TMTLBTAD 69: Nhật ký
Cứ liên tục ba lần, Duẫn Nhi có hơi mệt mỏi, cô cảm giác dường như qua mỗi một lần lại tiến bộ hơn một chút, vẫn hồn nhiên không chú ý bản thân luôn bị anh ôm vào lòng.
"Thầy Tống, tiếp tục nữa không?"
Tống Giang nhìn thời gian một chút: "Hôm nay tới đây thôi."
Lúc này cô còn chưa cảm thấy chỗ nào là lạ, mãi đến khi cô bị anh nửa ôm đứng dậy mới bỗng phản ứng lại. Vừa nãy trong lúc đối diễn với anh, dường như cô vẫn luôn bị anh ôm vào lòng.
Chuyện này.... Cô không cố ý chiếm tiện nghi đâu!
Duẫn Nhi lén nhìn anh, không ngờ vừa hay đối diện với ánh mắt của anh, cô giật mình một cái rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm
Tống Giang bật cười, anh gõ cửa một cái: "Vẫn chưa cầm áo ngủ theo."
Cừa phòng tắm hé ra một cái khe, cô kéo áo ngủ vào trong.
Tống Giang lắc đầu, điện thoại anh chợt reo lên, là Phó Xuyên gọi tới, câu đầu tiên là: "Cảnh sát đã tìm được bằng chứng viện trưởng ngược đãi cô gái kia ở viện mồ côi Ái Tâm rồi."
Nụ cười trên mặt Tống Giang nhạt dần rồi biến mất.
Anh liếc mắt nhìn phòng tắm rồi đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nghe Phó Xuyên nói đơn giản lại mọi chuyện.
"Ở chỗ ở của cô gái kia, dưới ván giường có một quyển nhật ký, bên trong ghi lại rất nhiều chuyện.
Tuy cô gái kia đã mất, nhưng nội dung quyển nhật ký kia tương đương với bằng chứng, thêm vào dư luận của xã hội, viện trưởng không thể thoát trách nhiệm nổi. Tôi đã hỏi luật sư rồi, rất có thể sẽ bị tống vào tù."
"Nhưng Trình Viện không chủ động tham gia vào, chuyện này không liên quan lớn đến cô ta, nhiều nhất chỉ bị dư luận khiển trách thôi."
Trước nay nhóc con chưa từng nói chuyện quyển nhật ký cho anh biết, Tống Giang nhíu chặt mày, anh chợt nhớ ra, cô cũng không biết anh đã nhờ Phó Xuyên giúp đỡ một tay, càng không biết chuyện đã xảy ra ở Dương Thành, tất nhiên sẽ không chủ động nhắc đến quyển nhật ký với anh.
"Nội dung trong quyển nhật ký là gì?"
Phó Xuyên hơi bất ngờ: "Cậu muốn biết à?"
Anh ta cho rằng bạn tốt mình muốn đối phó với Trình Viện và mẹ cô ta là vì nhóc con nhà anh bị bắt nạt, cuối cùng lại trùng hợp dẫn ra một cô gái nhỏ tên Lâm Duẫn Nhi mà thôi.
Bây giờ bạn tốt lại biểu hiện có hứng thú với Duẫn Nhi đã chết này, thật sự khiến anh ta không nhìn thấy được anh đang nghĩ gì.
"Ừ."
Phó Xuyên: "Được, tôi để bạn tôi gửi nội dung đến."
Tốc độ của Phó Xuyên rất nhanh, chưa đến hai phút đã chuyển tiếp đến mười tấm ảnh, là ảnh chụp nội dung trong quyển nhật ký.
Phó Xuyên: [Trong quyển nhật ký kia phần lớn đều ghi lại những chuyện hằng ngày của cô gái nhỏ kia, khá ít thứ liên quan đến chuyện bị ngược đãi, gộp hết lại cũng chỉ có mười trang.]
Trong phòng tắm vẫn vang lên tiếng nước rào rào, Tống Giang liếc nhìn rồi dựa vào bệ cửa sổ, mở bức ảnh đầu tiên ra.
"Thứ tư, ngày ba tháng bảy, trời trong.
Hôm nay trời nóng quá, vết thương có hơi đau. Được rồi, không phải có hơi đau, mà là rất đau. Mẹ viện trưởng nói nhịn một chút là được, uống quá nhiều thuốc không tốt cho vết thương, tác dụng phụ rất lớn. Mình không biết bà ta có nói thật lòng hay không, bây giờ mình đã không tin được bà ta nữa rồi. Mình đánh không lại bà ta, tức thật đấy, nhưng phải sống tiếp, chỉ có thể nhịn mà thôi.
Lâm Duẫn Nhi, mày phải cố gắng lên, không được sợ, cố chịu là được rồi, cố lên cố lên."
"Thứ bảy, ngày hai mươi mốt tháng chín, trời âm u.
Có người hảo tâm đến thăm mình, bọn họ chỉ đứng cách một cánh cửa nhìn mình. Mẹ viện trưởng nói mình còn quá yếu, không thể gặp người khác được, bọn họ đã để lại rất nhiều thứ rồi rời đi. Hôm nay suýt nữa đã bị bà ta phát hiện mình viết nhật ký rồi, may là mình phản ứng nhanh nhét vào đáy giường.
Không muốn để má Lưu thay quần áo cho mình chút nào, rõ ràng mình có thể tự thay. Lần nào bà ta cũng nhéo mình hết, nhưng mình cũng hiểu, bà ta làm thế là do mẹ viện trưởng tỏ ý, muốn để mình thành thật một chút.
Hy vọng có thể nhanh khỏe lại, Lâm Duẫn Nhi cố lên."
"Thứ ba, ngày mười ba tháng hai, trời trong."
Lạnh quá đi, chăn bị ướt rồi, muốn sưởi ấm thật đấy. Chân và sau lưng vẫn đau, không xuống giường nổi. Bác sĩ nói đây là bệnh biến chứng, nhưng lại chẳng nói cho mình biết bệnh biến chứng gì. Mẹ viện trưởng bảo mình đừng sợ, mình cũng không sợ, thế nhưng cho mình một cái giường và chăn khô ráo không được sao!
Bà ta không sợ mình đi tố cáo bà ta à! Ôi, tiếc mình không đánh lại bà ta. Mình nhất định phải khỏe lại mới được, phải sống sót, khỏe mạnh sống tiếp, cố lên Lâm Duẫn Nhi."
......
Mỗi ngày ghi chép không nhiều, chữ viết ngay ngắn xinh đẹp, có chữ nhạt có chữ lại rất đậm hệt như cô đã viết xuống trong lúc mệt mỏi nhất, cho nên chữ mới đậm hơn một chút.
Nội dung của nhật ký cũng chẳng phức tạp gì, không có quá nhiều sự lên án, nhưng có đến vài trang đều viết "Đánh không lại bà ta".
Bàn tay đang nắm điện thoại của anh nắm chặt lại, anh mặt không cảm xúc xem hết từng ảnh một. Không đợi anh xem xong, Duẫn Nhi cuộn mái tóc dài trong khăn bước ra khỏi phòng tắm.
Sau khi biến thành hình thể bình thường, có lợi cũng có hại, ví dụ như tóc, thật sự rất khó chăm sóc. Mỗi lần cô vào phòng tắm tắm rửa đều phải mất thêm một khoảng thời gian.
Vừa bước ra đã thấy Tống Giang đứng dựa vào bên cửa sổ, cửa sổ đằng sau mở lớn ra. Bây giờ trời đã chuyển lạnh, sáng tối chênh lệch nhiệt độ khá lớn. Hôm nay anh mới hết sốt, bây giờ lại đứng bên cửa sổ như thế, lỡ lại bị cảm thì phải làm sao?!
"Thầy Tống, anh không thể đứng đó được." Cô vội vàng chạy tới, kéo anh sang một bên rồi nghiêng người đóng cửa sổ lại.
"Đừng để bị cảm lạnh nữa." Cô giả bộ dữ dằn căn dặn anh: "Đến lúc đó người khó chịu là anh."
Chờ đến khi nói xong, cô chợt cảm thấy ánh mắt ảnh đế đại nhân nhìn cô hơi khác với ngày thường.
"Thầy Tống, anh sao thế?" Chẳng lẽ vì kịch bản có vấn đề?
Tống Giang cụp mắt xuống, dưới đáy mắt dần tích tụ giông gió. Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã trở lại như thường.
"Không có gì." anh như lơ đãng nói: "Chỉ là chợt nhớ đến những trận đòn đã trải qua khi còn bé."
Duẫn Nhi sợ ngây người: "Anh... Bị đánh?"
Ảnh đế đại nhân bị đánh!
"Có đứa trẻ nào chưa từng bị đánh chứ." Vẻ mặt của anh rất tự nhiên, anh cười khẽ: "Khi tôi còn bé cũng có lúc nghịch ngợm, tất nhiên sẽ bị đánh."
Anh kéo cô sang ngồi xuống ghế salong, rồi lại lau mái tóc ướt nước thay cô. Duẫn Nhi hỏi: "Là ai đánh anh?"
Cha mẹ ruột lúc nào cũng đi du lịch vòng quanh thế giới, anh được anh trai và chị dâu nuôi lớn, họ coi anh như con trai của mình mà nuôi, hẳn sẽ không đánh anh đâu.
"Tự mình đánh mình." Tống Giang nói: "Đây là cách giáo dục của anh trai tôi, tôi phạm lỗi, anh ấy sẽ không ra tay, sau khi giáo dục tôi xong sẽ để tự tôi ngẫm lại. Tôi cảm giác mình đã sai rồi, bèn tự ra tay đánh mình."
Duẫn Nhi: "....."
Cô bỗng cảm thấy, ảnh đế đại nhân có thể lớn thế này cũng không dễ dàng gì.
"Em thì sao." anh dịu dàng nói: "Viện trưởng viện mồ côi Ái Tâm lừa gạt em, khi em còn bé bà ta có đánh em không?"
Duẫn Nhi thoáng sửng sốt, cũng chẳng biết lúc này cô nghĩ đến điều gì mà lắc đầu nói: "Không có, bà ta sẽ không ra tay."
Chuyện viện trưởng thích làm nhất là để cho người khác ra tay.
Ánh mắt cô lóe lên, cô nói lảng sang chuyện khác: "Nhưng khi còn bé tôi thường đánh nhau với những đứa nhỏ khác." --- Vì để cướp đồ ăn.
Nhưng cô cướp không được.
Mỗi lần nghĩ đến đây cô đều tức giận.
"Tôi lợi hại lắm luôn, đánh ngã hết mấy đứa nhỏ đó, không một ai thắng được tôi hết." cô cười đến mắt mày cong cong, vì để chứng minh sự hung dữ của mình mà cô còn siết chặt nắm tay, cố làm ra vẻ mặt hung dữ.
Ánh mắt Tống Giang chợt lóe lên, anh dùng ngón tay đụng nhẹ vào chóp mũi cô rồi cười nói: "Ngồi yên đi, tôi đi lấy máy sấy tóc."
Duẫn Nhi hóa đá tại chỗ, cô ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của anh. Một lát sau cô giơ tay sờ lên chóp mũi của mình.
Chóp mũi cô hệt như có một ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt độ kia lan ra cả khuôn mặt cô, chỉ chốc lát sau mặt cô đã đỏ như quả cà chua.
Động tác này của ảnh đế đại nhân... Là sao???
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro