Chờ đợi ánh trăng(2)

Giờ nghỉ trưa, trên bàn Mã Ngọc Linh lót mấy quyển sách, tay chống đầu rũ mắt nhìn chằm chằm bóng lưng đang khoác áo của mình ngủ, đang buồn ngủ thì thấy cậu ấy không kiên nhẫn vùi mặt vào trong khuỷu tay.
"Quỷ phiền phức" Mã Ngọc Linh cũng không để ý rằng trước kia bản thân luôn âm thầm chửi rủa nhưng hiện tại lại lơ đãng quan tâm mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng cưng chiều.
Lẩm bẩm một câu rồi đứng dậy vòng qua bàn học của cậu ấy đến bên cửa sổ đưa tay kéo rèm lại, chỉ là rèm cửa sổ trường học che nắng không tốt lắm, còn có ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua, cậu trở về chỗ ngồi cầm mấy quyển sách đặt lên bàn Vương Duệ Kỳ rồi chồng nó lên cao, xác nhận có thể ngăn được ánh mặt trời mới trở về ngủ ở bàn mình.

"Mã Ngọc Linh, cậu có phải đã có người cậu thích rồi đúng không?"
Người đang lên cầu thang phía trước dừng lại, sau đó quay lại  đối mặt với Vương Duệ Kỳ.
Thiếu niên đứng ở đầu cầu thang ngược ánh sáng từ trên cao nhìn xuống, Vương Duệ Kỳ ngẩng đầu vươn tay muốn ngăn ánh mặt trời, mặt thiếu niên còn chưa nhìn rõ thì thanh âm mang theo một chút ý cười đã truyền vào tai cô"Ừm, có... cậu có muốn gặp người đókhông? Đây!"
[Có phải là mình không?] Lời còn chưa hỏi ra miệng đã bị lời nói thản nhiên của thiếu niên chặn ở cổ họng, cậu ấy thản nhiên đến mức nghĩ cũng không dám nghĩ đến là mình, rũ mắt nhìn thoáng qua điện thoại di động cậu ấy đưa tới cũng không có dũng khí nhận lấy.
"Không nhìn, chỉ là tò mò người kiêu ngạo tự kỷ như cậu sẽ thích một người như thế nào" Nhịn xuống chua xót trong lòng, đẩy tay đưa điện thoại di động trở về, cậu ấy không che dấu cũng không thừa nhận, làm cô chỉ có thể cố gắng che dấu khoảng thời gian rung động này.
"Ồ"
Bởi vì đứng ở chỗ cao không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt của cậu ấy. Thu lại sự thất vọng nơi đáy mắt, nhanh chóng treo lên khuôn mặt một nụ cười thương hiệu rồi xoay người tiếp tục đi.
"Vậy không tò mò người mình thích trông như thế nào sao? Thật đáng tiếc nha, rất đẹp đó"
Tại sao phải xem chứ ?
Đáng tiếc, nếu như cậu dùng dấu vân tay mở điện thoại của mình ra, cậu có thể thấy trong album điện thoại của mình đều là cậu.
Quên đi, từ từ rồi tính, tương lai còn dài.
Mã Ngọc Linh rõ ràng cảm giác được tâm trạng của Vương Duệ Kỳ không tốt.
Lớp giáo dục thể chất lớp 12 không còn quan trọng nữa nên giáo viên cũng chỉ cho học sinh chạy một vòng liền giải tán.
Mã Ngọc Linh chơi bóng rổ, mua nước xong cùng một đám người ồn ào quay về lớp, theo bản năng nhìn về phía chỗ ngồi phía trước nhưng lại không thấy ai.
Mã Ngọc Linh nhíu mày tiện tay ném chai nước vào thùng rác, cầm ly nước lên rồi đi ra ngoài.
Lấy nước xong cũng không trở về lớp, trực tiếp leo lên tầng thượng của trường.
"Vương Duệ Kỳ"
Mã Ngọc Linh kéo tay Vương Duệ Kỳ lên cảm nhận được có chút lạnh.
"Gần cuối năm trời lạnh như vậy còn lên đây hứng gió, học thuộc lòng có thể học trong lớp, cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Cứ như vậy thì bệnh ở tay của cậu khi nào mới hết hả?"
Vương Duệ Kỳ lẳng lặng nhìn thiếu niên lẩm bẩm, sau đó thiếu niên đem ly nước nóng đặt vào trong tay cô, bảo cô hai tay phải giữ chặt cái ly. Vừa rồi lúc kéo tay lên còn lưu lại một chút hơi ấm của thiếu niên làm cô vấn vương.
Nhìn một chút, khóe mắt đều mang theo ý cười.
"Lạnh tới choáng váng rồi ?" Bàn tay Mã Ngọc Linh đưa lên trước mắt Vương Duệ Kỳ.
"Trong lớp có chút ồn ào"
"Chuyện cậu đuổi theo tớ sẽ bị cô gái trong điện thoại của cậu biết mà cậu vẫn còn đuổi theo sao ?"Vương Duệ Kỳ nói đùa.
Cô không nói với cậu ấy rằng vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy sân bóng, không bị cây cối chặn lại.
"Vương Duệ Kỳ, cậu thật ngốc. Mình muốn đuổi theo ai mà không được chứ ?"
Vậy cũng tốt, chờ đến khi cậu ấy theo đuổi người cậu ấy thích thì bản thân sẽ rời đi.
Lớp 12 sẽ nhanh qua thôi, sau khi thi đại học rồi nói sau.
Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán ngắn ngủi của lớp 12 sắp hết, các bạn cùng lớp đã tổ chức một bữa tiệc.
"Mình đang ở dưới lầu"
Mã Ngọc Linh vừa mới gửi wechat, ngẩng đầu liền nhìn thấy cửa sổ trên lầu có một cái đầu vươn ra, phất phất tay với cậu.
Không quá mấy phút cửa liền mở ra, trong nháy mắt nhìn thấy cậu ấy khuôn mặt mệt mỏi của thiếu niên mới có tinh thần.
"Tối hôm qua lại thức đêm?"
"Không có, quên đóng cửa sổ rồi ngủ, có chút cảm lạnh."
Nghe vậy, Vương Duệ Kỳ đưa tay nhéo nhéo độ dày quần áo lo lắng hỏi: "Nếu không cậu về nhà nghỉ ngơi, mình sẽ chuyển lời với mọi người giúp cậu ?"
"Không cần, buổi tối cậu về nhà một mình không an toàn, đi thôi"
Hai người vừa đến chỗ ngồi xuống, Mã Ngọc Linh theo thói quen cởi khăn quàng cổ xuống gấp lên đùi Vương Duệ Kỳ mặc váy.
Đại khái là Mã Ngọc Linh mệt mỏi có chút rõ ràng, bên khóe mắt xuất hiện một ly rượu.
"Tiểu Mã, cậu uống không?"
Mã Ngọc Linh híp mắt, bởi vì ánh sáng của KTV quá mức chói mắt, cậu  không thể thấy rõ là ai nhưng nghe được giọng của một bạn nữ.
Cậu theo bản năng nhìn về phía Vương Duệ Kỳ đang hát ở phía trước, khi hai mắt chạm nhau Mã Ngọc Linh quay đầu cự tuyệt
"Không uống, cậu uống đi"
Vương Duệ Kỳ không thấy rõ bên kia đang làm gì, chỉ liếc thấy có một bạn nữ cầm ly đi qua chỗ vừa rồi của cô nhưng lại nhìn thấy bạn nữ mang ly trở về, trong lòng bất giác dâng lên một dòng hạnh phúc.
"Không phải chứ đại ca, vừa rồi cậu từ chối người ta hả?"Huynh đệ tốt bên cạnh có chút kinh ngạc.
"Kỳ lạ lắm hả?"

"Đến đến! Chơi trò chơi thôi nào! "
"Duệ Kỳ, cậu thua rồi, mau uống đi chứ!"
Nhìn ly rượu trong tay có chút ảo não, tửu lượng của mình không uống được một ly liền say...
"Bạn nữ lần đầu uống một ngụm là được rồi,vòng đầu chỉ để làm quen thôi"Mã Ngọc Linh mở miệng.
"Có thể!"
Nghe mọi người đồng ý, Vương Duệ Kỳ lúc này mới uống một ngụm.Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì ván tiếp theo lại thua, cam chịu cầm lấy ly rượu vừa chạm vào môi liền bị Mã Ngọc Linh bên cạnh cướp đi, sau đó nhìn cậu ấy một ngụm uống hết.
"ayya ayya!"
Mọi người ồn ào, Mã Ngọc Linh chỉ nghiêng đầu thản nhiên nói một câu "Đợi lát nữa cậu ấy say sẽ phát điên lên, các cậu có đến dỗ không ?"
Còn chưa kịp cảm động đã bị lời nói của cậu ấy chọc tức "Ai say liền phát điên! Ninh Kha lại đây mình sờ tay một chút, mình không tin mình lại thua!"Đè nén cơn giận đi tìm linh vật trong lớp để trả thù
"Không cần, mình nói sai rồi"
Về sau hai người lại thua mấy ván,rượu đều được Mã Ngọc Linh uống hết.
Buổi tiệc kết thúc, hai người đang chờ xe bên đường.Bông tuyết bay tán loạn đèn đường sáng ngời, thiếu niên đứng dưới ô trong suốt cúi đầu bên cạnh cô gái.
"Mã Ngọc Linh, hình như chúng ta có một khoảng thời gian không cãi nhau?"
"Đã trưởng thành rồi, mình cũng không thể cứ như một đứa trẻ" [Nhưng mình có thể cưng chiều đứa trẻ bên cạnh mình]
"Cũng đúng"
"Tiểu Vương, cho mình dựa vào một chút" Vừa dứt lời, trán đã kề vào vai Vương Duệ Kỳ.
Mùi hương độc đáo của thiếu niên hòa với mùi rượu kích thích khứu giác của Vương Duệ Kỳ nhưng cô không kịp suy nghĩ kỹ liền cảm hơi thở của người kia rất nóng.
"Mã Ngọc Linh, cậu bị sốt à?"
"Ừ..."
Cũng may tài xế rất nhanh đã dừng lại trước mặt bọn họ, cô hoảng loạn mở cửa xe đỡ Mã Ngọc Linh lên ghế sau.
Một đường không nói gì, Mã Ngọc Linh lẳng lặng dựa vào Vương Duệ Kỳ  giống như đã ngất đi.
"Tiểu Mã, tỉnh lại đi, cậu có thể tự đi không?"
"Có thể "
Ba mẹ của cả hai vẫn chưa về nhà, cô đang gặp khó khăn trong việc đưa quỷ say rượu lại còn phát sốt vào phòng.
"Có ổn không?"
"Đau đầu. Không thấy rõ Tiểu Vương rồi " Ngựa con cảm thấy ủy khuất lại chút đáng yêu.
Vương Duệ Kỳ nhịn không được chọc chọc mặt cậu ấy, nhẹ giọng "Uống thuốc có được không?"
Nhìn cậu ấy uống thuốc, sau đó giúp cậu ấy đặt gối rồi đỡ nằm xuống, lại nghe thấy cậu ấy nỉ non phải đến gần mới nghe thấy rằng muốn uống nước.
Nước đã bớt nóng nhưng Mã Ngọc Linh đang nằm không thể uống, Vương Duệ Kỳ đặt nước ở đầu giường muốn đỡ cậu ấy dậy.Nhưng Vương Duệ Kỳ thật sự không có sức lực, lấy hết sức lực 18 năm cuộc đời mới đỡ được người dậy, tay trái của nàng vòng qua cổ Mã Ngọc Linh, đang muốn lấy ly nước thì người trên vai đột nhiên nghiêng đầu.
Nhiệt độ nóng đến từ cổ.
Mã Ngọc Linh hôn lên cổ Vương Duệ Kỳ.
Cổ, hai bên má và lỗ tai cùng với nhiệt độ cơ thể của Mã Ngọc Linh đã làm Vương Duệ Kỳ đỏ như tôm luộc.
"Viên Viên"
"Ừ?" Bởi vì đã rất lâu rồi không nghe được cái tên này từ miệng Mã Ngọc Linh, Vương Duệ Kỳ nhất thời không kịp phản ứng "Mã Ngọc Linh, có phải say đến điên rồi ?"
"Viên Viên, cậu có thể thích một chút không?"
"Cậu muốn mình thích gì?"
"Cậu thật ngu ngốc. Ghế sau của mình chỉ dành cho cậu, bởi vì cậu thích mặc váy nên trong cặp mình luôn luôn có áo khoác, bởi vì nhìn thấy cậu khóc do đau bụng cho nên luôn luôn chuẩn bị đường nâu, điện thoại di động vẫn giữ dấu vân tay của cậu, album ảnh rất nhiều nhưng cũng chỉ có mình và cậu ... Cho nên, Vương Duệ Kỳ có thể thích Mã Ngọc Linh một chút không?"
"Tiểu Mã cũng ngốc. Mình chỉ uống nước của cậu đưa cho, thích sân thượng gió lớn bởi vì có thể nhìn thấy cậu rất rõ ràng, nhìn bạn nữ khác tới gần cậu mình sẽ tức giận nhưng khi cậu từ chối lại vui vẻ, quen với việc bên cạnh có cậu, nghĩ đến khi cậu có người mình thích sau đó sẽ rời khỏi mình, lúc ấy mình rất nghi hoặc vì sao mình lại rơi nước mắt"
"Chúng ta đều ngu ngốc, tất cả mọi người đều nhìn ra chỉ có chúng ta còn cứng miệng không thừa nhận. Vương Duệ Kỳ thích Mã Ngọc Linh, Tiểu Mã có nghe thấy không?"
"Ừm, Tiểu Mã nghe thấy rồi, Viên Viên muốn làm bạn gái của mình"
Sau khi bày tỏ tình yêu với nhau, Mã Ngọc Linh không cần phát sốt khuôn mặt đã đỏ au, ngày thường miệng lưỡi trơn tru giờ phút này lại có chút yếu ớt cùng đáng thương.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên hai người.
"Viên Viên, mình khát quá..."
"Viên Viên, muốn cùng mình hôn môi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro