[Shortfic|KrisLay] Dụ hoặc đích đại giới
Tác giả: 轩儿小二货.
Thể loại: thuần H, ngược, HE.
Couple: KrisLay.
Độ dài: 7 chương.
Editor: Liên Chi.
—–
Chương 1
"Đội trưởng! Lộc ca, Hưng Hưng ca... Các anh rời giường mau, hôm nay chúng ta phải đi quay chương trình 《 Đương Đại Ca Đàn 》 đó. Đào Tử kêu to.
Ngô Diệc Phàm nhíu nhíu hai mắt, vòng tay ôm chặt người trước ngực, mở to mắt liền thấy người phía trước giống hệt như một thiên sứ, ánh mặt trời theo khe hở trên tấm màn chiếu vào, ánh dương phản chiếu lên đôi lông mi dài cong vút của Hưng Hưng, chậm rãi mở ra hai mắt.
Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong, xuất phát đi đến nơi ghi hình...
Mọi người đi vào phòng thay đồ, Ngô Diệc Phàm đang sửa sang lại quần áo, Trương Nghệ Hưng đang chậm rãi cởi bỏ trang phục. Ngô Diệc Phàm cẩn thận quan sát người trước mắt, quần áo toàn thân đều màu trắng ngược lại càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng, khiến cho Ngô Diệc Phàm không thể rời mắt khỏi, thân thể giống như có một chút... phản ứng.
"Phải nhịn xuống, phải nhịn xuống, công việc mới quan trọng..." Ngô Diệc Phàm lẩm bẩm một mình.
"Đội trưởng, giúp em buộc lại chiếc vòng cổ này đi!" Đang lúc Diệc Phàm cố gắng thuyết phục bản thân mình, Hưng Hưng cư nhiên lại đi đến, còn dùng thanh âm mềm mại như quyến rũ người khác phạm tội.
Cánh tay Ngô Diệc Phàm không khỏi run rẩy cầm lấy sợi dây đeo lên cổ cho Trương Nghệ Hưng.
Đến lúc quay phim, Hưng Hưng cư nhiên đưa tay trực tiếp khoác lên người hắn, còn bày ra vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
"Nhìn thật đẹp nha! Lông mi dài, mũi cao. Không hổ danh là người mà mình yêu thương, em xuất sắc như vậy, nếu như có thể thuộc về anh, thì anh thật là may mắn..." Người nào đó nhìn nhìn con thỏ nhỏ, trong lòng thầm nghĩ.
Mà lúc này Ngô Diệc Phàm chợt nhìn thấy Trương Nghệ Hưng cũng đang nhìn mình bằng đôi mắt hình trái tim, liền vội vàng quay đầu nhìn Đào Tử.
"Có lẽ là mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, anh ấy vẫn đang cười với Tử Đào, anh ấy nhất định thích Tử Đào..." Nội tâm Hưng Hưng nổi lên một trận chua xót.
Chương 2
Cuối cùng buổi quay phim cũng đã xong, bọn họ cũng đã thay lại quần áo, cùng quản lý leo lên xe, thắt lưng của Trương Nghệ Hưng có vẻ rất nghiêm trọng, cậu đỡ lấy thắt lưng của mình chậm rãi leo lên xe, nhưng trái tim còn đau đớn hơn vạn phần.
Từ lúc lên xe, Trương Nghệ Hưng đã dựa người vào cửa sổ, không hề quay đầu lại dù chỉ một lần, trong lòng thầm nghĩ đến chuyện của bản thân...
Vừa về đến ký túc xá, Trương Nghệ Hưng cũng không chờ Ngô Diệc Phàm cùng đi giống như mọi khi, mà kéo theo Lộc Hàm chạy nhanh vào...
"Lộc Hàm... Anh có thấy em thật bình thường hay không, ở trong nhóm cũng không thật nổi bật, cái gì cũng không phải thật xuất sắc, đội trưởng chắc chắn sẽ không thích em có phải hay không? Anh ấy nhất định là thích Đào Tử, Đào Tử thật ưu tú, vừa giỏi võ, vóc dáng lại cao, cũng thực đáng yêu. Anh thấy có phải không?"
Thấy người phía sau không lên tiếng, Trương Nghệ Hưng ngoảnh đầu lại liền vô cùng kinh ngạc. Lộc Hàm đã biến mất từ khi nào, thay vào đó là Ngô Diệc Phàm đang nhìn mình bằng ánh mắt ôn nhu.
Không đợi cậu lên tiếng, Ngô Diệc Phàm đã tiến lên ôm lấy cái đầu nhỏ của Trương Nghệ Hưng, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi hấp dẫn kia.
Người nào đó còn đang ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng, đã bị Ngô Diệc Phàm đùa giỡn...
Không đợi Trương Nghệ Hưng phản kháng, chính mình cũng đã cảm thấy đau buốt.
"A...!" Trương Nghệ Hưng thét lên chói tai.
Không có màn dạo đầu đã tiến hành giao hợp, chỉ có thể nói rằng quá tàn nhẫn...
"Anh nhất định không thương tôi... Anh đối với Đào Tử nhất định là rất nhẹ nhàng." Trương Nghệ Hưng nghĩ như thế, nước mắt liền chảy xuống.
Chương 3
Đến lúc mọi chuyện đã xong xuôi, khi Ngô Diệc Phàm chậm rãi tỉnh táo lại, chăm chú nhìn kỹ, tấm drap giường dưới thân mình và Hưng Hưng đã đủ mọi màu sắc. Mà sắc mặt người phía dưới đã trở nên trắng bệch, vẻ mặt vô cùng sợ hãi cùng đau đớn.
Ngô Diệc Phàm rốt cuộc cũng ý thức được mình đã làm việc gì, hắn thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này, người phía dưới cũng lên tiếng: "Anh xem anh đi, một người tuyệt vời như vậy, thời điểm này cũng không biết nói cái gì. Không sao hết, anh cứ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Em yêu anh, việc này cũng không liên quan đến chuyện của anh, là em tự nguyện."
Trương Nghệ Hưng nói xong liền nhặt quần áo trên mặt đất, dựa vào bức tường đi từng bước một ra khỏi phòng...
Trong lòng Ngô Diệc Phàm đột nhiên nổi lên một trận chua xót.
Trương Nghệ Hưng khó khăn đi ra ngoài, nước mắt nhỏ từng giọt từng giọt trên mặt đất.
"Trương Nghệ Hưng, mày làm được mà, nhất định phải cố gắng chịu đựng, không thể để cho anh ấy nhìn thấy mày khóc... Hít sâu, chịu đựng, mày có thể." Trương Nghệ Hưng lẩm nhẩm một mình.
Trương Nghệ Hưng đi đến tấm thảm bên cạnh cửa sổ, ôm gối ngủ, mới vừa chợp mắt liền nghe thấy tiếng chân Đào Tử thật cẩn thận đi vào phòng của đội trưởng.
"Đội trưởng, em lại không cẩn thận làm trật tay rồi, anh có thể giúp em xoa thuốc được không?"
Ngô Diệc Phàm quay đầu lại, nhìn thấy Đào Tử đang cầm một lọ thuốc nước – ánh mắt mong chờ nhìn mình: "Không thành vấn đề, đến đây đi."
Ngô Diệc Phàm vừa xoa thuốc, vừa nghĩ đến chuyện của bản thân, còn hỏi thật cẩn thận: "Có đau không? Không có việc gì chứ? Nghiêm trọng lắm sao?"
Ngoài cửa, trên mặt Trương Nghệ Hưng đã sớm ướt đẫm nước mắt, cho dù cố gắng kiềm chế như thế nào cũng không thể cầm được nước mắt đang tràn mi.
"Quả nhiên, người anh thích chính là Đào Tử... Anh đối với em cũng chưa từng ôn nhu như thế."
"Rầm..." một tiếng, Trương Nghệ Hưng rốt cuộc cũng nhịn không được nỗi thống khổ trong lòng cùng sự đau đớn trên cơ thể, té ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
"Phàm ca! Anh có nghe thấy âm thanh gì không?"
"Hình như có tiếng gì đó, em chờ anh một chút, để anh ra xem sao."
Ngô Diệc Phàm vừa mới mở ra cửa phòng liền sợ đến ngây người, khuôn mặt Trương Nghệ Hưng tái xanh tràn đầy nước mắt, máu tươi đang chảy ra dưới hạ thân khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, đầu cũng đang nóng đến dọa người.
Hắn một phen ôm lấy người trên mặt đất đang cực kỳ suy yếu, sau khi giúp Trương Nghệ Hưng rửa sạch thân thể liền nhẹ nhàng ôm cậu vào trong phòng, giúp cậu đắp chăn cẩn thận, còn nắm thật chặt lấy bàn tay Trương Nghệ Hưng, nói: "Em là đồ ngu ngốc sao? Trái tim của anh em còn không hiểu rõ sao? Tình cảm của anh lẽ nào em không nhận ra chút nào sao?"
Trương Nghệ Hưng ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong, đang nằm bên cạnh giường ngủ thiếp đi, còn nắm chặt lấy bàn tay của mình.
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người nọ: "Tại sao trên đời lại có người hoàn mỹ như anh vậy chứ? Anh chắc chắn không phải là người, nhất định là thiên sứ, anh là thiên sứ có đúng không?"
Mà lúc này Ngô Diệc Phàm chỉ giả vờ ngủ mà thôi, nghe thấy người mình yêu thương nhất nói mình là thiên sứ, là chuyện hạnh phúc biết bao!
"Nhưng mà, anh nhất định sẽ không yêu em, anh ưu tú như thế... Em không xứng với anh."
Người bên cạnh bắt đầu lên tiếng nức nở, Ngô Diệc Phàm cuối cùng cũng nhịn không được, nhảy dựng lên nói: "Trương Nghệ Hưng! Em thật không hổ danh là đồ ngu ngốc tự nhiên nha! Cảm quan của em có vấn đề phải không? Anh đối với em tốt như vậy em cũng không nhận ra! Anh phải nói với em cái gì nữa đây?"
Trương Nghệ Hưng bất ngờ bị Ngô Diệc Phàm hù dọa đến chết ngất rồi, trên mặt còn tràn đầy nước mắt, nhưng biểu tình đã rơi vào trạng thái như mất trí nhớ...
Chương 4
Nhìn vẻ mặt vô tội của người phía trước, trên khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt cũng không hề oán than.
Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng đi đến, ôn nhu hôn lên khóe mắt đẫm nước của Trương Nghệ Hưng, dịu dàng nói: "Em chỉ là một đứa trẻ, lúc nào cũng đoán mò. Đừng nghĩ đến bất cứ việc gì nữa, cũng đừng lo lắng. Nghe cho rõ... Anh... Ngô Diệc Phàm... Chỉ yêu một mình em."
Trương Nghệ Hưng tiếp tục nói: "Em không xuất sắc, cũng chẳng ưu tú, căn bản là không xứng với anh, anh... thật sự yêu em sao?"
Ngô Diệc Phàm tiến lên người đang khóc trước mặt: "Anh sẽ dùng hành động để chứng minh, Ngô Diệc Phàm kiếp này chỉ yêu một người tên là Trương Nghệ Hưng."
Trương Nghệ Hưng cảm động, nước mắt càng tuôn dữ dội hơi, cánh tay vẫn gắt gao ôm lấy cổ Ngô Diệc Phàm, ngây ngô đáp lại.
"Bảo bối, bây giờ hãy tin tưởng anh, đem bản thân giao cho anh... được không?"
"Được, em tin anh." Hưng Hưng kiên định nói.
Ngô Diệc Phàm lại hôn lên bờ môi ấy, cũng nhẹ nhàng cởi bỏ đi quần áo của đối phương.
Dùng tay xoa nhẹ lên khuôn mặt ấy, đầu vú màu hồng nhạt khiến cho hắn cảm thấy miệng lưỡi đều trở nên khô khốc.
"Á... Ngô Diệc Phàm, anh đang làm gì vậy."
Bàn tay Ngô Diệc Phàm từ khuôn mặt của Hưng Hưng đi một đường xuống phía dưới, hai tay đang nhẹ nhàng xoa nắn hai quả anh đào tinh tế trước ngực. Sau đó, bờ môi Hưng Hưng cũng bị Ngô Diệc Phàm chiếm lấy.
"Bảo bối à! Anh đặc biệt thích chỗ ấm nóng, xốp như bọt biển của bé cưng đấy..."
Nội tâm Trương Nghệ Hưng gào thét mãnh liệt: Tiên sư nhà anh, Ngô Diệc Phàm, anh còn giả vờ tử tế để làm gì! Đã muốn làm như thế còn văn vẻ làm chi? Văn vẻ có thể tạo ra cơm ăn sao! Anh rốt cuộc không cần làm à!
Đang lúc Ngô Diệc Phàm cố gắng nghĩ ngợi gì đó, Trương Nghệ Hưng bỗng nhiên kéo đầu của hắn xuống, đảo khách thành chủ hôn lên đôi môi của hắn. Còn ngạo kiều cắn hắn một cái.
"A! Trương Nghệ Hưng! Tiểu tử nhà em không nên giương oai như vậy nha!"
Trong lúc đó, đầu lưỡi lại cuốn quýt linh hoạt giao triền, giờ phút này không thể nào tách rời được nữa.
Vào thời khắc này, Hưng Hưng cũng cảm thấy thoải mái hẳn lên. Cậu quyết định đem bản thân hoàn toàn giao phó cho người cậu đang yêu sâu đậm trước mắt.
Nụ hôn cũng chưa từng dừng lại. Chỉ có những người đang yêu nhau mới có thể hôn sâu như thế. Tuy rằng lúc đầu Hưng Hưng chủ động hôn Nhị Phàm, nhưng sau đó tất cả chủ động đều trở về Ngô Diệc Phàm kia. Ngô Diệc Phàm đem tất cả tình cảm đối với Hưng Hưng cùng hòa tan vào trong miệng của đối phương.
Thật ra, Hưng Hưng cũng rất xấu hổ, dù sao người trước mặt cũng là người mình yêu thầm bấy lâu nay. Thế nhưng, cậu cũng cố lấy dũng khí, làm chuyện mà bản thân đã muốn làm từ lâu nhưng lại không có đủ can đảm. Bọn họ hôn nhau say mê, giờ phút này hai tay Hưng Hưng bắt đầu không an phận, cậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của Ngô Diệc Phàm, sau đó dùng đôi tay vụng về nhưng nhưng vô cùng mãnh liệt cởi bỏ từng nút áo sơ mi trên người Ngô Diệc Phàm. Nhị Phàm cảm nhận được bàn tay của đối phương, hắn hiểu ý nở nụ cười, hắn biết tiểu tử trước mắt này cũng hy vọng đối phương đối với mình như vậy: "Bảo bối à! Em muốn giúp anh cởi quần áo sao?"
Hưng Hưng thẹn thùng đáp lại: "Ừm!"
Ngô Diệc Phàm thuận theo hành động của Trương Nghệ Hưng, mà chính hắn lại chạm đến khuôn mặt trắng noãn của Hưng Hưng, thâm tình hôn lên đấy, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi đưa tay ra sau gáy.
Mà lúc này, Trương Nghệ Hưng đã cởi ra cúc áo cuối cùng của Nhị Phàm, đối với sự khẩn trương của Hưng Hưng thì điều đó thật khó khăn biết bao. Cậu khao khát được nhìn thấy cơ thể của Ngô Diệc Phàm. Cậu vẫn si ngốc như cũ chậm rãi rút ra quần áo của Ngô Diệc Phàm từ phía sau, cho đến khi nó rơi xuống mặt đất, nửa người trên của Ngô Diệc Phàm được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời. Khiến cho người ta có cảm giác như nhìn thấy thiên sứ.
Ngô Diệc Phàm cũng thuận thế đem tấm drab trải giường trên người Hưng Hưng từ từ xốc lên, cho đến khi toàn bộ cơ thể Trương Nghệ Hưng đều lõa lồ ở bên ngoài, Trương Nghệ Hưng quả thật có một sức hấp dẫn mê người. Ngô Diệc Phàm vẫn kiên định cho rằng, mỗi lúc nhìn thấy thân thể Trương Nghệ Hưng thì bản thân lại mê muội, giống như đã trúng một loại chất độc làm tê dại thần kinh. Tuy ngày hôm qua đã nhìn thấy một lần, nhưng khi nhìn đến lần thứ hai trong lòng lại càng kích động hơn. Ngô Diệc Phàm nghĩ như vậy.
Ngô Diệc Phàm chậm rãi trườn lên thân thể Trương Nghệ Hưng, nhẹ nhàng đưa lưỡi vân vê hai đầu vú đỏ hồng, khiến nó vươn cao, vùng da xung quanh được kích thích mà nổi lên những hạt nhỏ li ti, đột nhiên nhìn thấy trước ngực có một dấu hôn nhợt nhạt, Ngô Diệc Phàm dừng hẳn động tác. Nơi nhạy cảm bị phát hiện, Nghệ Hưng lên tiếng: "Anh thấy rồi đó, có phải anh cũng nên bồi thường cho em hay không?"
Thế nhưng làm sao bồi thường đây, chính là đau lòng mà thôi. Ngô Diệc Phàm vẫn ôn nhu như trước: "Không. Anh yêu em. Anh muốn em. Ngay lập tức. Vừa rồi anh hôn em ở đâu. Anh sẽ tiêu độc giúp em." Dường như Trương Nghệ Hưng rất hài lòng. Sau đó nhìn Ngô Diệc Phàm, mỉm cười ngọt ngào, nụ cười kia hoàn toàn khiến cho Ngô Diệc Phàm nhẹ nhõm hẳn lên. Em ấy thật sự yêu thương mình, không cần hoài nghi gì nữa.
Trương Nghệ Hưng nghịch ngợm nói: "Vừa rồi anh hôn chỗ này của em!" Hưng Hưng chỉ vào làn môi mềm mại ngọt ngào như kẹo bông của mình, than thở nói.
Chỉ hai giây sau, Ngô Diệc Phàm dùng tốc độ của ánh sáng phủ lên đôi môi căng mọng, ấm áp ấy. Đầu lưỡi dây dưa giao triền như muốn hút lấy linh hồn của đối phương. Mà lúc này, Ngô Diệc Phàm mạnh mẽ đè hai tay Trương Nghệ Hưng xuống giường, để rộng sang hai bên, xảo quyệt nói: "Bây giờ anh sẽ bắt đầu, em có sợ không, bảo bối?" Ngô Diệc Phàm mỉm cười, chờ đợi câu trả lời của người dưới thân...
Trương Nghệ Hưng thẹn thùng nhìn Ngô Diệc Phàm, ánh mắt đong đầy yêu thương, đó mới chính là tình yêu thật sự, nhẹ nhàng gật đầu ngầm đồng ý.
Được sự cho phép, Ngô Diệc Phàm chậm rãi buông hai tay Trương Nghệ Hưng ra. Nhẹ nhàng thì thầm bên tai Trương Nghệ Hưng, ôm lấy cơ thể phía dưới. Ngô Diệc Phàm vuốt ve cơ thể tuyệt mỹ ấy, nhưng đang chạm vào món đồ trân quý nhất thế gian, chặt chẽ bắt lấy. Mà lúc này, Ngô Diệc Phàm đã đem làn môi phiêu diêu đến sau gáy Trương Nghệ Hưng. Đó quả là một xúc cảm thật mãnh liệt, Ngô Diệc Phàm không thể nào hình dung được, hắn chỉ cảm thấy Trương Nghệ Hưng rất đẹp, hệt như một thiên sứ. Vì thế ở mỗi một nơi lướt qua, hắn đều cố gắng để lại một dấu hôn lên ấy, như lời hắn đã nói, giúp Hưng Hưng tiêu độc. Dù hành động ôn nhu nhất, để lại những ký hiệu ái tình trên cơ thể mà hắn mê luyến.
Điều này cũng phản ánh Hưng Hưng thật sự thích hắn. Trương Nghệ Hưng chỉ có thể không ngừng vuốt ve phía sau lưng Ngô Diệc Phàm. Có những lúc Ngô Diệc Phàm dùng sức quá mạnh, Trương Nghệ Hưng bởi vì chịu không nổi, cơ thể hơi dao động đưa tay ôm chặt lấy tấm lưng vững chắc của Ngô Diệc Phàm, cho thấy phản ứng của người phía dưới càng ngày càng mãnh liệt.
Chương 5
Đôi môi chậm rãi vẽ xuống, xương quai xanh của Trương Nghệ Hưng tản ra một mùi hương thanh mát hấp dẫn, mùi hương đặc trưng của Trương Nghệ Hưng. Giờ phút này hương thơm ấy cũng chính là hương thơm sưởi ấm trái tim Ngô Diệc Phàm. Xương quai xanh của Hưng Hưng kì thật rất đẹp, xinh đẹp giống như xương quai xanh của một nữ hài tử. Ngô Diệc Phàm mềm nhẹ hôn xuống, rời rạc hôn lên từng chỗ trên xương quai xanh mê người ấy. Ngô Diệc Phàm vô cùng kích động, Trương Nghệ Hưng xinh đẹp như vậy như một nhát dao chí mạng đối với hắn.
Hắn như cũ dùng phương thức ôn nhu, đem môi mình hôn đến nụ hoa mỹ lệ, phấn nộn của Hưng Hưng. Tựa như cũng tản ra mùi hương hấp dẫn, Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng hôn nụ hoa xinh đẹp ấy. Sau đó mạnh mẽ liếm mút. Đem môi mình lướt dần lên đôi môi căng mọng của Trương Nghệ Hưng. Cùng nhau hòa tan làm một, hai tay cũng không ngừng vuốt ve thân thể Trương Nghệ Hưng. Thân thể xinh đẹp, không ngừng kề sát.
Sau đó, vào lúc Trương Nghệ Hưng không có thời gian để thở dốc đạt được thỏa mãn lại đem môi dời về nụ hoa phấn hồng, nhẹ nhàng cắn lên nhũ châu hồng nhạt. Tuy rằng động tác vẫn ôn nhu như cũ, nhưng giờ phút này lại mang theo hơn một phần tham lam, vong tình. Ngô Diệc Phàm thế nhưng không cảm thấy sự thay đổi đó, thân thể càng trở nên xao động. Hưng Hưng phát ra tiếng nỉ non thở gấp, Ngô Diệc Phàm nghe được thanh âm Trương Nghệ Hưng đáp lại, hưng trí ngược lại tăng cao.
Hắn từ từ khống chế nhịp độ cắn mút của bản thân. Hắn hưng phấn nghe được thanh âm Trương Nghệ Hưng thở dốc, vì thế lúc cướp đoạt xong một nụ hoa, liền hướng đến nụ hoa còn lại tiến công, hai tay vẫn không quên vuốt ve thân thể trương Nghệ Hưng, chạy trên từng tấc da thịt của trắng nõn của cậu! Miệng vẫn không rời nụ hoa của người dưới thân, thân thể Trương Nghệ Hưng vì những động tác liên tiếp đó mà phản kháng càng mãnh liệt, thân thể cậu bắt đầu hoàn toàn hùa theo tiết tấu của Ngô Diệc Phàm, đó là cậu cam tâm tình nguyện. Lúc này Trương Nghệ Hưng có điểm thẹn thùng, nhưng cũng thật hưng phấn.
Ngô Diệc Phàm cảm giác được sự đáp lại của thân thể Trương Nghệ Hưng, hắn kích động không thôi.
Trương Nghệ Hưng không hề chú ý đến điều đó. Cậu cũng nhiệt tình rồi lại e thẹn trả lời: "Em cũng yêu anh!" Tuy rằng rất nhẹ, nhưng Ngô Diệc Phàm lại nghe được rõ ràng, trọn vẹn. Đột nhiên, Trương Nghệ Hưng bắt đầu chủ động duẫn hút cổ của Ngô Diệc Phàm, thâm tình mà mút mát, cậu muốn tạo ra dấu vết thuộc về mình, ở trên người Ngô Diệc Phàm, tựa hồ như chưa đủ, cậu đột nhiên cắn Ngô Diệc Phàm một cái, nhưng cũng thật nhẹ nhàng. Đôi mắt lộ ra vẻ nghịch ngợm, Ngô Diệc Phàm ôn nhu dụi chiếc mũi của người dưới thân một cái, thâm tình nói: "Em là một tiểu bại hoại! Em nghĩ muốn mưu sát chồng a. Hắc hắc, biết không? Từ hôm nay trở đi em chính là vợ của anh!" Dứt lời hôn xuống hai má Trương Nghệ Hưng, giống như lật từng trang sách!
"Anh là kẻ xấu xa. Anh là người xấu xa nhất thế giới. Nhưng mặc kệ anh là cái gì. Anh đều là Ngô Diệc Phàm của em!"
Trương Nghệ Hưng luôn có thể nói ra những lời nói ngọt ngào. Mặc kệ ở tình huống nào! Tuy rằng nghịch ngợm trả lời lại như câu đáp ứng!
Ngô Diệc Phàm cao hứng nghe được. Vì thế càng thêm thâm tình đem đầu lưỡi hôn lên đôi môi ngọt ngào của Trương Nghệ Hưng. Cả hai hoàn tan lẫn nhau.
Nhưng lúc này hai người lại ôm nhau chặt hơn. Thậm chí nụ hôn của Ngô Diệc Phàm càng trở nên bá đạo. Nụ hôn của hắn không để Trương Nghệ Hưng có bất cứ cơ hội thở dốc nào. Trương Nghệ Hưng hô hấp dồn dập. Thần thể bởi vì thở dốc mà không ngừng phập phồng.
Ngô Diệc Phàm đưa môi chầm chập đi xuống. Lướt qua từng tấc một trên thân thể cậu. Xương quai xanh, nụ hoa mê người, thân thể tuyết trắng, hương thơm ngọt ngào.
Dục vọng của Trương Nghệ Hưng không ngừng bị Ngô Diệc Phàm khơi mào. Cậu nguyên bản ôm lấy lưng Ngô Diệc Phàm chậm rãi đẩy ra rồi khóa hạ trên người hắn, cậu cẩn thận kéo phec-mơ-tuya quần của Ngô Diệc Phàm, động tác ngốc ngốc nhưng thật đáng yêu, Ngô Diệc Phàm cảm giác được hắn muốn Trương Nghệ Hưng nhiều lắm rồi.
Trương Nghệ Hưng rốt cục đem phec-mơ-tuya kéo xuống, chậm rãi cởi xuống quần của Ngô Diệc Phàm. Thân thể Ngô Diệc Phàm trần trụi rất mê người!
Mà Ngô Diệc Phàm lại giảo hoạt nói: "Em xem đến ngốc sao? Vợ yêu." Ngô Diệc Phàm trêu ghẹo. Mặt Trương Nghệ Hưng trong phút chốc biến đỏ! Ngô Diệc Phàm ôn nhu ngắm nhìn cậu, hai tay từ từ kéo ra quần nhỏ ở nửa người dưới của Trương Nghệ Hưng, cởi bỏ sự ngăn cách cuối cùng kia. Ở dưới ánh nắng mặt trời, hắn thấy rõ thân thể trong suốt của Trương Nghệ Hưng. Thân thể tuyết trắng, đôi chân trần trắng muốt tinh xảo. Trương Nghệ Hưng toàn bộ đều bị Ngô Diệc Phàm nhìn trộm! Cậu có điểm thẹn thùng, đem đầu nghiêng sang bên kia.
Hai người như một thể thống nhất, thấu triệt, triền miên lẫn nhau.
Chương 6
"Cái màn, kéo nó xuống, được không? Làm ơn đi, rất chói mắt!"
Trương Nghệ Hưng bối rối cầu xin, dây dưa với những việc không đâu, cả người cậu đỏ bừng, rất nhanh quẫn chết.
"Cũng không phải anh chưa từng thấy qua, thả tay ra đi!."
"Không cần~~"
Ngô Diệc Phàm khó chịu dùng sức cởi quần áo Trương Nghệ Hưng.
Trong đầu Trương Nghệ Hưng như nổ tung, nhắm tịt hai mắt lại, cứ như làm vậy thì Ngô Diệc Phàm sẽ không thấy được thân thể mình.
Ngô Diệc Phàm quỳ một bên, đem thân thể Trương Nghệ Hưng khóa lại. Sau đó lại đem hai chân cậu nâng lên. Trương Nghệ Hưng bị Ngô Diệc Phàm đùa nghịch, sớm đã không còn tinh thần và khí lực để chống trả. Mà quần nhỏ của cậu lúc này cũng bị Ngô Diệc Phàm kéo qua chân, lại đem hai chân mình đè xuống muốn chạm tới bả vai! Thời gian chờ đợi quá dài làm bao nhiêu kiên nhẫn của Ngô Diệc Phàm bay hết, sự ôn nhu cùng thương hoa tiếc ngọc chẳng còn lưu lại trong đầu, hắn dùng sức đâm thẳng vào động huyệt của Trương Nghệ Hưng.
"A!~" Trương Nghệ Hưng nức nở khóc, cảm giác đau đớn làm tai cậu như ù đi.
Ngô Diệc Phàm nhất thời buông thân thể Trương Nghệ Hưng xuống, nhưng nhất định không rời khỏi, hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Trên mặt Trương Nghệ Hưng lúc này là nỗi thống khổ làm người ta thương tiếc, cậu lắc lắc đầu, mấp máy môi lầm bầm, sau lại thấy từ khóe mi dài của cậu chảy ra một giọt nước trong suốt, theo sống mũi cùng gò má chảy xuống.
"Rất đau sao?" Ngô Diệc Phàm không ngờ tới Trương Nghệ Hưng lại đau như vậy, hắn bối rối vuốt vuốt mớ tóc mái của cậu ra sau, để lộ vầng trán thẳng bóng loáng đang lấm tấm mồ hôi.
Xoa xoa một chút liền thấy được khuôn mặt tinh xảo của Trương Nghệ Hưng, lúc này trông thật ngoan ngoãn, hai hàng mi dài lấp ló cùng sống mũi cao thẳng làm nổi lên chút anh khí. Trương Nghệ Hưng từ từ khép đôi mắt lại, hàng mi vì nước mắt nên bện lại, hơi rung động một chút. Nhìn đến Trương Nghệ Hưng đẹp đến như vậy làm Ngô Diệc Phàm không cưỡng lại được, hắn lại đè cậu xuống, chậm rãi cử động.
Trương Nghệ Hưng ngửa dầu ra sau, còn khẽ nhíu mày, trong miệng lại trầm thấp rên rỉ, chốc chốc lại nức nở khóc. Nước mắt cậu càng ngày càng chảy nhiều, làm ướt hai bên tóc mai.
Nhìn người trong lòng mình đang đau đớn, Ngô Diệc Phàm thương tiếc đem đầu Trương Nghệ Hưng vùi vào lòng ngực mình, chậm rãi đưa đẩy, trong lòng lại rất hạnh phúc đi? Thân thể hắn động động, tâm tình dâng lên như một ngọn lửa nóng bừng.
"Bảo bối đáng thương."
"Đừng khóc."
"Yêu em không phải vì làm em đau khổ."
"Sau này anh sẽ yêu thương chăm sóc em."
"Cho em hạnh phúc để quên đi đau đớn lần này."
Trương Nghệ Hưng nghe thấy như thế, chậm rãi nâng khóe miệng, cười có chút khờ dại. Rốt cuộc cũng chấm dứt rồi! Ý thức cậu dần mơ hồ, trong chốc lát liền ngủ say. Cũng không biết là bao lâu, khi tỉnh lại cậu đã thấy chính mình trên người lõa thân nằm ngửa trên giường. Ngoài trời đã tối, ánh trăng chiếu qua khe cửa soi sáng thân trên của cậu, tạo nên một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp. Dưới ánh trăng, áo ngủ của cậu bị ném tán loạn cách chừng hơn một thước. Trên hạ thân của Trương Nghệ Hưng là tay của Ngô Diệc Phàm, nhất thời khiến cậu đỏ mặt một trận. Nghĩ ngợi muốn xoay người một chút, mặt sau lại đau đến muốn nứt ra! Cậu cố gắng nhịn đau, chống một tay xuống giường, một tay vươn tới nơi mớ áo ngủ của mình đang nằm.
Còn một chút nữa là với tới được, thế mà Ngô Diệc Phàm phía sau đã tỉnh lại, vươn tay đem cậu ôm vào lòng, một lần lại một lần ngăn chặn.
"Em muốn đi đâu?" Ngô Diệc Phàm ôm thân thể mảnh khảnh của Trương Nghệ Hưng, lại xoay đầu về hướng cậu hôn tới.
Trương Nghệ Hưng bị bắt được, vô lực chống khủy tay, nhắm mắt chịu đựng: "Làm đủ rồi đi? Còn muốn nữa hay sao?"
"Chờ lâu như vậy, làm em một lần còn chưa đủ đâu."
"Em, em bây giờ rất đau, không nên...."
Chương 7
Sáng ngày thứ hai khi mọi người còn đang mơ màng ngủ , bỗng nhiên bị tiếng hét chói tai của Hưng Hưng đánh thức ...
"A ﹋﹋﹋ Ngô Diệc Phàm! Thắt lưng của lão tử muốn gãy rồi này! Tôi hận anh, còn để lại nhiều dấu hôn như vậy, hôm nay tôi làm sao ra ngoài, như thế nào gặp người a! Anh còn ngủ nữa hả, mau đứng lên!"
"Làm sao vậy? Ngày hôm qua chính em chủ động! Không nhớ rõ? Bằng không chúng ta đi ôn lại một lần." Ngô Diệc Phàm cười tà nói.
Hưng Hưng ngoài ý muốn đỏ mặt, nhưng vẫn rất nhanh tiến hành đáp trả: "Lần nữa, ôn lại cái khỉ nhà anh! Còn làm nữa, lão tử đời này cũng không cần nhảy nhót."
Lúc sau mọi người liền nhìn thấy đội trưởng đại nhân đỡ đội trưởng phu nhân đi ra phòng. Lộc Hàm vẻ mặt oán niệm: "Hai người các cậu thật khi dễ người! Các cậu chính là khi dễ tôi cùng Thế Huân không cùng một chỗ! Ngô Thế Huân, anh nhớ em! Tôi muốn đi gặp Ngô Thế Huân nhắn, tin, nói!!!"
Lúc này không còn ai chú ý tới Ngô Diệc Phàm, hắn cùng Trương Nghệ Hưng dùng thanh âm chỉ có vợ chồng son bọn họ mới nghe được nói: "Nhớ kỹ, anh chỉ yêu một mình em, về sau đừng đi ra ngoài dụ hoặc người khác! Ngày hôm qua là trừng phạt dành cho em. Nhớ kỹ?"
Hưng Hưng đỏ mặt, thế nhưng trong lòng lại cười đến nở hoa. Bọn họ đã yêu nhau đến mức bỏ qua tất cả ánh mắt của thế gian.
___HOÀN___
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro