một đứa con, hơn nữa là cùng thành viên chung nhóm sinh thì cậu có chịu nổi không? Ông đây còn chưa phun tào loại chuyện chấn động thế giới quan này đâu, cậu dựa vào cái gì mà chỉ trích?

Đây rốt cuộc là mơ hay là xuyên qua vậy!

"Renjun a, cậu mất trí nhớ sao?"

Lee Haechan nhìn Huang Renjun, xác thật đối phương hôm nay thực kỳ quái.

Đầu của Renjun đã sớm hỏng rồi. Cậu dùng sức nhéo đùi mình một chút, đau đến kêu ra tiếng. Lee Haechan ở bên cạnh ngượng ngùng nói.

"Cần mình giúp không?"

Sau đó bị ánh mắt của Huang Renjun cảnh cáo.

Thông qua một hồi giải thích từ Haechan thì Renjun mới biết hai người bọn họ là một đôi. Đứa bé bên cạnh là con ruột của bọn họ. Lee Taeyang năm nay 4 tuổi rưỡi, nói cách khác Huang Renjun cùng Lee Haechan ít nhất đã ở bên nhau 5 năm. Chờ đã? Vậy hiện tại hai người bọn họ bao nhiêu tuổi?

"Ba...... ba mươi?"

Mẹ nó! Thật sự là xuyên qua? Ba mươi! Một phát già đi mười tuổi!

Huang Renjun nhanh chóng đi tìm buồng vệ sinh. Nhưng mà cậu lại không quen nơi này, cho nên khi cậu mở cửa ra, thì đã nháy mắt ăn trọn một cái gối.

"Ya! Huang Renjun! Lại làm ồn thì biến về nhà đi!"

Renjun cuống quít đóng cửa lại.

"Sao Ten hyung lại ở đây? Doạ chết mình rồi!"

"Đây là nhà Ten hyung."

Lee Haechan bất đắc dĩ nói. Sau đó mới lớn tiếng hướng về căn phòng kia.

"Ten hyung, Renjunie nhà em ở chỗ anh hai ngày liền không cần em nữa, anh trả Renjunie lại cho em!"

Kết quả là cũng bị gối đập trúng mặt, thậm chí một nhà ba người còn bị hạ lệnh tiễn khách.

Quả nhiên Ten hyung vẫn rất lợi hại.

———

Huang Renjun rốt cuộc tìm được gương. Cậu tỉ mỉ nhìn một lần, giống như bảo dưỡng khá tốt, trừ việc thành thục hơn thì cũng không thay đổi quá lớn. Từ buồng vệ sinh đi ra, Renjun liền thấy Haechan đưa lưng về phía mình mà ngồi trên sô pha. Lee Taeyang bò trên vai đối phương, bé con dùng sức bám lấy quần áo. Lee Haechan thấy vậy liền đặt bé ngồi lên vai mình. Cục bột nhỏ được như ý nguyện thì khanh khách cười đến vui vẻ.

Hình ảnh quá mức ấm áp khiến Renjun nháy mắt liền có cảm giác thành tựu của một người mới 30 tuổi đã có lão bà cùng con trai. Tuy buổi sáng có chút hốt hoảng, nhưng có lẽ vì đối phương là Lee Haechan, cho nên cậu liền tiếp thu rồi. Cảm giác hoảng loạn giống như chỉ cần nhìn đến Haechan thì sẽ nháy mắt an ổn xuống.

Lee Haechan thấy Renjun đi ra thì bảo đối phương nhanh chóng thu dọn một chút. Renjun nghe lời quay về phòng, nhưng cậu lại không quen nơi này. Cậu không biết cái gì là của mình, mấu chốt là còn trộn lẫn rất nhiều đồ của trẻ nhỏ. Renjun ngồi dưới đất phát ngốc đến không biết khi nào Haechan tiến vào. Đối phương thở dài rồi ngồi xổm xuống giúp cậu thu dọn.

Huang Renjun nhìn dáng vẻ hiền huệ của Lee Haechan rồi đột nhiên trong lòng có chút ngọt. Cưới Haechan về cũng không mệt, Renjun nghĩ. Cậu không nhịn được mà ôm lấy cổ đối phương rồi cảm thán.

"Có lão bà thật tốt!"

Kết quả là bị Haechan quay đầu rồi xem thường nhìn một cái. Aigoo, còn rất ngạo kiều nha.

Sau khi thu dọn xong, Huang Renjun tự mình cho rằng với tư cách là chủ nhân gia đình, cậu nên làm tấm gương tốt. Vì vậy Renjun đã chủ động xách hết túi, thậm chí còn muốn dắt tay một Lee Taeyang đang phụng phịu muốn Haechan ôm.

Lee Haechan không chiều con trai. Cậu vươn tay lấy hết túi nặng trên người Renjun, sau đó sai sử Lee Taeyang đi giúp baba xách đồ.

Cuối cùng trên tay Renjun chỉ còn thừa một cái túi nhẹ nhất. Lee Taeyang cõng chiếc cặp đựng đồ chơi của mình rồi tức giận mà nhìn mẹ cố chấp dắt lấy tay baba. Một màn này khiến Huang Renjun xem đến vui vẻ, xem ra nhà bọn họ là từ phụ nghiêm mẫu.

Sau khi ngồi trên xe, thắt kỹ dây an toàn thì Renjun mới hỏi.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Để rồi lại đạt được ánh mắt xem thường của Lee Haechan.

"Ra ngoại thành chơi."

Dọc theo đường đi, Huang Renjun liền ríu rít nhìn cảnh sắc bên ngoài. Mười năm thật sự thay đổi rất nhiều, cái gì cũng mới lạ. Sau khi ngẫm lại thì cậu mới gật gù, đúng vậy, cậu với Haechan còn có con trai cơ mà, còn có cái gì so được với cái này.

Một nhà ba người đi đến một công viên khá xa lại ít người. Huang Renjun nhìn Lee Haechan lấy ra cái lều. Đôi mắt cậu phát sáng, hưng phấn ở một bên giúp đối phương dựng lều, một bên hỏi.

"Buổi tối chúng ta ngủ lại à? Có phải sẽ nhìn thấy sao không?"

Nhưng mà lão bà của cậu cũng không chút nào lưu tình mà nói.

"Trước khi trời tối phải về nhà. Hơn nữa ở thành phố lấy đâu ra sao cho cậu ngắm?"

Bọn họ tới nơi này chỉ là để Taeyang làm bài tập thực tiễn thôi. Thân phận của cả hai đặc thù, ngày thường cũng rất ít khi dẫn con nhỏ ra ngoài. Mà bé con cũng không bao giờ đòi bọn họ dẫn ra ngoài chơi, có thể cùng nhau ở nhà là bé đã vui lắm rồi. Lần này vẫn là giáo viên gọi điện thoại cho Haechan thì bọn họ mới biết còn có bài tập này. Lee Haechan đau lòng muốn chết. Cậu lập tức đẩy lùi lịch trình, cho dù đang cùng Renjun giận dỗi thì cũng phải căng da đầu tới đây.

Huang Renjun vừa nghe buổi tối phải về thì liền ủ rũ. Cậu thích ngôi sao, chuyện này ai cũng biết, nhưng cậu trước nay chưa từng cùng Haechan ngắm sao. Không có nơi thích hợp, cũng không có thời gian. Renjun thậm chí còn nghĩ tới chuyện nhất định phải cùng người mình thích đi ngắm sao sau đó thổ lộ. Nghĩ vậy, lòng hiếu kỳ của Renjun lại bị gợi lên.

"Haechan a, chúng ta ở bên nhau từ khi nào vậy?"

"Năm 2021."

"Vậy à."

Huang Renjun gật gật đầu, rồi đột nhiên nhớ đến chuyện năm 2021 không phải sắp tới ư? Vì sao lại có chút khẩn trương thế này.

"Trong chúng ta thì ai thổ lộ trước vậy?"

"Cậu."

Huang Renjun tương đối vừa lòng. Xem đi! Cậu chính là một nam nhân sẽ chủ động xuất kích khi yêu!

"Chúng ta......"

Lee Haechan có chút không kiên nhẫn.

"Một vấn đề cuối cùng."

"A."

Huang Renjun nghĩ nghĩ. Cậu muốn biết quá nhiều, nên vấn đề cuối cùng này phải cẩn thận suy nghĩ mới được. Kỳ thật trong mười năm thế giới đã biến đổi thế nào cùng với tình huống của các thành viên đều có thể tìm hiểu qua mạng. Còn hiện tại vấn đề mà Renjun quan tâm là cảm tình giữa cậu và Haechan. Rốt cuộc cái này không có khả năng tìm trên mạng.

"Chúng ta...... Chúng ta đã từng cùng nhau ngắm sao chưa?"

Lee Haechan không ngờ Renjun sẽ hỏi như vậy. Động tác trên tay của cậu dừng lại rồi nhìn chằm chằm đối phương.

"Rồi."

Huang Renjun nhẹ nhàng thở ra, đã ngắm là được, vậy thì hôm nay không nhìn đến ngôi sao cũng không có việc gì.

Bởi vì buổi sáng không ăn gì cho nên Renjun đói đến muốn lả. Đồ ăn Haechan mang theo đều là tự mình làm, trù nghệ đương nhiên là so với năm hai mươi tuổi càng tinh vi hơn nhiều. Renjun ăn xong phần của chính mình còn muốn đi cướp ăn với Lee Taeyang. Đơn giản là vì hộp cơm của bé con phong phú hơn của cậu nhiều.

Rốt cuộc hiện tại Huang Renjun vẫn là một đứa nhóc hai mươi tuổi. Tuy rằng cậu có thể tiếp thu chuyện có gia đình, nhưng cũng vô pháp hoàn toàn sắm vai một người ba. Vì vậy cậu sẽ nhân lúc Lee Taeyang không chú ý mà trộm một miếng thịt. Khi bé con phản ứng lại thì sắp bị chọc tức đến phát khóc rồi.

"Của con của con!"

Cục bột nhỏ đứng lên đuổi theo Renjun.

"Baba hư!"

Lee Haechan nhìn không được. Cậu đem thịt nhét vào miệng con trai, sau đó còn giáo dục.

"Không được vô lễ với baba!"

Có thịt ăn, Lee Taeyang liền dựa vào người Haechan mà đắc ý nhìn Renjun. Huang Renjun thấy vẻ khiêu khích của con trai thì liền đi lên ôm lấy cổ Haechan để công khai chủ quyền.

"Hừ! Mẹ con thương con cho con thịt, nhưng mẹ con là của baba, là lão bà của baba!"

Lee Taeyang không cam lòng yếu thế muốn ôm chặt Haechan, nhưng cánh tay của bé sao có thể ôm nổi. Cục bột nhỏ chỉ có thể cố gắng kéo tay Renjun xuống.

"Không phải! Không phải! Mẹ không phải lão bà!"

Nhân vật chính của trò khôi hài này, đồng chí Lee Haechan đã ở thời khắc mấu chốt nghiêng mặt đi, mu bàn tay để ở ngoài miệng mà bật cười. Đồng chí Huang Renjun tỏ vẻ đối phương quá không tôn trọng trận cạnh tranh này.

Sau khi ăn trưa, Renjun liền cùng Taeyang chạy khắp nơi chụp ảnh, sau đó lại ghé vào lều cùng nhau vẽ tranh. Đợi đến khi Haechan dọn dẹp xong trở về lều, thì một lớn một nhỏ đã dựa vào nhau ngủ rồi. Cậu lặng lẽ chụp mấy tấm rồi nằm bên cạnh Renjun, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi Renjun mở mắt ra liền thấy gương mặt gần trong gang tấc của Haechan. Hơn nữa tay còn ôm lấy eo cậu. Renjun nắm lấy mặt đối phương, lẩm bẩm lầm bầm mà nói.

"Lee Haechan, sao cậu lại tới ký túc xá?"

Bỗng nhiên có một đôi môi nhỏ đô đô hôn lên mặt Renjun, ngay sau đó giữa cậu cùng Haechan liền có một cục bột trắng chen vào. Huang Renjun nhìn một hồi rồi mới nhớ là bản thân đang ở mười năm sau.

———

Nhìn Lee Taeyang một mình thả diều, Huang Renjun liền túm túm tay áo của Haechan.

"Hiện tại có thể hỏi chuyện không?"

"còn phải xem tâm trạng của mình."

Lee Haechan lại ngạo kiều rồi.

Huang Renjun châm chước hỏi.

"Cảm tình của hai ta hiện tại không có vấn đề chứ?"

Lee Haechan liếc mắt nhìn cậu.

"Cậu nghĩ có vấn đề gì?"

Cũng không trách Huang Renjun nghĩ nhiều. Nếu hai người bọn họ là một đôi, vậy thì vì sao cậu với bé con lại ở nhà Ten hyung? Đây rõ ràng là ly thân mà. Lại còn giống như là gạt cục bột nhỏ rồi vì bé con mà miễn cưỡng đoàn tụ một ngày. Đây cũng là lý do Renjun không dám hỏi khi ở trên xe, cậu sợ Taeyang sẽ nghe được.

Lee Haechan thở dài, đại khái là đã đoán được ý nghĩ của Renjun. Kỳ thật trong lòng cậu rất loạn, cậu không biết đầu óc của đối phương rốt cuộc bị làm sao. Chỉ sau một giấc ngủ liền về tới năm hai mươi tuổi, quên đi cậu cùng con trai, nghĩ như thế nào cũng khiến người ta bực bội.

"Không phải vấn đề cảm tình, chỉ là cãi nhau bình thường thôi."

Lee Haechan nhìn Huang Renjun.

"Hay là ngày mai đi bệnh viện nhìn xem?"

Huang Renjun xua xua tay. Sau khi xác định cảm tình giữa hai người họ không tan vỡ thì cậu liền yên tâm rồi. Hơn nữa cậu biết đi bệnh viện cũng không ra kết quả gì.

Lúc này Lee Taeyang đã chạy về mà hưng phấn nói.

"Mẹ mẹ mẹ, cuối tuần con sẽ cùng baba nhảy ở đại hội thể thao. Cuối tuần mẹ không đến được nên hiện tại con sẽ cùng baba biểu diễn cho mẹ xem!"

Kết quả là Lee Haechan cùng Huang Renjun đều ngây người.

Lee Haechan hỏi.

"Đại hộ thể thao nào cơ?"

Huang Renjun hỏi.

"Nhảy cái gì cơ?"

"Đại hội thể thao cuối tuần đó! Con sẽ cùng baba biểu diễn ca khúc mới nhất của baba!"

Cục bột nhỏ thấy vẻ mặt ngây người của ba mẹ liền tức giận đến chống nạnh.

"Baba? Ca khúc nào của baba cơ? Baba sao nhảy được, baba căn bản sẽ không......"

Huang Renjun nghĩ thầm, nếu con chọn tác phẩm mười năm trước của lão ba thì ít ra còn được. Chứ một người mất nửa ngày mới chấp nhận được hiện thực như cậu thì sao có thể biểu diễn ca khúc mới của chính mình.

"Baba!"

Lee Taeyang bị thái độ của ba mình chọc giận rồi. Rõ ràng đêm qua baba còn sửa động tác cho bé cơ mà, sao hiện tại lại quên được vậy?

"Baba đã dạy con mà!"

Cục bột nhỏ gấp đến mức rơi lệ.

Ssu khi trầm mặc một hồi thì Lee Haechan đã biết rõ trạng huống. Tám phần là Renjun biết cậu bận nên mới không muốn nói cho cậu về đại hội thể thao. Nhưng hiện tại không phải là lúc để khó chịu. Haechan nhanh chóng cản Renjun lại, không cho đối phương nói tiếp. Sau đó mới quay qua ôm lấy con trai mà an ủi.

"Baba quá mệt nên mới quên. Mẹ cùng Taetae nhảy có được không?"

"Mẹ cũng muốn tới sao?"

Lee Taeyang lau nước mắt rồi vui vẻ nhìn Lee Haechan. Baba nói với bé là mẹ không tới được. Nhưng vì là đại hội thể thao gia đình, cho nên nếu mẹ không tới bọn họ sẽ không thể tham gia rất nhiều hạng mục. Vì vậy hiện tại nghe mẹ nói muốn tới, Taetae liền vui vẻ đến trời xanh.

Sau đó Lee Haechan thật sự cùng Lee Taeyang nhảy một đoạn. Cục bột nhỏ rất nhanh đã được dỗ tốt. Huang Renjun nghĩ thầm, không phải nói là ca khúc của cậu sao? Haechan cư nhiên thuộc như vậy? Cho nên Renjun liền không nhịn được mà giơ ngón cái lên tán thưởng.

"Không hổ là lão bà của mình!"

———

Sau khi về đến nhà, Huang Renjun lại như tới tham quan mà lượn một vòng. Tuy rằng thực xa lạ, nhưng có thể cảm nhận được bóng dáng của cậu ở đây sinh hoạt. Đã lâu rồi cậu không cùng Haechan ở chung ký túc xá, cho nên hiện tại ngẫm lại liền có chút chờ mong.

Lee Taeyang chạy tới ôm lấy chân Renjun.

"Baba làm kimchi jjigae đi!"

Huang Renjun ngồi xổm xuống nắm lấy tay con trai.

"Sao con thích ăn kimchi jjigae giống mẹ thế?"

"Con với mẹ đều thích ăn đồ baba nấu!"

Trong ánh mắt của Lee Taeyang tràn ngập chờ mong. Bé đâu có biết là baba của bé ở mười năm về trước không biết nấu kimchi jjigae.

Và cuối cùng vẫn là Lee Haechan nấu. Huang Renjun lại mở ra hình thức tò mò.

"Hiện tại mình nấu cơm rất tốt à?"

"Ừm, vượt qua mình rồi. Hiện tại thường xuyên là cậu nấu."

Huang Renjun đối với bản thân của mười năm sau phi thường vừa lòng. Cậu ôm lấy bả vai Haechan mà kiêu ngạo nói.

"Biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là thương vợ!"

Sau khi ăn cơm chiều, Lee Haechan liền ở phòng khách chơi với Lee Taeyang. Còn Renjun thì trốn ở trong phòng bắt đầu nghiên cứu đồ đạc của mình. Di động hẳn là mới đổi không lâu, cho nên cậu lục lọi các kiểu cũng chỉ có vài tấm hình của Taeyang. Kỳ thật theo đạo lý mà nói thì Renjun hẳn là thừa dịp mà tra cứu xổ số của mười năm trước hoặc là nghiêm cứu một ít chuyện mình đã trải qua. Nhưng mà trong lòng cậu chỉ tò mò vì sao bản thân sẽ ở bên Haechan.

Lúc mới bắt đầu Renjun còn tưởng Haechan đã sớm có mưu đồ gây rối, nhưng khi nghe đến chuyện mình thổ lộ trước thì Renjun xin thề với trời, cho tới bây giờ cậu không có một ý tưởng không an phận nào với các thành viên cả!

Thái độ kia của Lee Haechan rõ ràng là không muốn nói cho cậu quá nhiều. Vì vậy Renjun chỉ có thể tự mình tìm, càng tìm càng khó chịu, giống như bị ai đó cướp đi mười năm, vừa vặn lại là mười năm quan trọng nhất. Cái này khiến cho Renjun đặc biệt căm giận bất bình.

Dựa theo thói quen của chính mình, Huang Renjun liền ôm máy tính tiếp tục tìm tòi. Quả nhiên cậu đã tìm thấy nơi mình thường xuyên lưu lại hình ảnh cùng video rồi.

Nhưng mà...... mật khẩu không đúng là có chuyện gì? Huang Renjun nghĩ đến nát óc cũng không biết chính mình của mười năm sau sẽ đặt mật khẩu là gì. Cậu thậm chí còn thử sinh nhật của Haechan và Taeyang, nhưng cuối cùng vẫn là không đúng.

Cho nên khi Lee Haechan vào phòng, liền có thể nhìn thấy một Huang Renjun ngồi trước máy tính thất thần.

"Haechan a, cậu biết mật khẩu của mình không?"

"Sao mình biết được."

Lee Haechan liếc mắt một cái rồi không nhìn Renjun nữa. Cậu nằm ngửa trên giường xoa xoa huyệt thái dương. Còn Renjun thì ghé vào mép giường nhìn.

"Cậu có chuyện không vui?"

Kỳ thật Renjun đã biết vì sao Haechan không vui. Chuyện cậu xuyên qua đã gây không ít phiền toái cho đối phương. Thử nghĩ xem, lão công đột nhiên không nhớ đến mình thì ai chịu được?

Huang Renjun ngẫm lại liền thay Lee Haechan ủy khuất. Cậu duỗi tay xoa nhẹ đầu người nọ, sau đó bò lên giường muốn giúp đối phương xoa huyệt thái dương. Nhưng tay còn chưa chạm tới thì Haechan đã xoay người ôm cậu vào lòng.

Lúc này hai chân của Renjun đã bị giam cầm, cái trán dựa gần môi Haechan, hai người họ dán chặt vào nhau. Để rồi trong nháy mắt cứng đờ.

Trước kia Lee Haechan cũng đã ôm cậu khá nhiều lần. Nếu đặt ở ngày thường, đối phương đã sớm bị cậu đánh. Nhưng hiện tại thân phận bất đồng. Renjun cưỡng bách chính mình sắm vai, bọn họ là một đôi, ôm nhau là chuyện bình thường. Nhưng lúc này trái tim cậu lại thình thịch mà nhảy không ngừng, khẩn trương đến mức cả người cứng ngắc.

Thực mau Lee Haechan liền buông lỏng ra. Đối phương đứng dậy lấy gối rồi đi ra bên ngoài.

"Cậu ngủ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta còn phải đưa Taetae đi nhà trẻ."

Huang Renjun ngồi dậy, sốt ruột nhìn Lee Haechan.

"Cậu đi đâu vậy?"

Lee Haechan đã chạm đến then cửa, nhưng vẫn là quay đầu lại.

"Mình qua ngủ cùng Taetae, cậu...... Chúng ta hiện tại không tiện ngủ cùng nhau."

"Nhưng ở hoàn cảnh lạ lẫm mình sẽ sợ hãi!"

Huang Renjun nói xong liền tự cảm thấy ghê tởm. Ở nơi này cậu chỉ quen Lee Haechan, cho nên mới theo bản năng mà ỷ lại đối phương.

Cuối cùng Lee Haechan cũng không có đi qua ngủ cùng con trai. Renjun nằm trên giường nhìn chằm chằm bóng dáng của Haechan, trong lòng nhẹ nhàng cầu nguyện, hy vọng sau khi tỉnh lại có thể đem Huang Renjun của mười năm sau trả lại cho Lee Haechan, mà chính cậu cũng có thể trở lại bên cạnh Lee Haechan năm hai mươi tuổi. A, cậu đã bắt đầu nhớ Haechan rồi.

———

Sau khi tỉnh lại trong lòng ngực Haechan, Renjun liền nặng nề thở dài. Cậu vẫn chưa trở về. Trong lúc Renjun ngây người, Lee Haechan liền cảm nhận được động tĩnh của người trong lòng, sau đó cúi đầu chuẩn xác tìm được môi đối phương, trực tiếp hôn một cái.

Chỉ một giây đồng hồ, Huang Renjun liền xù lông. Cậu ngồi dậy kẹp cổ Haechan. Còn đối phương lại là ý thức chưa thanh tỉnh, sợ tới mức kêu to.

Cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị mở ra. Lee Taeyang xoa eo dẩu miệng. Hai người trên giường thấy vậy liền im bặt, sau đó cửa lại lập tức đóng lại.

"Huang Renjun, chỉ là hôn một cái thôi, cần thiết phải đến mức như vậy sao? Cậu muốn mưu sát chồng?"

Renjun vẫn chưa hết hoảng vì nụ hôn cho nên cũng không chú ý tới cách dùng từ của Haechan. Cậu chỉ đơn giản là cầm gối muốn đánh.

"Mình mới hai mươi tuổi! Cậu cậu cậu hiện tại hôn mình chính là chiếm tiện nghi!"

Lee Haechan chắn gối rồi nhân cơ hội dán sát vào Renjun.

"Cậu có tin là mình còn có thể chiếm nhiều tiện nghi hơn không?"

"Má ơi!"

Huang Renjun hoảng sợ, cậu đẩy Haechan rồi chạy ra bên ngoài. Để rồi đụng phải Lee Taeyang.

"Lee Taeyang, mẹ con chơi lưu manh! Thật đúng là không biết xấu hổ!"

Lee Taeyang rất là trấn định mà nhìn Huang Renjun. Bé chỉ về phía cửa phòng ngủ của ba mẹ rồi chính nghĩa nói.

"Rõ ràng là baba vừa mới bắt nạt mẹ!"

Trong cửa truyền đến tiếng cười không chút lưu tình nào của Lee Haechan. Huang Renjun vì chính mình thở dài, Huang Renjun a Huang Renjun, tại sao lại trở thành địa vị thấp nhất gia đình như vậy?

———

Trên đường đến nhà trẻ, Huang Renjun còn khó hiểu vì sao cả hai người họ phải đưa bé con đi học. Lee Haechan nói cậu hiện tại cái gì cũng không biết, cho nên phải đến nhận mặt giáo viên với lớp học một chút, nếu không lần sau tới đón con trai sẽ lạc đường.

Huang Renjun ngoài miệng không phục, nhưng trong lòng lại bởi vì Haechan nghĩ đến chu đáo mà cảm thấy ấm áp.

Nhìn Taeyang nhảy nhót chạy vào phòng học, Renjun liền nhịn không được mà ở phía sau nhắc.

"Chạy chậm một chút!"

Cục bột nhỏ quay đầu lại dùng sức vẫy tay với hai người.

"Baba! Mẹ! Tạm biệt!"

Hai mươi tuổi Huang Renjun lại không nhịn được mà cảm khái, ai có thể ngờ là sẽ có ngày cậu đưa con trai đi học a.

———

Trở lại trên xe, Renjun liền hỏi Haechan kế tiếp nên làm gì. Đối phương đánh tay lái nói đi công ty.

Lee Haechan biết đối phương sẽ khẩn trương cho nên vẫn là giải thích thêm.

"Cậu hiện tại mới vừa kết thúc đợt comeback. Mấy lịch trình gần đây mình đều nói là cậu rất mệt nên đã thay cậu đẩy rồi. Chỉ có một cái là xác định từ lâu, nên vô pháp sửa lại."

"Là một show thực tế về sinh hoạt thôi."

Haechan nắm lấy tay Renjun an ủi.

"Cùng với mình."

Huang Renjun cuối cùng cũng yên lòng, bàn tay được Haechan nắm đã kiên định hơn rất nhiều. Cho nên cũng không nghĩ đến việc đối phương lại muốn chiếm tiện nghi.

———

Hôm nay bọn họ tới công ty là để họp với staff của chương trình, đều là lần đầu tiên gặp mặt, cho nên Renjun cũng không có vẻ xấu hổ. Mục đích của buổi họp này là để xác định nội dung cùng với hành trình. Đại đa số đều là Haechan nói, còn Renjun chỉ phụ họa một hai câu. Cậu sợ bị hỏi đến vấn đề mình không đáp được, cho nên vẫn luôn cẩn thận.

Sau khi thương thảo xong, bên chương trình lại nói là cần phải có một đoạn phỏng vấn về quá yêu đương của hai người, cũng hy vọng bọn họ có thể cung cấp chút ảnh chụp, nếu là một đoạn video ngày kết hôn thì càng tốt.

Bởi vì hôn lễ không công khai, toàn bộ quá trình không lộ tí nào, cho nên chiếu một đoạn ngắn cũng coi như là mánh lới. Lee Haechan nói trở về thương lượng một chút, cũng không có hứa hẹn gì, nhưng Renjun lại nhớ như in.

———

Buổi tối về nhà, Haechan liền bảo cậu đi chọn mấy tấm ảnh. Renjun nói đến mật khẩu cậu còn không biết thì lấy đâu ra ảnh. Cuối cùng Haechan chỉ có thể chọn ảnh trong máy tính của chính mình. Renjun thò lại gần nhìn nhìn, cậu đã tò mò muốn chết. Cho nên cậu liền lắc lắc tay đối phương mà thúc giục.

"Nhanh lên nhanh lên, cho mình xem ảnh kết hôn."

Lee Haechan không chiều cậu. Đối phương tuỳ tiện chọn một thư mục, tuỳ tiện chọn mấy tấm hai người họ chụp chung. Kết quả lại lướt qua mấy tấm khi Haechan nhập ngũ, có mấy cái là các thành viên đi tiễn.

"Mình không đi gặp cậu sao?"

Huang Renjun tìm nửa ngày cũng không nhìn thấy chính mình, theo lý thuyết thì lúc đó bọn họ đã sớm ở bên nhau cơ mà.

"Mình còn muốn hỏi cậu đấy."

Lee Haechan nhớ đến những tháng ngày trong quân ngũ liền khó chịu.

"Vì sao một lần cậu cũng không tới?"

Kỳ thật Lee Haechan có thể đoán được lý do. Bởi vì chuyện nhập ngũ hai người họ đã cãi nhau một trận lớn. Thậm chí Renjun còn muốn cùng cậu chia tay, tàn nhẫn đến mức một lần cũng không tới gặp. Lúc Haechan nghỉ phép cũng là tận lực trốn tránh.

"Đương nhiên là hiện tại mình không trả lời được."

"Nhưng mình cảm thấy bản thân có chút quá mức."

Nếu gần hai năm không thấy Lee Haechan, cậu sẽ thế nào đây?

"Mình nghĩ mình hẳn là đặc biệt nhớ cậu."

Lee Haechan nhìn về phía vuốt cằm tự hỏi Huang Renjun, sau đó liền hôn lên.

"Cậu lại làm cái trò gì vậy!"

Nhưng lần này Renjun không có đánh Haechan. Cậu chỉ là đỏ mặt trách cứ một tiếng rồi quay đầu tiếp tục xem ảnh.

"Nhưng tại sao cậu lại nhập ngũ sớm như vậy? Rất đáng tiếc!"

Huang Renjun nhìn thời gian trên tấm ảnh Haechan xuất ngũ. Khi ấy đối phương mới 24 tuổi, là thời gian hoàng kim trên sân khấu.

"Vì muốn cùng cậu kết hôn."

Lee Haechan yên lặng nhìn đối phương. Huang Renjun lại một lần nữa đỏ mặt.

"A đây không phải ảnh kết hôn sao."

Huang Renjun rốt cuộc chờ đến thứ mình muốn nhìn nhất.

Tấm đầu tiên là hai người mặc lễ phục, Haechan đánh dương cầm, Renjun ở một bên hát, tầm mắt của bọn họ chỉ có đối phương. Cảnh tượng như vậy thực thường thấy khi bọn họ luyện tập, nhưng ánh mắt lại không giống nhau. Renjun gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, lại nghĩ không ra cái nhìn trước kia của bản thân về Lee Haechan.

Vài tấm phía sau cũng thực thân mật. Renjun nhìn vài lần liền đứng lên nói không xem. Khi Haechan nói còn muốn chọn một đoạn video hôn lễ thì cậu liền xua xua tay bảo đối phương tự chọn.

Kỳ thật Renjun càng xem càng buồn bực. Cậu cảm thấy nhìn trước quá nhiều là không được. Bởi vì cậu có chút ghen ghét với ánh mắt tràn ngập tình yêu của chính mình. Đó là thứ tình cảm phải cùng Haechan trải qua rất nhiều chuyện mới có được. Cho nên khi nhìn đến ảnh chụp, Renjun liền cảm thấy giống như đã bỏ lỡ quá trình phát triển quan trọng của cốt truyện mà trực tiếp nhảy đến đại kết cục, mặc dù cậu biết chính mình của tương lai đều sẽ tham dự.

Cậu không muốn bỏ lỡ bất cứ một giai đoạn nào giữa mình và Haechan.

———

Đại hội thể thao diễn ra vào thứ tư, Huang Renjun kỳ thật rất thấp thỏm. Cậu biết chính mình cùng Haechan không quá giỏi vận động, cho nên cậu sợ bé con sẽ thương tâm. Vì thế Renjun còn cùng Haechan thương lượng xem hạng mục nào có thể nắm chắc phần thắng. Lee Haechan nói, có mình ở đây thì sợ cái gì. Huang Renjun liền ở trong lòng nói, đây là hạng mục vận động, không phải chỉ dựa thông minh là được, hơn nữa để lão bà tham gia hết thì cậu biết giấu mặt đi đâu.

Nhưng khi tới sân thi đấu thì Renjun lại không nghĩ như vậy. Mặt mũi là cái gì vậy, có thể thắng là được! Lee Taeyang tám phần là di truyền tế bào vận động của hai người bọn họ. Thua vật tay, cùng Renjun thi hoá trang chạy tiếp sức thì càng không cần phải nói. Vẻ mặt mất mát của bé con hai người đều xem ở trong mắt. Lee Haechan chạy bộ rất nhanh, cho nên Renjun liền đem hết hy vọng đặt ở hạng mục 200m. Hơn nữa còn tạo áp lực cho đối phương mà bảo, không được hạng nhất thì đừng có trở về gặp con trai! Nhưng chính cậu lại đau lòng sợ đối phương bị thương. Cho nên cầm nước đi qua so với tất cả mọi người càng mau.

Sau khi tất cả tuyển thủ đều vào sân, Lee Taeyang liền gân cổ lên kêu.

"Mẹ cố lên!"

Vị phụ huynh đứng bên cạnh liền nhìn qua rồi vỗ vỗ bả vai Renjun.

"Tiểu tử, để vợ mình đi thi đấu quả thực là không thương hương tiếc ngọc a."

Huang Renjun bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mặt.

Sau khi hiệu lệnh vang lên, người xung quanh đã bắt đầu cổ vũ. Lee Taeyang cũng kêu đến phá âm. Renjun khẽ cắn môi, hai người bọn họ đều là nam vốn dĩ liền không có gì khác nhau, cũng không thể để Haechan mất mặt. Lee Haechan ở nhà có thể làm tiểu kiều thê của Huang Renjun, nhưng ở bên ngoài cần thiết phải là một mãnh nam có mặt mũi!

Tuy rằng Huang Renjun cũng không thấy một chút kiều nào lúc ở nhà của Lee Haechan.

Nghĩ vậy, Renjun liền thở sâu, một bên nhảy một bên hô to.

"Lão công cố lên! Lee Haechan cố lên!"

Vị phụ huynh bên cạnh có chút xấu hổ, hoá ra trách oan đối phương rồi, là lão công nhà người ta thương vợ mới đúng.

Kết quả Lee Haechan thật đúng là thắng, khiến Lee Taeyang vui đến tận trời mà cùng các bạn khác khoe ra. Haechan một bên uống nước một bên nhìn Renjun, đôi mắt phảng phất như muốn nhìn ra một cái động.

"Cậu mới gọi mình là gì cơ?"

Huang Renjun lúc này mới ngượng ngùng. Cậu chỉ đơn giản là giúp Haechan lau mồ hôi nhưng không thèm đáp. Kết quả là Lee Taeyang lại nói.

"Lão công! Baba đã kêu lão công cố lên!"

Tiểu tử thúi, lúc trước không phải còn nói mẹ không phải lão bà sao, như thế nào lão công liền được! Huang Renjun xấu hổ đuổi theo Lee Taeyang quanh sân thể dục.

———

Lăn lộn một ngày khiến Renjun mệt muốn chết rồi. Rõ ràng cậu chỉ tham gia vài hạng mục, nhưng lại còn mệt hơn tập nhảy cả ngày. Renjun ngã lên sô pha rồi sai sử Lee Taeyang xoa chân cho mình. Khi cậu thấy Haechan vẫn như cũ thần thái sáng láng thì lại càng không thoải mái.

"Sao cậu vẫn tinh thần như vậy? Mình không phục!"

Nói xong còn ho khan vài cái.

"Không phải chứ? Mình yếu như vậy sao? Lee Haechan, cậu đi quân đội tập tạ?"

Huang Renjun kéo lấy cánh tay Haechan rồi sờ lên trên, cũng không tính là đặc biệt cường tráng mà, rõ ràng trước khi cậu xuyên qua còn ấn người này trên mặt đất đánh đó.

Lee Haechan nắm lấy bàn tay sờ loạn của Renjun, ánh mắt trở nên ôn nhu cùng đau lòng.

"Khi mang thai Taetae không quá thuận lợi. Cho nên vẫn luôn không tốt."

"Vậy à. Chẳng trách......  Hả? Ai cơ? Mình á?"

Huang Renjun cảm thấy không thích hợp, rốt cuộc ai mới là mẹ của Lee Taeyang?

"Mình mình mình mang thai Lee Taeyang?"

Huang Renjun khó có thể tin mà chỉ vào chính mình. Thấy Haechan gật gật đầu, lại nhìn bé con đang chuyên tâm xoa chân, thì lúc này Renjun mới tỉnh ngộ mà cúi đầu nhìn bụng chính. Ngay sau đó liền nhào qua bóp cổ Lee Haechan.

"Cậu! Cái đồ cầm thú!"

Làm lớn bụng người khác cùng bị làm lớn bụng có thể xếp cùng trình độ tiếp thu sao?

Lee Haechan nén cười nhìn Renjun làm ầm ĩ. Cậu đã sớm biết đối phương nghĩ sai rồi, cho nên mới chờ để nhìn một bộ thẹn quá thành giận của bánh gạo nhỏ. Cuối cùng lại nhịn không được mà càn rỡ cười to, thậm chí còn ôm lấy Renjun nói.

"Hai tiếng lão công khi nãy không gọi sai."

Để rồi thành công khiến Renjun giận hơn. Cậu ở trong lòng an ủi chính mình, chờ đến khi trở về, nếu Lee Haechan không đồng ý sinh con cho cậu, thì đừng có mơ đến chuyện kết hôn! Cậu nhất thiết phải viết lại lịch sử!

———

Sau khi kết thúc đại hội thể thao, để cho Huang Renjun đau đầu chính là cuộc phỏng vấn kia. Haechan đã giúp cậu chuẩn bị tốt bản thảo, nhưng Renjun cảm thấy giống như đang học thuộc vậy, lại còn đặc biệt gian nan.

Đến ngày phỏng vấn, Renjun vẫn là có chút thấp thỏm. Haechan biết cậu khẩn trương cho nên đã cướp lời vài câu. Khi bị hỏi là ai thổ lộ trước, Renjun liền nhấc tay nói là chính mình, một lần cùng Haechan đi ngắm sao liền nói, sau đó ở bên nhau.

"Tôi vẫn luôn thích ngắm sao. Cho nên đã tự nhủ rằng nhất định phải cùng người mình thích đi ngắm sao rồi thổ lộ."

Renjun bổ sung.

Khi bị hỏi lúc nào ý thức được thích lẫn nhau? Vốn dĩ đáp án tiêu chuẩn cũng không rõ ràng, nhưng Haechan lại nhìn thoáng qua Renjun, rồi chuyển hướng về phía màn ảnh.

"Có một ngày Renjun nói với tôi rằng đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, khi cậu ấy muốn cùng người mình thích đi làm một chuyện nào đó, thì chính là đã thích."

Renjun giật mình. Cậu giống như minh bạch cái gì.

Sau khi buổi phỏng vấn thuận lợi kết thúc, nội dung chính thực mau liền phải tiến hành rồi. Renjun vẫn luôn đè nặng trong lòng một ý niệm, cho đến khi trở về nhà, cậu liền cởi giày chạy vào phòng ngủ mở máy tính, tìm cái thư mục có mật mã kia ra, đánh vào một ngày cậu đã tìm được trên đường về.

Năm đó, khi Renjun cùng người nhà đi nghỉ ở đảo Jeju, buổi tối cậu đã nhìn bầu trời đầy sao mà hưng phấn gọi điện thoại cho Haechan.

"Haechan a, ngôi sao ở đây thật đẹp, nếu như cậu cũng đến xem thì tốt rồi."

Trong điện thoại, Lee Haechan nói.

"Khi còn nhỏ mình đã nhìn chán rồi. Sau này mình sẽ dẫn cậu đến nơi chưa từng đi qua để ngắm sao."

Tuy rằng cho đến ngày nay bọn họ cũng chưa cùng nhau ngắm sao.

Sau khi đánh ngày đó vào, máy tính biểu thị mật khẩu chính xác.

Huang Renjun rốt cuộc giải khai bí mật của chính mình.

———

Vì quay chương trình, tổ chế tác đã lắp rất nhiều camera trong nhà. Trừ Lee Taeyang cảm thấy mới mẻ, thì hai người ba lại càng thêm biệt nữu.

Từ khi giải được mật khẩu về sau, trong lòng Renjun liền thả lỏng rất nhiều. Cậu còn ở trước máy quay cùng Haechan thân mật một chút. Kỳ thật cũng không khó. Trước kia, khi hai người không thường gặp mặt, Renjun sẽ đặc biệt nhớ Haechan. Chờ đến đợt comeback, bọn họ sẽ thích dính ở bên nhau.

Nhưng không đến hai ngày thì Haechan đã trở nên không vui. Renjun nhìn đối phương mang theo sắc mặt không tốt đi tắt camera liền vội hỏi làm sao vậy.

Lee Haechan bụm mặt nửa ngày mới nói.

"Mình cảm thấy bản thân đang dẫn dắt cậu. Cứ như vậy sẽ ảnh hưởng......"

Renjun liền minh bạch ý tứ của đối phương.

"Aigoo, cậu yên tâm đi. Hai ta ngày thường không phải cũng rất thân mật sao? Hơn nữa hiện tại đã kết hôn."

"Cậu...... không khó chịu sao? Rốt cuộc cậu của 10 năm trước còn chưa thích mình......"

"Ai nói mình không thích!"

Huang Renjun nói xong liền hối hận mà che miệng lại. Lee Haechan gắt gao nắm lấy tay Renjun rồi nhìn chằm chằm.

"Cậu mới nói cái gì?"

Huang Renjun hiện tại đánh không lại Lee Haechan 30 tuổi, nhưng ngoài miệng lại không nghĩ thua.

"Mình chỉ là nhận ra hơi muộn thôi."

"Vậy cậu đã sớm thích mình?"

Lee Haechan đuổi theo ánh mắt đối phương mà dò hỏi.

"Đương nhiên!"

Huang Renjun không thẹn thùng, ngược lại còn kiêu ngạo.

"Dù sao so với suy nghĩ của cậu còn sớm hơn!"

Nhưng khi Haechan chuẩn bị hôn xuống thì đã bị Renjun tàn nhẫn chặn lại.

"Như vậy không có nghĩa là hiện tại cậu có thể chiếm tiện nghi!"

Buổi tối khi đi ngủ, Lee Haechan vẫn là được một tấc lại muốn tiến một thước mà đem đối phương vòng ở trong ngực. Renjun không tránh, sau khi xác định Haechan sẽ không làm cái gì thì cậu mới tìm cái vị trí thoải mái mà chuẩn bị ngủ. Đúng lúc này Haechan lại mở miệng cùng cậu nói chuyện phiếm.

"Cậu có biết chúng ta vì sao sẽ cãi nhau không?"

Ý của đối phương chính là cái lần Renjun mang theo Lee Taeyang rời nhà trốn đi. Cậu đã từng hỏi qua đối phương, nhưng Haechan vẫn luôn dùng một câu "cãi nhau" cho có lệ. Dần dà Renjun cũng không hỏi lại.

"Huang Renjun."

Lee Haechan không chờ Renjun trả lời mà tiếp tục nói.

"Nếu là cậu của hiện tại, thì cậu thích Haechan hay là Donghyuck hơn?"

Đây là vấn đề gì vậy? Không phải cùng một người sao? Chẳng lẽ mười năm sau cậu và Haechan sẽ vì vấn đề triết học mà cãi nhau?

"Mình muốn trở thành Donghyuck của riêng cậu, nhưng cậu lại giống như càng thích Haechan......"

Renjun ngáp một cái rồi quyết định cự tuyệt trả lời vấn đề này.

"Haechan a, hai ta hiện tại nhàm chán như vậy sao?"

———

Ngày hôm sau Lee Haechan có buổi công diễn. Vì vậy Renjun đã dẫn Taeyang cùng đi hậu trường tìm đối phương. Tới nơi này được vài ngày rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Renjun nhìn dáng vẻ trên sân khấu của Haechan, cho nên nhịn không được mà chụp vài tấm, làm cho đối phương có chút ngượng ngùng che ống kính. Renjun lướt nhìn ảnh chụp rồi không khỏi tán thưởng.

"Lão bà của mình quá đẹp!"

Lee Haechan nhìn qua.

"Ai là lão bà cơ?"

Huang Renjun lại giả ngu.

"Mẹ của con trai mình chính là lão bà!"

"À đúng rồi, nếu mình sinh Taeyang, thì vì sao bé con lại gọi cậu là mẹ?"

Lee Haechan lại lần nữa trợn trắng mắt, rõ ràng là không muốn nói đến vấn đề này. Đối phương nghiến răng nghiến lợi.

"Đánh cuộc thua được không?"

Khi Lee Taeyang mới vừa có thể nói, vẫn còn bô bô gọi cả hai là baba. Sau lại có lần Renjun bị Haechan chọc giận sôi máu, vì vậy liền đột nhiên đánh đố nói ai thắng thì người đó chính là baba. Kết quả cậu thật đúng là thắng, để rồi mỗi ngày dạy Taeyang gọi Haechan là mẹ.

Huang Renjun không thể tưởng tượng được là sinh thời cậu còn có thể đánh cuộc thắng một lần. Trở về nằm mơ còn vui đến cười tỉnh.

Một nhà ba người ở hậu trường hàn huyên một hồi, sau đó Haechan liền đi chuẩn bị, bên ngoài đã giữ lại vị trí cho Renjun bọn họ. Huang Renjun sợ người nhiều ép đến Taeyang, vì vậy chỉ có thể bế bé con lên rồi gian nan đi tới thính phòng.

Ánh đèn tối xuống, Lee Taeyang hưng phấn mà cùng các fan bên cạnh hô lớn Haechan a. Trái tim của Renjun đột nhiên đập bịch bịch, cậu che lại vị trí trước ngực, xung quanh đã nổi lên âm nhạc.

Renjun đứng ở đó, nhìn Lee Haechan từ giàn giáo đi lên, quang ảnh chiếu lên người đối phương. Trái tim của cậu nảy lên cùng với tiếng thét chói tai của mọi người, đều là vì người này.

Không ai so với Lee Haechan càng yêu sân khấu, nhưng cậu cũng yêu Huang Renjun. Một người toả sáng lấp lánh như vậy lại nguyện ý vì cậu từ bỏ sân khấu, chỉ vì yêu Lee Haechan. Cho nên làm sao cậu có thể từ bỏ đây?

Nguyên nhân khắc khẩu trước khi nhập ngũ cùng lúc này, không cần nói cũng biết.

"Baba, sao baba lại khóc?"

Lee Taeyang ngẩng đầu túm lấy tay Renjun mà hỏi.

Huang Renjun ôm lấy bé con vào trong ngực, rồi dùng khăn quàng cổ lau nước mắt.

"Không có việc gì, baba chỉ nhớ mẹ con thôi."

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Lee Taeyang đã ghé trên vai Renjun ngủ gà ngủ gật rồi. Haechan sợ cậu mệt nên đã nhanh chóng muốn tiếp lấy bé con, nhưng Renjun lại nói không cần. Cậu đứng ở kia nhìn đối phương thay quần áo rồi do dự mở miệng.

"Lee Haechan."

"Vấn đề tối hôm qua, hiện tại mình muốn nói cho cậu."

"Cậu là Donghyuck của riêng mình cũng được, là Haechan của rất nhiều người cũng thế, vô luận ai mình đều thích."

Huang Renjun cúi đầu nhìn thoáng qua Lee Taeyang ở trong lòng ngực.

"Bởi vì cậu vĩnh viễn là thái dương của mình."

Trong thư mục có chứa mật khẩu kia của Huang Renjun, chính là các loại hình ảnh cùng video, một thư mục chỉ về Lee Haechan. Tên của nó không phải là Haechan hay Donghyuck, mà được đặt là "my sun".

"Mộng tưởng của chúng ta không phải vẫn luôn là sân khấu sao? Nếu mệt mỏi, vậy thì có thể nghỉ một chút. Nhưng nếu chúng ta, vô luận là ai vì đối phương từ bỏ cái gì, thì người còn lại sẽ áy náy đến chết. Huang Renjun của 10 năm sau cũng cho rằng như vậy."

Lee Haechan đột nhiên cúi người hôn Renjun, trong ánh mắt tràn đầy cảm động. Huang Renjun cau mày.

"Không phải đã nói hiện tại cậu hôn mình chính là chiếm ta tiện nghi sao!"

Lee Haechan cười cười rồi xoa đầu Renjun, ôn nhu nói.

"Dù sao sớm hay muộn gì thì cũng là lão bà của mình."

Đặt Lee Taeyang lên giường, Renjun liền nhẹ nhàng giúp bé cởi quần áo. Cục bột nhỏ mơ mơ màng màng nắm lấy tay cậu.

"Baba, ngày mai gặp."

Huang Renjun đem tay nhỏ bỏ vào trong chăn, ôn nhu mà vỗ về bé con đi vào giấc ngủ.

"Ngày mai baba sẽ càng yêu con."

Baba sẽ nỗ lực cùng con gặp lại.

Sau khi đóng cửa phòng, Renjun liền tự giác chui vào trong lòng Haechan.

"Lee Haechan, ngày mai sẽ đem lão bà trả lại cho cậu."

"Cậu phải về?"

Huang Renjun gật gật đầu.

"Mình cảm thấy sắp rồi."

Hai người trầm mặc một lúc, sau đó Renjun lại mở miệng.

"Mình có nên kiếm hai cái vé số không? Tích cóp thêm chút cho con trai?"

Nói xong hai người đều cười.

Lee Haechan ôm chặt cậu.

"Trở về sẽ không có lão công cũng không có con trai."

"Ừm, có chút luyến tiếc."

Huang Renjun hồi tưởng lại mấy ngày nay, rồi cảm thấy mười năm sau chính mình quá hạnh phúc.

"Mình lại nói cho cậu một bí mật nha. Cái ngày cậu xuất ngũ kỳ thật mình có đến, hơn nữa còn chụp lén vài tấm."

"Cho nên ngày mai nói yêu mình nhiều chút đi. Bởi vì khẳng định mình rất nhớ cậu."

"Ngủ ngon."

"Mình phải nhanh chóng trở về theo đuổi thái dương."

———

"Ya, mấy đứa nói nhỏ chút đi, không thấy là Renjun đang ngủ à?"

Huang Renjun hơi hơi nâng mí mắt lên, lại bị ánh ánh đèn trong xe chiếu đến nhắm lại. Bên tai tràn ngập thanh âm của các thành viên.

"Haechan hyung bất công! Lúc em ngủ thì anh còn hát cơ mà. Sao đến lượt Renjun hyung ngủ anh lại bắt bọn em yên lặng!"

Trên người Renjun đắp một cái áo khoác, cậu đem mặt vùi vào trong áo, hương vị thực quen thuộc. Cậu biết chủ nhân của nó đang ngồi ở bên cạnh, cho nên liền dựa qua. Lập tức có một bàn tay giúp cậu túm túm áo khoác. Renjun thuận thế bắt lấy cái tay kia, gắt gao nắm. Chủ nhân của bàn tay ngẩn ra một chút, sau đó mới do dự mà nhẹ nhàng nói.

"Renjunie?"

"Ừm."

Huang Renjun lười nhác trả lời, rồi lại bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

"Sao cậu lại ngồi cùng xe với bọn mình?"

"Vì nhớ cậu đó."

Hàng phía trước thấy Renjun đã tỉnh thì lại bắt đầu ồn ào lên. Không ai để ý hai người bọn họ đang lặng lẽ nói cái gì.

"Mình mới có một giấc mơ."

"Là giấc mơ gì?"

"Mơ thấy cậu là lão bà của mình."

"Ya! Huang Renjun, cậu là lão bà của mình mới đúng đi?"

"Vậy cũng đúng."

End

Vì hôm qua có tiểu tỷ tỷ dụ chún gọi lão bà nên đột nhiên nhớ đến em fic này 😂😂😂
Thật sự là sau khi đọc lần đầu tôi đã nhớ đến cảnh anh đông đi hóng ăn khắp nơi trong nct world để rồi đến chỗ chún nấu :))) quả nhiên là về nhà thì nó phải khác :)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro