TÌNH YÊN QUAN TRỌNG ĐẾN VẬY SAO - LỤC XU
Chương 18:
Editor: Thảo Trúc
Beta: Ad
Chương 18:
Từ ngày Tưởng Bách Xuyên đi thực tập ở Kình Phòng thời gian cô và anh gặp nhau càng ít, trước kia nếu quá bận không gặp nhau được anh sẽ chủ động gọi điện thoại cho Kỉ Bách Linh, mà bây giờ đa số điều là cô gọi. Trong điện thoại nói không được mấy câu anh lại vội vàng nói có chuyện gấp cần giải quyết rồi tắt máy. Vì thế số lần cô chủ động gọi cũng vơi dần, mỗi lần gọi điều rất băn khoăn xem có nên gọi hay không? Sợ gọi lúc anh đang có việc bận. Dù thế cô cũng không trách Tưởng Bách Xuyên, cô biết anh bán mạng như thế chỉ vì một tương lai vững chắc cho hai người, thậm chí cô còn cảm thấy kiêu ngạo và may mắn khi có một người bạn trai như anh.
Cuộc sống của Kỉ Bách Linh những ngày không có Tưởng Bách Xuyên rất quy tắc và đơn giản, đi học, đi ăn rồi dạo bộ ở sân vận động, thỉnh thoảng đi xem phim rồi về kí túc xá.
Trong thời gian đó số lần Kỉ Bách Linh và Giang Dịch Sâm gặp nhau càng nhiều, chỉ cần cô rảnh là anh sẽ gọi điện rủ cô ra ngoài, đôi khi là đưa cô đi ăn ở một quán ăn nào đó trong thành phố, có đôi khi cùng cô đến một vài viện bảo tàng tham quan triển lãm linh tinh, hay anh chủ động đưa cô đến mấy chỗ giải trí, nói ngắn gọn hai người thường xuyên cùng đi với nhau, mà cô dạo gần đây cũng không còn bài xích anh, hoàn toàn xem anh là bạn thân. Mà Giang Dịch Sâm lại nói chuyện rất hợp với Kỉ Bách Linh, hai người có thể ngồi trong quán cà phê nói chuyện mấy giờ liền vẫn chưa hết chuyện.
Cuối tuần, Kỉ Bách Linh mới có thể cùng Phùng Minh Nguyệt đi ăn cơm, dạo gần đây mỗi lần gặp Minh Nguyệt là lúc nào cô cũng nghe nhắc đến vụ tìm việc làm, nghe đến mức tưởng Minh Nguyệt vì học nhiều quá mà ám ảnh đến mức tự kỉ ám thị. Quả thực Minh Nguyệt vì công việc tương lai mà trở nên buồn phiền, chỉ cần nghe ở đâu đăng tin tuyển dụng ngành của mình là vội vàng chạy đến nộp hồ sơ.
Kỉ Bách Linh và Phùng Minh Nguyệt chọn một quán ăn nằm ở góc đường nhỏ phía sau trường, vì quán nằm ở khá xa trường, lại nằm trong góc bị mấy quán ăn mặt đường chính chiếm dụng nên quán này tương đối vắng người, nếu như Kỉ Bách Linh không ăn cơm ở căn tin trường thì cô sẽ chạy đến đây, cô thích nơi này không những vì không gian yên tĩnh mà còn vì thức ăn ở đây được trang trí rất đẹp mắt nhìn thôi đã cảm thấy đói bụng.
"Kỉ Bách Linh à, tớ hâm mộ cậu đến chết mất, thời điểm dầu sôi lửa bỏng ai ai cũng lo đi kiếm việc chỉ có mỗi cậu là nhàn nhã vô tư vô lo"
Phùng Minh Nguyệt tay cầm chiếc đũa gõ gõ lên cái chén, tần suất phát ra âm thanh phản ánh rõ nội tâm xao động và lo lắng của Minh Nguyệt.
"Do các cậu tự chuốc thêm phiền não vào thân thôi, đến thời điểm xong học phần chuẩn bị ra trường tìm việc cũng đâu có muộn? Từ giờ đến đó không phải còn mấy tháng lận sao? Tại sao phải buồn lo vô cớ trước làm gì? Hâm mộ tớ để làm chi? Khi tốt nghiệp tớ sẽ đi tìm việc. Tớ nói cậu rồi nếu bây giờ có thể thoải mái được thì cứ thoải mái, đừng lo âu làm gì? Cậu cần phải biết ở thời điểm nào nên làm gì và không nên làm gì là được."
Kỉ Bách Linh không ngại nói ra một tràng, rồi cầm đũa gắp thức ăn từ từ thưởng thức.
Phùng Minh Nguyệt nhìn cô bạn tốt đối diện vài giây rồi thởi dài, muốn phản bác lời Kỉ Bách Linh nhưng tìm mãi vẫn không thấy cô nói sai cái gì, cho qua cho qua đi. Cuối cùng thực sự Kỉ Bách Linh vẫn không biết lí do tại sao cô lại lo lắng đến độ như vậy? Chẳng qua là do gia thế Kỉ Bách Linh quá tốt ngoại hình lại ưa nhìn gương mặt thanh tú, người như Bách Linh ra trường khả năng kiếm được việc rất cao, còn Minh Nguyệt gia thế đã không tốt ngoại hình lại quá đỗi bình thường. Haz mãi mãi Kỉ Bách Linh cũng không hiểu được sự lo lắng của mình.
"Bách Linh à, dạo này cậu cùng Giang Dịch Sâm vẫn còn qua lại sao? Cậu có biết vì nguyên nhân này mà diễn đàn trường mình vẫn nóng sùng sục không? Tớ đi học hay lên thư viện đâu đâu cũng nghe được chuyện của cậu, nếu tớ không phải là bạn thân của cậu nghe người ta nói suốt như vậy cũng nghĩ cậu thực xấu xa như lời đồn"
"Bọn họ nói cái gì?"
"Bọn họ nói cậu bắt cá hai tay, mưu mô xảo nguyệt, nói cậu ngại nghèo ham giàu, nói cậu chán Tưởng Bách Xuyên là vì cậu ấy nghèo hơn Giang Dịch Sâm, không từ thủ đoạn mà đoạt Giang Dịch Sâm từ tay Bạch Nhân, còn nói dạo này anh ta thường xuyên đi siêu xe đến đón cậu đi chơi, tần suất ngày càng nhiều khẳng định mối quan hệ đang tiến triển tốt"
Phùng Minh Nguyệt nói xong nhìn sắc mặt Kỉ Bách Linh, phát hiện thấy cô không có phản ứng gì, không buồn bực đứng lên:
"Cậu thế nào mà thấy người ta nói mình như vậy lại không bực bội?"
Kỉ Bách Linh cảm thấy kì quái:
"Tớ cảm thấy Giang Dịch Sâm nói rất đúng, người khác đã muốn nói mình cũng không ép họ ngừng nói được, chỉ cần bản thân tớ nhận thức được việc mình làm không như những lời bọn họ nói, chỉ cần cậu và Tưởng Bách Xuyên, hai người tuyệt đối tin tưởng tớ không phải hạng người như vậy tại sao tớ phải quan tâm đến bọn họ coi tớ thành hạng người gì? Tớ luôn biết chừng mực cái gì nên làm cái gì không, mối quan hệ giữa tớ và Giang Dịch Sâm chỉ đơn thuần là bạn không có gì mờ ám, tớ không cần mất thời gian đi so đo với những người tớ không quen biết"
Phùng Minh Nguyệt nghe Kỉ Bách Linh nói như vậy cảm thấy rất sửng sốt, một hồi lâu mới phản ứng lại:
"Nói cách khác cậu dạo gần đây rất thân thiết với Giang Dịch Sâm?"
"Đúng vậy, chỉ đơn thuần là bạn bè không có gì mờ ám"
Kỉ Bách Linh ngẫm nghĩ rồi nói thêm:
"Do bọn họ không biết thực ra không phải anh ta chủ động đến tìm tớ mà do đang có việc cần giải quyết ở trường minh, nên hay đụng mặt nhau thôi"
"Kỉ Bách Linh tớ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, cậu và anh ta cứ như vậy mà ..."
"Tớ với cậu chẳng phải rất thân thiết đó sao? Có ảnh hưởng gì đâu? Chỉ là bạn bè thôi huống chi dạo gần đây quả thực tớ rất nhàm chán, suốt cả tuần không thấy bóng dáng của Tưởng Bách Xuyên, còn cậu thì suốt ngày ăn nằm trên thư viện"
Phùng Minh Nguyệt vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhìn bộ dạng tỏ ra không cần gì phải lo lắng của Kỉ Bách Linh, nên cô cũng đành im lặng nói tóm lại một phần cũng vì cô chưa gặp Giang Dịch Sâm bao giờ chỉ nghe qua lời người khác nên cũng không tùy tiện đánh giá người ta.
Ngày hôm sau Kỉ Bách Linh cùng Giang Dịch Sâm có hẹn đi xem phim, cô dự định rủ Phùng Minh Nguyệt cùng đi sẵn tiện giới thiệu hai người cùng gặp mặt, nhưng lên QQ thấy status của cô ấy mới cập nhật là:
"Cố gắng học tập, mỗi một ngày đều phải tiến về phía trước"
Thấy vậy ngẫm nghĩ một hồi cô quyết định không gọi Phùng Minh Nguyệt đi cùng, để cô ấy nghiêm túc học hành.
Kỉ Bách Linh ngồi trước gương trang điểm nhẹ rồi bước ra ngoài.
Giang Dịch Sâm đậu xe trước cửa kí túc xá nữ, đang chờ Kỉ Bách Linh, anh ngồi trong xe nhẹ nhàng huýt sáo, kiên nhẫn chờ một nữ sinh, cảm giác này mới mẻ, trong ấn trượng của anh trước đây chưa từng làm hành động như vậy bao giờ ? Ngược dòng thời gian nhớ đến mối tình đầu thủơ còn đi học, khi đó thực trong sáng, ngây thơ mỗi lần nhìn thấy cô gái mình thích đều không dám nhìn thẳng nói năng lắp bắp, thời thanh xuân đáng giá nhưng không thể quay về lại được, nhưng kể từ lúc quen Kỉ Bách Linh anh luôn cảm thấy mình được sống lại những tháng ngày lỡ vội đánh rơi đó.
Bạch Nhân cùng mấy người bạn đi về kí túc xá, lúc thấy chiếc xe từ xa, cô bất chợt đứng lặng một vài giây rồi từ từ bước tiếp cố gắng bước thật chậm để mình bị lạc về phía sau, nói mình có việc mọi người không phải đợi sau đó cô chạy ra sau một cái cây to bên đường, yên lặng đứng xem. Một lát sau Kỉ Bách Linh từ phòng đi xuống, rất nhanh liền lên xe Giang Dịch Sâm, Bạch Nhân thấy toàn bộ sự việc chân mày nhíu lại, Tưởng Bách Xuyên có biết chuyện của bọn họ không? Nếu biết anh sẽ cảm giác như thế nào? Tay của Bạch Nhân vô thức siết chặt lại.
Kỉ Bách Linh yên vị trên xe của Giang Dịch Sâm, cô rất thích ngồi xe anh chiếc xe lướt đi rất êm khiến cô cảm thụ được thế nào là xe đắt tiền, đương nhiên khác với những chiếc xe thông thường khác, sau này cô và Tưởng Bách Xuyên cưới nhau về chắc không dành dùm để mua nổi, vẫn cứ cảm thán về mức độ xa xỉ chiếc xe mang lại không thôi.
"Em phát hiện anh lái xe rất cừ"
Cô quay đầu nói với Giang Dịch Sâm, cứ như vậy mà cười rộ lên, tựa như tia nắng sớm đánh tan lớp sương mù dày đặc trong màn đêm, nhu hòa tươi đẹp.
"Anh là một tay đua cừ khôi đấy"
"Khó trách, vậy có giống với mấy trận đua xe công thức một trong TV hay chiếu không? Rất là mạo hiểm"
Cô có chút hưng phấn, đồng thời cũng khá ngượng ngùng:
"Em trước kia có đọc một bộ truyện tranh về việc đua xe"
"Khẳng định không giống như em thấy trên TV hay đoc truyện đâu, nếu có dịp anh sẽ dắt em theo sẵn tiện cho em cảm thụ một chút cảm giác mạo hiểm"
"Tốt, anh đừng quên đã hứa với em đó nha"
Giang Dịch Sâm nghiêng người hướng cô nở nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên, rất giống hình tượng nam sinh cao trung lưu manh trong các bộ phim thần tượng, có chút khí chất cao ngạo làm người đối diện cảm thấy ngột ngạt. Kỉ Bách Linh tránh đi ánh mắt của anh vội thay đổi đề tài:
"Em đã lâu không đi xem phim cảm thấy hơi lạ"
"Không phải em nói đã có bạn trai sao? Anh ta cũng không đưa em đi xem phim?"
Kỉ Bách Linh bĩu môi:
"Anh ấy rất bận, hiện tại đang đi thực tập ở công ty"
Giang Dịch Sâm lắc đầu:
"Theo góc độ của con trai mà nói, đối với người con gái mình yêu thì không có khái niệm bận rộn, nếu như người con trai dùng cái cớ bận công việc thì chắc chắn là người con gái đó không thực sự quan trọng với anh ta, chứ không dù bận cỡ nào anh ta cũng phải dành thời gian cho người con gái mình yêu"
"Cái nào cũng có ngoại lệ, anh ấy rất bận"
Kỉ Bách Linh có chút mất hứng, cô luôn không thích người khác nói Tưởng Bách Xuyên như vậy.
Giang Dịch thấy cô không vui, cũng hiểu mình không nên tiếp tục đề tài này, nếu không càng nói càng khiến cô phản cảm với mình:
"Được rồi, là do anh sai, em đúng là người bạn gái tốt lúc nào cũng bảo vệ bạn trai mình"
"Điều đó là đương nhiên"
Giang Dịch Sâm nghẹn cứng cổ, cũng không thèm nhắc lại anh híp mắt nhìn về phía trước, một ngày nào đó anh muốn cô luôn ở cạnh mình, bảo vệ mình giống như vậy, về phần người bạn trai cô nhắc đến căn bản anh không để trong tầm mắt.
Giang Dịch Sâm cùng Kỉ Bách Linh đi đến rạp chiếu phim nổi tiếng trong thành phố, anh để cho cô tự chọn bộ phim mình thích. Cô không thích xem phim hành động nước ngoài nó kiến cô phải suy nghĩ, phim tình cảm thì càng không thích hợp xem với anh thà nằm ở nhà mở mạng lên xem, suy nghĩ một hồi cô chọn hai bộ phim kinh dị trong nước.
Lúc thấy sự lựa chọn của cô anh rất kinh ngạc:
"Anh không nghĩ đến cô gái như em lại chọn thể loại phim này"
Cô hơi khó xử, hai bộ phim này cô đều chưa xem qua trailer.
"Đừng rối rắm"
Anh xem bộ dáng cau mày của cô, ôn nhu mở miệng:
"Em có thời gian rảnh, anh tạm thời cũng không có việc gì, nếu khó xử thì chọn cả hai bộ luôn đi"
Ý kiến hay, Kỉ Bách Linh gật đầu, lúc tính tiền vé cô kiên trì dành trả, cô nói trước đây đều là anh mời, lần này để cô. Thấy bộ dáng đánh không chịu đi đó của Kỉ Bách Linh anh đành vui vẻ đồng ý rồi xoay người đi mua bắp rang bơ cùng thức uống, trong ấn tượng của anh trước giờ chưa từng đứng xếp hàng mua cái gì hay kiên nhẫn ngồi mấy giờ đông hồ xem một bộ phim, lúc trước cảm thấy hành động này của bọn con trai bạn anh quá nhàm chán, lại tốn thời gian. Nhưng hôm nay lại tự nguyện vì Kỉ Bách Linh anh cảm thấy đó là một kiểu hạnh phúc mà trước giờ anh chưa từng được niếm qua.
Sau khi nhìn thấy hai túi bắp Kỉ Bách Linh bĩu môi liếc anh một cái, cũng không nói gì thêm tự động giơ tay nhận lấy một túi. Cô cũng không quá so đo với anh mất công lại bị anh nói mình khách sáo.
Hai bộ phim mua sát giờ nên anh và cô không phải đợi lâu cùng tiến vào rạp, Kỉ Bách Linh cầm trên tay túi bắp rang bơ, anh thấy cô tập trung quá mức không chú trọng đến việc ăn uống bèn chủ động cầm giúp cô. Kỉ Bách Linh chăm chú xem, cô từ lâu đã rất muốn ra rạp xem phim kinh dị, muốn biết thực sự nó ra sao? Có gì đặc biệt nhưng chưa có dịp. Giang DỊch Sâm ngồi kế bên chờ đợi cô sợ hét toán lên rồi chui vào lòng anh.
Thế nhưng bộ phim tiết tấu chầm chậm, cũng không có quá nhiều cảnh dọa người, anh chỉ có thể nhìn thời gian chầm chậm trôi cho đến khi bộ phim kết thúc.
Xem đến gần cuối khi thấy nữ chính cầm thuốc lên uống, Kỉ Bách Linh bĩu môi:
"Em thấy bộ phim này có nội dung khá giống với phim truyền hình trước đây em đã từng xem"
"Phim truyền hình nào?" Giang Dịch Sâm rất phối hợp hỏi lại cô:
"Đã xem lâu rồi em cũng không nhớ rõ nữa, giống như là một người chồng có nhân tình bên ngoài, nhưng vì anh ta cảm thấy có lỗi với vợ mình nên quyết định quay đầu, rồi người nhân tình đó lại đến nhà người chồng làm bảo mẫu, cô nói với anh mọi chuyện trong quá khứ đã qua hãy cho qua, với cô đó chỉ là một bước đi sai lầm của tuổi trẻ, người chồng tin tưởng nghĩ là cô đã hiểu ra được vấn đề, sau này người vợ bắt đầu cảm thấy có gì đó không bình thường, trong đầu luôn xuất hiện rất nhiều ảo giác, có lúc là thấy tiến vào mê cung tìm mãi không thấy đường ra, còn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, có đôi lúc còn không làm chủ được hành động của bản thân, người chồng ban đầu không biết chuyện gì đang xảy ra, từ từ lại nghĩ vợ mình bị tâm thần. Cuối cùng sự thật được vạch trần là do chính người bảo mẫu đó đã đổi thuốc của người vợ khiến cô sinh ra ảo giác để người chồng thì sống trong sự đau khổ, kết cục người bảo mẫu đã bị tâm thần"
Giang Dịch Sâm yên lặng lắng nghe:
"Em cảm thấy bộ phim em nói và bộ phim đang xem giống nhau?"
"Giống hay khác anh và em xem đến cuối sẽ rõ"
Nói xong cô cầm lấy ly nước cạnh tay phải của Giang Dịch Sâm uống một hớp, ánh mắt anh híp lại, nhìn nét mặt của cô sau đó nhàn nhạt mở miệng:
"Kỉ Bách Linh có phải em kể anh nghe câu chuyện vừa rồi là để đánh trống lãng đoạn phim vừa rồi đúng không?"
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, lúc cô kể câu chuyện khi nãy đồng thời không khí trong rạp chiếu phim tối đi một cách bất thường.
Kỉ Bách Linh liếc anh một cái không nói gì. Sau khi bộ phim kết thúc, hai người lại tiếp tục xem bộ thứ hai, mấy giờ liền nhanh chóng trôi qua lúc cả hai người bước ra khỏi phòng chiếu phim đã là xế chiều, vì đói bụng nên cô đã mang hai phần bắp rang bơ cho hết vô bụng. Liếc thấy quá nhiều người từ phòng chiếu phim khác cùng đi ra cửa chính nên Giang Dịch Sâm nắm tay cô đi ra cửa sau, sau khi ra ngoài anh mới buông tay cô. Hành động nắm tay của anh cô cũng không nói được gì vì anh cũng không cố ý, do khi đó quá đông người anh sợ cô bị lạc, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ anh cố tình nắm tay mình, là do bản thân tự đa tình, lấy thân thế của anh muốn loại con gái nào mà không có, nên chắc không bao giờ đi tính kế với mình.
Không khí có chút xấu hổ:
"Anh có cảm thấy hai bộ phim vừa rồi có điểm giống nhau?"
Kỉ Bách Linh mở miệng đánh tan bầu không khí xấu hổ này.
"Điểm nào mà em lại khẳng định giống nhau?"
"Đó là trong quá trình xem anh cảm thấy nó chỉ có một suy nghĩ, nhưng càng về sau càng thêm nhiều đầu mối xuất hiện, nhưng kết thúc lại chỉ có một"
"Ý em nói là hai bộ phim này nhìn tẻ nhạt? Nhưng lại sắp xếp rất logic, những cảnh ban đầu, từng chút một đều có liên quan đến nhau và dẫn đến một đại kết cục, nhưng bởi vì tình tiết quá đơn giản nên cảm thấy tẻ nhạt"
Kỉ Bách Linh búng ngón tay:
"Chính xác, ý em chính là như vậy"
Cô vui vẻ nhìn anh, chỉ cần nói sơ một chút là anh có thể hiểu được suy nghĩ của mình, những lúc ở bên cạnh Tưởng Bách Xuyên, cô suy nghĩ gì anh đều không có hứng thú tìm hiểu để cô tự nói cho anh biết, còn về Phùng Mình Nguyệt lại càng không thể hiểu được suy nghĩ của cô, những lúc thế này cô đều phải phân tích tỉ mỉ suy nghĩ của mình rồi cố gắng dùng lời lẽ diễn đạt.
Ra khỏi rạp chiếu phim, hai người chọn một quán dùng bữa tối, Kỉ Bách Linh tâm trạng rất tốt, Giang Dịch Sâm cũng vậy, bữa cơm này thật rất ấm áp và vui vẻ.
TÌNH YÊN QUAN TRỌNG ĐẾN VẬY SAO - LỤC XU
Chương 19
Editor: Thảo Trúc
Beta: Ad
Cuộc sống của Kỉ Bách Linh cứ trôi qua như vậy, không có gì thay đổi. Cô đến công ty Tưởng Bách Xuyên đang thực tập cho biết, không như trong tưởng tượng của cô anh suốt ngày ngồi văn phòng đối phó với đống giấy tờ, mà anh cùng đồng nghiệp ra tận công trình khảo sát, chỉ cần liếc sơ cô cũng thấy được công việc anh rất mệt nhọc, thấy bộ dạng anh như vậy cô cũng không dám tiếp tục quấy rầy mà dặn anh cứ yên tâm làm việc, mọi chuyện của cô đều rất tốt, thực ra hôm nay đến thăm anh là cô muốn hỏi anh hôm sinh nhật mình, anh có thể xin phép nghỉ một hôm cùng cô trải qua ngày sinh nhật không? Thực ra cô có thể gọi điện rồi đề cập với anh chuyện này, nhưng cô lại muốn tìm cớ đến công ty để gặp anh, sau khi gặp được rồi lại cảm thấy có chút mất mát, anh rõ ràng rất bận thậm chí bỏ chút thời gian cùng cô ăn một bữa cơm cũng rất xa xỉ, nên cô đành im lặng, không yêu cầu gì thêm.
Sau khi trở về đã là xế chiều, Kỉ Bách Linh ghé căn tin ăn chút cơm rồi về kí túc xá, ngẫu nhiên trên đường về cô gặp Giang Dịch Sâm nên hai người cùng nhau tản bộ, tiếp xúc nhiều với anh cô phát hiện anh có con mắt nhìn rất tốt, lại hiểu biết rộng cô rất thích nói chuyện với anh. Hai người tiến ra phía sân vận động đi bộ, con đường này vẫn vắng như mọi hôm, trước kia cô rất thích lôi kéo Tưởng Bách Xuyên tản bộ ở đây nhưng hiện tại chỉ thể đi cùng với người khác, cảm thấy có vài phần mất mát.
Giang Dịch Sâm đi bên cạnh cô, thấy trời nổi gió nên anh lấy áo khoát từ nãy giờ cầm khoát nhẹ lên vai Kỉ Bách Linh, không có gì mờ ám động tác rất tự nhiên, thấy cô không từ chối tâm tình Giang Dịch Sâm rất vui sướng, mái tóc dài bị gió thổi khẽ lay động, trên người cô có một khí chất thanh cao mà không phải bất cứ cô gái nào cũng có chính điều đó khiến anh bị cuốn hút.
"Hình như tâm trạng em không tốt"
Giang Dịch Sâm dời ánh mắt sang hướng khác nhàn nhạt mở miệng:
"Nếu như em coi anh là bạn bè cũng nên kể anh nghe, biết đâu tâm tình sẽ tốt lên"
"Cũng không có gì, chỉ là bạn trai em từ ngày đi thực tập, hai đứa không có thời gian gặp mặt nhiều. Biết là anh ấy bận nhưng em luôn cảm thấy không thoải mái"
"Em có thể nghĩ..."
Giang Dịch Sâm bình tĩnh mở miệng:
"Nếu như anh là bạn trai em, nhất định sẽ mang tất cả thời gian để được ở bên em, cùng em đi ăn những món em thích, cùng em đi du lịch ở những nơi em muốn tới, cùng em đi công viên trò chơi... hơn nữa đại đa số đàn ông, con trai đều cùng suy nghĩ với anh"
Kỉ Bách Linh lắc đầu:
"Ai làm người yêu anh thực may mắn"
Giang Dịch Sâm nhìn chằm chằm Kỉ Bách Linh, không cho cô trốn tránh
"May mắn hay không em phải thử mới biết"
Kỉ Bách Linh thần sắc hoảng hốt, một hồi lâu mới phản ứng lại:
"Anh đừng cón nói lung tung"
Giang Dịch Sâm cười cười, không tiếp tục chủ đề này nữa:
"Ngày sinh nhật của em là ngày nào?"
"Ngày mười bảy tháng tư, anh muốn tặng quà cho em sao?"
"Đương nhiên"
Kỉ Bách Linh phát hiện ánh mắt Giang Dịch Sâm nhìn cô có gì đó khác lạ, vô cùng ôn nhu và lộ rõ vẻ cưng chiều, chớp chớp mắt cô xoay mặt đi trong lòng có chút hoài nghi, nếu như cô không có Tưởng Bách Xuyên thì cô không nói gì, đằng này anh đã biết cô có bạn trai ...
"Hôm đó em muốn cùng trải qua với Tưởng Bách Xuyên, bạn trai em"
"Ý em là ..."
Giang Dịch Sâm siết chặt tay, trên gương mặt không chút biểu cảm, anh nghĩ đến lần đầu tiên thích một người nữ sinh, cẩn thận đeo đuổi, tặng hoa tặng chocolate, sợ bản thân có cử chỉ hoặc lời nói không tốt, nên ra sức phấn đấu, một năm sau cô ấy cũng đồng ý làm bạn gái anh, khiến anh cảm thấy mình đạt được ước nguyện cùng cô vui vẻ, anh kể cho đám bạn bè thân của mình nghe về cô gái ấy, xem như nữ thần trong lòng nhưng bọn họ thờ ơ không chút quan tâm, anh bất mãn mém chút đánh nhau với bọn họ, cuối cùng anh cùng bọn họ đánh cược, bạn anh sắm vai thiếu gia theo đuổi cô bạn gái anh, anh vẫn một lòng lo lắng thương yêu, nhưngmột thời gian sau đó cô ấy lại đòi chia tay với anh, người mà anh luôn trân trọng yêu quý lại vì đồng tiền không chút do dự vứt bỏ anh.
Cha mẹ luôn giáo dục anh con người sống trên đời nhân phẩm là quan trọng nhất, nhưng đến sau mối tình đầu đó anh mới hiểu ra, phẩm chất tốt đẹp đến đâu đều gục gã trước giá trị của đồng tiền, phụ nữ vĩnh viễn đều xem tiền như sinh mạng, chỉ cần có được tiền mà không ngại làm bất cứ thứ gì, từ đó thứ nhân phẩm cha mẹ nhắc đến anh đã vứt sang một bên, bản thân con nhà có tiền, taị sao không dùng thứ đó để đoạt cái mình muốn?
Khi ở cùng Kỉ Bách Linh anh lại có cảm giác giống như mối tình đầu của mình, anh đang sắm vai bạn anh, còn Tưởng Bách Xuyên lại chính là anh của những năm về trước.
Anh khẳng định với Kỉ Bách Linh hiện tại anh vẫn còn độc thân chưa có người yêu, nên mới có thể cùng cô đi dạo mấy giờ liền, cô lắc đầu cười nói với anh chuyện này cô không quan tâm.
Giang Dịch Sâm đi với cô một lúc nữa, liền lấy cớ có việc phải rời đi, Kỉ Bách Linh đứng nhìn bóng dáng anh, anh vừa rồi thất thần trong giây lát, nghĩ đến cái gì? Đến mối tình đầu hay là đang nghĩ đến người trong lòng?
Nhưng anh lại khẳng định hiện tại không có người yêu, cô lắc đầu thở dài.
Buổi tối ngày mười sáu tháng tư, Kỉ Bách Linh cố gắng khiến bản thân mình thức đến qua mười hai giờ. Đầu tiên là xem hai bộ phim trên mạng, sau đó mở xem các tờ báo giải trí, gần đến 12h bạn cùng phòng bắt đầu lục đục đi ngủ, mà lúc này Kỉ Bách Linh ngồi ôm di động, lòng tràn đầy mong đợi qua 12h sẽ có chuông báo tin nhắn đến, cô nằm trên giường nghe được cả tiếng nói chuyện của cô bạn giường dưới dường như đề cập đến một nhân vật nam chính nào đó trong bộ phim truyền hình. Tâm tư của cô lúc này dồn hết vào cái điện thoài, "Bảo bối" hai từ này nghe thật cảm giác buồn nôn, trước đây chưa bao giờ nghĩ sẽ có người gọi mình như vậy, nhưng sau khi cô và Tưởng Bách Xuyên quen nhau, sinh nhật đầu tiên anh đã nhắn một cái tin : "Bảo bối, chúc em sinh nhật vui vẻ", lúc này cô lại cảm thấy hai từ "Bảo bối" kia nghe thật ngọt ngào, lúc nào rảnh rỗi cũng lôi cái tin nhắn đó ra đọc.
Tưởng Bách Xuyên không phải là loại người ưa dùng lời lẽ ngọt ngào, nhưng lần đó anh đã gọi cô như vậy đủ hiểu tình cảm anh dành cho cô ra sao, lần sinh nhật thứ hai anh cũng nhắn một cái tin, "Chúc bảo bối sinh nhật vui vẻ", cũng giống nhau nhưng cô lại khắc sâu cái tin nhắn đầu tiên hơn, vì nó rất đặc biệt, chính vì thế mấy lần cha mẹ ở nhà muốn đổi cho cô một cái điện thoại hiện đại hơn nhưng cô vẫn không đồng ý.
Nay là sinh nhật thứ 3 kể từ lúc hai người quen nhau, liếc nhìn màn hình điện thoại đã là ngày 16 tháng 4, 23h59 phút, vô cùng hồi hộp chờ đợi, cô tin tưởng cho dù anh bận cỡ nào cũng sẽ không quên sinh nhật của cô. Ngày 17 tháng 4, 00h00 phút, di dộng của cô vang lên báo có tin nhắn đến, tâm tình cô hân hoan vui vẻ, thở ra một hơi lúc này mới cầm lấy di động, là một tin nhắn, nhưng tên người gửi khiến cô ngây ngẩn cả người.
"Chúc em sinh có một ngày sinh nhật vui vẻ - Giang Dịch Sâm"
Như thế nào lại là anh? Cô hoài nghi bản thân nhìn nhầm, lại mở ra xem lại xác định đúng là Giang Dịch Sâm, lòng tràn đầy chờ mong cuối cùng giống như nhận được một cái xô nước đá, hoàn toàn thất vọng, cầm điện thoại ngoại trừ tin nhắn Giang Dịch Sâm gửi đến hoàn toàn không có tin nhắn khác, Tưởng Bách Xuyên, anh đang làm cái gì? Anh đã quên sinh nhật của cô sao? Hôm gặp anh tại sao cô lại do dự không nhắc anh? Quả thực anh đã quên sinh nhật của mình, nhưng mọi năm có năm nào cô nhắc anh nhớ đâu, chẳng lẽ do dạo này anh bận quá. Cho nên mới quên sinh nhật của mình.
Có lẽ đợi một chút nữa sẽ có tin nhắn hoặc anh tự chủ động gọi đến, thời gian trôi từng phút từng giây vẫn không có động tĩnh gì, cô bắt đầu không khống chế nổi bình tĩnh mà suy nghĩ lung tung, tại sao Giang Dịch Sâm nhớ sinh nhật của mình mà Tưởng Bách Xuyên lúc này lại không? Cùng anh ở bên nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu cô cảm thấy thất vọng, nguyên đêm cô lăn lộn không ngủ được, mơ mơ màng màng lại cầm điện thoại lên xem, nhưng điện thoại không có tin nhắn đến, cái gì cũng đều không có cứ như vậy đến gần sáng cô mới chợp mắt được một chút.
Ngày hôm sau tỉnh lại cũng không biết bản thân ngủ lúc nào? Tỉnh thực sự mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình, bản thân an ủi nếu như Tưởng Bách Xuyên gọi điện hay nhắn tin, cô sẽ tha thứ cho anh, hiện tại có lẽ công việc quá nhiều nên buổi tối ngủ sớm, buổi sáng dậy đi làm liền, nên mới không có thời gian nhắn tin.
Cô cầm điện thoại lên xem, không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nhỡ, giờ đã hơn 9h sáng, cảm giác mất mát lan tràn đến toàn thân, chẳng lẽ quen nhau một thời gian lâu nên không còn lãng mạn sao? Có thể không chú ý đến đối phương như lúc mới quen nhau? Bất luận có việc gì xảy ra cũng nghĩ đối phương hiểu và cảm thông?
Cô cầm điện thoại lên bỏ sang một bên sau đó đi ăn sáng, vừa đến quán mẹ cô gọi chúc mừng sinh nhật con gái, sau đó là Phùng Minh Nguyệt còn hỏi cô đang ở đâu? Cô nói ra địa chỉ Phùng Minh Nguyệt liền lập tức chạy đến.
Lúc này Kỉ Bách Linh đang ăn sáng, cô gọi một phần cháo, cháo ở đây bán rất ngon nêm nếm vừa phải hạt gạo lại nở vừa không ngắn, vừa thấy cô Phùng Minh Nguyệt vội chạy đến:
"Bách Linh, sinh nhật vui vẻ, quà tớ để ở kí túc xá của cậu, hôm nay có dự định gì không?"
"Hôm nay với hôm qua cùng giống nhau thôi mà"
Kỉ Bách Linh ăn cháo, lời nói có phần hờn dỗi, thực ra cô muốn cùng trải qua với Tưởng Bách Xuyên, nhưng quả thực lại không thể.
Phùng Minh Nguyệt hồ nghi nhìn cô một cái:
"Biểu tình gì đây? Không lẽ cậu cãi nhau với Tưởng Bách Xuyên, cho nên không cùng cậu đi chơi?"
"Không phải do Bách Xuyên bận quá, cậu cũng biết công ty kia nổi tiếng cỡ nào, lượng công việc cũng vô số, nhận người rất nghiêm khắc, chỉ cần sơ xuất một cái là đào thải, chung quy chỉ nhận hai người. Sinh nhật năm nào mà không có, lỡ một năm cũng không có gì,"
Căn bản vì Tưởng Bách Xuyên mà cô nói như vậy,bản thân cố gắng xem như không có gì.
"Bận cỡ nào cũng phải đến gặp cậu một chút chứ?"
Phùng Minh Nguyệt bực mình thay bạn.
Kỉ Bách Linh cầm thìa trên tay khựng lại một chút, đột nhiên nói không ra lời, đúng vậy bận việc chỉ là cái cớ chung quy là anh quên ngày sinh nhật của cô, nhưng không lẽ bây giờ cô lại đi gọi cho anh nhắc nhở? Vậy còn gì gọi là ý nghĩa, hơn nữa làm vậy anh và cô sẽ cảm thấy không thoải mái. Bỏ qua được thì bỏ qua cũng không có gì quan trọng.
"Này Tưởng Bách Xuyên thật là ... hazz đưa điện thoại cho tớ để tớ giúp cậu mắng hắn"
Kỉ Bách Linh thấy bộ dáng tức giận của Phùng Minh Nguyệt, lập tức nở nụ cười, tâm tình vui lên, thật tốt vì cô đã có một người bạn như Minh Nguyệt:
"Không cần đâu, Bách Xuyên bận thật mà đừng phá anh ấy, chờ hết bận tớ sẽ trị tội Bách Xuyên sau"
Phùng Minh Nguyệt thấy Kỉ Bách Linh cười biết vấn đề thực không lớn, cũng yên lành gọi một tô cháo ra.
Dùng bữa xong, Kỉ Bách Linh hai người trò chuyện một hồi rồi cô trở về kí túc xá lại nghĩ đến điện thoại, chung quy là vẫn còn hy vọng anh nhớ đến sinh nhật mình, nên vội vàng quay về, nhưng đợi từ sáng đến trưa vẫn không thấy tin nhắn hay điện thoại của anh, vô cùng thất vọng, rồi tự trách bản thân lúc Minh Nguyệt bảo thay cô mắng anh một trận tại sao mình lại tỏ ra không có gì, kết quả bây giờ người cô đơn chính là cô.
Mọi người đều nói con gái trọng sắc khinh bạn, xem ra cô đã trọng sắc khinh bạn sao quả thực đây là báo ứng mà.
5h chiều, cảm giác có vài phần khổ sở, sinh nhật hai mươi tuổi thế nhưng vì một phút hồ đồ mà bỏ mất một ngày trọng đại, còn kế hoạch mấy ngày trước suy nghĩ cùng trải qua bên Bách Xuyên nay đã tiêu tan.
Di động vang lên, cô cầm lấy quả là thật sự quá mức thất vọng rồi, Giang Dịch Sâm gọi đến, do dự một hồi vẫn nghe máy:
"Giờ anh gọi có quấy rầy đến thế giới của hai người không?"
Thế giới hai người, không biết vì sao nghe vào chỉ cảm thấy có vài phần châm chọc.
"Em hiện tại chỉ ở một mình"
Giang Dịch Sâm không ngờ cô trả lời như vậy sửng sốt vài giây:
"Thực khéo, hiện tại anh cũng ở một mình, vậy người đang cô đơn bên kia có nguyện ý giúp người đang cô đơn bên này không?"
"Anh đang ở đâu?"
"Đang đứng dưới kí túc xá của em"
Kỉ Bách Linh gác điện thoại, bản thân tùy ý sửa soạn một chút liền trực tiếp đi xuống lầu, cũng tốt, ít nhất cũng có việc để làm, cô đi xuống mới biết Giang Dịch Sâm đến tặng quà cho cô, biết cô không có ở cùng ai mới quyết định mang cô ra ngoài. Khiến cô không khỏi cảm động.
"Đúng, anh tin Bách Linh"
.......................................................................................
TÌNH YÊN QUAN TRỌNG ĐẾN VẬY SAO - LỤC XU
Chương 20
Editor: Thảo Trúc
Beta: Ad
Kỉ Bách Linh ngồi trên xe Giang Dịch Sâm lúc này cô không muốn nghĩ đến lý do Tưởng Bách Xuyên quên ngày sinh nhật của cô nữa, cứ cho rằng anh có việc quan trọng nên nhất thời không nhớ đi, căn bản mỗi năm đều có một ngày sinh nhật coi như sinh nhật năm nay có chút không vui cũng chẳng sao. Giang Dịch Sâm lại đổi xe, nhìn bề ngoài trông chiếc xe có hơi nhỏ nhưng ngồi bên trong lại thấy rộng rãi, chạy rất êm. Thời điểm này cảm thấy nếu sau này có tiền nhất định chọn chiếc này.
"Ngồi xe của anh tự nhiên nảy sinh ham muốn sau này nếu có điều kiện sẽ mua một chiếc thế này"
Cô sờ đệm, cảm thấy lớp da cũng rất đăc biệt, trước kia thấy anh cô mua chiếc xe cũng không tệ lắm, hiện tại ngồi trên chiếc này mới nhận ra sự khác biệt quá lớn.
"Xem ra anh đã làm một chuyện khá tốt"
Giang Dịch Sâm lái xe ra khỏi cổng trường đại học An Minh.
"Thế nào mà làm chuyện tốt, anh khiến em thích chiếc xe này như vậy sau này không có khả năng mua thì lại càng thất vọng"
Giang Dịch Sâm nhíu mày:
"Mua một chiếc xe tốt chính là giao bản thân cho nó, không những giúp thân thể thoải mái về thể xác và tinh thần, mấu chốt còn ở chỗ lái những chiếc xe này rất đảm bảo về mặt an toàn, anh nghĩ bỏ ra một món tiền để sở hữu nó là hoàn toàn xứng đáng"
Kỉ Bách Linh nhún vai:
"Anh nghĩ sai rồi, vẫn nên suy nghĩ thực tế một chút, nếu như cả một đời người kiếm tiền vẫn không có đủ để mua thì nên làm thế nào?"
Giang Dịch Sâm cười cười:
"Cho nên con gái bọn em khi kết hôn cần lựa chọn đối tượng cẩn thận"
Kỉ Bách Linh sửng sốt:
"Đang nói mua xe mà anh lại có thể chuyển thành hôn nhân, không lẽ chuyện mua xe lại gắn đến hạnh phúc hôn nhân? Giữa hạnh phúc và tiền tài không có cùng quan hệ, huống chi là xe?"
Giang Dịch Sâm nghe những lời này, tâm trạng có hơi chùng xuống, nhưng nhanh chóng anh khôi phục lại bộ dáng bình thường :
"Em nói cũng đúng, hôm nay là sinh nhật em, nên anh xem mọi lời em nói đều chính xác"
Kỉ Bách Linh nở nụ cười, nói cho cùng thì hôm nay vì sinh nhật mình nên anh mới chấp nhận, không lẽ cô nói không đúng ư? Có chút tiền tài chưa hẳn đã hạnh phúc, một gia đình muốn hạnh phúc không chỉ có tiền là đủ, muốn có hạnh phúc phải do bàn tay của hai người gầy dựng lên cùng nhau trải qua sóng gió, cùng nhau gầy dựng một gia đình nhỏ, cùng nhau cố gắng xây dựng một tương lai tốt đẹp cho gia đình con cái rồi nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời, đó mới chính là hạnh phúc, ở trong mắt Kỉ Bách Linh, cái gì rầm rộ, tiền bạc danh vọng đều thua kém việc hai người cùng nắm tay nhau đi đến bạc đầu.
Giang Dịch Sâm xem bộ dáng tự đắc đơn thuần mộc mạc tự nhiên lại nảy sinh hiếu kì, muốn biết nếu như anh hủy diệt bộ dáng đơn thuần này của cô, cô rốt cuộc sẽ biến thành cái gì? Sẽ phỉ nhổ nhạo báng xã hội đen tối lòng người ngụy biện hay là vẫn giữ suy nghĩ thế giới này luôn tốt đẹp, cái ý nghĩ này vô thức hiện lên trong đầu, đã rất lâu rồi anh mới để tâm đến một cô gái, vô luận cô có phản ứng gì anh đều chờ mong.
"Hôm nay sinh nhật em, em có muốn náo nhiệt một chút không hay vẫn như bình thường"
Anh trưng cầu ý kiến của cô:
"Chẳng lẽ anh còn muốn tổ chức cho em một buổi party sinh nhật?"
"Không được? Không phải anh với em là bạn bè sao?"
Kỉ Bách Linh nghĩ, cô nguyên bản rất thích náo nhiệt, nhưng chỉ giới hạn trong số những bạn bè thân, nghĩ đến đám bạn bè của anh, cô lập tức lắc đầu:
"Không cần, hai người chúng ta là tốt rồi"
"Em nói như vậy không sợ anh hiểu lầm?"
Kỉ Bách Linh suy nghĩ lại lời anh nói mới hiểu được ý tứ lập tức biện bạch:
"Em chỉ sợ phiền phức thôi"
"Được, trước tiên anh mang em đi ăn cơm"
Kỉ Bách Linh không có ý kiến, sau khi xuống xe đi theo anh cùng đi ăn cơm, anh chọn quán đầu tiên nhìn qua cũng thấy được chỗ này rất đắt tiền, có từng phòng riêng, phòng không lớn lắm được trang trí theo kiểu cổ xưa, bản thân cô có thể cảm thấy ở đây rất đặc biệt, nơi này rất sạch sẽ, mỗi bộ đồ ăn sẽ có phong cách riêng, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, chính điều này khiến cô cảm thấy quán ăn này thực không tầm thường.
Cô kéo tay áo Giang Dịch Sâm, nói nhỏ:
"Nơi này rất sang trọng?"
"Nơi này rất tiện cho anh và em, chủ quán ở đây là bạn thân của anh, em đừng ngại"
Kỉ Bách Linh không mấy tin, Giang Dịch Sâm mang cô vào ấn vào chỗ ngồi, sau đó cất tiếng:
"Em ngoan ngoãn"
Ánh mắt nhìn cô, cô đành phải thoả hiệp, chính là vẫn nghĩ bữa cơm này hết bao nhiêu tiền? Giang Dịch Sâm thấy cô yên vị ngồi xuống lúc này mới bước ra ngoài, cũng không biết làm cái gì, cô ngồi yên cảm thấy có chút kì lạ, không hề có người vào mang thực đơn đến, nhưng rất nhanh đồ ăn được mang lên, cô lúc này đại khái hiểu được chút, quán ăn này thực ra rất nổi tiếng không phải ai cũng có thể đặt bàn được, có khi phải đợi mấy tháng mới có bàn trống, không nghĩ có ngày chính mình lại có diễm phúc như vậy? Cô nhìn đồ ăn, lại nhìn bát đũa thật là tinh xảo làm cho người ta cảm giác rất thèm ăn.
Giang Dịch Sâm đi một hồi lâu mới tiến vào, cô hỏi nãy giờ anh đã đi đâu? Làm gì? Anh không trả lời.
Cô cầm đũa gắp thức ăn, từ lúc thấy đồ ăn, dạ dày đã phản bội cô rồi, nhưng phải đợi đến lúc anh vô mới có thể ăn, đồ ăn nhìn qua thực rất ngon, ăn vào miệng cảm giác thật tuyệt, lần đầu tiên cô được nếm món ăn ngon như vậy, cảm giác rất vui vẻ liền gật đầu tán thưởng.
"Em ăn chậm một chút"
Giang Dịch Sâm nhìn bộ dạng của cô nhếch môi cười.
Kỉ Bách Linh lúc này mới để ý anh không hề động đũa, nhưng cũng không nhìn về phía mình vì thế tiếp tục ăn, còn không quên nhắc anh cùng ăn. Giang Dịch Sâm thấy bộ dạng ăn của cô rất vui vẻ, bèn cầm đũa gắp chút thức ăn, anh thường ăn những món này, sớm đã không có cảm giác gì, không bằng ngồi xem bộ dáng cô ăn.
Chờ Kỉ Bách Linh ăn gần xong, Giang Dịch Sâm lúc này mới búng ngón tay gọi bồi bàng mang lên một cái khay, Kỉ Bách Linh cảm thấy rất ngạc nhiên, mang vài phần chờ mong, bồi bàn trực tiếp mang tới đặt trước mặt cô, là một chiếc bánh ngọt bằng hoa quả, rất nhiều hoa quả được sắp xếp rất ngay ngắn và đẹp mắt, được phủ lên một lớp kem trong suốt, cô vui vẻ cực kì nhìn chiếc bánh ngọt đáng yêu này, trước đây cứ nghĩ bánh ngọt là phải có bơ, cùng khối bánh tạo thành nay nhìn trước mắt cảm thấy hiếu kỳ, cái bánh này rất nhỏ, hơn nữa vô cùng đẹp mắt, cô có thể thấy trái kiwi cùng dưa kumul nhỏ được khảm cùng với nhau.
"Chúc em sinh nhật vui vẻ"
Giang Dịch Sâm nhìn biểu hiện của cô, sau đó thắp một cây nến cắm trên chiếc bánh rồi đặt trước mặt cô:
"Em ước một điều ước đi"
Kỉ Bách Linh gật đầu, lần đầu tiên thấy chiếc bánh thế này, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Cô ước nguyện sau đó thổi tắt nến, cẩn thận cắt chiếc bánh ra làm hai, đưa cho Giang Dịch Sâm một phần, cả hai người vui vẻ thưởng thức, sau khi ăn sạch sẽ cô vô cùng thỏa mãn, cùng anh ăn chiếc bánh ngọt ngon đến như vậy tâm trạng cực kì hưng phấn, trước đây mỗi năm sinh nhật đều có bánh ngọt nhưng năm nào ăn cũng thừa, chỉ có duy nhất năm nay là ăn hết trọn không hề có dư.
Dùng bữa xong hai người rời khỏi quán ăn, màn đêm vừa buông xuống, thành phố bắt đầu lên đèn,cuộc sống về đêm mới bắt đầu.
"Anh mang em đến một nơi"
Vẻ mặt anh mang chút thần bí, khiến Kỉ Bách Linh thật sự hiếu kì
"Được thôi"
Cô ngồi trên xe anh, còn ám chỉ rằng kí túc xá 11h sẽ đóng cửa, mà cô cũng mong về sớm, Giang Dịch Sâm hiểu được lời cô muốn nhắn nhủ, liền lái xe đưa cô đi dạo, tùy cô muốn dạo bao lâu, cũng không rủ cô đến tụ tập cùng với bạn bè mình, nên Kỉ Bách Linh rất vui vẻ.
Giang Dịch Sâm lái xe đưa cô đến cửa chính "Đồng Thoại Thành" thì dừng xe lại, lúc này bên kia đã chuẩn bị đóng cửa, anh lập tức xuống xe gọi một cuộc điện thoại. Kỉ Bách Linh ngồi yên nhìn xung quanh, cửa chính làm bằng đá, có chút kiên cố, nhưng lại trông rất hiện đại, trên tảng đá có khắc hình một cái cây, hai phiến cửa không hề đối xứng, mà bên cạnh còn gập ghềnh trông rất thoải mái, nơi này cô có nghe nói qua, nhưng chưa có dịp tới, bên ngoài có một câu nói mà ai cũng biết, điều lãng mạn nhất trong cuộc đời đó chính là được chụp ảnh cưới ở "Đồng Thoại Thành", muốn có bộ ảnh cưới đẹp thì không thể không nghĩ đến nơi này, thế nhưng giá cả ở đây rất cao, người bình thường không có khả năng chi trả cho một ngày chụp hình ở đây.
Một lát sau có người đến mở cửa.
Thời điểm bây giờ, mọi người chuẩn bị đóng cửa dọn dẹp không lý nào lại mở cửa đón khách? Kỉ Bách Linh nhìn về phía Giang Dịch Sâm có chút nghi hoặc.
"Chủ của nơi này có chút quan hệ với anh"
Anh nhìn cô tùy tiện đưa ra một lý do. Kỉ Bách Linh gật gật đầu.
Trong quá trình tham quan có một người luôn ở bên cạnh hai người cẩn thận giải thích giới thiệu, hiện giờ là mùa hoa đào cùng hoa lê. Trong khoảng thời gian này có rất nhiều cặp đôi đến quay phim chụp ảnh cưới, quả nhiên lời hướng dẫn viên nói hoàn toàn không sai, khung cảnh được trang hoàng rất đẹp.
Kỉ Bách Linh vui vẻ ngắm vườn hoa Hải Đường, Hải Đường ở đây rất đẹp, cô cự tuyệt lời mời đến nơi khác xem hoa của hướng dẫn viên, hơn ai hết cô biết khó có cơ hội để được đến nơi này tham quan tự dưng bỏ thời gian ra đi ngắm hoa đúng là hành động lãng phí. Cô hy vọng có thể cùng người mình yêu đi đến đây ngắm hoa xem cảnh, đáng tiếc bây giờ lại không có Tưởng Bách Xuyên ở đây.
Giang Dịch Sâm để hướng dẫn viên rời đi, anh đưa Kỉ Bách Linh đến nhà đá tham quan, nhà đá xây thành một gian phòng, không chỉ hình dạng bên ngoài là đá mà bên trong cũng toàn là đá, hơn nữa tất cả đồ dùng sinh hoạt trong nhà cũng được làm bằng đá, quả thực căn phòng này dùng để chụp ảnh cưới sẽ rất đẹp, đặc biệt phù hợp với tạo hình của những thập niên trước.
Kỉ Bách Linh vui vẻ tiến vào, áp bàn tay lên mấy tảng đá, lúc này cô đã hiểu tại sao nơi này muốn vào lại tốn phí cao đến vậy mà vẫn có rất nhiều người chịu bỏ tiền đến, nếu như là cô, cô cũng chấp nhận, quang cảnh đồng thoại, mĩ miều không đơn thuần là lời nói suông.
Bên kia là khu nhà thủy tinh tất cả đồ vật đều làm bằng thủy tinh, bao gồm tường nhà, dụng cụ, tiến vào bên trong tất cả đều trong suốt có thể nhìn thấy rõ bên ngoài nhưng người bên ngoài lại không thể thấy được bên trong, Kỉ Bách Linh lướt qua nhìn thấy bộ chén đũa làm bằng thủy tinh trông rất đáng yêu, phòng bếp cũng làm bằng thủy tinh, thực khó tưởng tượng nổi.
"Em có thể trộm đôi đũa này đi"
Cô vuốt tay lên đôi đũa, quả thực quyến luyến không muốn rời xa.
Giang Dịch Sâm đứng phía sau cô cất giọng:
"Có thể, em muốn cái gì cứ lấy cái đó"
Kỉ Bách Linh nghĩ ngợi, cầm đôi đũa trả về chổ cũ:
"Vẫn là quên đi"
"Tại sao?"
"Cầm đôi đũa đi rồi, thoạt nhìn sẽ cảm thấy trống vắng, chén đũa vẫn nên là một bộ"
"Nếu thích thì em lấy nguyên bộ luôn đi"
Lời anh nói nghe thật dụ hoặc, nhưng cô vẫn lắc đầu.
Rời khỏi "Đồng Thoại Thành", cô hướng anh nói lời cảm ơn, cám ơn anh đã mang cô đến nơi này, khiến lòng cô không khỏi cảm động, cô ở trên xe không nhịn được nhìn điện thoại, rồi hỏi anh phí tham quan là bao nhiêu? Mỗi khu là giá khác nhau hay sao? Có phải tham quan giá khác mà chụp ảnh cưới sẽ có giá khác hay không? có cần phải hẹn trước mới được vào hay không? Mấy cánh đồng hoa kia cũng thật đẹp, nở rực cả một vùng, hoa đẹp như vậy mà chỉ dành cho mọi người đến chụp hình cưới cũng thật tiếc.
Kỉ Bách Linh nhìn nhà đá cùng nhà thủy tinh đang dần khuất, cô rất xúc động, hận không thể lập tức về bắt Tưởng Bách Xuyên cưới mình rồi đi vào đó chụp nguyên bộ ảnh cưới, đến từng khu chụp từng bộ ảnh khác nhau, nhất định khiến bản thân vô cùng thỏa mãn.
Dọc đường đi cô đều ôm chặt di động, Giang Dịch Sâm cũng không nói gì lái xe đưa cô về đến kí túc xá.
Kỉ Bách Linh xuống xe, chào tạm biệt Giang Dịch Sâm:
"Cám ơn anh hôm nay tặng cho em nhiều niềm vui như vậy, đây quả là vinh hạnh của em"
Cô mỉm cười, hướng anh vẫy tay, xoay người rồi bước lên cầu thang, Giang Dịch Sâm nhìn hình bóng cô khuất đi mới lái xe rời đi.
Tâm tình cô rất tốt, nhất là cảnh tượng đồng thoại vừa rồi cứ như trong cổ tích. Vào đại sảnh, cô thấy Bạch Nhân đứng ở trước cửa, hướng cô đi đến, Kỉ Bách Linh nhíu mày, cô cùng Bạch Nhân rất ít tiếp xúc, không nghĩ tới lần này lại đến tìm mình.
"Cậu thật vui vẻ?"
Bạch Nhân nghĩ Giang Dịch Sâm, anh ta là người có tiền, nhìn trúng ai người đó lập tức từ lọ lem biến thành công chúa, được Giang Dịch Sâm để ý chẳng khác nào vớ được mỏ vàng, đi với anh được anh tặng nào nhẫn kim cương, túi xách hàng hiệu là chuyện như cơm bữa. Kỉ Bách Linh có hay không cũng như vậy.
Kỉ Bách Linh nhìn Bạch Nhân có chút khó hiểu.
"Bách Linh, cậu cùng người đàn ông khác đi chơi vui vẻ như vậy không cảm thấy có lỗi với Bách Xuyên à?"
Bạch Nhân nhắc đến Tưởng Bách Xuyên, sắc mặt cô tự động khó coi, cơ hồ có chút tức giận với Bạch Nhân:
"Tôi có làm Bách Xuyên thất vọng hay không có liên quan đến cậu? Cậu là gì mà có tư cách hỏi tôi câu này?"
Kỉ Bách Linh không để ý đến Bạch Nhân đi vài bước rồi dừng lại, vẫn khó chịu đè nén thanh âm:
"Bạch Nhân, cậu vẫn còn tình cảm với Bách Xuyên? Vẫn chưa chịu từ bỏ sao?"
Bạn trai của mình được một người phụ nữ khác để ý, cảm giác thật khó chịu.
Bạch Nhân nhìn bóng Kỉ Bách Linh khó chịu cắn môi, sắc mặt có chút khó xử, lộ rõ vẻ bi thương.
Bạch Nhân quay về, đi đến góc cầu thang thấy Tưởng Bách Xuyên đứng ở đó, cô do dự có nên gọi tên anh, nghĩ nghĩ lại thôi, cũng không có làm gì xấu đơn giản là nói mấy câu. Cô tiến đến đứng bên cạnh anh, dời tầm mắt đứng ở đây vừa hay chứng kiến được tất cả, có thể thấy được Kỉ Bách Linh xuống từ xe Giang Dịch Sâm.
Cảnh tượng này, khó có thể nghĩ đến nhưng lại xảy ra, chính mắt nhìn thấy bạn gái mình bước xuống từ xe của một người đàn ông khác, tâm trạng Bạch Nhân có chút vui sướng.
"Anh có cảm thấy không hối hận?"
Tưởng Bách Xuyên không biết Bạch Nhân đến bên cạnh mình lúc nào? Đầu tiên là ngạc nhiên sau đó nghi hoặc:
"Kỉ Bách Linh cùng hẹn hò với người đàn ông khác"
"Đều là do anh sáng nay không gọi điện thoại đến, nếu không nhất định Bách Linh sẽ không ra ngoài"
Anh thực hối hận, anh định dành cho cô một bất ngờ, cố ý không liên lạc, không nghĩ sẽ phát sinh chuyện như vậy, đúng là người tính không bằng trời tính.
"Tưởng Bách Xuyên anh điên rồi sao? Kỉ Bách Linh công khai hẹn hò với người đàn ông khác, anh nghĩ bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần?"
"Bạch Nhân"
Tưởng Bách Xuyên trịnh trọng gọi tên cô:
"Bách Linh lên xe người khác, chứ không phải làm gì quá đáng, em không nên suy nghĩ gán ghép quá nhiều, hơn nữa Bách Linh không phải loại người như em nghĩ"
"Anh... cứ như vậy mà tin tưởng cô ấy sao?"
"Đúng, anh tin Bách Linh"
-------------------
TÌNH YÊN QUAN TRỌNG ĐẾN VẬY SAO - LỤC XU
Chương 21
Editor: Thảo Trúc
Beta: Ad
Kỉ Bách Linh quay trở về phòng, cầm di động lên xem vẫn không thấy động tĩnh gì, vứt điện thoại lên bàn rồi tìm quần áo ngủ đi tắm, nói không thất vọng là nói dối, đã tối muộn vậy mà Tưởng Bách Xuyên lại không hề gọi đến dù chỉ một cuộc, nếu anh đã không gọi tại sao mình lại phải chủ động gọi cho anh. Cho dù anh bận cỡ nào không lẽ dành ra ít phút để gọi cũng không được? Cô tắm rửa xong đi ra ngoài, bạn cùng phòng đưa hóa đơn kêu cô đóng tiền điện nước cô khó chịu mang tiền đưa qua rồi tiếp tục nằm trên giường cầm điện thoại. Nhìn chằm chằm số điện thoại Tưởng Bách Xuyên, cố chấp không nhấn gọi đi.
Ngày sinh nhật Tưởng Bách Xuyên không gọi đến, cũng không nhắn tin gì, cuối cùng cô cũng khẳng định anh thật sự đã quên ngày sinh của mình, ngày hôm sau thức dậy tâm tình cực kì xấu, cô nằm trên giường cả buổi sáng không chịu dậy, tới buổi trưa Giang Dịch Sâm gọi điện lôi kéo cô ra ngoài, cô buồn bực xả giận lên anh, vậy mà anh không nói gì chỉ im lặng nghe cô nói rồi mỉm cười, hơn nữa còn đưa cô đến mấy nơi trong thành phố, rồi kiếm nhà hàng ngon dùng bữa, cô áy náy miễn cưỡng đáp ứng.
Giang Dịch Sâm ngồi dùng cơm với Kỉ Bách Linh, nhã nhặn thông báo tới mùa hoa lê hoa mận nở nếu bây giờ cô muốn ngay lập tức sẽ đưa cô đi xem, nếu chần chừ không đi năm nay sẽ không còn cơ hội, không chống cự được lời mời gọi dụ hoặc của anh cô đã đồng ý, hoa đào ngụ ý vẫn là nhan sắc, ít nhiều liên quan đến chuyện tình yêu đôi lứa, bản năng không muốn cùng Giang Dịch Sâm đi rừng hoa đào nên cô chọn hoa lê.
Bọ họ lại đến "Đồng Thoại Thành", cả cánh rừng hoa lên đang nở rực dưới ánh nắng đẹp mê người, nhưng không đông đúc ồn ào huyên náo như bên rừng hoa đào, mặc dù cả hai rừng hoa đang mùa nở rộ, hoa đào hiển nhiên ý chỉ tình yêu đẹp hoàn hảo còn hoa lê, lê hoa lê tự, mang nghĩa ẩn dụ ly hôn, nên mọi cặp đôi sắp cưới đều tề tụ bên kia, để lại nơi này lác đác vài ba người đến xem.
Kỉ Bách Linh và Giang Dịch Sâm cùng nhau tiến vào, liền thấy một cặp đang chụp áo cưới, điều này làm cô bất ngờ dừng bước, cô dâu và chú rể đứng dưới tán hoa lê, cô dâu bị chú rể lôi kéo, trên gương mặt tươi cười rạng rỡ thu hút mọi ánh nhìn không phải vì trang điểm mà bởi vì sự tự tin, chú rể đứng bên cạnh thâm trầm nhìn cô dâu đầy sủng nịnh, bên cạnh có người rắc cánh hoa lê, chú rể dần dần đặt nụ hôn lên cô dâu, nhiếp ảnh gia không ngừng bắt giữ những khoảnh khắc đẹp này bấm máy liên tục.
Bên cạnh hoa trắng liên tục rơi xuống như màn mưa hoa, dưới màn mưa đó cặp đôi hôn nhau say đắm. Một tình yêu trọn vẹn, thuần túy, phía sau là vườn cây xanh ngắt, tựa như nhân sinh cứ như vậy mở ra một con đường mới cho họ.
Kỉ Bách Linh không hiểu tại sao lại cảm động và rung động, điều này làm cho cô không kiềm lòng được nở nụ cười.
Giang Dịch Sâm đứng cách cô không xa, yên lặng xem biểu tình trên gương mặt Kỉ Bách Linh, có cánh hoa rơi dừng trên tóc, sợi tóc nhẹ nhàng theo gió lay động, gương mặt thanh thuần như đóa hoa lê mới nở còn nhuốm sương đêm, ánh mắt long lanh ngập nước chớp mắt liền khiến lòng người say mê. Giang Dịch Sâm cảm thấy tâm lí có chút khó chịu, cuống họng ngưa ngứa, nhìn bộ dáng của cô lúc này, thật là mời dụ, lúc này anh chỉ muốn hung hăng ôm lấy sau đó không kiên dè gì mà hôn cô.
Nhìn cô đứng giữa rừng lê trắng toát, nhịn không được anh lấy điện thoại ra chụp lại cô một tấm, Kỉ Bách Linh khóe miệng mỉm cười, xoay đầu nếu sau này kết hôn hy vọng cũng có thể đến đây chụp một bộ ảnh với rừng hoa lê, chỉ cần có sự tin tưởng vào tình yêu và hôn nhân, những nghi kị đều biến mất.
Cô hồi phục tinh thần đi đến bên cạnh Giang Dịch Sâm mở miệng:
"Anh đang làm gì đó"
"Không làm gì hết"
Kỉ Bách Linh cười cười, đi đến cây gần nhất, kéo một cành hoa xuống ngửi mùi hoa, hương vị nhẹ nhàng phảng phất như lê hoa huyễn bạch, đóa hoa nhỏ như vậy lại có thể trải đầy khắp cành cây, khắp rừng đều ngợp trong màu hoa lê trắng toát, buông nhành cây, mấy cánh hoa bị động rơi vãi đầy trong không trung rồi từ từ chạm đất.
Giang Dịch Sâm tiến lên chọn một đóa hoa đẹp nhất ngắt lấy rồi cài lên tóc Kỉ Bách Linh, cô hơi sửng sốt nhìn về phía anh, ánh mắt có chút nghi hoặc, anh vẫn là một người đàn ông anh tuấn, khí chất nhẹ nhàng, thanh cao, có chút dũng khí cao ngạo, cẩn thận đánh giá lại một lần nữa, lại dường như cảm thấy trong ánh mắt anh có cái gì đó cô không thể chạm đến, cô không hiểu rõ đó là cái gì, nhưng khiến cô cảm nhận được sự nguy hiểm.
"Anh..."
Cô lùi về sau mấy bước, sự cự tuyệt vô cùng rõ ràng. Giang Dịch Sâm cố tình không để ý sự trốn tránh của cô, nhìn nhánh hoa anh cài lên tóc cô rồi nhè nhẹ cất miệng:
"Rất đẹp"
Anh muốn nói cành hoa cài lên tóc cô rất đẹp. Kỉ Bách Linh nghiêng đầu lấy xuống, hướng bên anh cười cười:
"Cắm ở tóc đi trong rừng sẽ bị vướng"
Giang Dịch Sâm không nói gì, nhún nhún vai, hoàn toàn không để ý. Nhìn thái độ của anh cô lại nghĩ mình suy nghĩ hơi nhiều. Huống chi ở thời điểm hai người ở chung trước đây cô cũng đã tỏ rõ quan điểm của bản thân cô đã có bạn trai, hơn nữa với điều kiện của anh muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng có, chắc do cô suy nghĩ quá nhiều.
Kỉ Bách Linh và anh đi dạo thêm một lúc hai người liền tạm biệt, cô đối với anh luôn tỏ vẻ biết ơn, lúc này cô không hề để anh đưa cô về trường mà chọn đi phương tiện công cộng trở về, thấy cô cương quyết muốn tự về như vậy anh cũng không miễn cưỡng, sau khi nhìn cô lên xe anh mới cầm đóa hoa cô tháo xuống lúc nãy quang vào thùng rác, động tác này khiến anh nheo hai mắt lại, sắc mặt cũng thâm trầm xuống, anh nắm chặt hai tay, trên mặt lộ ra chút khinh thường cùng lơ đễnh, anh không tin bản thân vì cô làm nhiều chuyện như vậy mà cô không hề xúc động.
Tâm tình không tốt liền đến chỗ bạn bè tụ tập, Mạc Tuấn Phàm thấy anh như vậy cảm thấy không yên lòng, vì Giang Dịch Sâm mà anh đã chọn cho hắn vài mĩ nhân hợp sở thích đến góp vui vậy mà hắn lại không thèm liếc nhìn đến một cái trực tiếp ra ngoài hút thuốc. Mạc Tuấn Phàm cùng Dương Chấn liếc mắt một cái, Dương Chấn cũng rời ghế đi tìm Giang Dịch Sâm.
Giang Dịch Sâm đứng bên ngoài ban công hút thuốc, trước đây phụ nữ luôn tìm cách lấy lòng anh, chỉ cần anh nói cái gì bọn họ đều răm rắp làm theo vậy mà với Kỉ Bách Linh thì khác, không hiểu cô nghĩ cái gì? Anh đã tiêu tốn bao tâm tư tình cảm mà vẫn không cảm kích, chẳng lẽ cô thích Tưởng Bách Xuyên nhiều đến như vậy?
Anh trước giờ không quan tâm đến người anh nhắm trúng đã có bạn trai hay chưa, vì sớm muộn chỉ cần anh nhắm trúng họ cũng tự xử lí mọi chuyện rồi tìm đến anh, Bạch Nhân là một ví dụ.
Chỉ cần nhớ đến hành động Kỉ Bách Linh tháo nhánh hoa anh tự tay cài lên tóc là cả người anh lập tức khó chịu.
Dương Chấn đi đến, vỗ lên vai Giang Dịch Sâm:
"Cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ có ai làm cậu không vừa mắt?"
Cũng vừa vặn có người không có mắt đụng đến cậu út nhà họ Giang à?
Giang Dịch Sâm lạnh lùng hừ một tiếng.
Dương Chấn nở nụ cười, bọn họ biết Giang Dịch Sâm không phải chỉ mới một hai ngày, Giang Dịch Sâm ở trước mặt bọn họ tuyệt đối sẽ không che dấu cảm xúc:
"Có liên quan đến phụ nữ?"
Nhắc đến cái này, Giang Dịch Sâm cũng không biết nói cái gì:
"Cậu thấy rõ đến vậy à?"
"Cô gái lần trước cậu mang đến?"
Giang Dịch Sâm im lặng, một lúc sau gật đầu:
"Haizz, cậu đúng là để bụng"
Dương Chấn quả thật có chút kinh ngạc:
"Cô ấy và những người khác căn bản không giống nhau"
"Chỗ nào không giống?"
"Nói như thế nào đây? Chỉ là cô ấy chưa từng ra xã hội, đơn thuần hết sức đơn thuần, cậu nghĩ có thể dùng tiền để điều khiển cô ấy, thế nhưng căn bản cô ấy xem tiền chẳng có giá trị gì chỉ là thứ gì đó rất cặn bã, là cô ấy không để ý ư? Không hẳn, có thể do cô ấy chưa từng chịu khổ, không biết tiền là vật có thể khiến người ta thay lòng, chỉ đơn thuần nghĩ chỉ cần dựa vào bản thân cái gì cũng có thể vượt qua, xem tình yêu là trên hết"
"A, thật là khó tin trên đời còn người như vậy sao? Cô ấy cũng không được xem là sắc nước nghiêng thành, đổi khẩu vị rồi à?"
"Được rồi chuyện của tớ để tự tớ tìm cách giải quyết"
Dương Chấn buông tay tùy ý để anh muốn làm gì làm.
Kỉ Bách Linh trở về trường học, mỗi ngày đều lên lớp, ngoan ngoãn nghe giáo sư giảng bài, làm bài. Bình thường vào lớp cô ít chú ý nghe giản, và ghi chép trừ một vài tình huống bất đắc dĩ mới ghi lại đầy đủ, qua vài ngày cô có chút không kiên nhẫn, bởi cô nghĩ Tưởng Bách Xuyên sẽ gọi điện đằng này đến bây giờ anh cũng không gọi, cảm thấy có chút kì lạ.
Buổi trưa Kỉ Bách Linh đến thư viện tìm Phùng Minh Nguyệt, muốn nói chuyện này cho cô ấy nghe.
Hai cô ngồi trong căn tin trường ăn cơm vừa nghe Kỉ Bách Linh kể xong, ngẫm nghĩ vừa ăn vừa trả lời:
"Cậu coi như hắn có việc đi, công tác bên công ty kia bận rộn mà"
"Việc? Việc gì mà ba bốn ngày dành ra vài phút để gọi điện cũng không có"
Kỉ Bách Linh bực bội đáp trả, Phùng Minh Nguyệt nuốt một ngụm thức ăn, cảm thấy cũng đúng bận gì mà ngay cả điện thoại cũng không gọi.
"Cậu nghĩ Tưởng Bách Xuyên làm chuyện xấu lén lút sau lưng cậu? Thôi đi, làm gì có ai hơn cậu được kia chứ, trong mắt tớ cậu là tiên nữ giáng trần đó"
Kỉ Bách Linh tức giận trừng mắt với Phùng Minh Nguyệt, cô đương nhiên không sợ Tưởng Bách Xuyên phản bội mình, chỉ đơn thuần cảm thấy có chút kì lạ, sợ anh xảy ra chuyện gì, đến đó cô hối hận cũng không kịp.
Phùng Minh Nguyệt nhếch miệng:
"Cậu thật muốn biết? Vậy thì tìm anh ấy hỏi cho ra lẽ, hai người đâu mới yêu nhau một hai ngày đâu mà còn ở đó Tưởng Bách Xuyên không liên lạc với cậu thì cậu không liên lạc lại với anh ấy, cậu là con nít ba tuổi à?"
Kỉ Bách Linh làm bộ không thèm nghe Phùng Minh Nguyệt nói gì, cúi đầu ăn cơm, nhưng tâm lí đã sớm quyết định, tại sao lại không tìm anh ấy hỏi cho rõ ràng? Anh không tìm cô, cô có thể tìm anh mà.
Ăn cơm xong ra về, Kỉ Bách Linh hướng bên ngoài trường học rời đi, may mắn đã từng đến công ty anh một lần nên nhớ rõ đường đi, cô miết nhẹ điện thoại thầm suy nghĩ, cô đi tìm gặp anh chứ không có chủ động liên lạc trước, ít hôm trước thề với lòng là nếu anh không gọi cô thì cô sẽ không gọi anh. Như vậy đâu có làm trái với lòng?
Xuống xe cô chạy đến trước công ty kiến trúc Kình Phong, chạy đến quầy lễ tân, năn nỉ một hồi đối phương mới đồng ý giúp cô thực hiện một cuộc gọi. Cô vui sướng khi nghe quầy lễ tân nói Tưởng Bách Xuyên sẽ đến ngay, ngược lại còn suy đoán anh không bận nhiều việc còn có thể xuống gặp, thế tại sao lại không gọi cho cô? Cảm xúc vui vẻ chẳng mấy chốc tụt dốt thảm hại.
Tưởng Bách Xuyên rất nhanh liền đi xuống, anh nhìn thấy cô biểu tình dường như rất kì lạ, ít nhất Kỉ Bách Linh chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh trước đâu, dường như không ngờ cô đến công ty gặp anh, còn có ý lảng tránh, cô cảm thấy rõ ràng như vậy, tâm không khỏi chùng xuống. Phản ứng của anh khác xa với sự kì vọng của bản thân, liền tức giận.
Hai người đứng bên ngoài công ty, Kình Phong không phải là một công ty cao ốc chọc trời như danh tiếng của nó, mà tương đối thấp bé, nguyên tầng trệt được thiết kế dành riêng cho nhân viên, giống như kí túc xá thời điểm bây giờ tương đối yên lặng, phía bên ngoài chính là hoa viên có vô số đường nhỏ, anh đi phía trước Kỉ Bách Linh đành phải đi theo phía sau anh.
Nhìn thấy anh như vậy không chịu được cô chủ động mở miệng trước:
"Tưởng Bách Xuyên, có phải đã xảy ra chuyện gì?"
Trong mắt cô hiện sự lo lắng, Tưởng Bách Xuyên hơi sửng sốt quay đầu nhìn biểu tình trên gương mặt cô. Thấy anh im lặng nhìn mình, vì thế càng bình tĩnh đoán:
"Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì rồi? Anh luôn biết cách xử lí mọi chuyện, vì vậy mới không liên lạc với em? Là sợ em lo lắng sao?"
Tưởng Bách Xuyên thấy cuống họng mình nghẹn lại:
"Không... chỉ là mấy hôm trước bận quá, thực tập sinh nhiều sức cạnh tranh quá lớn, ngoài các công việc được chỉ định, anh còn làm thêm một số việc khác"
Đúng như tính cách của anh:
"Nhưng không lẽ chỉ vậy mà anh liền quên em?"
Cô ủy khuất mở miệng, Tưởng Bách Xuyên giữ chặt tay ôm cô vào lòng, tâm lí lo lắng mấy nay giờ khắc này đã biến mất, anh xoa nhẹ đầu cô, nhẹ nhàng thở dốc ra một hơi, anh nói với Bạch Nhân là tin tưởng cô vậy mà mấy nay lại luôn lo lắng, anh biết hiện tại anh chỉ là một sinh viên bình thường, sự vĩ đại lâu nay đều do người khác gán ghép mà thành, vừa ra xã hội liền thấy được sự vĩ đại và năng lực hoàn toàn thua kém mối quan hệ, anh chỉ có thể cố gắng. Cô từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình có chút tiểu thư, cô muốn nhiều thứ mà hiện tại anh không thể thỏa mãn được toàn bộ.
Anh thật sự sợ, sợ cô bị người khác cướp mất, sau khi xác định người trong lòng anh lúc này là cô, anh mới cảm thấy yên tâm, cô không vì những thứ khác mà rời bỏ anh, anh biết cô trong mắt nhiều người con trai khác là vô cùng hoàn hảo, khi nhìn thấy cô đến tìm anh, anh không khỏi lo sợ cô sẽ nói:
"Tưởng Bách Xuyên, chúng ta chia tay đi"
Cô vẫn là cô, là Kỉ Bách Linh mà anh tin tưởng, giống như sự kiên định anh đã nói trước mặt Bạch Nhân. Đúng vậy, anh tin tưởng cô, tin tưởng Kỉ Bách Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro