Mặt nạ da người

  up để những ai đã từng đọc "Who am I" mà không hiểu một phần nào đó có thể hiểu rõ hơn.

Warning: fan Ran nên click back


Fic : Mặt nạ da ngườiAuthor: Syringa


Cuộc chiến khó khăn nhất trên đời này là chiến đầu với một hình bóng.


- Em đẹp lắm!


Shinichi mỉm cười hôn nhẹ lên mái tóc nâu đỏ của cô. Cô gái của anh, cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp. Khuôn mặt thon, sống mũi cao,đôi mắt xanh huyền bí. Một vẻ đẹp lai hoàn hảo. Anh cứ muốn ngắm nhìn mãi khuôn mặt ấy nhưng giờ anh có một vụ án quan trọng. Anh quyến luyến không muốn rời xa người con gái của mình. Anh muốn ở lại đây, bên cạnh cô ấy ngắm nhìn mãi cô ấy. Nhưng! Chết tiệt! Tiếng chuông điện thoại giục giã Sato khiến anh buộc phải ra đi! Hôn nhẹ lên đôi môi đỏ, căng mọng và ngọt ngào của cô, anh vuột nhẹ mái tóc cô và nói với vẻ buồn bã:

- Anh phải đi rồi!

Với giọng điệu đầy tiếc nuối, anh đi ra cửa, không quên nói lời yêu với cô. Hạnh phúc ngập trong đôi mắt lấp lánh của anh.

Cô gái nhìn mình trước gương. Mái tóc ngắn, màu nâu đỏ tuyệt đẹp, đôi mắt xanh thẳm quyến rũ, đôi môi căng mọng, khuôn mặt thon dài. Và, cô bật khóc. Khoc nức nở, khóc như chưa từng được khóc. Trở về từ Hàn Quốc, anh đã nở nụ cười mãn nguyện khi nhìn thấy cô, nhưng cô không chịu nổi nụ cười ấy, nó mê hoặc, quái đản và nó đâm vào tim cô. Cô gào lên trong nỗi đau khi nghe anh gọi lẫn lộn tên cô và tên người con gái ấy. Bây giờ cô là ai ? Cô không biết và cũng sợ hãi phải biết điều đó? Cô lại khóc, nước mắt làm nhoè đi dấu mascara trên mi mắt.

************************************************** ************************************************** *****

- Ran Mouri?

Sonoko không dám tin vào mặt mình. Ai kia? Bạn thân của cô sao? Ran kia sao? Khuôn mặt của cô ấy? Cái quái gì đang diễn ra trước mặt cô thế này, Ran Mouri đây sao? Mái tóc đen dài, đôi mắt đen láy tinh anh, nụ cười thiên thần đâu rồi. Ran Mouri giờ đang ngồi tĩnh lặng bên ly đen đắng ngắt. Cô không thích uống đen nhưng anh lại muốn cô thử, Và giờ đây, cô đã quen. Đen, thơm nhưng đắng. Đắng lòng.

Sonoko kéo ghế ngồi phịch xuống, mắt không ngừng soi xét cô bạn thân. Thay đổi chóng mặt từ khi kết hôn đến nay. Chỉ sau có 1 năm cô đi học tại Paris mà Ran đã biến thành một con người hoàn toàn khác.

- Đừng nhìn mình như thế?- Ran mỉm cười

Ngay cả giọng nói cũng khác, nó không cao và thánh thót như xưa. Giọng nói trầm và có phần u buồn hơn.

- Cái quái gì khiến cậu biến thành như thế này?- Sonoko nhíu mày- trông cậu thật giống bản sao của .....

- Shiho Miyano?- Cô mỉm cười nghiệt ngã tiếp lời!

Sonoko im lặng nhìn người bạn mình. Cô định nói gì đó nhưng cuối cùng cô quyết định im lặng. Cô muốn an ủi bạn mình nhưng cô không tìm được từ ngữ nào phù hợp. Đôi mắt của Ran hướng ra vô định và trong đôi mắt xanh ấy, một sự trống rỗng đến nao lòng.

- Chuyện này xảy ra từ bao giờ?

- Ngay sau khi bọn mình kết hôn.- Ran cười mỉa mai,nụ cười tưởng như độc quyền của Shiho- Lúc đầu anh ấy nói mình sẽ đẹp hơn với kiểu tóc ngắn, sau đó anh ấy nói màu nâu đỏ hợp với mình và mình quyết định nhuôm tóc. Rồi anh ấy lại bảo tin rằng mình sẽ đẹp hơn với đôi mắt xanh và mua tặng mình một cái kính áp tròng. Cuối cùng, 4 tháng trước, anh ấy đưa mình sang Hàn Quốc và mình đã phẩu thuật thẩm mĩ!

Ran nhớ lại khoảng thời gian kinh khủng ấy. Một năm,cô đã thay đổi hoàn toàn diện mạo bên ngoài và đang dần dần thay đổi cả bên trong.

Ba năm sau trận chiến cuối cùng, anh và cô kết hôn. Anh bắt đầu thay đổi cô, từng chút, từng chút một. Cô không muốn làm anh buồn nên việc gì anh yêu cầu cô cũng chiều theo ý anh. Chỉ đến khi anh đưa cô sang Hàn Quốc và bỏ cô lại bên đó 3 tháng không gọi điện hỏi thăm , không tin nhắn chúc ngủ ngon cô mới hoảng loạn thực sự. Nỗi đau về mặt thể xác dày vò cô, cô phải nâng mũi, gọt cằm và còn nhiều nhiều nhiều những phẫu thuật nữa. Một tháng trước, anh quay lại đón cô cũng là lúc cô thảo băng mặt. Cô nhìn mình trong gương và suýt hét lên thảng thốt. Trong gương, không phải là cô mà là Shiho Miyano, khuôn mặt của cô ấy, đôi mắt của cô ấy và mái tóc của cô ấy. Tất cả đều là của cô ấy. Nhưng anh đứng bên cạnh cô. Anh mỉm cười. Nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc. Chính anh đã yêu cầu bác sĩ phẫu thuật biến cô thành Shiho. Anh hài lòng. Có lẽ. Khuôn mặt anh rạng ngời. Anh hôn nhẹ lên mái tóc cô và thì thầm:

- Em đẹp lắm! Shiho!

Cô sững người và nước mắt rơi lã chã. Cô không kìm nổi bản thân ngưng khóc. Cô thấy tức ngực trái và cô không thể kiềm chế bản thân không hét lên thảm thiết.

************************************************** ************************************************** ****

Ran bước đến ngôi mộ xanh cỏ. Cô nhìn cái tên khắc trên bia. Shiho Miyano. Trận chiến cuối cùng đã cướp đi mạng sống của cô ta. Cô gái tóc nâu đỏ và khuân mặt thoáng chút buồn bã ấy.

Cô căm hận cô ta

Cô ta đã biến anh thành Conan

Cô ta đã khiến anh gặp nguy hiểm

Cô ta chết vì một người đàn ông khác.

..................................

Nhưng

Anh vẫn yêu cô ta, yêu hơn tất cả những gì anh có.

Cô hận. Hận cô ta đến tận xương tuỷ. Cô hận anh đã quá yêu cô ta.

- Shiho, cô thấy thế nào? – Cô cười khẩy – thấy tôi đáng thương lắm đúng không? Cô nhầm rồi, tuy bây giờ tôi đang giống cô nhưng tôi vẫn là Ran. Mãi mãi là Ran mà thôi! Anh ấy sẽ yêu tôi và quên cô vì tôi sẽ làm cho anh ấy quên cô. 4 năm rồi nhỉ? Tôi mừng vì hôm đó cô đã chết, nếu không tôi cũng sẽ giết cô. Cô sẵn sàng đỡ giúp Gin 12 viên đạn để hắn được sống nhưng hắn đã đi cùng với cô rồi. Tôi nguyền rủa hai kẻ độc ác các người. Có lẽ cô ngạc nhiên lắm khi kế hoạch tẩu thoát của cô và Gin bị lộ, Tiết lộ cho cô 1 bí mật nhé, tôi là người đã tung tin cô trốn đấy! Rất thú vị phải không? – Cô cười khan- giờ thì cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt anh ấy được nữa, tôi sẽ khiến anh ấy yêu tôi! Cô biết đấy, giờ tôi là Ran Kudo

Cô đứng lên, cười mãn nguyện như trút được cơn giận. Cô đứng thẳng người tiễn về phía trước. Cô ta, Shiho Miyano đã chết. Không phải Shiho Kudo mà là Ran Kudo. Shinichi mãi mãi là của cô. Tiếng cười vang lên trong không gian u ám của nghĩa địa, khinh miệt, ngạo nghễ nhưng nghiệt ngã.

Anh đã về, khuân mặt anh vẫn hạnh phúc khi nhìn thấy cô.

- Ran!

Cô mỉm cười quay lại nhìn anh. Anh gọi là cô là Ran, không phải Shiho. Cô biết anh sẽ yêu cô. Cô im lặng nhìn anh, chờ đợi. Cô biết cái giá của sự đợi chờ. Đó là có được anh :

- Anh muốn em đổi tên- Anh đưa cho cô 1 tờ giấy- Shiho Kudo !

Cô trợn mắt nhìn anh. Tay cô vô thức đón lấy tờ giấy ! Giấy đổi tên.Cô thấy mắt mình nhoè đi !

Tiếng cạnh cửa. Anh đã đi ra ngoài !

Còn một mình cô trong phòng. Cô cười, cười như điên dại.Cười trong làn nước mắt lã chã rơi. Và cô cầm bút, run run

Shiho Kudo.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro