TMTLBTAD 111: Ảnh đế có bạn gái

Tháng năm, khí trời nóng dần lên, vừa đảo mắt thì nay Tống Giang đã đến thành phố điện ảnh đóng phim gần ba tháng.

Kiều Hựu Song cầm một ly nước chanh ngâm mật ong, vội vàng tìm kiếm anh ở trong đoàn làm phim.

Mà một hồi lâu sau mới tìm được Tống Giang đang trò chuyện với đạo diễn.

Đạo diễn cười nói: "Bài ca nước chanh mật ong của bạn gái lại lên sóng à?"

Tống Giang quay đầu lại, Kiều Hựu Song vội vàng đưa nước chanh tới.

Anh mỉm cười không nói, anh nhấp một ngụm nước chanh, chua chua ngọt ngọt, vừa giải nhiệt vừa tốt cho dạ dày.

Đây là do Duẫn Nhi ở cách xa ngàn dặm cố tình dành thời gian làm cho anh, sau đó gửi tới.

Mỗi lần phải pha bao nhiêu, rót bao nhiêu ml nước đều có yêu cầu nghiêm ngặt. Tuy rằng người pha nước là Kiều Hựu Song, thế nhưng cả đoàn làm phim đều biết đây là do bạn gái "tri kỷ nhỏ" của anh chuẩn bị riêng cho anh.

Chỉ vì có một lần, đạo diễn bất ngờ nhấp một ngụm, sau đó bất ngờ hỏi anh đã mua ở đâu, anh trả lời: Bạn gái làm.

Anh nói quá tự nhiên, cũng quá tùy ý, khiến mọi người nghe xong chẳng suy nghĩ nhiều được, bạn gái á mà.

Chờ đến khi phản ứng lại ----

WTF!

Bạn gái!

Tống Giang có bạn gái!

Cứ công bố tùy tiện như thế ở đoàn làm phim à?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ kia của Tống Giang thì dường như anh chẳng muốn giấu diếm, khiến người ta không thể không tò mò, một cô gái thế nào mới có thể bắt được vị ảnh đế đang "hot" với danh không gần nữ sắc này.

Đáng tiếc đã lâu thế rồi, ngoại trừ có những fangirl đến đoàn làm phim tham ban ra, thì bên cạnh anh chẳng có một phái nữ nào có tính mập mờ xuất hiện cả.

Mãi đến tận ngày nào đó, đoàn làm phim thầm thảo luận rằng rất có thể người bạn gái thần bí kia của Tống Giang là học sinh.

Bởi vì có lúc sẽ thấy anh giải đề ở trường quay, có ấn tượng, cũng vừa nhìn đã biết đó là mấy bài tập toán lý hóa của trung học.

Hôm nay là một ngày kết thúc công việc sớm hiếm có, khi về đến khách sạn thì trời vẫn chưa tối.

Tống Giang tắm rửa xong, nhìn đồng hồ thì mới bảy giờ. Hôm nay là thứ tư, vào lúc này hẳn là giờ tự học buổi tối của nhóc con.

Đã mấy ngày rồi không nói chuyện điện thoại với nhóc con.

Rất muốn nghe giọng của cô.

Xưa nay anh là một người trầm ổn, nhưng thỉnh thoảng anh cũng sẽ có những lúc không trầm ổn.

Anh nghĩ dáng vẻ vừa mừng vừa sợ của nhóc con khi mình gọi điện cho cô vào lúc này, khóe miệng anh cong lên, thật sự gọi điện thoại cho cô.

------

Lúc này Duẫn Nhi đang ở bệnh viện, ở bên cạnh là Hàm Thư đang kêu gào đau đớn khi được bác sĩ xử lý vết thương.

Bác sĩ nghe tiếng la hét đến nhíu mày, nói: "Biết đau còn đánh nhau à?! Tôi thấy mấy người trẻ tuổi các cậu đã rảnh đến điên rồi!"

Nói rồi lại liếc nhìn cô gái mặc đồng phục ngồi bên cạnh, bác sĩ nhíu mày chặt hơn: "Đánh nhau thì đánh nhau, đưa nữ sinh theo làm gì?"

Hàm Thư không để ý đến bác sĩ, quay sang nói với cô: "Thím nhỏ, thím không sao chứ?"

Duẫn Nhi lắc đầu.

Hàm Thư vừa đau đến nhe răng trợn mắt, vừa mỉm cười ha ha nói: "Chuyện đêm nay thím đừng nói cho chú nhỏ biết."

Duẫn Nhi mím môi.

Chuyện này phải nói lại từ một giờ trước, hôm nay Tông Việt có việc cho nên đã bảo cô ăn cơm ở trường, anh ta sẽ không đến đón cô được.

Sau khi cô ăn cơm xong bèn đi dạo với bạn ở sân thể thao, đi dạo một hồi bỗng có một đàn em khóa dưới xông tới: "Đàn chị, chị mau đi cùng em một chuyến, đi khuyên nhủ anh Hàm."

Duẫn Nhi mơ hồ bị lôi đi.

Sau đó mới nghe đàn em nói, Hàm Thư đã hẹn đánh nhau với một học sinh trường khác, đã nhảy tường ở sau trường ra ngoài, thế nhưng ---- Căn cứ theo lời đàn em nói, tên học sinh của trường khác kia đã ra ngoài kêu lưu manh tới, cuối cùng vẫn là học sinh, sao có thể so được với người lăn lộn ngoài xã hội chứ, chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Có người khuyên Hàm Thư, bảo cậu ta đừng đi, để lần sau tìm cơ hội.

Hơn nữa gần đây trường học quản lý rất nghiêm, nếu bị phát hiện chuyện leo tường trốn học như thế, nói không chừng sẽ bị đuổi học.

Thế nhưng Hàm Thư cứng đầu không chịu nghe, nhất định phải đi.

Bạn cùng phòng là Sở Hà với Hàm Thư thấy mình không ngăn được, nhớ đến Tống Dật, bây giờ chỉ có người "cô nhỏ" này ra trận may ra mới ngăn được cậu ta. Bởi vậy đã lập tức cho người đi tìm cô.

Duẫn Nhi tiến vào ký túc xá nam lớp mười một dưới sự che chở của một đám nam sinh.

Nhưng đã trễ một bước, Hàm Thư đã chạy đi mà chẳng nghe lời khuyên bảo, gọi điện cũng không nghe.

Sở Hà nói: "Cái đám khốn kiếp trong trường Thất Trung luôn nói xấu chị, nên anh Hàm đã tức giận...."

Trường Thất Trung ở ngay bên cạnh, chỉ cách hai con đường, Hàm Thư khá thích đến đó chơi, cũng có giao tiếp với người trong trường Thất Trung.

Tình cờ nghe được có người trong trường Thất Trung bàn tán về Tống Dật, cách nói rất hạ lưu.

Lúc này Hàm Thư mới nổi giận, xông lên đánh đối phương, cuối cùng hai bên kết thù.

Đặc biệt người nhà họ Tống đều có chung một tính tình, đó là bao che người nhà.

Hàm Thư tuổi còn trẻ, dễ kích động, thích hố người nhà, đúng là có một đống lớn khuyết điểm.

Nhưng với cậu ta mà nói, tuy Tống Dật vẫn chưa kết hôn với Tống Giang, thế nhưng vẫn là người Tống Giang đích thân đưa về nhà.

Cậu ta cũng nhận được tin từ mẹ và bà nội của mình rằng, nếu không phải vì Tống Dật còn chưa thi đại học, thì đã để họ đính hôn với nhau rồi.

Nói chung, Tống Dật là người trong nhà, là thím nhỏ mà cậu ta đã nhận định. Chú nhỏ không ở đây, cậu ta thân làm cháu trai, gặp chuyện này có thể khoanh tay đứng nhìn à?

Cậu ta đã từng vỗ ngực đảm bảo, nếu có người nào dám bắt nạt cô cậu ta sẽ đánh cho tên đó không kịp nhặt răng.

Lần này đám người trong trường Thất Trung kêu gà như thế, Hàm Thư cậu ta không sợ trời không sợ đất, còn sợ đối phương tìm lưu manh bên ngoài à?

"Vốn dĩ đám lưu manh bên ngoài ra tay không biết nặng nhẹ, anh Hàm lại đi một mình, lỡ xảy ra chuyện gì...

Duẫn Nhi vốn đang bình tĩnh suy nghĩ, cô lại nghe tôi một câu, cậu một câu biểu đạt sự kinh hoàng cũng cuống lên.

Nếu Hàm Thư thật sự có chuyện gì khi hả giận thay cô, vậy cô phải đối mặt với Tống Giang và nhà họ Tống thế nào?

Nghĩ tới đây, cô xông ra ngoài.

Ở tường vây phía sau trường có một chỗ khá thấp, một vài học sinh lớn gan đều chuồn êm ra ngoài từ nơi này.

Sau khi cô xác định xung quanh không có ai cũng không có camera, cô bèn giương cánh bay ra ngoài từ nơi này.

Sau đó dưới sự nhắc nhở của một vài động vật nhỏ ở xung quanh, cô rất nhanh xác định được phương hướng của Hàm Thư.

Đến khi cô chạy đến thì cuộc chiến đã bắt đầu từ lâu, Hàm Thư lấy một chọi bảy, trên người đã dính máu.

Không may là nơi họ đánh nhau là một con hẻm tối, xung quanh không có thực vật. Cô bất đắc dĩ, cô chỉ đành hô to cảnh sát đến rồi, hy vọng có thể dọa đám người kia đi.

Nhưng nào ngờ cách đó chẳng hề có tác dụng, những người kia hoàn toàn không hề tin tưởng.

Mắt thấy Hàm Thư và bọn họ đánh nhau càng lúc càng tàn nhẫn, xung quanh còn có người vây lại xem trò vui.

Duẫn Nhi cuống lên, tìm cơ hội chạy vọt vào kéo Hàm Thư chạy đi.

Hàm Thư đang đánh nhau hăng say: "....."

"Thím tới đây làm gì! Không đúng, sao thím lại ở đây?" Hàm Thư vừa tức vừa vội, quay đầu lại đá văng một người: "Tao fuck con mẹ nhà mày! Hôm nay ông đây không đánh chết mày tao sẽ...."

Còn chưa nói xong lời thoại hung ác thì đã bị cô kéo cho lảo đảo.

"Chạy!" cô hét lớn một tiếng.

Hàm Thư bị kêu đếu mức đầu vang lên tiếng ong ong, cũng vô thức chạy theo cô.

Người đằng sau bắt đầu đuổi theo họ, đuổi đến nơi đông người, mấy tên lưu manh kia mới không cam lòng tản đi.

"Thím nói xem thím đến làm loạn cái gì hả, ông đây đã sắp khiến bọn chúng... Ai da ai da...." Sau khi bị cô chọt vào vết thương trên mặt thì cậu ta kêu lên oai oái.

Vừa nãy gấp quá nên không chú ý, không biết trên cánh tay Hàm Thư bị thương gì mà bên ngoài thấm máu, cô bèn dẫn cậu ta đến bệnh viện gần đó xử lý vết thương.

Đến bệnh viện mới phát hiện cánh tay nhỏ của cô đã sưng lên một cục.

Hàm Thư nhìn thấy vết thương trên tay cô thì sửng sốt một hồi, sau đó ngọn lửa đang cháy ngút trời tắt ngúm đi, bắt đầu nghĩ mà sợ: Nếu thím nhỏ này có chuyện gì, không phải chú nhỏ, cha mẹ ông bà nội đều sẽ lột da cậu ta xuống à?!

......

Duẫn Nhi nhớ đến tiết tự học buổi tối, cô cứ thế chạy đi tìm Hàm Thư, cúp tiết tự học.

Cũng mừng là tiết đó không phải tiết của chủ nhiệm lớp, giáo viên môn lịch sử khá ôn hòa, sẽ không sao.

Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ Tống Giang lại gọi điện thoại đến vào lúc này.

Cô thấy tên trên màn hình thì có hơi chột dạ, Hàm Thư ló đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy tên trên màn hình thì hú lên một tiếng:

"Tại sao chú nhỏ lại gọi điện đến vào lúc này?! Thím nói với chú ấy à?"

Duẫn Nhi lắc đầu.

Hàm Thư thở phào nhẹ nhõm, cậu ta hơi đảo mắt: "Đừng nghe, chú nhỏ rất tinh, vừa nhìn đã biết thím không quen nói dối người lớn rồi. Nếu thím nghe máy, đảm bảo chú ấy có thể nghe ra điểm không đúng."

Duẫn Nhi liếc mắt nhìn cậu ta, nhận điện thoại.

Hàm Thư: "...."

----

Trong nháy mắt khi điện thoại được nhận, lúc nghe được giọng của nhóc con thì trong mắt Tống Giang bỗng hiện lên ý cười: "Có phải rất bất ngờ khi anh gọi đến không?"

"Đúng vậy, em đã lén đến toilet nghe đấy."

"Căng thẳng không?" Anh cố tình chọc cô.

Duẫn Nhi dở khóc dở cười, cô đi tới một góc, nhỏ giọng nói: "Có một chút."

Tống Giang bật cười, anh cũng không nhiều lời, anh chỉ muốn nghe được giọng của cô mà thôi, bây giờ đã nghe được, cho nên phải tranh thủ cúp máy thôi: "Ngoan, mau vào lớp đi."

Cúp điện thoại, cô thở phào một hơi: Cô lại thật sự giấu được anh!

Hàm Thư cũng bật ngón cái với cô.

Cô nhắc Hàm Thư sau này không được đi đánh nhau nữa, nếu không cô sẽ nói chuyện này cho nhà họ Tống biết.

Lúc đó Hàm Thư hối hận gần chết, vốn tưởng đã xây dựng được một tình hữu nghị cách mạng với thím nhỏ, nào ngờ lại trở thành cục đá vướng chân cậu ta xưng bá một phương, thế mà còn phải nghe theo nữa chứ.

Cậu ta tức đến mức mấy ngày liền không để ý tới cô.

Duẫn Nhi rất nhanh đã ném chuyện này ra sau đầu.

Nửa tháng sau, cuối tháng năm, sau khi cô tan học lớp tự học buổi tối, cô quen thuộc sải bước lên xe. Lại phát hiện hôm nay Tông Việt đội mũ, cô nhất thời tò mò: "Anh, sao hôm nay anh lại...."

Anh ngẩng đầu lên.

Cô chợt im bặt.

Gương mặt dưới mũ không phải Tông Việt, mà là Tống Giang.

Duẫn Nhi dụi dụi mắt, cô nghĩ mình đã nhìn lầm.

Cô nhìn lại, vẫn không hề thay đổi, đúng là Tống Giang.

Cô sững sờ trước bất ngờ quá lớn này, phản ứng cũng chậm đi mấy giây, cô ngu ngơ hỏi: "Anh... Sao anh lại về?"

Cô vốn không hề nhận được bất kỳ tin tức nào nói anh trở về.

Trong không gian nhỏ hẹp vang lên giọng nói từ tính dễ nghe của người đàn ông: "Nếu anh không về, thì sẽ có người lại trốn học ra ngoài đánh nhau, biết phải làm sao đây."

Duẫn Nhi "......"

Duẫn Nhi: "............"

"Anh biết hết rồi à?" cô đang nghĩ, liệu bây giờ có nên bán manh không?

Không chờ cô thực hiện, Tống Giang đã nổ máy xe, chiếc xe nhanh chóng về lại khu chung cư.

Cô cứ tưởng anh tức giận rồi, cô có hơi sợ hãi bất an nên cố gắng giải thích, nhưng cô vừa mới mở miệng đã bị anh cắt lời: "Em không cần nói gì."

Duẫn Nhi chỉ đành im lặng.

Xe vừa dừng lại, thắt lưng được buông lỏng ra, anh đã mở dây thắt lưng cho cô. Bất chợt bóng đen ập đến, một nhiệt độ cực nóng và sự nghiền ép vây lấy môi cô.

Mùi vị quen thuộc.

Cô nắm chặt lấy quần áo trên hông anh, cô vụng về đáp lại anh.

Anh hôn cô thật sâu, hệt như muốn bù lại tất cả thiếu hụt trong mấy tháng qua.

Mãi đến khi cô gần như không thở nổi nữa, chỉ có thể tùy theo tiết tấu của anh, để mặc anh hút lấy mình.

Một hồi lâu sau Tống Giang mới thả cô ra, trán anh chạm vào trán cô, hơi thở hòa lẫn vào nhau. Một lát sau anh ghé môi vào bên tai cô, giọng nói hơi khàn khàn: "Đây là phúc lợi."

Cô vẫn cứ không tiền đồ đỏ bừng mặt, nếu không có ghế dựa chống đỡ cô, chỉ sợ cô đã ngã sóng soài rồi.

Lại một lát nữa, anh nói: "Duẫn Nhi, sau khi em thi đại học xong, chúng ta đính hôn đi."

Cô đang choáng váng nhất thời tỉnh táo mấy phần, cô bật thốt lên: "Tại sao lại là đính hôn?"

Ngón tay thon dài của anh vuốt nhẹ gò má mềm mại của cô, trong xe ánh sáng yếu ớt, chỉ có hai người: "Lẽ nào em muốn kết hôn luôn à?"

"Em... Dường như em không đủ tuổi."

"Vì thế nên mới đính hôn trước." Anh yêu thương hôn nhẹ lên chóp mũi cô: "Chờ đến khi em tốt nghiệp đại học rồi lại kết hôn."

Trọng điểm của cô bị lệch đi: "......Vậy anh phải chờ thêm bốn năm rồi."

Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, cô chỉ có thể cảm nhận được ngực anh run run, anh nói: "Thấy em còn nóng ruột hơn cả anh, như thế..... Anh cũng yên tâm rồi."

Cô ngại đến mức không ngẩng đầu lên nổi.

Không phải cô nóng ruột, rõ ràng là cô đang đau lòng anh, rõ ràng...

Vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của anh, cô nóng mặt đến không chịu được, cô lắc mình biến hóa, hóa thành tinh linh hoa nho nhỏ.

Tống Giang: "....."

Anh nhíu mày, cũng không cho cô cơ hội biến về lại, anh nâng cô lên bỏ vào trong áo mình.

"Nắm chặt." Anh buông tay ra, Duẫn Nhi cuống quít nắm lấy mặt trong áo của anh.

Tống Giang không để ý tới cô, anh bước xuống xe.

Cô bị anh đặt trong áo của anh, phía trước là áo, phía sau là cơ thể tỏa ra nhiệt độ của anh. Theo từng bước đi của anh, cô không bị khống chế chạm vào làn da anh, cô muốn bay ra ngoài nhưng cổ áo đã bị anh xấu tính kéo chặt lại.

Hoặc là cô chờ tại chỗ, hoặc là cô chen theo khe hở ra ngoài, dù thế nào cũng sẽ đụng phải cơ thể của anh.

Rõ ràng.... Cũng chẳng phải chưa từng nhìn.

"Có người." Tống Giang nói.

Lần này cô chỉ đành ngoan ngoãn ở lại bên trong, mãi đến khi vào nhà cô mới khôi phục hình thể bình thường.

Gương mặt cô đã đỏ lắm rồi, mà anh lại cong cong môi, trong mắt đầy ý cười, hệt như tương lai đang rộng mở.

Duẫn Nhi nhìn anh, cô "anh" cả nửa ngày cũng chẳng nói được là anh gì, còn nói lại chuyện lần trước cô trốn học đi đánh nhau cho anh nghe, còn nói đến chẳng sót một chi tiết nhỏ nào dưới sự "uy hiếp" của anh.

Xin lỗi Hàm Thư.

Hàm Thư đang ở ký túc xá của trường hắc hơi một cái thật mạnh: "Mẹ nó, ai đang mắng mình thế?!"

----

Sau khi Tống Giang về, Tông Việt dời khỏi khu chung cư, nhường lại không gian cho hai người.

Mà có một điều khiến cô nghi ngờ đó là --- Ngoại trừ "phúc lợi" Tống Giang dành cho cô vào tối hôm anh trở về đấy ra, mãi cho đến ngày thi đại học mùng bảy tháng sáu, biểu hiệu của anh đều rất nghiêm túc.

Chuyện liên quan đến lần cô trốn học đánh nhau, không biết có phải anh đi tìm Hàm Thư hay không.

Sau đó có một ngày cậu ta đến tìm cô, cậu ta vô cùng u oán liếc nhìn cô một cái rồi cúi thấp đầu, xoa xoa mông rời đi.

Thi đại học hai ngày, cuối cùng cũng thi xong môn cuối cùng, cô nộp bài rồi lao ra khỏi trường học. Giữa dòng xe đông đúc, cô vừa nhìn đã nhận ra xe của Tống Giang.

Anh vẫn chờ.

Cô biết.

Tống Giang đưa cô về biệt thự.

Anh lấy bức tranh đã được vẽ xong đưa cho cô: "Mở ra đi."

Duẫn Nhi nghe lời mở ra, bên trong tranh đã có biến hóa, ở nơi trống không kia có thêm một bộ phượng quan lóa mắt người nhìn, nó cứ lẳng lặng nằm ở nơi trống không ấy, chờ đợi chủ nhân lấy nó xuống.

"Duẫn Nhi, anh đã nói chờ em thi xong chúng ta sẽ đính hôn trước."

Anh đứng sau lưng cô: "Tuy chỉ đính hôn, nhưng... Nhân hai ngày em thi đại học, anh đã vẽ một bộ áo cưới, em có muốn thử một chút không?"

Câu cuối cùng, anh ghé sát vào bên tai cô thì thầm.

"Muốn!" Cô nói như chém đinh chặt sắt.

Tống Giang nở nụ cười.

Nếu quay ngược thời gian, anh hy vọng sớm gặp được cô ở thời thơ ấu của cô, bảo vệ cô.

Nếu anh sớm biết cô sẽ trở thành tinh linh hoa do anh sáng tạo ra, chắc chắn anh sẽ vẽ tinh linh hoa lớn hơn một chút.

Như thế sẽ không phải là đính hôn, mà là kết hôn.

Anh cúi đầu hôn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro